Đường Nhân Đích Xan Trác

Chương 969: Đâu mới là đại thế?

Trường An nhanh chóng bước vào trạng thái giới nghiêm một cách hết sức trật tự đâu vào đó, trên tường thành có phủ binh lăm lăm khí giới, phía dưới dân tráng xếp thành đội hình hình vuông, các phường thị cửa đóng chặt.

Đường phố chỉ có từng đội giáp sĩ chạy rầm rập qua lại tuần tra, bách tính chỉ có thể ai ở nhà nấy đoán già đoán non về mấy cột khói, một số từ vị trí suy đoán là nghĩa thương đã cháy, nhưng chẳng thể chia sẻ với ai.

Khi Vân Sơ được gọi tới nha môn lưu thủ Trường An thì đám thế gia đại tộc khi nãy bao vây trước huyện nha Vạn Niên thì lúc này đây đang khóc lóc ở nơi này. Y chẳng thèm bận tâm, cưỡi ngựa tới trước đại sảnh mới bước vào.

Lưu Nhân Quỹ đã mặc giáp ngồi chính giữa, Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt đứng ở hai bên, mặt mày hết sức nghiêm trọng, bọn họ từng thảo luận tới trường hợp này, nhưng đó gần như là bước đường cùng rồi.

Ngoài ra còn có các tướng quân của thập lục vệ, người của Bách kỵ ti, không thiếu một ai.

Cả Lý Tích cũng mặc một bộ giáp rất cũ, ngồi ở ghế đầu bên trái, vừa thấy Vân Sơ đi vào đã trầm giọng nói:" Ngươi có ba ngày, nếu không đạt được mục tiêu, lão phu sẽ chém đầu ngươi."

Vân Sơ không thèm quan tâm tới lão già đó, thằng đích tôn của ông ta có dây dưa không rõ ràng với thế tộc, không có chuyện ông ta không biết, cả sự kiện này không thấy ông ta có hành động gì, giờ ông ta nhảy ra quát tháo, đủ biết ông ta đứng về phía nào. Y quắc mắt nhìn quanh một lượt:" Các ngươi tới đây để giết ta à?"

"Ngươi làm xằng làm bậy, lão phu thân là cố mệnh đại thần do tiên đế chỉ định, lẽ nào không giết được ngươi."

"Lý công vạn vạn lần chớ đánh giá cao bốn chữ cố mệnh đại thần, lúc bệ hạ hai mươi tuổi nói còn được, bây giờ à? Ngài quên Trường tôn thị diệt môn thế nào rồi sao?"

"Hỗn lão, Vân Sơ, ai cho ngươi cái gan to như thế?"

"Tất nhiên là bệ hạ."

Lý Tích ngớ người, đưa tay ra:" Chiếu lệnh đâu?"

Vân Sơ cười khẩy:" Làm gì có."

Lý Tích cảm giác như thằng ngốc bị trêu đùa, mặt đỏ bừng bừng quát:" Bì tướng đâu, bắt lấy Vân Sơ."

Đám tướng lĩnh ở đại sảnh nhìn nhau, không ai dám lên trước, ai chẳng biết, tên nào lên đầu chết là cái chắc, thành ra Lý Tích quát tháo mà chẳng ai đáp lại. Lưu Nhân Quỹ không đành lòng nhìn cảnh lúng túng này, dù gì cũng là lão tướng có công với giang sơn, vội nói:" Anh công bớt giận."

Lý Tích quay đầu sang:" Tới tận lúc này mà ngươi còn bao che Vân Sơ à?"

Lưu Nhân Quỹ chắp tay nói:" Anh công đã cáo lão, sao không về nhà tĩnh dưỡng, hà tất phải tranh vũng nước đục này."

Thấy đám tướng lĩnh không ai xông lên, người của Bách kỵ ti cũng không hành động, khí thế Lý Tích xuống hẳn:" Lão phu già rồi, không ai coi lời lão phu ra gì nữa? Ông là lưu thủ Trường An, một khi Trường An xảy ra biến loạn, ta xem ông ăn nói thế nào với bệ hạ."

Cái mặt sắt của Lưu Nhân Quỹ không thay đổi:" Trường An lấy sức một mình, chống lại trận phong ba cho thiên hạ. So với thiên hạ, có thể khống chế loạn cục ở Trường An, lão phu cho rằng có thể tiếp nhận."

"Anh công, ở đây có ai không có quyền dâng mật tấu cho bệ hạ chứ? Tình hình Trường An thế nào, bệ hạ nắm rõ như lòng bàn tay, tới giờ không thấy đặc sứ tới, chúng tỏ bệ hạ muốn xem tình thế tiếp tục phát triển, dẫn tới kết quả gì."

"Như thế, chỉ cần chúng ta làm việc có lợi cho xã tắc, bệ hạ ắt án binh bất động, nếu không ý chí của bệ hạ sẽ xuất hiện."

"Bởi thế không có ý chỉ, chính là ý chỉ."

Lý Tích đứng dậy, cởi thanh kiếm đeo bên hông, đặt lên bàn trước mặt Lưu Nhân Quỹ:" Nếu đã thế, xin bệ hạ thu hồi bảo kiếm tiên hoàng an cho."

Lưu Nhân Quỹ không khách khí, hai tay nâng bảo kiếm, quay sang Khương Đồng thủ lĩnh Bách kỵ ti Trường An:" Mời Khương đô đốc bảo quản thanh kiếm này, đợi bản quan tấu lên bệ hạ sẽ xử lý sau."

Lý Tích bi thương nhìn thanh bảo kiếm được Khương Đồng thu lấy, ông ai khuyên giải ông, chỉ biết thở dài rời huyện nha.

Đúng lúc này Vân Sơ giọng âm u vang lên:" Anh công tốt nhất đi cửa sau, cửa trước đông người lắm."

Nếu nói Thôi thị là hào môn lâu đời, vậy Lý Tích chính là hào môn thế gia mới nổi.

Tổng thể mà nói, đã là thế gia hào môn, lợi ích của họ cơ bản tương đồng, thường ngày tranh quyền đoạt lợi, nhưng khi có kẻ đụng tới lợi ích chung, bọn họ tất nhiên sẽ đoàn kết.

Lý Tích từ lâu mẫn cảm nhận ra, Lý Trị muốn tước giảm quyền lực thế gia hào môn, thực hiện nền chính trị tập quyền trung ương.

Trước khi Lý Trị khởi động chuyện này, ông ta đã xóa tên tôn tử khỏi tộc phổ, để hắn lập nghiệp ở Thổ Cốc Hồn.

Ông ta kỳ vọng tôn tử của mình cũng sẽ thể hiện được tài hoa như đám Vân Sơ, Bùi Hành Kiệm, Tiết Nhân Quý. Đáng tiếc, chuyện không như ý, hắn không phải người cùng cấp bậc với ba người đó, còn bị Vân Sơ đánh thê thảm, huân quý thế gia phải hoàn toàn đứng ngoài nhìn Vân Sơ kéo thương đội khổng lồ tới Trường An.

Vị thế của Lý Tích từ đó mà đi xuống.

Lần này hành vi của Vân Sơ ở Trường An có thể nó là đi ngược cả thiên hạ, nhưng phía Lạc Dương không hề có chút hành vi ước thúc nào.

Lý Tích rất hiểu Vân Sơ, y không phải là tên Nhị Bách Ngũ, tất cả chuyện Nhị Bách Ngũ mà y từng làm đều chứng minh là sản vật của bố cục tỉ mỉ.

Y chống lại thiên hạ ư?

Không.

Có lẽ y mới là người nắm đại thế thiên hạ.

Để lại thanh bảo kiếm tiên hoàng ban, Lý Tích tựa như bỏ đi được gánh nặng ngàn cân.

Tên tiểu vương bát đản Vân Sơ còn muốn gài ông ta một cú, hi vọng ông ta lén lút trốn đi từ cửa sau.

Chuyện này Lý Tích tất nhiên không mắc lừa, ông ta mặc bộ giáp cũ, mái tóc bạc phơ, cô độc đi qua trước mặt đám hào môn thế gia, đó là chuyện cuối cùng ông ta làm cho hoàng đế. Gửi đi tín hiệu cho đám thế tộc, buông vũ khí đi.

Nhiều người tinh mắt phát hiện, gương mặt Lý Tích không đổi, nhưng bảo kiếm ông ta luôn đeo bên người như bảo bối không còn nữa.

Chuyện có vẻ khôn ổn.

Lư Đình nhìn bóng lưng Lý Tích đi xa dần, bi thưởng chỉ tay lên trời, không biết nói gì, cuối cùng được tôn tử Lư Chiếu Lân dìu đi.

Tiếp đó là Vương Lỗi chủ sự Vương thị Thái Nguyên, Trịnh Thăng gia chủ nhánh phía bắc của Trịnh thị Huỳnh Dương trao đổi ý kiến cũng bỏ lại đám gia chủ các thế gia nhỏ khác, âm thầm lên xe ngựa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận