Hogwarts Mạnh Nhất Chồn

Chương 498: Tham lam

Chương 498: Tham lam
Cho đến khi ý thức lại một lần nữa trở lại hành lang, Harry vẫn như cũ đang suy tư vấn đề này. Mà kỳ thực, đáp án cũng sớm đã xuất hiện trong lòng Harry, chỉ là hắn có chút không muốn tin tưởng mà thôi.
Cả người giật mình tỉnh lại, Harry theo bản năng liền muốn quay trở lại phòng Yêu Cầu, đem tất cả những gì mình vừa nhìn thấy nói cho Link. Vào giờ phút này, hắn cần gấp Link cho hắn biết đáp án, cho hắn biết tiếp theo nên làm như thế nào.
Snape dường như nhận ra được ý nghĩ của Harry, lập tức liền chặn ở trước mặt hắn.
Điều này cũng không thể khiến Harry từ bỏ. Hắn không chút do dự giơ ma trượng lên nhắm ngay Snape, nhưng còn chưa kịp làm phép, đầu ma trượng của Snape đã bùng nổ ra một đoàn bạch quang chói mắt.
Oanh ——
Harry cả người đều bị đánh bay ra ngoài, thân thể trượt dài trên sàn nhà, sau đó rên rỉ một tiếng rồi mới bò dậy được.
"Ngươi nên trở về đi ngủ." Snape nhìn Harry nói.
Hắn gần như cả người đều bao phủ trong bóng tối, nhưng mặc dù là như vậy Harry vẫn có thể cảm nhận được từ trong ánh mắt đối phương toát ra một tia ý lạnh.
"Ngươi cũng nhìn thấy rồi phải không?" Harry cố nén cơn đau nhức truyền đến từ ngực bụng, hắn cảm thấy xương sườn của mình có lẽ đã bị đánh gãy, "Chỗ Vụ Thần Bí có cái gì? Tại sao Voldemort cùng đám Tử Thần Thực Tử của hắn sẽ..."
"Đừng gọi thẳng tên của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy!"
Snape gào thét cắt ngang lời Harry, bị đôi mắt phẫn nộ kia nhìn chằm chằm, vết sẹo của Harry lại nhói lên.
Bất quá lần này hắn cũng không tập trung quá nhiều sự chú ý vào chuyện này. Bởi vì hắn kinh ngạc phát hiện, Snape dường như có chút căng thẳng, khi nói chuyện đã cố gắng tỏ ra lạnh nhạt và thờ ơ.
Hai người trầm mặc đối diện hồi lâu, Snape mới tiếp tục nói:
"Chỗ Vụ Thần Bí có rất nhiều thứ, Potter, không có mấy thứ là ngươi nên hiểu, hơn nữa bất kể là thứ gì đều không liên quan tới ngươi. Ta nói rõ ràng rồi chứ?"
"Rõ ràng, thưa tiên sinh." Harry ánh mắt lấp lánh nhìn kỹ Snape nói, "Có điều hiện tại ta càng thêm hiếu kỳ là, tại sao ngươi lại xưng hô Voldemort là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy? Theo ta biết, dường như chỉ có Tử Thần Thực Tử mới xưng hô chủ nhân của bọn chúng như vậy!"
Lời vừa nói ra, bàn tay đang nắm ma trượng của Snape nhẹ nhàng run rẩy một hồi.
Mặc dù có bóng tối che lấp, mà động tác cũng không lớn, nhưng Harry vẫn chú ý tới dị thường này của Snape.
Phẫn nộ mãnh liệt xông lên đầu óc hắn, hắn nghiến răng kèn kẹt, gằn từng chữ một:
"Ngươi và bọn chúng là một bọn!"
Tay của Snape rốt cục ngừng run rẩy.
Khuôn mặt ẩn nấp trong bóng tối cũng khôi phục lại vẻ lạnh lùng và bình tĩnh thường ngày.
Đây chắc hẳn là hiệu quả cưỡng chế bình tĩnh của Bế quan bí thuật.
Harry nghĩ như vậy, thân thể lại chậm rãi lùi về sau.
Hắn cảm thấy tình cảnh trước mắt mình vô cùng nguy hiểm, làm kẻ vạch trần thân phận gián điệp của Snape tại chỗ, chính mình rất có thể sẽ bị Snape diệt khẩu.
Mà nếu như mình – người duy nhất biết chân tướng này c·hết đi, như vậy Link, Dumbledore cùng với tất cả mọi người ở Hogwarts sẽ phải tiếp tục bị con chó sói đội lốt cừu Snape này đầu độc!
Dưới sự che chở của bóng tối, tốc độ lùi lại của Harry bắt đầu trở nên càng lúc càng nhanh.
Chỉ là Snape lại không hề có ý muốn tiến lên ngăn cản. Hắn trầm mặc một lát, rốt cục lại mở miệng nói:
"Ngươi đã hãm quá sâu rồi, Harry. Link là một kẻ có tâm kế còn xuất sắc hơn cả Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy và Dumbledore, cũng là người duy nhất trong những năm qua mà ta thấy được có thể sánh vai với kiêu hùng Grindelwald năm đó. Hắn giống như là một con ma quỷ ngụy trang thành ông già Noel, bất luận kẻ nào tới gần hắn đều sẽ tiếp nhận vẻ đẹp mà hắn đưa ra, từ đó nảy sinh hảo cảm với hắn.
Thế nhưng khi ngươi chân chính mở ra hộp quà xinh đẹp kia thì sẽ phát hiện, bên trong hộp quà không phải là lễ vật, mà là từng chiếc xiềng xích được chế tạo từ tình cảm. Những chiếc xiềng xích này sẽ trói buộc chặt tâm hồn ngươi, khiến ngươi không kìm lòng được mà thần phục hắn, làm việc theo chỉ thị và ý nghĩ của hắn. Harry! Ngươi nhất định phải cẩn thận Link! Nhất định phải rời xa hắn! Hắn không có ý tốt!"
Âm thanh của Snape từ lạnh lùng ban đầu dần trở nên kích động.
Đến cuối cùng, thậm chí còn hóa thành từng tiếng gào thét thê lương.
Mà cùng lúc đó, tốc độ lùi lại của Harry cũng không ngừng tăng nhanh, cho đến cuối cùng chính thức xoay người, bắt đầu chạy nhanh trong bóng tối.
Từ đầu đến cuối Snape đều không có ý định ngăn cản, hắn chỉ ngóng nhìn bóng lưng Harry, trong mắt lập lòe tâm tình lo lắng.
Hắn biết rõ, những lời mình nói Harry khẳng định đã nghe được.
Nhưng đồng thời hắn cũng hiểu rõ.
Những lời này của mình, Harry một chữ cũng sẽ không tin tưởng!
Đây chính là chỗ kinh khủng của Link.
Nếu như chỉ dựa vào một đoạn văn của bản thân liền có thể khiến Harry tỉnh lại, như vậy Link cũng sẽ không bị hắn gọi là ma quỷ ngụy trang thành ông già Noel.
Hắn quay đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn bức tường bảo vệ cửa phòng Yêu Cầu.
Hắn không nhớ rõ đệ tử đắc ý nhất này của mình rốt cuộc là từ khi nào lại biến thành dáng vẻ như vậy.
Ấn tượng của hắn là Link trước một khắc còn ôm bắp đùi mẫu thân, dùng ánh mắt sợ hãi lại tò mò nhìn hắn.
Thế nhưng ở một khắc tiếp theo, thân hình Link lại cấp tốc bành trướng lên.
Cuối cùng tóm chặt lấy cổ áo của hắn, chống hắn lên tường, lớn tiếng gào thét muốn hắn sống tiếp.
Vừa nghĩ tới tình cảnh lúc ấy, trên mặt Snape liền hiện ra một tia cười khổ.
Snape không cảm thấy Link đây là hảo ý.
Link chỉ là ích kỷ mà thôi.
Điểm này bản thân Link cũng thừa nhận.
Link chỉ là không muốn để mình mất đi lão sư, lúc này mới không cho phép hắn tùy tiện c·hết đi.
Nếu như thật lòng muốn tốt với hắn, Link nên bảo vệ tốt Harry, khiến Harry tận lực rời xa vòng xoáy này mới đúng.
Hắn tin tưởng với thông minh tài trí của Link, nhất định là có thể nhìn thấu điểm này. Chỉ là Link không muốn làm như vậy thôi.
Thở dài một tiếng, Snape cũng không hề mở cửa phòng Yêu Cầu, mà là men theo hành lang tiếp tục tiến lên, cuối cùng dừng ở trước lối vào phòng làm việc của hiệu trưởng.
Quái thú tượng đá ẩn nấp trong bóng tối không cần Snape đọc khẩu lệnh, trực tiếp yên lặng nhảy sang một bên, lộ ra đường nối phía sau.
Snape bước từng bậc lên, xuyên qua cánh cửa lớn đã sớm mở ra vì hắn, tiến vào bên trong phòng làm việc của hiệu trưởng.
Mặc dù đã là đêm khuya, nhưng lúc này bên trong phòng làm việc của hiệu trưởng lại đèn đuốc sáng trưng.
Chân dung các đời hiệu trưởng ban ngày đã ngủ đủ giấc đang hưng phấn xì xào bàn tán, phượng hoàng Fawkes ở góc tối trên giá đem đầu của mình nhét vào phía dưới cánh đánh giấc.
Mà ở nơi không xa, Dumbledore – người mà giờ khắc này lẽ ra không nên xuất hiện ở Hogwarts, lại đang ngồi ở sau cái bàn chân chim ưng p·h·ê duyệt một xấp giấy da dê dày đặc.
Có lẽ là nhận ra được tầm mắt của Snape, Dumbledore đang dựa vào bàn đặt bút lông chim trong tay xuống, ngẩng đầu quay về phía Snape mỉm cười nói:
"A, ngươi đến rồi à, Severus."
Snape gật gật đầu, cũng không tiếp tục đi vào bên trong phòng làm việc, liền cứ thế đứng ở cửa lớn rộng mở nói:
"Ngươi là lúc nào trở về?"
"Vừa mới trở về không lâu." Dumbledore mở tay ra, có chút bất đắc dĩ dùng cằm chỉ chỉ đống văn kiện chất chồng như núi trên mặt bàn nói, "Thời gian nghỉ ngơi luôn ngắn ngủi. Không nghĩ tới ta chỉ ra ngoài vài ngày như vậy, thế mà lại chồng chất nhiều công việc như vậy."
Snape không nói gì, chỉ là tiếp tục cảnh giác đứng tại chỗ, biểu hiện liền giống như tùy thời chuẩn bị xoay người bỏ chạy.
Dumbledore chờ đợi hồi lâu cũng không thấy Snape nói tiếp, liền thu lại nụ cười trên mặt, hai tay chống cằm nói:
"Tình huống của Harry ngươi hẳn là đã biết rồi chứ?"
"Đương nhiên," Snape lạnh như băng nói, "Nhưng ta không hiểu tại sao ngươi muốn đem Harry đẩy đến bên cạnh Link để học tập Bế quan bí thuật. Link có ý đồ riêng ngươi là người rõ ràng!"
"Đừng nói như vậy, đó cũng là học sinh ưu tú nhất, coi trọng nhất của ngươi, không phải sao?" Dumbledore thở dài nói, "Phương Đông có câu cổ ngữ gọi là: 'Ngư dữ hùng chưởng bất khả kiêm đắc' (cá và tay gấu không thể có được cả hai), ngươi cũng gần như nên làm ra lựa chọn rồi. Nếu như ngươi quá tham lam, muốn có cả hai, vậy thì cuối cùng chờ đợi ngươi chỉ có thể là 'trúc lam đả thủy nhất tràng không' (dã tràng xe cát)."
Nghe vậy trên mặt Snape đột nhiên hiện ra một tia châm biếm:
"Đúng vậy, ở phương diện này ngươi quả thực kinh nghiệm phong phú. Năm đó nhất thời tham lam liền khiến ngươi đồng thời mất đi người yêu cùng gia đình, nhiều năm như vậy rồi, cũng không biết ngươi đã hối hận hay chưa."
Lời vừa nói ra, vẻ mặt Dumbledore trong nháy mắt liền trở nên âm trầm.
Ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Snape, Snape cũng không chút yếu thế cùng Dumbledore đối diện.
Hai người bọn họ giao chiến vô hình phảng phất làm cho toàn bộ văn phòng nhiệt độ đều hạ xuống một chút.
Phượng hoàng Fawkes từ lâu đã đem đầu rút ra, giúp đỡ chủ nhân của mình trừng kẻ dám to gan nói năng lỗ mãng này.
Chân dung các đời hiệu trưởng trên vách tường cũng đồng loạt trầm mặc lại, từng người lại lần nữa nhắm hai mắt lại, bắt đầu giả bộ ngủ.
Qua hồi lâu, Snape chung quy vẫn là không địch lại ánh mắt sắc bén như chim ưng của Dumbledore, yên lặng dời đi tầm mắt, lên tiếng trước:
"Ngươi đột nhiên gọi ta tới đây như vậy, sẽ không phải là vì nói với ta những điều này chứ?"
Nghe vậy Dumbledore cũng hạ mi mắt xuống, che lại ánh mắt của chính mình, gật đầu một cái nói:
"Đám Giám ngục đã toàn diện nương nhờ Voldemort, những tên Tử Thần Thực Tử bị giam có thể thành công vượt ngục chính là một bằng chứng tốt vô cùng."
Snape cúi đầu liếc nhìn một tờ báo đang bày ra trên bàn chân ưng nói:
"Ngươi cũng là xem báo mới biết được?"
Dumbledore đưa tay vuốt nhẹ mặt ngoài thô ráp của tờ báo, dùng một loại ngữ khí như nói mê nói:
"Đúng vậy, tình báo quan trọng như vậy, ta lại thông qua Nhật Báo Tiên Tri mới biết được."
"Ngươi đang hoài nghi ta!" Snape nghiến răng nói, "Ta muốn nói ta đối với chuyện này không hề hay biết, ngươi tin không?"
Đáp lại Snape là yên tĩnh một cách c·hết chóc.
Dumbledore cứ thế mặt không biểu tình nhìn Snape, dùng loại tư thái trầm mặc này làm ra câu trả lời của mình.
Điều này làm cho hô hấp của Snape trở nên dồn dập. Hắn liên tục làm vài cái hít sâu, lúc này mới tiến lên hai bước nói:
"Các ngươi sau này chuẩn bị làm thế nào?"
Dumbledore nhìn về phía Snape, ánh mắt lấp lóe mấy lần, trên mặt cũng xuất hiện một vẻ không đành lòng.
Cuối cùng, hắn vẫn là thở dài nói:
"Điều tra Bộ Pháp Thuật. Bộ Pháp Thuật gần đây biểu hiện rất kỳ quái, trong nội bộ bọn họ tựa hồ là xuất hiện vấn đề gì. Lại thêm vào sự tình Azkaban, ta có chút hoài nghi một số cao tầng Bộ Pháp Thuật đã nương nhờ Voldemort."
Snape gật gật đầu, rồi lập tức hỏi tới:
"Liền chỉ là như vậy sao?"
Dumbledore lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Cái ánh mắt sắc bén như chim ưng kia cũng lại lần nữa xuất hiện, không ngừng trên dưới liếc nhìn Snape, tựa hồ là đang phán đoán xem Snape có đáng tin hay không.
Mà lần này, Snape không hề né tránh, mặc dù phía sau lưng đã bị ánh mắt sắc bén này kích thích tràn đầy mồ hôi, cũng vẫn gắng gượng cùng Dumbledore đối diện.
Qua không biết bao lâu sau, Dumbledore rốt cục nói:
"Chúng ta nhận được tin báo, nói là Chỗ Vụ Thần Bí có thu nhận một Trường Sinh Linh Giá của Voldemort."
"Đúng không? Ta biết rồi." Snape nói, rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.
Mới vừa rồi truy vấn chính là hắn đối với Dumbledore thăm dò cuối cùng.
Nếu như Dumbledore không trả lời, vậy thì đại biểu Dumbledore đối với hắn đã mất đi tín nhiệm cơ bản nhất.
Mà từ kết quả thăm dò nhìn lên, Dumbledore hiện tại chỉ là đối với một ít hành vi của hắn có chút bất mãn, còn xa không đạt tới mức độ mất đi tín nhiệm.
Đương nhiên, cũng không thể loại trừ tất cả những thứ này đều là Dumbledore diễn một màn kịch.
Snape chưa bao giờ cho rằng Dumbledore là người tốt lành gì.
Nếu như đây là Dumbledore cố ý ném ra bom khói dùng để mê hoặc hắn cùng Voldemort, mà hắn lại thật sự tin tưởng, như vậy hắn liền thật sự muốn mất đi tất cả.
Cho nên, nhất định phải cẩn thận, cẩn thận hơn nữa...
Snape mặt không biểu tình nhìn chăm chú Dumbledore chốc lát, cũng không đem hình ảnh lúc trước nhìn thấy trong đầu Harry nói cho Dumbledore, mà là yên lặng lui ra văn phòng.
Oành ——
Cửa lớn tự động đóng lại, phòng làm việc của hiệu trưởng quay về yên tĩnh.
Dumbledore cũng không tiếp tục p·h·ê duyệt văn kiện trên mặt bàn, mà là tiếp tục nhìn chăm chú phương hướng Snape rời đi, ánh mắt đăm đăm, giống như đờ ra.
"Albus, ngươi quá do dự thiếu quyết đoán."
Một tiếng nói già nua đột nhiên ở trong phòng làm việc vang lên.
Thanh âm xa lạ này làm cho chân dung các đời hiệu trưởng trên vách phòng hiệu trưởng sợ hết hồn, bọn họ cùng nhau mở mắt ra ở trong phòng làm việc tìm kiếm.
Cuối cùng, tầm mắt của bọn họ rơi vào một chiếc gương toàn thân đặt dưới đất trong góc.
Chiếc gương kia là Dumbledore đêm nay mới mang về.
Lúc mới đầu nó cùng tấm gương bình thường không có gì khác nhau.
Nhưng vào giờ phút này, mặt kính của nó lại mịt mờ một tầng sương mù dày đặc.
Tấm gương lại tiếp tục nói:
"Nếu như ngươi cảm thấy vừa rồi tên gia hỏa kia không thể tin, vậy thì không nên nói cho hắn kế hoạch chân thực tiếp theo của ngươi, mà là nên trực tiếp g·iết hắn. Nếu như nói có thể tin, vậy thì không nên nói trước những lời vô nghĩa khiến người ta hoài nghi kia, toàn bộ tin tưởng hắn là được. Hiện tại bị ngươi làm như vậy, ta dám nói hắn cũng đã đối với ngươi sinh lòng cảnh giác."
Dumbledore nhắm hai mắt lại nói:
"Không sao, Severus sẽ không phản bội, ta chỉ là cho hắn tăng cường một ít áp lực cùng động lực, tốt để hắn ra sức thêm chút mà thôi."
Tấm gương nói:
"Quan hệ là cần lợi ích thực tế để duy trì, nếu ngươi cảm thấy hắn có thể dùng, vậy thì cho hắn thứ hắn muốn."
Dumbledore lắc đầu nói:
"Ta cho không được, Gellert. Lại như ta trước đó đã nói, hắn quá tham lam, cá cùng tay gấu hắn tất cả đều muốn."
"Ha! Này không phải là giống như chúng ta khi còn trẻ sao?" Trong gương thanh âm già nua có chút hài lòng nói.
Mà nghe vậy Dumbledore cũng mở mắt ra, cười khổ nói:
"Đúng vậy, giống hệt như chúng ta khi còn trẻ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận