Mạt Thế: Tôi Lừa Nam Chính Nói Tôi Là Bạn Gái Anh Ấy

Chương 97

Hạ Gia Trạch dẫn Thích Kim Nặc đi vào căn phòng cuối hành lang trên lầu hai, mở cửa phòng ra.
“Thích tiểu thư, ngươi cứ tạm thời ở lại căn phòng này nhé, được không?” Hắn nhìn Thích Kim Nặc.
Thích Kim Nặc nhìn lướt qua, căn phòng không lớn không nhỏ, nhưng rất sạch sẽ, gọn gàng.
Nàng biết, đối phương có thể sắp xếp một căn phòng như vậy cho nàng ở đã là ưu đãi lắm rồi.
Nhưng đồng thời lại có chút không hiểu, vì sao hắn lại ưu đãi nàng như vậy.
“Đương nhiên là được, cảm ơn.” Hạ Gia Trạch nói: “Ta còn có việc, phải đi làm trước đây, ngươi có việc gì thì tìm người vừa nãy... Hắn tên là Trần Bá, là quản gia ở đây.” “Được, làm phiền ngươi rồi.” Thích Kim Nặc gật đầu.
Hạ Gia Trạch đi được vài bước, quay đầu lại liếc nhìn, thấy nàng đứng ở cửa phòng chứ chưa vội đi vào, không biết đang nhìn gì.
Gò má nàng ngược sáng, mỗi một đường nét đều hoàn mỹ như thể tác phẩm đắc ý của Thượng Đế, làn da óng ánh sáng long lanh, thậm chí đường cong cơ thể cũng không thể chê vào đâu được.
Quả thực đã rất lâu rồi không gặp được nữ nhân cực phẩm như vậy.
Hạ Gia Trạch thu hồi ánh mắt, đi xuống lầu.
Thích Kim Nặc vào phòng, đóng cửa lại.
Ngân Ngân từ trong không gian đi ra, nhảy lên giường, “Ngươi vừa quên hỏi hắn nơi này là nơi nào rồi.” “A đúng rồi, ta quên mất!” Thích Kim Nặc lúc này mới nhớ ra, “Ta xuống dưới hỏi thử bây giờ đây.” Biết rõ đây là nơi nào thì mới biết mình đang ở vị trí nào, mới biết nên đi hướng nào.
“Đừng vội, ngươi cứ ở trong phòng đợi đi, ta đi dò la một chút.” Ngân Ngân nói.
“Ngươi?” Thích Kim Nặc rất nghi ngờ, “Ngươi dò la bằng cách nào?” “Xem thường ta à?” Ngân Ngân hừ lạnh, “Ta tự có cách của ta!” Nó nhảy thẳng lên bệ cửa sổ, rồi từ bệ cửa sổ nhảy sang cây đại thụ bên cạnh, men theo thân cây chạy vụt xuống dưới, thoáng cái đã không thấy bóng dáng.
Thích Kim Nặc cảm thán, quả nhiên là sóc mà, nhìn cái dáng vẻ thoăn thoắt kia kìa.
Hạ Gia Trạch đi vào thư phòng ở nhà chính.
“Cha, ta trở về.” “Ừ.” Hạ Nham đặt lá thư trong tay xuống, nhìn về phía hắn, “Nghe quản gia nói, ngươi mang theo nữ nhân trở về?” Hạ Gia Trạch hơi khựng lại, “Là một người bị lạc mất đồng bạn, ta thấy nàng không có nơi nào để đi nên đưa về trước.” Hạ Nham không nói gì, dường như chỉ thuận miệng hỏi một câu, ngược lại chuyển sang chủ đề khác: “Vừa nhận được thư tín do Phổ Nam căn cứ gửi tới.” “Phổ Nam căn cứ?” Hạ Gia Trạch nói: “Bọn hắn có chuyện gì?” Sắc mặt Hạ Nham nghiêm túc, “Là chuyện liên quan tới căn cứ bồi dưỡng tinh hạch dị năng giả.” Nhắc tới căn cứ bồi dưỡng này, sắc mặt Hạ Gia Trạch trầm xuống.
“Thời gian trước, căn cứ bồi dưỡng lấy danh nghĩa tuyển chọn dị năng giả, đã thu nhận không ít dị năng giả, kết quả là những dị năng giả này sau khi vào căn cứ liền mất hết liên lạc.” “Người nhà của các dị năng giả cảm thấy không ổn, tìm đủ mọi cách muốn làm rõ chuyện gì đã xảy ra, kết quả vô tình nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn bồi dưỡng tinh hạch của căn cứ, trong cơn phẫn nộ đã đem chuyện này lan truyền ra ngoài.” “Hiện tại những người nhà dị năng giả đang tức giận này tập hợp lại một chỗ, muốn thảo phạt căn cứ bồi dưỡng, đã tạo thành một thế lực không hề nhỏ.” Hạ Gia Trạch thản nhiên nói: “Bọn hắn đã dùng thủ đoạn này để bồi dưỡng tinh hạch thì nên nghĩ đến sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay.” Hạ Nham bất ngờ nhìn hắn một cái, “Ngươi không tán thành tác phong làm việc của căn cứ bồi dưỡng này sao?” “Không có.” Hạ Gia Trạch phủ nhận, “Ta cũng dùng tinh hạch dị năng giả để lên tới cấp hai, đối với ta mà nói, căn cứ này có ích.” “Có điều, bọn hắn làm việc quả thực quá phách lối.” Hạ Gia Trạch nhíu mày, “Ỷ vào có thế lực chống lưng, làm việc không kiêng nể gì cả, thật khiến người ta không ưa.” “Nhóm người nhà dị năng giả này tuy thế lực không nhỏ, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một đám ô hợp. Bên phía căn cứ bồi dưỡng hy vọng chúng ta liên hợp với Phổ Nam căn cứ để giải quyết hết đám người này.” Hắn dừng một chút rồi bổ sung: “Còn có Xuyên Sơn Cơ Địa.” “Xuyên Sơn Cơ Địa?” Hạ Gia Trạch nói: “Chưa từng nghe qua, là căn cứ mới thành lập sao?” “Là căn cứ của Nghiêm Duy Quốc.” Hạ Nham thản nhiên nói, “Con gái của Nghiêm Duy Quốc và con trai độc nhất Dịch Chính Thanh của Dịch gia bên căn cứ bồi dưỡng, từ nhỏ đã có hôn ước, hai nhà vẫn luôn qua lại thân thiết.” “Nghiêm Duy Quốc dựa vào tinh hạch dị năng giả do Dịch gia cung cấp, cũng đã gây dựng được thế lực của riêng mình. Nhưng đáng tiếc, nghe nói trong một trận đại chiến, hắn không chỉ tổn thất đông đảo dị năng giả mà ngay cả con gái mình cũng mất mạng.” “Ồ?” Hạ Gia Trạch ngạc nhiên, “Rốt cuộc là đại chiến gì mà thảm khốc như vậy?” “Không rõ lắm, hắn không chịu nói.” Hạ Nham lắc đầu, “Nhưng gần đây bọn hắn lại gây dựng lại lực lượng, chiêu binh mãi mã, thành lập Xuyên Sơn Cơ Địa.” “Nghiêm Duy Quốc và Phổ Nam căn cứ có chung một kẻ thù.” “Ai?” “Một người tên Đằng Nguyên Dã. Hắn đã giết con trai độc nhất của lão đại Phổ Nam căn cứ, lão đại Phổ Nam căn cứ đang truy sát hắn. Nghe nói cái chết của con gái Nghiêm Duy Quốc cũng có liên quan đến hắn. Bên căn cứ kia hy vọng ba nhà chúng ta liên hợp lại, giải quyết hết đám người nhà dị năng giả kia, còn bên Phổ Nam căn cứ thì hy vọng hợp tác với chúng ta để giải quyết người tên Đằng Nguyên Dã đó.” “Vậy ý của cha thì sao?” Hạ Nham trầm ngâm một lát, “Muốn tiếp tục hợp tác với căn cứ bồi dưỡng thì tất nhiên phải làm theo yêu cầu của bọn hắn.” “Hiện tại các thế lực đều đang tranh giành địa bàn, chúng ta rất cần tinh hạch dị năng giả do căn cứ bồi dưỡng cung cấp. Về phần tên Đằng Nguyên Dã kia, giết thì cứ giết thôi, chẳng qua chỉ là một dị năng giả đơn độc, không có đội ngũ, thì có thể gây ra sóng gió gì chứ?” “Nếu ngài đã quyết định, vậy ta nghe ngài.” Hạ Gia Trạch nói.
Hạ Nham nói: “Hai ngày nữa, lão đại của Phổ Nam căn cứ và lão đại của Xuyên Sơn Cơ Địa sẽ tới đây để thương lượng đối sách cụ thể.”
Ngoài cửa sổ, một bóng hình lướt qua.
“Ai?!” Hai mắt Hạ Gia Trạch lóe lên vẻ hung ác nham hiểm, hắn bước nhanh tới bên cửa sổ.
Kết quả phát hiện đó là một con sóc lông trắng mắt hai màu.
Hắn nhận ra con sóc này, là thú cưng của nữ nhân kia.
“Là ai?” Sắc mặt Hạ Nham âm trầm hỏi.
Hạ Gia Trạch quay người lại nói: “Chỉ là một con sóc thôi mà.”
Thích Kim Nặc ở trong phòng đợi không bao lâu thì thấy Ngân Ngân ngậm một tấm bản đồ trở về.
“Cuối cùng ngươi cũng về rồi.” Thích Kim Nặc vội bước tới, lấy tấm bản đồ từ trong miệng nó ra, trải rộng ra, “Chúng ta đang ở đâu?” “Ở chỗ này.” Móng vuốt nhỏ của nó chỉ vào một điểm.
Thích Kim Nặc nhìn xem, Tĩnh Hải, vậy mà lại đến thành phố Tĩnh Hải!
Nàng vậy mà lại đến một thành phố khác, có phải là hơi xa quá rồi không!
“Nơi này là con đường phải đi qua nếu muốn đến Nam Sơn, ngươi có thể ở đây chờ nam chính tới.” Nói xong, nó lại kể hết những gì vừa nghe lén được trong thư phòng cho Thích Kim Nặc nghe.
Vẻ mặt Thích Kim Nặc trở nên nghiêm túc, “Nói như vậy, đây là ba nhà liên hợp lại, chuẩn bị đối phó Đằng Nguyên Dã sao?” Ngân Ngân gật đầu: “Chắc là vậy.” “Đúng rồi, nơi này là căn cứ gì?” “Hình như gọi là gì đó, Hoa Hướng Dương căn cứ.” “Hoa Hướng Dương căn cứ?” Thì ra là Hoa Hướng Dương căn cứ, một trong tứ đại căn cứ trong tiểu thuyết.
Thích Kim Nặc trầm ngâm một lát, “Ngươi nói xem, ta nên ở lại đây, hay là đi tìm nam chính trước?” “Nam chính sẽ không đứng yên một chỗ chờ ngươi đâu, chắc chắn cũng đang tìm ngươi đấy, lỡ như bỏ qua nhau thì sao? Hơn nữa lão đại của Phổ Nam căn cứ và lão đại của Xuyên Sơn Cơ Địa sắp tới đây, đến lúc đó có thể nghe lén một chút kế hoạch của bọn hắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận