Ly Hôn Luật Sư Kiêm Chức Làm Mai Mối, Toàn Võng Giết Điên Rồi

Chương 334: Thu tiền, còn không nguyện ý cõng nồi ? .

**Chương 334: Nhận tiền rồi, còn không muốn chịu trách nhiệm?**
"Cho nên ngươi dám nói chia tay với Giang Hạo Thần, tất cả đều là tại ta?"
"Cho nên làm việc gì, thì phải dám làm dám chịu."
Hiện tại đúng là Trương Thụy Bác cầu xin Hạ Yên Nhu, nhờ Hạ Yên Nhu đứng ra biện hộ, để đạt được sự lượng giải của Giang Hạo Thần.
Chỉ có điều, điều này không có nghĩa là Trương Thụy Bác cần phải khép nép trước Hạ Yên Nhu.
Theo Trương Thụy Bác, Hạ Yên Nhu căn bản không xứng.
Kỳ thực, trước cái tình huống trùng hợp gặp mặt kia, Trương Thụy Bác đều cảm thấy Hạ Yên Nhu thật sự là loại nữ sinh vô cùng tốt, là nữ thần của mình.
Cho nên Trương Thụy Bác mới có thể đố kị Giang Hạo Thần, cảm thấy Giang Hạo Thần tìm được một người xinh đẹp, lại chân tâm thật ý đi cùng với hắn, đồng thời nguyện ý cùng nhau cố gắng phấn đấu. Kết quả sự thật chứng minh căn bản không phải như vậy.
Khi Giang Hạo Thần bị phong sát, Hạ Yên Nhu cư nhiên nhanh chóng lựa chọn chia tay với Giang Hạo Thần, dường như tình cảm mấy năm căn bản không đáng nhắc tới. Việc này trực tiếp khiến Trương Thụy Bác sợ ngây người.
Trương Thụy Bác mới biết, Hạ Yên Nhu so với nữ sinh bình thường còn tham lam hơn.
Nữ sinh bình thường có thể đơn thuần ham tiền, hoặc là ham đối phương dáng dấp đẹp trai.
Có thể Hạ Yên Nhu là vừa ham tiền, lại vừa ham nhan sắc.
Giang Hạo Thần dung mạo rất tuấn tú, điểm này Trương Thụy Bác không phục cũng phải phục.
Đối với những nam sinh theo đuổi Hạ Yên Nhu ở trường học lúc trước, chỉ là so với Giang Hạo Thần tốt hơn một chút mà thôi, không tính là thật sự là loại đại phú đại quý gia đình, cho nên điều kiện của những người này không có tốt đến mức khiến Hạ Yên Nhu có thể quên đi nhan sắc.
Điều này dẫn đến việc bao gồm cả Trương Thụy Bác, rất nhiều người đều cảm thấy Hạ Yên Nhu là một người coi trọng tình cảm, không phải người ham tiền như vậy.
Nhưng mà người đàn ông lái chiếc Porsche Cayenne trước mắt này, nhìn dáng dấp bình thường, chỉ có thể nói sự nghiệp tương đối thành công.
Thậm chí Trương Thụy Bác còn cảm thấy mình so với người đàn ông lái Porsche Cayenne này còn tuấn tú hơn.
Cho nên, khi tiền tài vượt qua rất nhiều, Hạ Yên Nhu rất tự nhiên liền quên đi nhan sắc.
Sau khi làm rõ ràng chuyện này, kỳ thực Trương Thụy Bác cảm thấy Giang Hạo Thần thật đáng thương.
Vì vậy đối mặt với loại nữ sinh hư vinh này, sau khi đã cho nàng ta 5 triệu tiền, Hạ Yên Nhu còn có thể ói tiền ra sao?
Hạ Yên Nhu nhất định là sẽ không nhả ra.
Cho nên Trương Thụy Bác coi như là đối với Hạ Yên Nhu không khách khí một chút xíu, Hạ Yên Nhu vẫn sẽ không cự tuyệt hợp tác.
Chỉ có điều, Trương Thụy Bác đã bỏ quên trình độ mạnh miệng của nữ sinh.
Hạ Yên Nhu lập tức phản bác: "Trương Thụy Bác, là đối phương không phải muốn lái xe đưa ta, đồng thời chuẩn bị cho ta một bó hoa, ta là ngại mặt mũi mới không có cự tuyệt, điều này không có nghĩa là ta theo Hạo Thần chia tay là có quan hệ với hắn."
"Nếu như lúc đó không phải ngươi, ta theo Hạo Thần chắc là sẽ không chia tay."
"Cho nên ngươi không cần nhớ đem trách nhiệm đổ lên người của ta."
"Hơn nữa ngươi đem trách nhiệm đổ lên người của ta, ta còn làm sao cùng Hạo Thần ôn lại tình nghĩa trước kia, khiến Hạo Thần nể tình, bỏ qua cho ngươi."
Câu nói kế tiếp, Hạ Yên Nhu nói vô cùng đường hoàng.
Đồng thời đây là đang nói cho Trương Thụy Bác, trong toàn bộ sự việc này, truy cứu những chuyện kia đã không còn ý nghĩa.
Bây giờ Trương Thụy Bác phải gánh hết tất cả trách nhiệm, Hạ Yên Nhu mới có thể dựa vào tình cảm giữa hai người, khiến Giang Hạo Thần mềm lòng.
Nhưng mà phi thường đáng tiếc, cách nói này của Hạ Yên Nhu, Trương Thụy Bác không thể nhận đồng.
Trương Thụy Bác cảm thấy phương pháp tốt nhất vẫn là giảm bớt một chút tội lỗi của mình.
Hạ Yên Nhu gánh một ít trách nhiệm, là không có vấn đề gì.
Dù sao Hạ Yên Nhu đã trải qua thanh xuân tốt nhất cùng với Giang Hạo Thần, điểm này là sự thật.
Trương Thụy Bác lần nữa nói: "Không thể nói như thế, Giang Hạo Thần bây giờ là hận thấu ta, cho nên hắn đơn giản chắc là sẽ không tha thứ cho ta."
"Tình nghĩa giữa ngươi và Giang Hạo Thần, nói thật ra, ngươi làm nhiều chuyện sai lầm hơn nữa, chỉ cần ngươi nói vài lời hữu ích, chịu thua, Giang Hạo Thần chắc là sẽ không trách ngươi."
"Cho nên, nếu như ngươi có thể gánh hết tất cả trách nhiệm, đó mới là điều tốt nhất."
Nếu không phải là chuyện phong sát Giang Hạo Thần, không có cách nào đổ trách nhiệm cho Hạ Yên Nhu, Trương Thụy Bác thật muốn đổ hết chuyện này cho Hạ Yên Nhu.
Bởi vậy, Trương Thụy Bác không có bất kỳ tội lỗi gì, nhận lỗi với Giang Hạo Thần sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Hạ Yên Nhu lập tức phủ nhận: "Ngươi nói như vậy ta liền không thể nhận đồng."
Nói đùa, bắt Hạ Yên Nhu gánh hết mọi trách nhiệm, điều này là không thể.
Mặc dù trước kia sau khi chia tay, Hạ Yên Nhu và Giang Hạo Thần không còn qua lại gì.
Thế nhưng thông qua cơ hội lần này, nói thật ra, nếu như có thể, Hạ Yên Nhu vẫn hy vọng cùng Giang Hạo Thần tiếp tục giữ liên lạc.
Dĩ nhiên, Hạ Yên Nhu rất rõ ràng bản thân khẳng định là không thể quay lại với Giang Hạo Thần.
Bạn gái hiện tại của Giang Hạo Thần so với mình trẻ hơn, so với mình xinh đẹp hơn.
Hạ Yên Nhu hiểu rõ, mình không có tư cách khiến Giang Hạo Thần chia tay với Thẩm Phàm Mộng, rồi quay lại với mình.
Nhưng mà coi như là không thể quay lại làm tình lữ, không có nghĩa là không thể làm bạn bè!
Giang Hạo Thần bây giờ thu nhập cao như vậy.
Nếu như cùng Giang Hạo Thần làm hòa, khiến Giang Hạo Thần tha thứ cho mình, nói không chừng Hạ Yên Nhu muốn khởi nghiệp gì đó, Giang Hạo Thần đều có thể giúp Hạ Yên Nhu một tay. Giang Hạo Thần một năm kiếm được ngàn ức đôla.
Chỉ cần Giang Hạo Thần nguyện ý giúp đỡ Hạ Yên Nhu một chút, Hạ Yên Nhu có thể sẽ khởi nghiệp thành công.
Như vậy số tiền kiếm được có thể còn nhiều hơn con số 20 triệu lần này rất nhiều.
Cho nên bắt Hạ Yên Nhu gánh hết mọi trách nhiệm, làm sao Hạ Yên Nhu còn có thể cùng Giang Hạo Thần trở thành bạn bè tốt, từng quen biết, từng ở bên nhau? Hạ Yên Nhu lạnh mặt nói: "Trương Thụy Bác, mục đích của ngươi chính là hy vọng khiến Hạo Thần tha thứ cho ngươi, ta nói không sai chứ?"
"Ngươi đã muốn Hạo Thần tha thứ cho ngươi, ngươi cứ làm theo lời ta nói, không nên phát biểu ý kiến cá nhân của mình."
"Hạ Yên Nhu, lời này của ngươi là có ý gì?"
"Ngươi nhận tiền của ta, ngươi không làm việc theo ý của ta, ngươi cảm thấy như vậy có được không?"
Trương Thụy Bác không muốn nhượng bộ.
Chỉ có đổ một phần trách nhiệm cho Hạ Yên Nhu, Trương Thụy Bác mới có thể yên tâm.
Bởi vậy, Giang Hạo Thần về sau hẳn là sẽ không tìm cớ gây khó dễ cho văn phòng luật sư Đằng Đạt.
Nếu không, vẫn là Trương Thụy Bác gánh trách nhiệm, nói không chừng một ngày nào đó Giang Hạo Thần không cao hứng, lại trút giận lên văn phòng luật sư Đằng Đạt thì sao? Lần này hao phí cái giá lớn như vậy, Trương Thụy Bác phải bắt Hạ Yên Nhu gánh trách nhiệm.
Chứng kiến Trương Thụy Bác và Hạ Yên Nhu không ai nhường ai, Tôn Mỹ Nguyệt ở bên cạnh không biết nên nói gì cho phải. Tôn Mỹ Nguyệt bản thân là một người trung gian, lúc này lại nhận tiền của Trương Thụy Bác, cho nên giúp ai cũng không phải.
"Tốt lắm, tốt lắm, mọi người đều là cùng nhau thảo luận đối sách, không cần thiết phải căng thẳng như vậy."
"Nồi lẩu đã sôi rồi, chúng ta trước ăn một chút gì, vừa ăn vừa nói chuyện a."
Lúc nói chuyện, vì vãn hồi bầu không khí, Tôn Mỹ Nguyệt liền đem thức ăn trên bàn bỏ vào nồi lẩu.
Khi Tôn Mỹ Nguyệt bỏ thức ăn vào, Trương Thụy Bác và Hạ Yên Nhu đều lạnh mặt, không nói gì, Tôn Mỹ Nguyệt cũng không tiện nói gì thêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận