Mạt Thế: Tôi Lừa Nam Chính Nói Tôi Là Bạn Gái Anh Ấy

Chương 167

Thích Kim Nặc còn chưa kịp lên tiếng, Đằng Nguyên Dã đã dùng ánh mắt âm trầm cảnh cáo: “Không có quan hệ gì với ngươi, bớt lo chuyện người khác.”
Tần Văn Thanh nhìn hắn che chở nữ nhân kia như bảo vệ tròng mắt của mình vậy. Thật sự là buồn cười, hắn thông minh như thế, chẳng lẽ còn chưa đoán ra nữ nhân kia lừa hắn sao? Hay là nữ nhân kia dùng hoa ngôn xảo ngữ, lại dỗ ngọt được hắn rồi?
Tần Văn Thanh bỗng nhiên thay đổi sách lược, nhìn về phía Thích Kim Nặc.
“Thích tiểu thư, nói đến chuyện này, lúc trước ta bị người của căn cứ Phổ Nam bắt đi, cũng nhờ có ngươi đã cứu ta. Để cảm tạ ngươi, ta mời ngươi đến nhà ta làm khách, thế nào?” Nàng nhìn Thích Kim Nặc, gằn từng chữ: “Nhà ta ở Lang Đông, cũng có chút địa vị. Đến Lang Đông, ngươi cũng sẽ nhận được ưu đãi.”
“Ta có thể cho ngươi ở lại Lang Đông, vĩnh viễn nhận được sự che chở, ở nơi đó an cư lạc nghiệp.”
Lời mời gọi này, đối với người bình thường mà nói, sức hấp dẫn không hề nhỏ. Lang Đông bây giờ tồn tại như một Thánh Thành. Bởi vì có căn cứ bồi dưỡng, nên có một nhóm dị năng giả cường đại, có thể bảo vệ tốt những người sinh sống tại Lang Đông. Nói là chốn cực lạc cuối cùng của tận thế cũng không quá đáng. Chỉ cần không phải kẻ ngốc, đều sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Đằng Nguyên Dã mặc dù cường đại, nhưng nàng là một nữ nhân, cứ đi theo hắn sống cảnh màn trời chiếu đất, chém chém giết giết, không có nơi ở cố định, thì có ý nghĩa gì?
Thích Kim Nặc nhìn nàng, bỗng nhiên cười.
“Sao ai cũng muốn bảo chúng ta đi Lang Đông vậy? Ngươi cảm thấy Lang Đông tốt như thế thì tự mình đi đi, ta không muốn đi, ngươi còn có thể ép buộc ta sao?”
Tần Văn Thanh không ngờ nàng sẽ trả lời như vậy, cau mày nói: “Ngươi nên suy nghĩ cho rõ ràng, qua thôn này sẽ không còn tiệm này đâu!”
“Xin lỗi, ta không có hứng thú với nơi đó.” Thích Kim Nặc trực tiếp từ chối, kéo Đằng Nguyên Dã lên lầu.
Đằng Nguyên Dã quay đầu lại, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn Tần Văn Thanh một cái.
Tần Văn Thanh há to miệng, lời nói nghẹn lại trong cổ họng không nói ra được.
Mãi cho đến khi hai người biến mất, nàng mới nhíu mày trở về phòng.
Đằng Nguyên Dã này là sao vậy? Nhìn bộ dạng hắn như vậy, rõ ràng là biết Thích Kim Nặc lừa hắn, tại sao còn bảo vệ nàng như thế?
“Tần tỷ tỷ, thế nào rồi?” Hứa Niệm Niệm thấy nàng trở về, vội vàng đón lấy.
Vết sưng trên mặt nàng mới đỡ một chút. Đằng Nguyên Dã kia đúng là không phải đàn ông, đối với một nữ nhân mà ra tay cũng ác như vậy, không hề có chút thương hương tiếc ngọc.
Tần Văn Thanh lắc đầu, “Vô dụng.”
Rõ ràng đã gần Lang Đông như vậy rồi.
Nàng nghĩ đến muội muội đã từng thức trắng đêm cùng nàng thổ lộ tâm sự thiếu nữ, vì ý trung nhân mà tinh thần chán nản, khóc cả đêm, rồi đến sau này trùng phùng với hắn ở đại học, lại hưng phấn chia sẻ niềm vui với nàng.
Một đêm trước khi tận thế đến, em ấy gọi điện thoại cho nàng, nói chuẩn bị tỏ tình với hắn. Em ấy nói mình có dự cảm, hắn sẽ đồng ý, em ấy có thể cảm nhận được, hắn cũng có hảo cảm với mình.
Trong trường học, đã có không ít người ngầm thừa nhận bọn họ là một đôi. Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi. Rõ ràng sắp có thể ở cùng người mình thích, vậy mà thiên ý trêu ngươi.
Hứa Niệm Niệm cũng sốt ruột theo, “Vậy tỷ để Hạ Hạ tới chẳng phải tốt sao?”
Tần Văn Thanh lắc đầu nói: “Hạ Hạ, em ấy đi làm nhiệm vụ rồi.”
Hứa Niệm Niệm khẽ giật mình, nhớ ra việc này, bĩu môi nói: “Ta thật không hiểu nàng! Đại tiểu thư danh giá không làm, nhất định phải đi gia nhập cái Hiệp hội Hunter gì đó.”
“Cả ngày cùng một đám đàn ông thô kệch chém chém giết giết, khiến bản thân mình lấm lem bụi đất, đâu còn dáng vẻ của thiên kim đại tiểu thư nữa? Phúc tốt bày sẵn đó không hưởng (Để đó thật tốt Phúc Bất Hưởng), chẳng lẽ dượng còn bảo hộ không được nàng?”
“Hạ Hạ từ nhỏ đã mạnh mẽ hơn người, cứ để mặc nàng đi thôi. Nghe nói nàng bây giờ rất lợi hại, đã là thợ săn cấp một rồi.” Tần Văn Thanh nói.
Hiệp hội Hunter dựa theo tinh hạch săn được để phân chia đẳng cấp, chỉ cần đơn độc săn được hai viên tinh hạch cấp ba là có thể thăng cấp thành thợ săn cấp một. Cho dù là ở Lang Đông cường giả như rừng, số lượng thợ săn cấp một cũng sẽ không vượt quá 50 người.
Một nữ nhân có thể đạt được thành tựu này đã là phi thường lợi hại, nàng cảm thấy kiêu ngạo thay cho muội muội. Nhưng đồng thời, cũng thay em ấy cảm thấy không đáng.
Thích Kim Nặc kia, một bộ dạng yểu điệu mềm mại trà xanh, suốt đường đi dựa vào sự bảo hộ của Đằng Nguyên Dã, thậm chí không tiếc lừa gạt Đằng Nguyên Dã, để cầu được che chở trong thời tận thế. So với muội muội của nàng thì kém xa, đơn giản là xách giày cho muội muội nàng cũng không xứng!
Thế mà nam nhân kia lại cam tâm tình nguyện bị nữ nhân như vậy lừa gạt, một đường bảo hộ nàng, chiếu cố nàng, nâng nàng trong lòng bàn tay, còn vui vẻ chịu đựng.
Quả nhiên đàn ông đều ham mê mỹ mạo, thích vẻ bề ngoài.
“Vậy cứ để yên cho nữ nhân kia dễ dàng như vậy sao?” Hứa Niệm Niệm trừng to mắt, cảm thấy không cam tâm.
Bộ mặt của nữ nhân kia thật sự rất đáng ghét. Khiến nàng nhớ tới nhiều năm trước, kẻ thứ ba (Tiểu Tam) bụng mang dạ chửa tìm tới cửa. Tiểu Tam kia tưởng rằng mang thai là có thể mẫu bằng tử quý, ngu xuẩn đến buồn cười! Ba của nàng chẳng qua chỉ xem cô ta như đồ chơi mà thôi!
Về sau bị mẹ của nàng giải quyết không tốn chút sức lực. Lúc đó nàng cũng chỉ tình cờ nhìn thấy một lần lúc tan học, từ đó về sau, nữ nhân này liền biến mất khỏi thế giới của nàng. Đoán chừng đã sớm cùng đứa con hoang trong bụng không biết chết ở xó nào rồi.
Tần Văn Thanh cau mày nói: “Cứ xem xét thêm đã.”
Nàng bây giờ nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, ai bảo Hạ Hạ đang làm nhiệm vụ, không liên lạc được đâu.
Thích Kim Nặc luôn cảm thấy có chút lo sợ bất an, Khúc Triệu Thành này cách Lang Đông gần quá, sao lại có nhiều người Lang Đông như vậy.
Nàng không nhịn được nói với Đằng Nguyên Dã: “Hay là, ngày mai chúng ta đi nơi khác nhé?”
Đằng Nguyên Dã nhìn nàng, “Ngươi muốn đi đâu?”
Đi nơi nào? Sau Khúc Triệu Thành, mục tiêu kế tiếp dường như cũng chỉ có Lang Đông. Nhưng nếu không đi về phía trước, thì có thể lùi lại, đi đến nơi khác.
Hơn nữa, lời nói của nam nhân kia tối nay khiến Thích Kim Nặc nảy sinh cảnh giác. Hắn gọi Đằng Nguyên Dã lại nói những lời đó, rõ ràng không có ý tốt, lại thêm hắn là người Lang Đông, không chừng đã báo cáo hành tung của Đằng Nguyên Dã về rồi. Hắn nói người nhà họ Đằng sẽ đến đón Đằng Nguyên Dã.
Nàng nhớ mang máng, trong nguyên tác, phụ thân của Đằng Nguyên Dã và người anh cùng cha khác mẹ kia của hắn đều là nhân vật hung ác. Có câu nói rất hay, cha nào con nấy. Phụ thân hung ác, ca ca hung ác, nhưng thân là nam chính, Đằng Nguyên Dã lại chỉ ác hơn bọn họ.
Đối với Đằng Nguyên Dã mà nói, nhà họ Đằng là một sự tồn tại đáng ghét. Nếu hắn trở lại nhà họ Đằng, vạn nhất bị kích thích mà khôi phục ký ức...
Thì mọi chuyện sẽ trở lại điểm ban đầu sao? Trở lại lúc hắn vừa mất trí nhớ, phát hiện nữ phụ tính kế để phát sinh quan hệ với hắn sao?
Nghĩ đến đây, Thích Kim Nặc bỗng nhiên không rét mà run.
Nàng không muốn hắn khôi phục ký ức! Sau khi khôi phục ký ức, hắn sẽ không còn là hắn của hiện tại nữa! Không phải là nam nhân hiện tại yêu nàng, cưng chiều nàng, nâng nàng trong lòng bàn tay này.
Nàng cảm thấy bất an mãnh liệt, không nhịn được bổ nhào tới ôm chặt lấy hắn.
Đằng Nguyên Dã khựng lại, “Sao thế?”
“Ngày mai chúng ta đi nơi khác có được không?” Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rỡ lên nhìn hắn, “Ta không muốn ở lại đây. Chúng ta cứ đi nơi khác dạo một chút, đợi một thời gian nữa hẵng quay lại.”
Đằng Nguyên Dã cúi đầu nhìn nàng, lại hỏi: “Rốt cuộc là sao vậy?”
“Nơi này có quá nhiều người đáng ghét, ta không thích. Ta muốn ở riêng một chỗ với ngươi thôi, có được không?” Nàng ôm hắn nũng nịu.
Yêu thích [Tận thế, ta lừa gạt nam chính nói ta là bạn gái hắn], mời mọi người cất giữ: (m.shuhaige.net) [Tận thế, ta lừa gạt nam chính nói ta là bạn gái hắn] Sách Hải Các tiểu thuyết Internet cập nhật tốc độ nhanh nhất toàn mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận