Ly Hôn Luật Sư Kiêm Chức Làm Mai Mối, Toàn Võng Giết Điên Rồi

Chương 155: Giang Hạo Thần không phải phản kích,

**Chương 155: Giang Hạo Thần không phải phản kích**
Khi nụ cười trên mặt Mạnh Trí Khang thu lại, Mạnh Trí Khang nhìn về phía Chu Tư Nhu đang ngồi bên cạnh mình.
Nụ cười trên mặt Chu Tư Nhu cũng đã biến mất, như vậy Mạnh Trí Khang cũng biết quả nhiên là đã xảy ra vấn đề.
"Không thể nào? Người có tiền làm gì còn thu lễ vật của người khác đâu?"
Mạnh Trí Khang thực sự rất khó chịu.
Thật vất vả ở trên phương diện tố tụng, bên mình chiếm cứ thế thượng phong.
Kết quả người trong cuộc bên mình lại có vấn đề, Mạnh Trí Khang thực sự cảm thấy thật là khó.
Mấu chốt nhất là, Mạnh Trí Khang thực sự không hiểu.
Gả cho Vinh Quần Thiên cái siêu cấp tiềm lực này, Chu Tư Nhu tựa như Vinh Quần Thiên mới vừa nói, mấy năm nay sống an nhàn sung sướng, lại không thiếu tiền xài.
Nếu không thiếu tiền xài, thu lễ vật của nam nhân khác làm gì chứ?
Đây không phải là tăng thêm độ khó cho việc biện hộ của mình sao?
Khi nụ cười trên mặt Mạnh Trí Khang và Chu Tư Nhu biến mất, Giang Hạo Thần nhìn về phía Chu Tư Nhu: "Chu nữ sĩ, ta muốn xin hỏi cô, có phải cô có thu không ít lễ vật của bạn trai cũ không?"
"Có quần áo hàng hiệu, túi xách, cùng đồ trang sức?"
"Đương nhiên, cũng bao gồm chiếc nhẫn có ý nghĩa đặc biệt mà luật sư Mạnh vừa nói."
"Cái gì? Có chuyện như vậy sao?"
Vinh Quần Thiên lập tức không thể ngồi yên, cảm thấy không được thư thái cho lắm.
Vinh Quần Thiên biết bạn trai cũ của Chu Tư Nhu là Chương Thuận Uy, là một kẻ đến bây giờ đã bốn mươi tuổi, mà vẫn còn lận đận.
Dường như hai năm qua có làm một ít chuyện làm ăn, coi như là khá.
Thế nhưng thu nhập so với mình, đó là một trời một vực.
Vinh Quần Thiên cảm thấy coi như là Chu Tư Nhu muốn trả thù mình, cũng không đến nỗi nhãn quang kém như vậy chứ?
Nghe được Giang Hạo Thần nói như vậy, sắc mặt Chu Tư Nhu không khỏi có chút biến đổi.
"Không thể nào?"
Mạnh Trí Khang chỉ muốn mắng người.
Rõ ràng không phải là bên sai lầm, cớ sao những chuyện sai trái mà bên kia phạm phải, bên không sai lầm cũng muốn phạm vào theo?
Đối mặt chất vấn của Giang Hạo Thần, Chu Tư Nhu lập tức trả lời: "Tôi thu những lễ vật này, là bởi vì tôi cho hắn mượn tiền khởi nghiệp, hắn đối với tôi biểu thị cảm tạ mà thôi."
"Giang luật sư, tôi và Chương Thuận Uy tuy rằng chia tay rất nhiều năm, nhưng nhìn hắn chán nản, tôi cho hắn mượn một ít tiền, chẳng lẽ việc này không được sao?"
"Giữa tôi với hắn, không hề tồn tại tình huống phát sinh như giữa Vinh Quần Thiên và Đinh Vân Đồng."
Giang Hạo Thần cười nhạt: "Chu nữ sĩ, tôi chưa nói cô quá phận trong hôn nhân, tôi chỉ nói cô mập mờ với người đàn ông khác trong hôn nhân."
"Tôi đã điều tra qua, ba năm trước đây, Chương tiên sinh thiếu rất nhiều tiền, sau đó lại tìm đến cô, người bạn gái cũ này."
"Năm đó Chu nữ sĩ, cô và Chương tiên sinh chia tay, chắc là cô bị đá chứ?"
"Tôi nghe qua, có người nói Chu nữ sĩ, cô năm đó sau khi bị đá, vô cùng chán ghét bạn trai cũ, bởi vì hắn đá cô là vì ở cùng với thiên kim phú gia."
"Kết quả ba năm trước đây, hắn bị vợ ly hôn, lại thiếu một đống nợ, tìm tới cô - người bạn gái cũ."
"Tôi nghe bạn bè của Chu nữ sĩ nói, cô lúc đó là cảm thấy hắn ác giả ác báo."
"Như vậy vấn đề được đặt ra, tại sao rõ ràng rất chán ghét đối phương, rồi lại nguyện ý cho đối phương hai triệu, để đối phương trả nợ đâu?"
"Chu nữ sĩ, cô có thể giải thích một chút không?"
Nghe nói như thế, Mạnh Trí Khang lập tức nhức đầu: "Bị đá rồi lại trả nợ cho bạn trai cũ, có nhầm không vậy?"
Mạnh Trí Khang cảm thấy người bình thường sau khi nghe xong những lời này của Giang Hạo Thần, đều sẽ cho rằng Chu Tư Nhu là không quên được Chương Thuận Uy, tình cũ chưa dứt.
Về cơ bản, là có thể chứng thực lời Giang Hạo Thần mới vừa nói, rằng trong hôn nhân mập mờ cùng nam nhân khác.
Bọn họ bên này không có chứng cứ có thể chứng thực việc Vinh Quần Thiên quá phận trong hôn nhân, chỉ có thể chứng thực việc Vinh Quần Thiên trong hôn nhân có mập mờ cùng nữ nhân khác.
Cho nên, không phải là hòa nhau sao?
Thật vất vả mới chứng thực được vấn đề, lại bị đảo ngược lại, Mạnh Trí Khang cảm thấy thật mệt mỏi.
Chu Tư Nhu lúc này đương nhiên không thể tán thành lời Giang Hạo Thần nói.
Chu Tư Nhu lập tức phản bác: "Giang luật sư, năm đó sau khi bị chia tay, tôi đích xác là vô cùng hận Chương Thuận Uy."
"Nhưng dù sao đã từng có một đoạn tình cảm, thêm vào việc hắn mặt dày mày dạn đeo bám, khổ khổ cầu xin tôi."
"Nhìn hắn thảm hại như vậy, thật đáng thương, tôi nhất thời mềm lòng, mới đồng ý cho hắn mượn 200 vạn."
"Tôi cảm thấy chuyện này, không hề liên quan gì đến chuyện mập mờ trong hôn nhân cả?"
Giang Hạo Thần lần nữa nói ra: "Chu nữ sĩ, vấn đề này cô có thể giải thích như vậy, như vậy sau khi cô cho Chương Thuận Uy tiên sinh 200 vạn trả nợ, tại sao cô lại cho hắn mượn 150 vạn để hắn mở nhà hàng?"
"Cô đối với bạn trai cũ của mình, có phải tốt quá mức rồi không?"
Chu Tư Nhu đương nhiên biết chuyện này không thể để cho Giang Hạo Thần chứng thực, sở dĩ Chu Tư Nhu liền nói ra lời trong lòng mình.
"Tại sao muốn cho hắn mượn 150 vạn để mở nhà hàng, chuyện này không phải là rất đơn giản sao?"
"Hắn không có thu nhập kinh tế, năng lực bình thường, cũng chỉ có trình độ nấu ăn là còn được."
"Nếu như tôi không cho hắn mượn tiền khởi nghiệp kiếm tiền, hắn lấy gì trả 200 vạn mà trước đó đã mượn của tôi, tôi cho hắn mượn tiền, tôi nhất định là muốn đòi lại."
"Đương nhiên, ở một phương diện khác tôi cũng là vì trả thù hắn, bởi vì năm đó hắn đá tôi, hiện tại lại phải xin xỏ tôi."
"Nhà hàng của hắn tôi là cổ đông lớn, hắn phải nghe lời tôi, tôi cảm thấy loại cảm giác này phi thường tốt, có vấn đề sao?"
Chu Tư Nhu đương nhiên không có tốt bụng như vậy.
Năm đó Chương Thuận Uy vì muốn quen được một thiên kim tiểu thư, liền đem Chu Tư Nhu vứt bỏ như ném rác.
Chu Tư Nhu làm sao có khả năng còn thích một người đàn ông đã từng kết hôn, phá sản, nợ nần, vô dụng như vậy chứ?
Chu Tư Nhu làm như vậy, thật ra chỉ là vì đơn thuần trả thù Chương Thuận Uy, muốn cho Chương Thuận Uy biết, năm đó hắn đá mình, hiện tại mình đã là người mà hắn không thể với tới, là đối tượng cần phải nịnh bợ.
Đồng thời, đầu tư vào nhà hàng làm cổ đông lớn, Chương Thuận Uy cũng chỉ có thể nghe theo mình.
Nếu như không nghe lời, Chu Tư Nhu có thể trực tiếp đá Chương Thuận Uy đi, cảm giác nắm trong tay quyền khống chế người khác vô cùng thoải mái.
Giang Hạo Thần cười trả lời: "Chu nữ sĩ, tôi tin tưởng lời cô nói, cô là vì trả thù Chương tiên sinh."
"Nhưng vấn đề là, Chương tiên sinh cũng không cho rằng cô là đang trả thù hắn."
"Cô vào thời điểm hắn chán nản nhất, nguyện ý giúp hắn trả nợ, đồng thời cho hắn mượn vốn khởi nghiệp, khiến hắn lần nữa thoát ra khỏi vũng lầy cuộc sống."
"Với hắn mà nói, cô chính là ánh trăng sáng trong lòng hắn."
"Thêm vào việc các cô từng có một đoạn tình cảm, điều này sẽ khiến Chương tiên sinh nảy sinh hiểu lầm, cảm thấy cô vẫn còn chưa quên được hắn."
"Đặc biệt là khi cô và Vinh tiên sinh muốn ly dị, Chương tiên sinh chắc đã bày tỏ với cô?"
"Nói rằng chỉ cần cô ly hôn, hắn nguyện ý cưới cô, tôi nói không sai chứ?"
"Chết tiệt, rốt cuộc là ai đã nói với Giang Hạo Thần những lời như vậy."
Chu Tư Nhu ở trong lòng mắng một câu.
Chuyện này, nàng chỉ cùng mấy người bạn thân, trong lúc uống trà nói chuyện phiếm, coi Chương Thuận Uy như một đề tài câu chuyện, khoe khoang qua.
Bởi vì mình năm đó chính là đã khóc lóc kể lể với mấy người bạn tốt này về việc bị Chương Thuận Uy bỏ rơi.
Hiện tại mình đã xoay chuyển tình thế, đương nhiên muốn tìm lại mặt mũi đã mất năm đó, để cho mấy người bạn tốt của mình đừng nhớ đến chuyện xấu năm đó của mình nữa, mà là phải nhớ kỹ hiện tại Chương Thuận Uy cần phải nịnh bợ mình.
Bởi vì có mấy người, sở dĩ Chu Tư Nhu không biết Giang Hạo Thần là nghe được chuyện này từ người nào, cho nên cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cũng không có cách nào quay đầu lại để tìm kẻ phản bội mình tính sổ.
Cứ việc rất tức giận, nhưng Chu Tư Nhu lập tức trả lời: "Tôi lúc đó đã rõ ràng cự tuyệt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận