Ly Hôn Luật Sư Kiêm Chức Làm Mai Mối, Toàn Võng Giết Điên Rồi

Chương 51: Toàn số liệu thật lợi hại ?

**Chương 51: Big data lợi hại thật sao?**
Ôn Tĩnh Hàm vừa mới mỉa mai Trần Việt Châu xong, kết quả lúc này chính mình lại bởi vì quẹt thẻ tín dụng quá nhiều, ngân hàng gọi điện đến muốn đề xuất hạn mức.
Cái này mà còn có thể bảo là không phá sản sao?
Dương Tấn Bằng, người vừa bị Ôn Tĩnh Hàm phản bác, liền lên tiếng: "Ôn luật sư, vẫn là big data hiểu cô a, cái này thì hết cách mạnh miệng rồi chứ gì?"
Ôn Tĩnh Hàm cười ha ha một tiếng, chỉ có thể thừa nhận: "Cuộc điện thoại này đến thật không đúng lúc."
Những người ở đây đều có thẻ tín dụng, đều từng nhận được điện thoại từ trung tâm thẻ ngân hàng.
Cho nên Ôn Tĩnh Hàm và Trần Việt Châu đều giải thích như vậy, những người khác cũng không hề nghi ngờ Ôn Tĩnh Hàm và Trần Việt Châu nói dối.
Trong mười người Giang Hạo Thần cần lôi kéo, ngoại trừ Trương Thụy Bác, năm người còn lại đều có mặt.
Dù sao Giang Hạo Thần còn muốn lôi kéo năm người khác.
Giang Hạo Thần không biết lúc này đám người này đang họp, là ngẫu nhiên gọi điện thoại tới.
Vì vậy Giang Hạo Thần lúc này gọi tới một người khác trong danh sách.
Ôn Tĩnh Hàm mấy người nghỉ ngơi hai phút xong, Trịnh Hoành Vĩ liền tiếp tục cuộc họp.
Lại qua năm phút, Giang Hạo Thần lại gọi điện thoại đến.
Lần này người nhận điện thoại của Giang Hạo Thần là Dương Tấn Bằng.
Vừa rồi Trịnh Hoành Vĩ đã cho mấy người thời gian nghỉ ngơi.
Nếu như cuộc điện thoại xa lạ vừa rồi gọi tới, Dương Tấn Bằng đã trực tiếp nhận.
Hiện tại đã trong cuộc họp, Dương Tấn Bằng liền không nhận.
Sau khi Dương Tấn Bằng cúp điện thoại, không đến mấy giây, lại có điện thoại.
"Dương luật sư, anh nghe điện thoại trước đi."
Trịnh Hoành Vĩ nói như vậy, Dương Tấn Bằng chỉ có thể đáp: "Cảm ơn Trịnh luật, chắc là điện thoại quảng cáo gì đó thôi."
Lúc nói như vậy, Dương Tấn Bằng cầm điện thoại di động lên nghe máy.
Khi Dương Tấn Bằng nghe điện thoại, Trần Việt Châu và Ôn Tĩnh Hàm liếc nhau.
Trần Việt Châu ngồi bên cạnh Dương Tấn Bằng, mà Trịnh Hoành Vĩ lúc này lại đang đứng ở trước màn hình máy chiếu, có một khoảng cách.
Trần Việt Châu nhìn thấy số điện thoại của Dương Tấn Bằng, Trịnh Hoành Vĩ tự nhiên là không thấy được.
Trần Việt Châu liếc một cái, Dương Tấn Bằng nhận được dãy số giống như hắn.
Vừa rồi Ôn Tĩnh Hàm nói mình nhận được điện thoại thẻ tín dụng, Trần Việt Châu không tin.
Trước đó cùng Ôn Tĩnh Hàm ăn cơm chung, nếu gặp phải thẻ tín dụng gọi điện thoại tới, Ôn Tĩnh Hàm sẽ trực tiếp ngắt máy, sao có thể phí lời đâu?
Ôn Tĩnh Hàm cảm nhận được ánh mắt Trần Việt Châu, không nói gì, ngay trong ánh mắt hai người có trao đổi, ý tứ chính là lát nữa trò chuyện chủ đề này.
Giống như Ôn Tĩnh Hàm và Trần Việt Châu đoán, Dương Tấn Bằng sau khi nói chuyện điện thoại xong, cũng "nhổ nước bọt" một câu: "Bây giờ ngân hàng phiền phức thật, một tháng anh tiêu phí bao nhiêu, big data đều giúp anh nắm chắc trong tay, không phải là muốn kiếm tiền lãi suất của anh sao."
"Nếu để tôi biết ai tiết lộ tin tức, tôi kiện c·h·ết hắn."
"Thôi đi, bây giờ là thời đại big data, muốn ngân hàng không biết là điều không thể."
Trịnh Hoành Vĩ cười ha ha một tiếng.
"Chúng ta tiếp tục họp a."
Vừa rồi đã cho thời gian nghỉ ngơi, cho nên nhanh chóng họp xong rồi tan làm.
Đều đến giờ cơm, Trịnh Hoành Vĩ cũng không muốn để bụng đói.
Sau đó, Trịnh Hoành Vĩ mấy người tiếp tục họp.
Qua ba phút rồi năm phút, hai người khác lần lượt nhận được điện thoại.
Sau khi nhận điện thoại, hai người đều đổ lỗi cho bên chăm sóc khách hàng của trung tâm thẻ tín dụng.
"Sắp đến kỳ nghỉ dài tháng mười, biết sắp nghỉ lễ, liền muốn cho anh đề xuất hạn mức, không thể để người ta tiết kiệm ít tiền được sao?"
"Tẩy não tiêu dùng trước của tư bản, ngân hàng cho anh đề xuất hạn mức, muốn để dành tiền quá khó. Tôi không đề xuất hạn mức, tức c·h·ết bọn họ."
Trịnh Hoành Vĩ nghe hai người "nhổ nước bọt", trong lòng rất cảm thán.
Bảy người bọn họ, ngoại trừ Trịnh Hoành Vĩ và Trương Thụy Bác, năm người khác đều nhận được điện thoại, thế giới này nhỏ thật.
Trịnh Hoành Vĩ cảm thán nói: "Big data lợi hại thật, nếu như luật sư chúng ta điều tra vụ án, có thể đơn giản như những ngân hàng này dùng big data điều tra thông tin chúng ta, thì tốt biết bao."
"Ai nói không phải chứ, nếu thật là như vậy, chúng ta thoải mái hơn nhiều."
"Big data đúng là lợi hại, không phục không được."
Mấy người cảm thán hai câu, rồi tiếp tục họp.
Sau khi Giang Hạo Thần nói chuyện điện thoại xong rất thuận lợi, liền gọi cho luật sư của những văn phòng luật sư còn lại.
Giang Hạo Thần phát hiện những luật sư tài chính này thật sự rất bận, gọi điện tới, cơ bản đều là không tiện nói chuyện.
Nhưng mà đây là điều đương nhiên.
Đối với văn phòng luật sư lớn mà nói, nguồn kiếm tiền lớn nhất của họ chính là các loại khách hàng là công ty lớn.
Tranh chấp thương mại giữa các công ty, nhất định phải nhiều hơn so với các vụ án ly hôn.
Nếu không, vì sao giới luật sư lại có chuỗi khinh bỉ?
Luật sư tài chính đều đặc biệt có cảm giác ưu việt, mà văn phòng luật sư ly hôn lại ở mức thấp nhất của chuỗi khinh bỉ.
Đến bảy giờ rưỡi, Ôn Tĩnh Hàm mấy người liền họp xong, tan làm.
Trịnh Hoành Vĩ là người phụ trách hàng đầu vụ án, tự nhiên không tan làm sớm như vậy.
Trương Thụy Bác là con rể của Trịnh Hoành Vĩ, Trịnh Hoành Vĩ trong vụ án này đặc biệt muốn dìu dắt Trương Thụy Bác.
Sau khi Ôn Tĩnh Hàm năm người rời đi, Trịnh Hoành Vĩ tiếp tục giảng giải cho Trương Thụy Bác những khó khăn trong tố tụng lần này của vụ án.
Ôn Tĩnh Hàm năm người sau khi rời khỏi phòng họp, liền trở về vị trí làm việc thu dọn đồ đạc.
Năm người rất ăn ý, không nhắc đến chuyện này trong văn phòng luật sư.
Thu thập đồ đạc xong thời gian cơ hồ là giống nhau như đúc, rất ăn ý rời khỏi văn phòng luật sư, cùng đi vào thang máy.
Trong thang máy vừa lúc không có ai, chỉ có năm người.
Trần Việt Châu là người đầu tiên mở lời: "Hay chúng ta cùng đi ăn lẩu đi?"
"Được."
Bốn người đồng thanh đáp ứng.
Sau đó, năm người đi tới bãi đỗ xe dưới hầm, lái xe riêng đến quán lẩu.
Đến quán lẩu, năm người liền đặt một phòng riêng, gọi món.
Sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi phòng riêng, năm người cùng nhìn nhau, trên mặt lộ ra nụ cười.
Năm người biết bọn họ đều nhận được cuộc gọi giống nhau, không có gì bất ngờ, đều là Giang Hạo Thần gọi tới.
Nếu đều giống nhau, cũng không cần phải vòng vo.
Trần Việt Châu là người đầu tiên nhận được điện thoại, liền nói: "Mấy người chúng ta cũng không cần che che giấu giấu lẫn nhau."
"Nếu vừa rồi chúng ta đều không cúp máy, tôi tin mọi người đều động lòng, các người có ý định "thay đổi công việc" không?"
Mấy người đều ở độ tuổi trên dưới 30, đặc biệt là ba luật sư nam, đều đã lập gia đình.
Trên có già dưới có trẻ, nếu có thể kiếm nhiều tiền, tự nhiên là cầu còn không được.
Có thể lỡ như "thay đổi công việc" xảy ra vấn đề, sẽ vô cùng khủng khiếp.
Bọn họ không giống đám người Giang Hạo Thần lôi kéo trước đó, là gần bị đào thải, không "thay đổi công việc" thì không có cách.
"Hay là chúng ta gọi điện thoại hỏi tiền lương cụ thể một câu đi."
Ôn Tĩnh Hàm mở lời đề nghị.
"Được."
Những người khác đương nhiên không có ý kiến gì.
"Ai gọi số điện thoại này?"
"Ôn luật sư, hay là cô gọi đi? Cô tương đối quen Hạ Vũ Tiêm."
"Giang luật sư có thể đã chào hỏi những người cùng là luật sư chuyên ngành với chúng ta, những người này nhất định sẽ nói tốt về văn phòng luật sư của Giang luật sư, chúng ta không chắc có thể nghe được lời nói thật."
"Hạ luật sư là luật sư ly hôn, có thể chưa được chào hỏi, tìm cô ấy tương đối khách quan, cô thấy thế nào?"
"Có lý."
Ôn Tĩnh Hàm và Hạ Vũ Tiêm trước đó không cùng một bộ phận.
Nhưng hai người khi còn học chính quy là bạn học cùng trường, ở trường quan hệ rất thân thiết.
Ôn Tĩnh Hàm tin tưởng Hạ Vũ Tiêm cũng sẽ không lừa gạt người học tỷ ở trường đã từng chiếu cố cô ấy rất nhiều là mình.
Sau khi quyết định, Ôn Tĩnh Hàm liền gọi cho Hạ Vũ Tiêm.
Lúc gọi điện, Ôn Tĩnh Hàm liền mở loa ngoài, để mọi người cùng nhau nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận