Mạt Thế: Tôi Lừa Nam Chính Nói Tôi Là Bạn Gái Anh Ấy

Chương 89

"Chẳng phải là thấy ta không còn người dưới tay, cảm thấy ta đại thế đã mất sao? Đúng là đồ cỏ đầu tường!" Nghiêm Duy Quốc hừ lạnh, "Dịch gia này ta tạm thời chưa xử lý được, nhưng hung thủ hãm hại biểu muội ngươi, tuyệt đối không thể bỏ qua!"
Liễu Tinh Châu chau mày, "Ngài muốn làm gì? Thế lực của chúng ta còn chưa gầy dựng nên, e là có chút khó khăn......"
"Phát lệnh truy sát không tốt sao? Căn cứ Phổ Nam phát, chúng ta cũng phát! Ta ngược lại muốn xem xem, rốt cuộc là ai có thể lấy được đầu của bọn hắn."
Nửa giờ sau, Liễu Tinh Châu viết xong lệnh truy sát, giao cho thủ hạ, dặn dò bọn hắn phát tán đến mọi ngõ ngách và các tổ chức.
Phía nam Hậu trường Nam Sơn, xe của Thích Kim Nặc và Đằng Nguyên cũng một mực đi về hướng nam.
Trên đường đi rất yên tĩnh, không gặp người nào khác, ngay cả một con Zombie cũng không thấy.
Đến giờ cơm trưa, bọn hắn vừa vặn đi vào một trạm xăng dầu.
"Có muốn đổ thêm chút dầu không?" Thích Kim Nặc hỏi.
"Đổ đi." Đằng Nguyên cũng đẩy cửa xe bước xuống.
Hắn nhìn mấy cái thùng phuy dầu kia, thấy vẫn còn dầu, rồi đi vào siêu thị nhỏ của trạm xăng.
Vừa bước vào, một con Zombie liền lao tới từ phía đối diện, nhưng chỉ là Zombie cấp thấp, hắn vung tay lên liền giải quyết xong.
Bên trong siêu thị nhỏ có mấy thùng dầu nhớt được xếp gọn gàng, hắn trực tiếp ngoắc tay gọi Thích Kim Nặc tới, thu vào không gian.
Đồ ăn trên kệ hàng đã bị lấy sạch không còn gì, mấy thùng dầu này, đoán chừng là không mang đi được nên mới bị bỏ lại.
Đằng Nguyên lại tìm mấy cái bình rỗng, ra ngoài đổ đầy dầu nhiên liệu, cũng bảo Thích Kim Nặc thu vào không gian.
Chỗ dầu còn lại hắn trực tiếp đổ đầy bình xăng xe.
Vừa làm xong, đột nhiên một đoàn xe lái tới.
Khoảng chừng vài chục chiếc xe, dẫn đầu là một chiếc xe việt dã.
Xe dừng lại, cửa xe mở ra, một bóng người cao lớn bước xuống từ trên xe.
"Lão đại, ở đây có trạm xăng dầu và siêu thị nhỏ, chúng ta có thể đổ thêm ít dầu, tiện thể xem có vật tư gì không." một gã mập lùn xăm trổ, mặt mũi đầy vẻ nịnh nọt nói.
Người đàn ông được gọi là lão đại kia, dáng người ngược lại cao lớn vạm vỡ, thô kệch, mặc một cái áo ba lỗ, cánh tay khỏe mạnh lộ ra, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy hắn bị hôi nách.
"Ừ, đi xem đi." Gã mặc áo ba lỗ ra hiệu cho tên kia đi, rồi lấy bật lửa ra đốt điếu thuốc, lúc này mới phát hiện ra Đằng Nguyên và Thích Kim Nặc.
Bọn họ đang đứng sau một thùng phuy dầu, nếu không nhìn kỹ thì đúng là không dễ phát hiện.
"Ồ, có người à?" Gã mặc áo ba lỗ ngậm điếu thuốc, từ từ đi tới.
Nhìn thấy một cô gái trẻ mặc T-shirt trắng, quần đùi đen, chân đi giày Martin, tóc đuôi ngựa buộc cao, đường cong cơ thể vô cùng quyến rũ, làn da trắng đến chói mắt, hắn lập tức sáng mắt lên.
"Có phụ nữ à?" Thích Kim Nặc cảm thấy người hắn vừa bẩn vừa hôi, rất ghét bỏ, lập tức nép sau lưng Đằng Nguyên.
Đằng Nguyên mặt mày sắc bén, ánh mắt lạnh như băng, nhìn qua liền biết không dễ chọc.
Gã mặc áo ba lỗ nhìn thấy hắn, bước chân dừng lại, cười ha hả nói: "Tiểu huynh đệ, các ngươi từ đâu đến vậy?"
Đằng Nguyên nhìn hắn một cái, không trả lời câu hỏi của hắn, che chở Thích Kim Nặc rời đi.
Lúc này gã xăm trổ chạy tới, "Lão đại, mấy thùng phuy dầu kia đều rỗng, không còn dầu!"
"Không còn dầu?" Gã mặc áo ba lỗ thoáng chốc khó chịu, nhìn về phía Đằng Nguyên, "Tiểu tử, có phải ngươi đã lấy hết dầu đi rồi không? Ngươi làm vậy cũng quá không tử tế, làm gì cũng phải chừa lại một chút chứ?"
Đằng Nguyên dừng bước, thản nhiên nói: "Đạo lý đến trước được trước, không hiểu sao? Ta không cho, ngươi muốn cướp à?"
Sắc mặt gã mặc áo ba lỗ trầm xuống, đối mặt với Đằng Nguyên một lát.
Ánh mắt của tiểu tử này sao lại đáng sợ như vậy, nhìn hắn cứ như đang nhìn một người chết.
Gã mặc áo ba lỗ không hiểu sao cảm thấy sống lưng lạnh toát, sửa lời: "Ta chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, không có thì thôi vậy."
Đằng Nguyên thấy hắn coi như thức thời, liền không thèm để ý đến hắn nữa.
Trạm xăng dầu này vẫn rất an toàn, lại còn rộng rãi, ở lại đây ăn cơm trưa rồi đi tiếp là một lựa chọn tốt.
Hắn nói với Thích Kim Nặc: "Ở đây ăn chút gì rồi đi tiếp nhé?"
"Cũng được." Thích Kim Nặc cũng hơi đói, do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Ta muốn ăn chút đồ nóng, được không?"
"Được." Đằng Nguyên biết nàng đang lo lắng điều gì.
Có hắn ở đây, ai dám làm loạn.
Thích Kim Nặc cười, giả vờ lấy từ trên xe ra một cái bàn gấp, thực tế là lấy từ không gian, lại lấy ra hai cái ghế gấp.
Sau đó lấy ra bếp ga mini dạng thẻ, lắp bình ga, lại lấy ra một cái nồi.
Không ngờ lúc bọn họ đang chuẩn bị những thứ này, người của đoàn xe kia cũng dừng lại, định ở đây ăn uống rồi đi tiếp.
Nam nữ đều bước xuống xe, bảy tám người phụ nữ mặt mày mệt mỏi lấy bàn, nồi và nguyên liệu nấu ăn từ trong xe xuống, nhóm lửa tại chỗ.
Da dẻ các nàng đều lấm lem bụi bẩn, tóc tai rối bù, có người quần áo bị kéo rách tả tơi, không che hết được những vết tích mập mờ trên người, nhưng các nàng cũng chẳng có phản ứng gì.
Thích Kim Nặc chỉ nhìn thấy vẻ mệt mỏi, chết lặng trên mặt các nàng.
Gầy yếu không chịu nổi, nhưng vẫn phải bận rộn chuẩn bị cơm trưa cho đám đàn ông kia.
Mà những gã đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng kia lại tụ tập đứng một bên hút thuốc, tán gẫu, còn thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Thích Kim Nặc.
Không có một ai đi qua giúp đỡ những người phụ nữ kia.
Thích Kim Nặc thấy vậy rất phản cảm.
Lúc này, từ ghế sau chiếc xe việt dã dẫn đầu, một người phụ nữ bước xuống.
Mặc quần dài trắng, tóc dài bay bay, ngũ quan rất tinh xảo, mặc dù gương mặt không tiều tụy, còn có thể nhìn ra chút dáng vẻ được nuông chiều, nhưng da dẻ cũng lấm lem bụi bẩn.
Đây là biểu hiện của tạp chất tích tụ trong cơ thể, cho đến bây giờ, bất kể nam nữ, nhìn ai cũng lấm lem bụi bẩn.
Bọn họ bây giờ còn không biết việc lấm lem bụi bẩn này là chuyện gì, chỉ cho là do những ngày đào vong này phải màn trời chiếu đất, nghỉ ngơi không tốt, bị phơi nắng.
"Bân Ca!" Người phụ nữ nũng nịu lắc cái eo nhỏ, đi về phía gã mặc áo ba lỗ.
Gã mặc áo ba lỗ ngậm điếu thuốc, nở nụ cười du côn, giang hai tay ra, "Ồ, bảo bối của ta tỉnh ngủ rồi à?"
Người phụ nữ nép vào ngực hắn, hờn dỗi: "Sao xuống xe mà không gọi người ta?"
"Chẳng phải thấy ngươi ngủ ngon quá, không nỡ đánh thức ngươi sao? Nghỉ ngơi tốt không? Để ta xem nào?"
Gã mặc áo ba lỗ không coi ai ra gì mà tán tỉnh người phụ nữ, ngả ngớn nâng cằm nàng lên, rồi hôn môi ngay trước mặt mọi người.
Thích Kim Nặc thậm chí có thể nhìn thấy bọn họ hôn sâu đến mức nào, bất giác rùng mình một cái.
Gã mặc áo ba lỗ kia hút thuốc, nhìn là biết miệng hôi, lại bẩn thỉu, người phụ nữ kia sao có thể hôn xuống được?
Lúc này người phụ nữ chú ý tới Thích Kim Nặc, đẩy gã mặc áo ba lỗ ra, hừ một tiếng nhìn về phía Thích Kim Nặc, có chút mất hứng nói: "Đó là ai vậy?"
Gã mặc áo ba lỗ híp mắt liếc qua, "Không biết, tình cờ gặp thôi."
Lúc này nước sôi, Thích Kim Nặc theo bản năng đưa tay chạm thử, lại bị bỏng một cái.
"Ui..."
"Bị bỏng à?" Đằng Nguyên buông rau xanh trong tay xuống, lập tức đi tới kéo tay nàng.
Thấy đầu ngón tay mềm mại của nàng bị bỏng đỏ lên một mảng, hắn đau lòng đưa ngón tay nàng ngậm vào miệng mình.
"Á, ngươi..." Thích Kim Nặc sửng sốt một chút, mặt hơi đỏ lên.
Trước mặt mọi người, thật là xấu hổ, nhưng trong lòng lại ngọt ngào như ăn mật.
Một lát sau hắn mới bỏ ngón tay nàng ra, "Còn đau không?"
"Không đau nữa." Thích Kim Nặc lắc đầu.
"Ngươi ngồi sang một bên đi, để ta làm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận