Mạt Thế: Tôi Lừa Nam Chính Nói Tôi Là Bạn Gái Anh Ấy

Chương 38

Vẻ mặt Vệ Dung trong nháy mắt lạnh xuống, “Chú ý lời nói của ngươi!”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Gã đàn ông cười hờ hững một tiếng, ánh mắt lướt qua người Lương Tuyết và Thích Kim Nặc, tròng mắt đảo quanh, không biết đang nghĩ gì.
Sau khi phân chia xong vị trí, bọn họ liền tản ra.
Trên mái nhà cần có người, những người còn lại thì phân bố ở bốn phương tám hướng của lầu một.
Vị trí của Thích Kim Nặc và Đằng Nguyên là một bãi cỏ, xung quanh rất yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót cũng không có, tĩnh lặng đến mức khiến lòng người hoảng hốt.
Thích Kim Nặc vốn đang ghét bỏ Đằng Nguyên, trong nháy mắt lại ôm chặt lấy cánh tay hắn.
“Nơi này sao đáng sợ vậy...... Không có Zombie chứ?”
Đằng Nguyên triển khai tinh thần lĩnh vực dò xét xung quanh một chút, “Tạm thời không phát hiện gì.”
“Vậy thì tốt rồi.” Thích Kim Nặc thở phào nhẹ nhõm.
Đằng Nguyên nhìn nàng đang nắm tay mình, cười như không cười hỏi: “Không phải ghét bỏ sao?”
Thích Kim Nặc buông tay hắn ra, nói một cách kỳ quặc: “Ta chỉ là cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.”
Mặc dù tay hắn đã rửa sạch, nhưng chỉ cần nghĩ đến...... Thích Kim Nặc lại có cảm giác khó chịu không nói thành lời.
Nàng lấy từ không gian ra một bình nước hoa, xịt hai lần vào lòng bàn tay hắn.
Đằng Nguyên nhíu mày, không nói gì, ngầm chấp nhận hành động của nàng.
Gió đêm khá lớn, hơi lạnh, nàng lại lấy từ không gian ra hai cái chăn lông, một cái trải trên bãi cỏ, một cái khoác lên người.
Nàng ngồi trên chăn lông, vẫy tay với Đằng Nguyên: “Mau tới đây.”
Đằng Nguyên chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng. Nàng liền mở chăn lông ra, hơi cố sức choàng lên vai hắn.
Đằng Nguyên cúi đầu, thấy được vết tích trên cổ áo nàng, đôi mắt tối đi một chút, hắn trực tiếp nhận lấy chăn lông, rồi ôm nàng vào lòng, dùng chăn quấn lấy cả hai người.
Thích Kim Nặc ngồi trên đùi hắn, tay chống lên lồng ngực hắn, cơ ngực mềm mại, cảm giác sờ rất tốt khiến nàng không nhịn được bóp một cái.
Ngay lúc đó, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng rên khẽ.
“Ngươi muốn cùng ta dã chiến ở đây à?”
Thích Kim Nặc sợ đến mức vội vàng rụt tay lại, ngoan ngoãn như gà con, không dám lộn xộn nữa, dù sao cũng đang ở bên ngoài.
Ban đầu nàng vẫn rất tỉnh táo, sợ Zombie đột nhiên tấn công trong đêm.
Nhưng dần dần mí mắt nàng trĩu nặng, có lẽ là vì có Đằng Nguyên ở bên cạnh nên nàng cảm thấy tương đối an tâm, cuối cùng dựa vào lòng Đằng Nguyên ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, Thích Kim Nặc nghe thấy tiếng nói chuyện, nàng mở mắt ra, nhìn thấy rất nhiều người, giật mình tỉnh hẳn.
Nàng phát hiện đã đến giờ đổi ca, mà vì nàng ngủ thiếp đi nên đã được Đằng Nguyên ôm trong lòng suốt, hắn không hề đánh thức nàng.
Lương Tuyết thấy nàng tỉnh, nói giọng âm dương quái khí: "Có vài người thật đúng là, giúp thì chẳng giúp được gì, cản trở thì lại là số một! Cũng không nhìn xem hoàn cảnh bây giờ thế nào, còn tưởng mình là tiểu công chúa yếu đuối!"
Mấu chốt là một nữ nhân ngoài xinh đẹp ra thì chẳng có gì khác như vậy, mà Đằng Nguyên lại vẫn cứ sủng ái đến thế.
Thà ôm nàng ngủ thiếp đi chứ không nỡ đánh thức nàng!
Thích Kim Nặc vốn cảm thấy ngại ngùng muốn xuống, nhưng nghe thấy lời này của Lương Tuyết, nàng lập tức quyết định không xuống nữa, ôm chặt lấy cổ Đằng Nguyên.
“Ta chính là tiểu công chúa yếu đuối đấy, thì sao nào, không phục à?”
“Ta chống mắt xem ngươi có thể yếu đuối được đến bao giờ!” Lương Tuyết nghiến răng nói.
Dựa vào cái gì mà những nữ nhân khác phải chịu đủ loại đau khổ, bị giày vò đến mức lấm lem bùn đất, còn nàng ta thì vẫn sạch sẽ như vậy?
Nàng ta không tin, có người đàn ông nào lại cứ mãi sủng ái một nữ nhân vô dụng như vậy.
Lên lầu, Thích Kim Nặc vội vàng tụt xuống khỏi người Đằng Nguyên.
“Có phải mệt lắm không? Sao ngươi không gọi ta dậy?" Nàng lấy lòng vuốt vuốt cánh tay hắn, "Để ta xoa bóp cho ngươi!"
“Không mệt, chỉ hơi mỏi thôi.” Đằng Nguyên nói.
Chút mỏi ấy đối với hắn mà nói chẳng là gì.
Hắn nhìn đồng hồ, còn ba tiếng nữa mới đến hừng đông, "Ngủ thêm lát nữa không?"
“Được.” Thích Kim Nặc lấy ra nệm, gối và chăn mỏng, cùng Đằng Nguyên nằm xuống.
Nửa đêm về sáng trôi qua bình an vô sự.
Lúc ánh nắng chiếu vào, Thích Kim Nặc tỉnh giấc, nhưng vẫn còn rất buồn ngủ, mắt hơi mở không lên.
Nhưng nàng vẫn cố gắng chống người dậy, thu lại nệm, gối, chăn, rồi lấy đồ rửa mặt ra.
Sau khi rửa mặt xong, nàng vừa định lấy bữa sáng ra thì cửa bị gõ.
“Dậy chưa? Chúng ta phải đi thôi!" Bên ngoài truyền đến giọng nói thiếu kiên nhẫn của Lương Tuyết.
Thích Kim Nặc đành phải bụng rỗng cùng Đằng Nguyên đi ra ngoài.
Xuống lầu, thấy gã đầu trọc đang cười nói với Vệ Dung: "Tiếp theo các ngươi định đến quân khu đúng không? Chúng ta cũng vậy, mục đích giống nhau, hay là đi cùng đi? Có gì còn chiếu cố lẫn nhau."
“Bọn ta đã sáp nhập với một đội khác rồi, ngươi có hứng thú gia nhập không? Đông người thì sức mạnh lớn hơn mà, ta có thể để ngươi làm phó đội trưởng, thế nào?”
Vệ Dung cố nén cảm giác buồn nôn trong lòng, từ chối: “Không cần...”
“Không cần vội từ chối thế.” Gã đầu trọc đột nhiên ghé sát lại, hạ giọng nói: “Bên đoàn kịch kia của bọn họ nhiều mỹ nữ lắm, ngươi mà gia nhập với bọn ta, tha hồ mà hưởng dụng...”
Lần này Vệ Dung không hề che giấu vẻ mặt chán ghét, “Không cần! Chúng ta đạo bất đồng bất tương vi mưu, tách ra ở đây đi!”
Nói xong, hắn quay đầu bỏ đi.
Gã đầu trọc nhổ một bãi nước bọt.
Giả bộ thanh cao! Để xem tiểu tử này giả vờ được đến bao giờ, làm như chỉ có hắn là cao thượng nhất vậy!
“Lão đại, tiểu tử này không chịu đi cùng chúng ta, làm sao bây giờ?”
Gã đầu trọc lạnh lùng nói: “Gấp cái gì? Nó không đi cùng chúng ta thì chúng ta không thể đi theo bọn nó à? Dù sao mục đích của mọi người đều giống nhau!”
“Cứ chờ xem, để xem sau này ta xử lý tiểu tử này thế nào!”
Đằng Nguyên liếc nhìn gã đầu trọc với ánh mắt u ám.
Vệ Dung bảo mọi người lên xe, chuẩn bị xuất phát.
Mọi người thực ra đều không được ngủ ngon, nhưng không còn cách nào khác, càng đến quân khu sớm thì bọn họ càng an toàn.
Lên xe, Thích Kim Nặc lấy từ không gian ra một cái sandwich, cắn một miếng rồi lập tức đưa tới miệng Đằng Nguyên.
Thực ra nàng muốn ăn chút đồ nóng, nhưng điều kiện không cho phép.
Đợi Đằng Nguyên cắn một miếng, nàng lại cầm về tự mình cắn một miếng, cảm thấy hơi khô, bèn lấy một bình sữa tươi từ không gian ra.
Vừa cắm ống hút vào, cửa sổ xe liền bị gõ.
Thích Kim Nặc vừa quay đầu lại, nhìn thấy bộ mặt xấu xí của gã đầu trọc đang nhe răng cười với mình, sợ tới mức suýt nữa làm rơi cả bình sữa.
Nàng lập tức quay đầu đi nhìn Đằng Nguyên.
Đằng Nguyên kéo nàng qua một chút, nghiêng người hạ cửa sổ xe xuống.
“Có việc gì?”
Gã đầu trọc nhìn Thích Kim Nặc, thấy nàng quay lưng về phía mình, nửa người dựa vào lòng Đằng Nguyên, một mùi hương thoang thoảng bay ra.
Đó là mùi hương cơ thể của phụ nữ.
Trong nhất thời hắn có chút tâm viên ý mã, nhưng khi đối diện với đôi mắt u ám của Đằng Nguyên thì lập tức tỉnh táo lại, đưa cái bánh mì trong tay tới.
“Cái này tặng các ngươi, gặp nhau là duyên, dù sao mọi người cũng đã cùng nhau trải qua một đêm, coi như là bạn bè rồi nhỉ?”
“Ta cũng đưa cho đội trưởng các ngươi rồi.”
Có không gian của Thích Kim Nặc, sơn hào hải vị gì mà Đằng Nguyên chẳng được ăn, căn bản không thèm để mắt đến cái bánh mì khô khốc này.
“Không cần, ngươi đưa cho người khác đi.”
Gã đầu trọc liếc Thích Kim Nặc một cái, “Coi như ngươi không ăn thì bạn gái ngươi cũng phải ăn chứ? Bây giờ vật tư quý giá thế nào, ta khuyên ngươi cứ nhận lấy đi, bọn ta còn nhiều lắm.”
“Đã nói không cần.” Sắc mặt Đằng Nguyên tỏ vẻ mất kiên nhẫn, “Ngươi còn việc gì nữa không?”
Gã đầu trọc còn muốn nói gì đó, nhưng Đằng Nguyên đã trực tiếp đóng cửa sổ xe lại.
Thích Kim Nặc rời khỏi lòng hắn, vội vàng lấy nước hoa từ không gian ra xịt mấy lần, nhăn mũi nói: “Hắn hôi quá đi, vừa rồi ta cứ phải cố nhịn, người này thật đáng ghét.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận