Mạt Thế: Tôi Lừa Nam Chính Nói Tôi Là Bạn Gái Anh Ấy

Chương 157

Dây leo tráng kiện giống như từng cánh tay của người khổng lồ, đập xuống đất, mặt đất cũng vì thế mà rung chuyển. Từng sợi dây leo hướng bọn họ đánh tới, Đằng Nguyên Cũng trong mắt bạch quang lóe lên, dây leo lập tức bị đóng băng lại, từng đoạn từng đoạn rơi xuống đất, tỏa ra hàn khí. Nhưng tốc độ sinh trưởng của dây leo cực kỳ nhanh, vừa gãy mất lập tức lại mọc ra.
Đằng Nguyên Cũng vốn còn muốn ra tay lần nữa, nhưng nghĩ đến điều gì đó, liền không nhúc nhích. Dây leo rất nhanh đã quấn lấy vòng phòng hộ của bọn hắn, treo lên giữa không trung.
Thích Kim Nặc nghi ngờ nhìn hắn, “Chúng ta không ra tay sao?”
Đằng Nguyên Cũng lắc đầu, nhìn về phía bốn người trên mặt đất. Hắn muốn xem một chút, bốn người này sẽ ứng phó như thế nào. Nhất là người đàn ông kia vẫn chưa ra tay, hắn thật sự có chút tò mò về dị năng của hắn.
Đằng Nguyên Cũng cùng Thích Kim Nặc bị bắt lại, những dây leo còn lại điên cuồng công kích bốn người. Bình chướng bị đánh nát, nữ nhân rơi xuống đất.
Người đàn ông trung niên mặc quần áo màu đen lập tức ném ra một quả cầu lửa, ý đồ đốt cháy đám dây leo. Nhưng mà, rừng sâu đầy sương mù này cả ngày không thấy ánh mặt trời, hơi nước nặng, căn bản không thể thiêu đốt nổi. Dây leo một phát đánh bay nam nhân áo đen, một sợi dây leo khác cuốn chặt lấy hắn, treo lên giữa không trung. Nữ nhân kia cũng bị treo lên.
Người đàn ông mặc trang phục màu vàng đứng cạnh nam nhân kia đổi sắc mặt, trong tay trống rỗng xuất hiện một thanh đao dài hai mét. Hắn vung trường đao giống như thái thịt, chém đứt những dây leo kia. Từng sợi dây leo tráng kiện rơi trên mặt đất, phát ra chấn động.
Nhưng mà dây leo là tăng sinh vô hạn, tốc độ hắn chém vẫn không thể so sánh kịp với tốc độ tăng sinh của chúng. Rất nhanh, nam nhân áo vàng cũng bị cuốn lấy treo ngược lên.
Chỉ còn lại có người đàn ông kia, vẫn thờ ơ dựa trên cành cây, bình tĩnh nhìn xem. Tất cả dây leo hướng hắn công kích tới, đột nhiên bị một vật trong suốt chém đứt.
“Là cái gì?” Thích Kim Nặc không nhìn rõ ràng, “Khí công? Hay là phong nhận?”
Nam nhân lại lần nữa ra tay, mấy chục sợi dây leo tráng kiện đồng thời gãy mất, rơi trên mặt đất phát ra chấn động.
Đằng Nguyên Cũng nói: “Là Thủy hệ dị năng.”
“Thủy hệ dị năng?” Thích Kim Nặc sững sờ, Thủy hệ sao có thể có uy lực lớn như vậy?
“Tương tự như súng phun cao áp, hắn hẳn là song dị năng, hệ tốc độ và Thủy hệ, lợi dụng tốc độ để gia tăng sức phá hoại của nước, để đạt tới hiệu quả kinh người.”
Nam nhân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Đằng Nguyên Cũng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. “Tiểu tử, ngươi xem ngược lại rất cẩn thận, làm ta rất khó chịu a.”
Đột nhiên một đạo thủy nhận phá tới, trực tiếp chém đứt dây leo đang cuốn lấy bọn hắn. Bong bóng của bọn họ rơi xuống như quả bóng.
Mặt đất cấp tốc dâng lên một cột băng, phần trên cùng biến thành một đôi bàn tay lớn, nâng đỡ bong bóng của bọn hắn.
Nam nhân huýt sáo, lại nói: “Năng lực của ngươi không chỉ có nhiêu đó, trốn ở bên cạnh nhìn trộm thì không được đạo đức lắm đi?”
Đằng Nguyên Cũng từ trên cao nhìn xuống hắn, thản nhiên nói: “Ngươi đây là đang cầu xin ta?”
Nam nhân áo vàng nhịn không được hét lớn: “Ngươi biết tiên sinh của chúng ta là thân phận gì không? Lại dám nói chuyện với hắn như thế!”
“Thân phận gì?” Đằng Nguyên Cũng cười như chế nhạo, “Đều là tận thế rồi, còn bày đặt thân phận cái gì, hắn cho dù là Thiên Hoàng lão tử cũng vô dụng.”
“Ngươi!” Nam nhân áo vàng tức giận đến mặt đỏ bừng.
Đằng Nguyên Cũng lại cảm giác được hành tung của con sư tử cái kia, nhìn Thích Kim Nặc một chút. Thích Kim Nặc lập tức hiểu ý hắn, giải trừ vòng phòng hộ, thả ra một quả bong bóng lớn. Hai người trực tiếp ngồi bong bóng bay đi mất.
Nam nhân chau mày, nhìn về phía quả bong bóng trên đỉnh đầu, nhịn không được nói: “Cái đó rốt cuộc là cái gì?”
Một sợi dây leo thô to hướng hắn đánh tới, bị thủy đao của hắn chặt thành mấy đoạn.
Trên không sương mù quá lớn, cái gì cũng không thấy rõ, chỉ có thể dựa vào cảm ứng bằng tinh thần lực của Đằng Nguyên Cũng. Bong bóng càng bay càng xa, lập tức sắp vượt qua khu vực đầm lầy, hướng tới nơi sâu hơn.
Thích Kim Nặc có chút lo lắng, “Có phải nên dừng lại không? Chỗ sâu này có thể gặp nguy hiểm.” Lúc nàng lịch luyện ở đây, chưa bao giờ đi vào nơi sâu. Những Zombie thợ săn kia cũng không dám đi.
Đằng Nguyên Cũng nói: “Yên tâm, ta đã dùng tinh thần lực dò xét qua, không phát hiện năng lượng thể nào lợi hại hơn con sư tử cái.”
“Vậy thì tốt rồi.” Thích Kim Nặc yên tâm.
Đột nhiên mấy đạo mũi tên màu vàng bắn tới, thẳng tắp đâm vào trên quả bong bóng. Bong bóng thế mà hóa đá!
Thích Kim Nặc sững sờ, bong bóng hóa đá lập tức từ không trung rơi xuống, nàng vội vàng ôm chặt cổ Đằng Nguyên Cũng. “Này sao lại thế này?!”
Một đôi bàn tay băng to lớn đột ngột từ mặt đất mọc lên, tiếp nhận bọn hắn. Bọn hắn đứng vững sau đó, băng dần dần tan ra, đưa bọn hắn về trên mặt đất.
“Tê tê......” Thích Kim Nặc nghe được tiếng rắn lè lưỡi, quay đầu nhìn lại, đối diện một đôi mắt sâu thẳm màu xanh lá.
Cách bọn họ không xa, một con hoàng kim mãng xà khổng lồ đang chiếm cứ! Toàn thân nó phủ vảy màu hoàng kim, kim quang lóng lánh, nhìn tựa như khoác lên mình một thân áo giáp.
Thích Kim Nặc dọa đến trốn sau lưng Đằng Nguyên Cũng. “Sao ở đây lại có một con mãng xà lớn như vậy?! Không phải nói không có năng lượng thể nào lợi hại hơn con sư tử cái sao?”
Đằng Nguyên Cũng nhíu mày nhìn con đại mãng xà này, có một cảm giác quen thuộc không nói ra lời, không thể giải thích được.
Ngân ngân thò đầu ra, nhìn thấy con mãng xà lớn như vậy, sợ tới mức lại rụt về. Mãng xà thế nhưng là ăn chuột đó a!
“Ngươi sao lại vô dụng như vậy?” Thích Kim Nặc nhịn không được nói, “Cho ngươi ăn nhiều động vật tinh hạch như vậy, thời khắc mấu chốt ngươi một chút tác dụng cũng không phát huy được, giữ ngươi lại để làm gì?”
Ngân ngân ủy khuất nói: “Nhưng nó lớn quá, ta làm sao đánh lại được?”
“Vừa rồi mũi tên là nó bắn ra sao? Mũi tên của nó có thể khiến người ta hóa đá?”
Mãng xà cũng không công kích bọn hắn, chỉ là hai con mắt nhìn chằm chằm bọn hắn. Nhất là nhìn chằm chằm Thích Kim Nặc.
Thích Kim Nặc một hồi lâu mới phản ứng được, thò đầu ra, “Nó đang nhìn ta sao? Tại sao ta cảm giác nó giống như đang nhìn ta?”
Đằng Nguyên Cũng khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt lóe lên một vệt ngân quang. Tinh thần lực tràn ra, hắn nghe thấy con mãng xà kia đang kêu chủ nhân.
“Chủ nhân, chủ nhân......” Là giọng của một tiểu nữ hài.
“Chủ nhân?” Thích Kim Nặc cũng nghe thấy, sửng sốt một chút, “Nó đang gọi ta sao?”
“Chủ nhân, chủ nhân......” Thích Kim Nặc nhìn vào mắt nó, chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy nó rất bi thương. Nó giống như đang khóc. Nàng đột nhiên cảm thấy một nỗi khó chịu không nói ra được.
“Chủ nhân, chủ nhân, chủ nhân......”
Thích Kim Nặc từ từ đi qua, Đằng Nguyên Cũng đưa tay kéo nàng lại, “Đừng đi qua......”
“Không sao.” Thích Kim Nặc bình tĩnh nói, “Ta cảm giác nó sẽ không tổn thương ta.”
Nàng từ từ tới gần con mãng xà kia, nó quả nhiên không làm hại nàng. Chỉ là đôi mắt xanh biếc kia, đột nhiên chảy nước mắt.
Nội tâm Thích Kim Nặc rung động. Đợi nàng kịp phản ứng lại, trên mặt nàng đã đẫm nước mắt.
“Chuyện gì xảy ra?” nàng lau mặt, nức nở nói: “Sao ta lại khóc,......”
Nàng đưa tay vuốt ve vảy của hoàng kim mãng xà, nhìn thì rất cứng rắn, kỳ thật lại rất mềm mại.
Đợi nàng từ từ đi đến phía bên kia, mới phát hiện, thì ra nó bị trói buộc ở chỗ này. Phần đuôi phía sau của nó bị một cây cọc sắt thô to đâm xuyên, cắm sâu vào trong bùn đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận