Mạt Thế: Tôi Lừa Nam Chính Nói Tôi Là Bạn Gái Anh Ấy
Chương 44
Lúc Thích Kim Nặc mở mắt lần nữa, ánh nắng bên ngoài đang rất rực rỡ, có chút chói mắt. Nàng hé mắt nhìn trong giây lát, bên tai vang lên giọng của Đằng Nguyên Dã: “Tỉnh?”
Mắt nàng hơi mở to, kinh ngạc nhìn hắn, “Ngươi đã tỉnh?”
Hắn nhìn nàng, chậm rãi nói: “Tỉnh sớm hơn ngươi.”
Thích Kim Nặc: “......”
Nàng bây giờ mới tỉnh, đều là do ai!
Nàng lấy đồng hồ từ không gian ra xem giờ, vậy mà đã hơn bốn giờ chiều.
“Ta vậy mà ngủ lâu như vậy?” nàng kinh ngạc.
Đằng Nguyên Dã ho nhẹ một tiếng, “Ngươi đói bụng không? Có muốn dậy rửa mặt ăn chút gì trước không?”
Thích Kim Nặc nhìn bộ dạng có vẻ chột dạ này của hắn, chắc là hắn đói bụng thì có, dù sao đồ ăn đều được thu vào trong không gian của nàng.
Nàng lấy đồ trong không gian ra, đường hoàng chỉ huy Đằng Nguyên Dã nấu cho nàng món canh thịt bò.
Đã lâu không ăn đồ cay, cũng đã lâu không ăn cơm nóng canh nóng, vừa đúng lúc bù đắp một chút.
Không ngờ tay nghề của Đằng Nguyên Dã lại rất tốt, nấu rất ra dáng, Thích Kim Nặc ăn vô cùng thỏa mãn.
Nể tình thái độ của hắn cũng không tệ lắm, nàng liền miễn cưỡng tha thứ cho hắn.
Ăn cơm xong, trời vừa nhá nhem tối.
Cảm giác như mắt nàng vừa mới mở ra, còn chưa kịp làm gì thì trời đã tối, khoảng thời gian tốt đẹp này cứ thế bị lãng phí.
Nhớ tới chuyện tối qua, Thích Kim Nặc lấy hồng tinh hạch trong không gian ra, kể sơ qua tình hình cho Đằng Nguyên Dã.
Dù sao hồng tinh hạch cũng là cho hắn dùng, hắn cũng nên biết rõ tình hình.
Đằng Nguyên Dã nghe nàng nói xong, giơ hồng tinh hạch lên, mơ hồ có thể thấy được nguồn năng lượng khổng lồ đang lưu chuyển bên trong.
“Đó là thứ tốt, cất kỹ đi.” hắn đưa hồng tinh hạch trả lại cho Thích Kim Nặc.
“Dị năng của ngươi thế nào rồi? Đã thăng cấp chưa?” Thích Kim Nặc nhận lấy hồng tinh hạch, thu vào không gian, nhìn hắn hỏi.
Đằng Nguyên Dã nói: “Đã thuận lợi lên cấp hai.”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một âm thanh quái dị, giống như tiếng kêu của một loài dã thú nào đó, dưới ánh trăng đêm nay, nghe vô cùng quỷ dị.
Thậm chí có chút khiến người ta rùng mình, âm u.
“Đây là âm thanh gì vậy?” Thích Kim Nặc quay đầu nhìn về phía cửa sổ, muốn đi qua xem thử, nhưng lại sợ nhìn thấy thứ gì đó kỳ quái.
Đằng Nguyên Dã triển khai tinh thần lĩnh vực để dò xét.
“Quanh đây có một luồng năng lượng kỳ quái.”
“Năng lượng kỳ quái?” Thích Kim Nặc chợt cảm thấy xuất hiện rất nhiều thứ mà trước đây nàng chưa từng thấy trong sách vở.
Cái năng lượng kỳ quái này lại là thứ quái quỷ gì nữa?
Đằng Nguyên Dã vẫn đang dò xét, sắc mặt dần trở nên nghiêm nghị, chân mày nhíu chặt.
Thích Kim Nặc không khỏi hỏi: “Sao thế?” Rất hiếm khi thấy hắn lộ ra vẻ mặt như vậy, khiến nội tâm nàng dấy lên cảm giác bất an.
“Ta muốn qua đó xem thử.” Đằng Nguyên Dã giải trừ tinh thần lĩnh vực, ngẩng đầu nhìn nàng, “Ngươi ở đây chờ ta, đừng chạy lung tung.”
“Ngươi định bỏ mặc ta một mình ở đây à?” Thích Kim Nặc vội vàng níu tay hắn lại, “Ngươi đừng đi... Ta sợ!”
“Ta đi cùng ngươi đi, ngươi dẫn ta theo với!”
Đằng Nguyên Dã nhíu mày, “Không được, bên đó không rõ tình hình ra sao, có thể sẽ rất nguy hiểm, đến lúc đó ta chưa chắc đã bảo vệ được ngươi.”
“Vậy ngươi cũng đừng đi nữa, nguy hiểm như vậy, sao cứ muốn đi qua đó chứ?” Thích Kim Nặc trực tiếp lao vào lòng hắn, ôm thật chặt lấy hắn, “Ngươi nỡ lòng nào bỏ cô bạn gái đáng yêu, xinh đẹp, dịu dàng, rung động lòng người của ngươi lại đây một mình sao? Ngươi cũng quá tàn nhẫn đi! Ngươi đúng là cái đồ n·h·ổ * đàn ông vô tình!”
“Nói nhăng nói cuội gì đó?” Đằng Nguyên Dã vừa buồn cười vừa tức giận vỗ nhẹ lên đầu nàng.
Thích Kim Nặc dụi mặt vào cổ hắn, “Ta không quan tâm! Không cho ngươi đi!”
“Ta vừa mới dò xét rồi, quanh đây không có Zombie, rất an toàn. Lũ Zombie đều tập trung tại một chỗ nào đó, cho nên ta mới muốn đi tìm hiểu cho rõ ngọn ngành.”
Hắn hạ giọng, “Ta sẽ cố hết sức về sớm một chút, được không?”
“Vậy ngươi đi chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao? Vạn nhất ngươi không về được thì phải làm sao? Không được, nguy hiểm như vậy ta không thể để ngươi đi!” Thích Kim Nặc ngang ngược dây dưa, quấn lấy hắn không buông, nhưng Đằng Nguyên Dã không ăn chiêu này, vừa trấn an nàng, vừa để lại một sợi tinh thần tuyến trên người nàng.
“Nếu ngươi gặp nguy hiểm, ta sẽ lập tức quay về ngay, ngươi ngoan ngoãn trốn trong phòng đừng đi ra.”
Hắn cầm Đường đao lên, véo nhẹ lên khuôn mặt đang tức giận của Thích Kim Nặc một cái, rồi mới đi ra ngoài.
Thích Kim Nặc vừa đóng cửa lại, vừa oán thán nói: “Đàn ông a, quả nhiên không đáng tin cậy.”
【 Là đám thuộc hạ của con mẹ Zombie tối qua, đang triệu tập tất cả Zombie đến báo thù cho nó. 】 Giọng nói của Ngân Ngân đột nhiên vang lên trong đầu.
“Ngươi tỉnh rồi à?” Thích Kim Nặc hỏi lại: “Cho nên việc lũ Zombie tập trung lại lúc nãy là vì chuyện này?”
【 Đúng vậy. 】 Sau đó, nó lại ranh mãnh nói 【 Ta không chỉ tỉnh rồi đâu, mà năng lượng bây giờ còn đang rất dồi dào... Tối qua ngươi đã rất nỗ lực đó, hãy tiếp tục phát huy. 】
Thích Kim Nặc: “......” “Ngươi nghe như tú bà thanh lâu ấy.”
Ngân Ngân: ......
【 Khụ, tóm lại, chỗ của ngươi tạm thời là an toàn, bởi vì tất cả Zombie đều tập trung lại một chỗ rồi. 】
“Vậy thì đám người tối qua kia chẳng phải là thảm rồi sao? Lũ Zombie muốn tìm bọn hắn báo thù.”
【 Hết cách rồi, ai bảo bọn hắn lại làm bị thương vua của bọn chúng chứ. 】
Thích Kim Nặc bỗng nhiên phát giác có gì đó không đúng, “Đợi chút, con mẹ Zombie đúng là do bọn hắn làm bị thương, nhưng người giết nó lại là ta! Bọn chúng sẽ không tìm tới ta đâu nhỉ?”
Ngân Ngân chần chừ, 【 Chắc là sẽ không đâu nhỉ, ai biết là ngươi giết chứ? 】
Thích Kim Nặc yên tâm, “Nói cũng phải.”
Vừa dứt lời, dưới lầu liền truyền đến tiếng bước chân rầm rập, giống như một đoàn tuấn mã phi nhanh như tên bắn vụt qua.
“Âm thanh gì thế?” Thích Kim Nặc vội vàng đi tới bên cửa sổ, vén rèm lên, kết quả nhìn thấy một đám Zombie đen nghịt đang xông về phía khách sạn!
Cảnh tượng này suýt chút nữa khiến nàng ngất đi.
“Ngươi không phải nói không ai biết là ta giết sao? Ngươi không phải nói chỗ của ta rất an toàn sao? Không phải nói bọn chúng đã tập trung ở nơi nào đó rồi sao?!”
【 Ờ..., ta cũng không biết tại sao nữa, có lẽ là vì thi thể của con mẹ Zombie ở đây, cho nên bọn chúng lần theo tìm tới? 】
“Ngươi cái đồ lừa đảo này, a a a a a nhiều Zombie như vậy ta phải làm sao bây giờ?! Ta sắp bị gặm đến xương cốt cũng không còn! Ngươi trả mạng lại cho ta!”
【 Mau gọi nam chính đi! 】
Thích Kim Nặc vội vàng nắm lấy sợi tinh thần tuyến.
“Nguyên Dã, ca ca, lão công, ngươi nghe thấy không? Ngươi đang ở đâu? Mau tới cứu ta! Ta bị Zombie bao vây rồi!”
“Ca ca, ngươi ở đâu?”
【 Không kịp nữa rồi, ta giúp ngươi che giấu khí tức trong mười lăm phút, ngươi nắm chắc thời gian mà chạy trốn đi! 】
“Thiên sát, các ngươi chẳng có ai đáng tin cả! Nếu ta mà chết, ta làm ma cũng sẽ không tha cho các ngươi!”
Thích Kim Nặc một tay nhét sợi tinh thần tuyến vào túi, lấy một thanh Đường đao từ không gian ra, cắn răng mở cửa lao ra ngoài.
Ngân Ngân: chột dạ.jpg
Kết quả nàng vừa lao ra, liền chạm mặt ba người đàn ông tối hôm qua ngay tại hành lang.
“Là các ngươi?”
“Là ngươi?”
Ngân Ngân điên cuồng gào thét: 【 Ta biết tại sao lũ Zombie lại kéo về hướng này rồi! Nguyên lai là do bọn hắn chạy tới nơi này! 】
Thích Kim Nặc khóc không ra nước mắt, nguyên lai bọn hắn mới là kẻ đầu sỏ!
“Sao các ngươi lại......”
“Không kịp giải thích, mau chạy!” Người đàn ông có giọng nói hơi non nớt đột nhiên nắm lấy tay nàng, kéo nàng chạy về phía trên lầu.
Nếu thích [Tận thế, ta lừa gạt nam chính nói ta là hắn bạn gái], mời mọi người lưu vào giá sách: (m.shuhaige.net) [Tận thế, ta lừa gạt nam chính nói ta là hắn bạn gái] tại Shuhai Ge cập nhật tiểu thuyết online với tốc độ nhanh nhất.
Mắt nàng hơi mở to, kinh ngạc nhìn hắn, “Ngươi đã tỉnh?”
Hắn nhìn nàng, chậm rãi nói: “Tỉnh sớm hơn ngươi.”
Thích Kim Nặc: “......”
Nàng bây giờ mới tỉnh, đều là do ai!
Nàng lấy đồng hồ từ không gian ra xem giờ, vậy mà đã hơn bốn giờ chiều.
“Ta vậy mà ngủ lâu như vậy?” nàng kinh ngạc.
Đằng Nguyên Dã ho nhẹ một tiếng, “Ngươi đói bụng không? Có muốn dậy rửa mặt ăn chút gì trước không?”
Thích Kim Nặc nhìn bộ dạng có vẻ chột dạ này của hắn, chắc là hắn đói bụng thì có, dù sao đồ ăn đều được thu vào trong không gian của nàng.
Nàng lấy đồ trong không gian ra, đường hoàng chỉ huy Đằng Nguyên Dã nấu cho nàng món canh thịt bò.
Đã lâu không ăn đồ cay, cũng đã lâu không ăn cơm nóng canh nóng, vừa đúng lúc bù đắp một chút.
Không ngờ tay nghề của Đằng Nguyên Dã lại rất tốt, nấu rất ra dáng, Thích Kim Nặc ăn vô cùng thỏa mãn.
Nể tình thái độ của hắn cũng không tệ lắm, nàng liền miễn cưỡng tha thứ cho hắn.
Ăn cơm xong, trời vừa nhá nhem tối.
Cảm giác như mắt nàng vừa mới mở ra, còn chưa kịp làm gì thì trời đã tối, khoảng thời gian tốt đẹp này cứ thế bị lãng phí.
Nhớ tới chuyện tối qua, Thích Kim Nặc lấy hồng tinh hạch trong không gian ra, kể sơ qua tình hình cho Đằng Nguyên Dã.
Dù sao hồng tinh hạch cũng là cho hắn dùng, hắn cũng nên biết rõ tình hình.
Đằng Nguyên Dã nghe nàng nói xong, giơ hồng tinh hạch lên, mơ hồ có thể thấy được nguồn năng lượng khổng lồ đang lưu chuyển bên trong.
“Đó là thứ tốt, cất kỹ đi.” hắn đưa hồng tinh hạch trả lại cho Thích Kim Nặc.
“Dị năng của ngươi thế nào rồi? Đã thăng cấp chưa?” Thích Kim Nặc nhận lấy hồng tinh hạch, thu vào không gian, nhìn hắn hỏi.
Đằng Nguyên Dã nói: “Đã thuận lợi lên cấp hai.”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một âm thanh quái dị, giống như tiếng kêu của một loài dã thú nào đó, dưới ánh trăng đêm nay, nghe vô cùng quỷ dị.
Thậm chí có chút khiến người ta rùng mình, âm u.
“Đây là âm thanh gì vậy?” Thích Kim Nặc quay đầu nhìn về phía cửa sổ, muốn đi qua xem thử, nhưng lại sợ nhìn thấy thứ gì đó kỳ quái.
Đằng Nguyên Dã triển khai tinh thần lĩnh vực để dò xét.
“Quanh đây có một luồng năng lượng kỳ quái.”
“Năng lượng kỳ quái?” Thích Kim Nặc chợt cảm thấy xuất hiện rất nhiều thứ mà trước đây nàng chưa từng thấy trong sách vở.
Cái năng lượng kỳ quái này lại là thứ quái quỷ gì nữa?
Đằng Nguyên Dã vẫn đang dò xét, sắc mặt dần trở nên nghiêm nghị, chân mày nhíu chặt.
Thích Kim Nặc không khỏi hỏi: “Sao thế?” Rất hiếm khi thấy hắn lộ ra vẻ mặt như vậy, khiến nội tâm nàng dấy lên cảm giác bất an.
“Ta muốn qua đó xem thử.” Đằng Nguyên Dã giải trừ tinh thần lĩnh vực, ngẩng đầu nhìn nàng, “Ngươi ở đây chờ ta, đừng chạy lung tung.”
“Ngươi định bỏ mặc ta một mình ở đây à?” Thích Kim Nặc vội vàng níu tay hắn lại, “Ngươi đừng đi... Ta sợ!”
“Ta đi cùng ngươi đi, ngươi dẫn ta theo với!”
Đằng Nguyên Dã nhíu mày, “Không được, bên đó không rõ tình hình ra sao, có thể sẽ rất nguy hiểm, đến lúc đó ta chưa chắc đã bảo vệ được ngươi.”
“Vậy ngươi cũng đừng đi nữa, nguy hiểm như vậy, sao cứ muốn đi qua đó chứ?” Thích Kim Nặc trực tiếp lao vào lòng hắn, ôm thật chặt lấy hắn, “Ngươi nỡ lòng nào bỏ cô bạn gái đáng yêu, xinh đẹp, dịu dàng, rung động lòng người của ngươi lại đây một mình sao? Ngươi cũng quá tàn nhẫn đi! Ngươi đúng là cái đồ n·h·ổ * đàn ông vô tình!”
“Nói nhăng nói cuội gì đó?” Đằng Nguyên Dã vừa buồn cười vừa tức giận vỗ nhẹ lên đầu nàng.
Thích Kim Nặc dụi mặt vào cổ hắn, “Ta không quan tâm! Không cho ngươi đi!”
“Ta vừa mới dò xét rồi, quanh đây không có Zombie, rất an toàn. Lũ Zombie đều tập trung tại một chỗ nào đó, cho nên ta mới muốn đi tìm hiểu cho rõ ngọn ngành.”
Hắn hạ giọng, “Ta sẽ cố hết sức về sớm một chút, được không?”
“Vậy ngươi đi chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao? Vạn nhất ngươi không về được thì phải làm sao? Không được, nguy hiểm như vậy ta không thể để ngươi đi!” Thích Kim Nặc ngang ngược dây dưa, quấn lấy hắn không buông, nhưng Đằng Nguyên Dã không ăn chiêu này, vừa trấn an nàng, vừa để lại một sợi tinh thần tuyến trên người nàng.
“Nếu ngươi gặp nguy hiểm, ta sẽ lập tức quay về ngay, ngươi ngoan ngoãn trốn trong phòng đừng đi ra.”
Hắn cầm Đường đao lên, véo nhẹ lên khuôn mặt đang tức giận của Thích Kim Nặc một cái, rồi mới đi ra ngoài.
Thích Kim Nặc vừa đóng cửa lại, vừa oán thán nói: “Đàn ông a, quả nhiên không đáng tin cậy.”
【 Là đám thuộc hạ của con mẹ Zombie tối qua, đang triệu tập tất cả Zombie đến báo thù cho nó. 】 Giọng nói của Ngân Ngân đột nhiên vang lên trong đầu.
“Ngươi tỉnh rồi à?” Thích Kim Nặc hỏi lại: “Cho nên việc lũ Zombie tập trung lại lúc nãy là vì chuyện này?”
【 Đúng vậy. 】 Sau đó, nó lại ranh mãnh nói 【 Ta không chỉ tỉnh rồi đâu, mà năng lượng bây giờ còn đang rất dồi dào... Tối qua ngươi đã rất nỗ lực đó, hãy tiếp tục phát huy. 】
Thích Kim Nặc: “......” “Ngươi nghe như tú bà thanh lâu ấy.”
Ngân Ngân: ......
【 Khụ, tóm lại, chỗ của ngươi tạm thời là an toàn, bởi vì tất cả Zombie đều tập trung lại một chỗ rồi. 】
“Vậy thì đám người tối qua kia chẳng phải là thảm rồi sao? Lũ Zombie muốn tìm bọn hắn báo thù.”
【 Hết cách rồi, ai bảo bọn hắn lại làm bị thương vua của bọn chúng chứ. 】
Thích Kim Nặc bỗng nhiên phát giác có gì đó không đúng, “Đợi chút, con mẹ Zombie đúng là do bọn hắn làm bị thương, nhưng người giết nó lại là ta! Bọn chúng sẽ không tìm tới ta đâu nhỉ?”
Ngân Ngân chần chừ, 【 Chắc là sẽ không đâu nhỉ, ai biết là ngươi giết chứ? 】
Thích Kim Nặc yên tâm, “Nói cũng phải.”
Vừa dứt lời, dưới lầu liền truyền đến tiếng bước chân rầm rập, giống như một đoàn tuấn mã phi nhanh như tên bắn vụt qua.
“Âm thanh gì thế?” Thích Kim Nặc vội vàng đi tới bên cửa sổ, vén rèm lên, kết quả nhìn thấy một đám Zombie đen nghịt đang xông về phía khách sạn!
Cảnh tượng này suýt chút nữa khiến nàng ngất đi.
“Ngươi không phải nói không ai biết là ta giết sao? Ngươi không phải nói chỗ của ta rất an toàn sao? Không phải nói bọn chúng đã tập trung ở nơi nào đó rồi sao?!”
【 Ờ..., ta cũng không biết tại sao nữa, có lẽ là vì thi thể của con mẹ Zombie ở đây, cho nên bọn chúng lần theo tìm tới? 】
“Ngươi cái đồ lừa đảo này, a a a a a nhiều Zombie như vậy ta phải làm sao bây giờ?! Ta sắp bị gặm đến xương cốt cũng không còn! Ngươi trả mạng lại cho ta!”
【 Mau gọi nam chính đi! 】
Thích Kim Nặc vội vàng nắm lấy sợi tinh thần tuyến.
“Nguyên Dã, ca ca, lão công, ngươi nghe thấy không? Ngươi đang ở đâu? Mau tới cứu ta! Ta bị Zombie bao vây rồi!”
“Ca ca, ngươi ở đâu?”
【 Không kịp nữa rồi, ta giúp ngươi che giấu khí tức trong mười lăm phút, ngươi nắm chắc thời gian mà chạy trốn đi! 】
“Thiên sát, các ngươi chẳng có ai đáng tin cả! Nếu ta mà chết, ta làm ma cũng sẽ không tha cho các ngươi!”
Thích Kim Nặc một tay nhét sợi tinh thần tuyến vào túi, lấy một thanh Đường đao từ không gian ra, cắn răng mở cửa lao ra ngoài.
Ngân Ngân: chột dạ.jpg
Kết quả nàng vừa lao ra, liền chạm mặt ba người đàn ông tối hôm qua ngay tại hành lang.
“Là các ngươi?”
“Là ngươi?”
Ngân Ngân điên cuồng gào thét: 【 Ta biết tại sao lũ Zombie lại kéo về hướng này rồi! Nguyên lai là do bọn hắn chạy tới nơi này! 】
Thích Kim Nặc khóc không ra nước mắt, nguyên lai bọn hắn mới là kẻ đầu sỏ!
“Sao các ngươi lại......”
“Không kịp giải thích, mau chạy!” Người đàn ông có giọng nói hơi non nớt đột nhiên nắm lấy tay nàng, kéo nàng chạy về phía trên lầu.
Nếu thích [Tận thế, ta lừa gạt nam chính nói ta là hắn bạn gái], mời mọi người lưu vào giá sách: (m.shuhaige.net) [Tận thế, ta lừa gạt nam chính nói ta là hắn bạn gái] tại Shuhai Ge cập nhật tiểu thuyết online với tốc độ nhanh nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận