Ly Hôn Luật Sư Kiêm Chức Làm Mai Mối, Toàn Võng Giết Điên Rồi

Chương 335: Hạ Yên Nhu vận khí tốt, sướng đến phát rồ rồi.

**Chương 335: Hạ Yên Nhu vận may bùng nổ, sướng đến phát điên.**
Hai người im lặng trong một phút.
Lúc này, thịt bò trong nồi lẩu đã nhanh chóng chín tới.
Tôn Mỹ Nguyệt liền gắp riêng một ít thịt bò cho Trương Thụy Bác và Hạ Yên Nhu.
"Trước ăn chút gì đi, chúng ta nói chuyện sau."
Hạ Yên Nhu ngược lại là người có tâm tính tương đối tốt, cầm đũa lên, đem thịt bò chấm vào nước chấm, rồi sau đó chậm rãi thưởng thức. Trương Thụy Bác thì không có tâm trạng tốt như vậy.
Bất đắc dĩ, Trương Thụy Bác đành suy nghĩ một biện pháp khác.
Trương Thụy Bác lại lên tiếng: "Ta nói với ngươi thế này."
"Giả sử ngươi nhận hết trách nhiệm về mình, nếu như nói lần xin lỗi này, ngươi không thể khiến Giang Hạo Thần bỏ qua cho ta, cho dù sau này ta có nghĩ ra cách khác khiến Giang Hạo Thần tha thứ, thì 15 triệu đã nói trước kia chắc chắn sẽ không đưa cho ngươi, nhưng ta có thể sẽ cho ngươi 5 triệu."
Sau lần gặp mặt này, Hạ Yên Nhu nhận hết mọi trách nhiệm, ân oán giữa Trương Thụy Bác và Giang Hạo Thần sẽ vơi đi rất nhiều.
Như vậy sau này, Trương Thụy Bác vẫn còn có thể nghĩ biện pháp khác để Giang Hạo Thần buông tha mình.
Cho nên 5 triệu để Hạ Yên Nhu gánh tội thay, Trương Thụy Bác cảm thấy vẫn vô cùng đáng giá.
Chỉ có điều Hạ Yên Nhu muốn cùng Giang Hạo Thần một lần nữa trở thành bạn bè tốt, cho nên Hạ Yên Nhu là tuyệt đối không thể "đổ vỏ".
5 triệu thoạt nhìn không phải ít.
Đáng tiếc mục tiêu của Hạ Yên Nhu là có được 15 triệu, rồi sau đó sẽ cùng Giang Hạo Thần làm bạn tốt.
Hạ Yên Nhu lập tức phản bác: "Ta thấy ngươi nghĩ như vậy là không đúng, nếu hai chúng ta đều có điểm đắc tội Giang Hạo Thần, ngươi cảm thấy ta còn có thể giúp ngươi nói tốt được sao?"
"Chỉ khi trên người ta không có bất kỳ vấn đề nào, ta mới có thể dựa vào tình cảm trước kia với Giang Hạo Thần để giúp ngươi nói tốt, cho nên trách nhiệm này khẳng định vẫn là phải ở trên người ngươi."
"Hơn nữa, ngươi lấy ra tấm ảnh này chẳng giải quyết được vấn đề, cuối cùng ta cũng không có ở cùng nam sinh kia."
"Cho nên tấm ảnh này của ngươi không thể chứng minh ta lúc đó là vì có nam sinh khác theo đuổi, mới chia tay với Hạo Thần."
"Cái này của ngươi thuần túy chính là một sự phỏng đoán chủ quan."
"Ngươi dùng loại phỏng đoán chủ quan này để đổ oan cho ta, ngươi thấy có thích hợp không?"
"Vả lại chỉ khi ta không phải gánh tội, như vậy cho dù ngày mai gặp mặt, ta không có cách nào thuyết phục Hạo Thần tha thứ cho ngươi, sau này ta còn có thể giúp ngươi."
"Ngược lại, nếu trên người ta có trách nhiệm, ngươi bảo ta sau này làm thế nào giúp ngươi?"
"Tự ngươi nói có phải đúng là như thế hay không?"
Hạ Yên Nhu một lần nữa tìm một lý do vô cùng hợp lý.
Những lời này làm Trương Thụy Bác không tiện phản bác.
Chứng kiến Trương Thụy Bác lại lần nữa rơi vào trầm mặc, Hạ Yên Nhu cảm thấy Trương Thụy Bác đã bị mình thuyết phục, bởi vậy lại nói: "Cho nên ta nhất định là không thể gánh tội thay."
"Nếu như ngươi muốn đổ cho ta loại tội danh không có chứng cứ này, ta chắc chắn không đồng ý, cùng lắm thì chúng ta "đường ai nấy đi" ."
Hạ Yên Nhu lại lần nữa dùng "đường ai nấy đi" để uy h·iếp Trương Thụy Bác, điều này làm Trương Thụy Bác vô cùng khó chịu.
"Tốt, nếu ngươi đã muốn đường ai nấy đi, vậy ngươi trả lại tiền đi."
Dù sao lúc đó đã nói, phải gặp mặt Giang Hạo Thần, hỗ trợ biện hộ, mặc kệ thành công hay không thành công, mới có thể cho Hạ Yên Nhu 5 triệu.
Bây giờ còn chưa gặp mặt, nếu như liền "đường ai nấy đi", hai triệu của Tôn Mỹ Nguyệt kia có thể không cần trả lại.
Còn 5 triệu này của Hạ Yên Nhu, nhất định phải trả lại.
Tiền đã vào túi Hạ Yên Nhu rồi, muốn Hạ Yên Nhu trả lại, Hạ Yên Nhu thật sự là không đủ cứng rắn như vậy.
Bởi vì, ngay tại lúc Trương Thụy Bác nói những lời này, khí thế Hạ Yên Nhu có hơi yếu đi một chút: "Dù thế nào đi nữa, ta cũng không thể gánh tội thay."
"Nếu ngươi có bản lĩnh như thế, dám đảm bảo về sau sẽ không cầu xin ta, vậy ta đây có thể đem tiền trả lại cho ngươi."
"Nhưng sau này, nếu như ngươi nuốt lời lại đến tìm ta, cũng đừng trách ta lại càng tham lam."
Khi Hạ Yên Nhu cuối cùng nhắc đến việc trả lại tiền, rõ ràng không đủ tự tin, cho nên Trương Thụy Bác biết Hạ Yên Nhu vẫn là chột dạ. Bất quá Hạ Yên Nhu nói muốn Trương Thụy Bác đảm bảo về sau sẽ không cầu xin Hạ Yên Nhu, đây chính là không có khả năng.
Nếu như Hạ Yên Nhu không hợp tác, Trương Thụy Bác trở về, Trịnh Hoành Vĩ sẽ tóm hắn lại mà xử lý.
Cuối cùng hết cách, Trương Thụy Bác cũng chỉ có thể nghĩ tới một biện pháp tuyệt vọng.
"Nếu đôi bên chúng ta đều không thể đồng ý, ai cũng không chấp nhận biện pháp của đối phương, vậy chúng ta liền tung đồng xu, mặc cho số phận, ai đoán trúng thì nghe theo người đó."
Hạ Yên Nhu biết Trương Thụy Bác nói như vậy xem như đã thỏa hiệp ở một mức độ nhất định.
Hạ Yên Nhu hơi trầm tư một chút.
Bây giờ, bảo Hạ Yên Nhu trả lại tiền là không thể nào, cho nên cách làm như vậy dường như cũng là tốt nhất.
"Được thôi, vậy mặc cho số phận."
Lúc nói chuyện, Hạ Yên Nhu cầm lấy túi xách, từ bên trong lấy ra một đồng xu.
"Mặt số tính là mặt chính, ngươi chọn mặt chính hay mặt trái?"
"Chúng ta bảo Tôn Mỹ Nguyệt tới tung, Tôn Mỹ Nguyệt tung xong, chúng ta sẽ chọn mặt chính và mặt trái."
Bởi vì tung đồng xu có kỹ xảo, là có thể khống chế mặt chính và mặt trái.
Nếu như Trương Thụy Bác bây giờ lựa chọn mặt chính hay mặt trái trước, nếu như Tôn Mỹ Nguyệt biết kỹ xảo tung đồng xu, như vậy Tôn Mỹ Nguyệt chắc chắn sẽ đứng về phía Hạ Yên Nhu.
Trương Thụy Bác hiện tại đã đưa cho hai người 7 triệu, cho nên Trương Thụy Bác sẽ không ngốc nghếch như thế.
"Không thành vấn đề."
Hạ Yên Nhu đích thực dự định mặc cho số phận, không có ý định gian lận, bởi vậy liền đưa đồng xu cho Tôn Mỹ Nguyệt.
Tôn Mỹ Nguyệt nhận lấy đồng xu, liền tung lên, rồi thuận thế bắt lấy đồng xu, úp đồng xu xuống mặt bàn.
"Được rồi, các ngươi đoán đi."
"Ta chọn mặt chính."
Trương Thụy Bác đưa ra lựa chọn.
"Vậy ta chọn mặt trái."
Xác suất 50% đều như nhau, rất công bằng.
Sau khi Trương Thụy Bác và Hạ Yên Nhu lựa chọn xong, Tôn Mỹ Nguyệt liền công bố đáp án.
Lúc công bố đáp án, kết quả lại là mặt trái.
Thấy là kết quả này, Trương Thụy Bác liền lộ ra vẻ mặt khó chịu: "Đáng ghét, gần đây làm sao vận rủi đeo bám thế này? Ông trời không thể cố gắng lên một lần sao?"
Lúc Trương Thụy Bác khó chịu, Hạ Yên Nhu lại vô cùng vui vẻ trong lòng: "Ông trời quả nhiên vẫn đứng về phía ta."
Hạ Yên Nhu cảm thấy có lẽ đây thực sự là bước ngoặt của cuộc đời mình.
Mặc dù nói dựa dẫm vào bạn trai cũ của mình, không phải chuyện vẻ vang.
Nhưng dù sao cũng là người nam nhân mình từng chọn, có thể trở thành quý nhân của mình, hợp tình hợp lý mà.
Hạ Yên Nhu cười nói: "Trương Thụy Bác, ý trời đã định, ai cũng không thể đổi ý, tất cả trách nhiệm đều là của ngươi, ngươi đừng đổ lên người ta, đến ngày mai lúc ăn cơm chung, ta sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế làm cho Hạo Thần bỏ qua hiềm khích lúc trước."
"Được rồi, được rồi."
Trương Thụy Bác bất đắc dĩ lên tiếng, có chơi có chịu.
Chỉ có điều, Trương Thụy Bác đã không còn tâm trạng nào mà ăn uống nữa rồi.
"Ta còn có việc, ta đi trước, các ngươi tự trả tiền."
Trương Thụy Bác một miếng cũng không động, lúc này chắc chắn sẽ không làm ra vẻ ga lăng, đi thanh toán hóa đơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận