Mạt Thế: Tôi Lừa Nam Chính Nói Tôi Là Bạn Gái Anh Ấy

Chương 170

“Dâu tây từ đâu ra vậy?” Người phụ nữ nhìn quả dâu tây trong tay, tươi mọng, đậm vị, quả lại lớn, một mùi hương thơm ngọt xộc vào khoang mũi, khiến người ta chảy nước miếng. Cho dù là trước tận thế, dâu tây chất lượng cao như vậy cũng hiếm thấy, mà lại chắc chắn không rẻ.
Người đàn bà gầy yếu cười lạnh một tiếng, nịnh nọt đưa quả dâu tây cho người đàn ông.
“Dũng Ca, ngươi xem này, tiện nhân kia không biết giấu riêng một quả dâu tây từ lúc nào!”
“Nàng ta là kẻ không có dị năng, chúng ta nuôi nàng, bảo vệ nàng, đã là nhân từ lắm rồi, nàng có đồ ăn ngon lại muốn giấu đi, quá không coi ngươi ra gì!”
Người đàn ông được gọi là Dũng Ca nghe vậy, lông mày lập tức dựng đứng, trừng mắt nhìn về phía người phụ nữ.
Sắc mặt người phụ nữ tái nhợt, vội vàng giải thích: “Không phải, không phải ta giấu riêng, là...”
Người đàn bà gầy yếu bên cạnh trừng mắt: “Là cái gì? Ngươi nói đi chứ.”
Người phụ nữ muốn nói lại thôi.
Nàng biết tính tình của những người này, nếu để bọn hắn biết là cô gái kia cho nàng, bọn hắn chắc chắn sẽ đi tìm người ta gây phiền phức.
Cuối cùng nàng không nói thật, chỉ nhỏ giọng nói: “Thật sự không phải ta giấu riêng.”
Người đàn bà gầy yếu đã sớm nhìn nàng không vừa mắt, [cho rằng nàng] không có dị năng, lại ỷ vào mình là vợ cả của Dũng Ca, mà có thể yên tâm thoải mái ở lại trong đội.
Bởi vì Dũng Ca không cho phép người khác động vào người phụ nữ của hắn, cho nên người phụ nữ này cũng không cần phải ngủ với những người đàn ông khác, chỉ cần làm chút việc lặt vặt.
Nàng ta không có dị năng, lại được đãi ngộ giống như nàng ta là người có dị năng, dựa vào cái gì?!
“Còn không nói thật!” Nàng ta nghiêm giọng nói, “Xem ra ta phải dạy dỗ ngươi một trận mới được!”
Thích Kim Nặc vẫn luôn chú ý động tĩnh bên kia, thấy người đàn bà gầy yếu kia lại muốn đánh người, lập tức đứng dậy.
“Dâu tây là ta cho nàng ấy.”
Tay của người đàn bà gầy yếu dừng lại giữa không trung, quay đầu nhìn Thích Kim Nặc.
Thấy nàng mặc bộ đồ thường màu trắng, tóc búi lệch, làn da đẹp đến mức không giống người thật.
Trong tận thế, có thể giữ được vẻ sạch sẽ, khoan khoái như vậy, giống như một vị thiên kim đại tiểu thư, tuyệt đối không phải người thường.
Nhìn sang, người trong đội của bọn hắn, ai nấy đều lấm lem bụi đất, mặt mày xanh xao vàng vọt, rất giống người chạy nạn.
Mà nàng lại giống như khách du lịch.
Vẻ mặt người đàn bà gầy yếu có chút thu lại, “Là ngươi cho?”
“Đúng vậy.” Thích Kim Nặc tay vẫn đang bưng đĩa, cầm lấy một quả dâu tây to cắn một miếng, “Có vấn đề gì sao?”
Mắt Dũng Ca cứ nhìn Thích Kim Nặc chằm chằm, nước bọt sắp chảy cả ra.
Sao giữa tận thế, lại còn có loại cực phẩm thế này?
Trên mặt hắn lập tức nở nụ cười, đi tới, “Tiểu muội muội, cảm ơn ngươi đã cho lão bà của ta quả dâu tây, ngươi thật đúng là người đẹp tâm tốt.”
Ánh mắt hắn nhìn ra phía sau nàng, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đang nấu cơm.
Người đàn ông kia tuy vóc dáng rất ổn, mặt mũi cũng không tệ, nhưng lại đang lúi húi nấu cơm ở một bên, chắc chắn không có bản lĩnh gì.
Nói không chừng là sủng vật của thiếu nữ này.
Xung quanh đây cũng không thấy người nào khác.
“Vị kia là hộ vệ của ngươi à? Sao ngươi lại chỉ mang theo một người ra ngoài, nguy hiểm lắm đó?” Dũng Ca giả mù sa mưa quan tâm, “Các ngươi đến từ Khúc Triệu Thành à?”
Người phụ nữ nhìn ánh mắt kia của hắn, liền biết hắn muốn làm gì, vội vàng đi tới.
“Lão công, tiểu cô nương này người rất tốt, nàng...”
Dũng Ca ném cho nàng một ánh mắt cảnh cáo, “Ta đang nói chuyện với người ta, liên quan gì đến ngươi?!”
Người đàn bà gầy yếu bên cạnh mặt lộ vẻ bất mãn, lén trừng Thích Kim Nặc một cái.
Thích Kim Nặc nhìn hắn một cái, “Đến từ đâu, thì liên quan gì tới ngươi?”
Hơi thở của hắn rất hôi, cách một mét cũng ngửi thấy.
Thích Kim Nặc ghét bỏ lùi lại hai bước, nhìn người phụ nữ, “Ngươi qua đây với ta.”
Người phụ nữ rụt rè, không dám đi thẳng cùng nàng, mà nhìn về phía Dũng Ca.
Dũng Ca lạnh lùng nhìn người phụ nữ, “Không nghe thấy sao? Còn không mau qua đó?”
Lúc này người phụ nữ mới đi cùng Thích Kim Nặc.
Thích Kim Nặc dẫn nàng đến một bên, cẩn thận nhét Nguyệt Tinh vào tay nàng, thì thầm: “Ngươi cất kỹ đi, trời tối người yên rồi hẵng dùng.”
Nước mắt người phụ nữ chực trào ra, hoảng hốt nói: “Không được, thứ này quý giá quá, ta sao dám nhận của ngươi...”
Nàng dúi trả lại vào tay Thích Kim Nặc, nhưng Thích Kim Nặc ngăn lại.
“Ta cũng chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi, thứ này ta không thiếu, ngươi không cần khách khí với ta.”
Người phụ nữ nức nở nói: “Cảm ơn ngươi, ta không biết phải báo đáp ngươi thế nào mới phải.”
“Không có gì.” Thích Kim Nặc nói, “Ngươi ăn chút gì ở chỗ ta rồi hẵng về.”
Nàng cảm thấy người phụ nữ này rất tốt, nên mới muốn giúp nàng một chút.
Nhưng cũng không giúp được nàng quá nhiều.
Người đàn bà gầy yếu đứng một bên nhìn, thấy Thích Kim Nặc kéo người phụ nữ kia qua ngồi xuống, lập tức nghiến răng nói: “Dũng Ca, ngươi xem nàng ta kìa?”
Lúc này Đằng Nguyên cũng đã nấu cơm xong.
Một món rau xanh xào ngó sen, một món sườn kho.
Vì đang ở bên ngoài, nên nấu đơn giản một chút, đều là những món ăn thường ngày Thích Kim Nặc thích.
Thấy bên cạnh nàng có thêm một người phụ nữ, hắn cũng không hỏi nhiều, ban nãy hắn đã nghe thấy cả rồi.
Mùi sườn kho thơm nức từ bên này bay sang chỗ những người khác, khiến bọn họ nhao nhao ngẩng đầu nhìn sang.
Sau tận thế, vật tư trở nên thiếu thốn, đồ ăn của bọn họ rất đơn giản, muốn ăn chút rau quả tươi cũng khó, chứ đừng nói đến hoa quả và thịt.
“Ta nhìn thấy sườn kìa...”
“Còn có dâu tây nữa! Quả dâu tây kia vừa to, lại tươi như vậy, lấy từ đâu ra thế?!”
“Chỉ cần nhìn trang bị của bọn họ, cũng biết không phải người thường rồi.”
“Có phải là đại tiểu thư Lang Đông Lai không?”
“Thịt này thơm quá.”
Một đám người bất giác nuốt nước bọt, chỉ có thể thèm thuồng nhìn sang.
Người đàn bà gầy yếu thấy Thích Kim Nặc gắp một miếng sườn bỏ vào bát của người phụ nữ kia, tròng mắt thiếu điều muốn lồi cả ra.
Miếng sườn ngon như vậy, cứ thế cho nàng ta ăn!
Nàng ta thèm chảy nước miếng, không nhịn được nhìn về phía Dũng Ca, “Dũng Ca, ta cũng muốn ăn.”
Dũng Ca cũng đang điên cuồng nuốt nước miếng ở bên cạnh, “Ngươi muốn ăn, ta còn muốn ăn hơn đây này!”
Hắn không nhịn được nữa, bèn đi tới.
Người phụ nữ nhìn miếng sườn trong bát mà thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói với Thích Kim Nặc: “Ta ăn chút ngó sen là được rồi, ngươi không cần gắp thịt cho ta đâu, thế này ngại lắm!”
“Không sao đâu, ăn đi!” Thích Kim Nặc hào phóng nói.
Nàng không ăn được nhiều thịt lắm, có lẽ là vì trước kia ở thời hiện đại đã quen ăn thanh đạm, cơ thể này hiện tại tuy khỏe mạnh, nhưng thói quen ăn uống của nàng nhất thời rất khó thay đổi.
Nàng lại gắp một miếng cho Đằng Nguyên, cười nói: “Ngươi cũng ăn đi, ngươi vất vả rồi.”
Đằng Nguyên cũng hiểu nàng, gắp ngó sen cho nàng, “Ít nhất phải ăn nửa bát cơm.”
Vừa nghe lời này, mặt mày Thích Kim Nặc liền ỉu xìu, “Ít hơn một chút được không?”
Nàng trước giờ luôn ăn ít thành nhiều bữa, cơm thì ăn không bao nhiêu, nhưng hoa quả, đồ ăn vặt, trà chiều các loại thì không ngừng.
Nàng còn thích ăn đồ ngọt, bánh ngọt, thích uống sữa chua, khiến nàng ăn không được bao nhiêu cơm.
“Không được.” Đằng Nguyên dùng giọng điệu không cho thương lượng, lại gắp cho nàng một miếng sườn, “Mau ăn đi.”
Người phụ nữ nhìn từ bên cạnh, trong mắt lộ vẻ ngưỡng mộ.
“Ngươi đối với lão bà của ngươi thật tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận