Đường Nhân Đích Xan Trác

Chương 1315: Mở lại thương đạo (1)

Vân Sơ ngồi ngất ngưởng trên xe ngựa chở hàng, thổi khúc nhạc thảo nguyên bi tráng, đi vào thành cổ Hàm Đan. Kinh đô của nước Triệu cổ, nơi trải qua không biết bao sự kiện ảnh hưởng lịch sử, giờ đây không còn giữ được địa vị của nó nữa, chỉ còn lại bức tường thành cao lớn sứt sẹo, kể về năm tháng hào hùng lẫn đau thương.

Thứ sử, biệt giá cùng với đô úy chiết trùng phủ Hàm Đan đứng trong gió tuyết nghênh đón.

Vân Sơ chẳng thèm để ý tới quan lại tới đón tiếp, hạ trường tiêu trong tay xuống, ánh mắt vượt qua họ nhìn tường thành xám xịt dưới tuyết trắng, có chút tiếc nuối, hiếm có một lần đi xa đi nhiều như thế, lại chẳng có một lần bình tâm ngắm cảnh. Thở dài xong cũng thu lại cảm khái, cuối cùng ánh mắt dừng ở đám thương cổ cuối cùng hàng ngũ.

"Lưu Phu Tử, Trần Đan Sinh, khi ở Trường An dám vỗ bàn trừng mắt với bản công, sao hôm nay lại biến thành chim cút thế?"

Phương thức chào hỏi vô lễ của Vân Sơ không khiến đám quan viên Hàm Đan bất mãn, ngược lại bọn họ càng khom lưng thấp hơn. Còn hai hào thương bị Vân Sơ điểm danh thì toàn mồ hôi, Lưu Phu Tử nhiều tuổi hơn hành lễ:" Công gia nói đùa rồi."

Vân Sơ lúc này mới quay sang đám thứ sử, biệt giá:" Nhìn thấy không, có các ngươi, bọn họ không dám nói, các ngươi đi đi. Ta tới Hàm Đan không phải tìm các ngươi."

"Ti chức tuân lệnh."

Thứ sử Sở Trường Ngư không nhiều lời thêm, thi lễ rồi dẫn đám quan lại rời đi.

Vân Sơ nói phía sau:" Ta có việc cần tới người ta, các ngươi đừng có ý đồ tính sổ sau, nếu không ta không tha cho các ngươi đâu."

Bước chân đám thứ sử rõ ràng khựng lại, sau đó mới đi tiếp.

Đợi đám người đó đi xa rồi, hai người Lưu Phu Tử, Trần Đan Sinh mới tới gần xe ngựa của Vân Sơ, giữa trời tuyết mà đổ mồ hôi:" Quân hầu, ngài hại chết huynh đệ bọn tiểu nhân rồi."

Vân Sơ từ nóc khoang xe cao tới hai mét nhảy xuống, người thẳng tắp như cái đinh đứng trước mặt hai người kia:" Tiếp tục làm ăn với ta đi, sau này không cần sợ bọn họ nữa."

"Hả? Hiện giờ còn ai dám làm ăn với Trường An nữa?"

"Ngu xuẩn, chính vì không ai dám làm cho nên các ngươi làm ăn mới húp được ngụm canh đầu tiên, các ngươi cũng biết, làm ăn mà, người đầu tiên ăn thịt mỡ, người thứ hai ăn thịt nạc, người thứ ba gặm xương, sau đó chỉ còn cơm thừa canh cặn thôi."

Lưu Phu Tử tỏ vẻ khó xử nằm tay Vân Sơ:" Tiểu nhân nghe nói quân hầu vì không muốn những thương cổ nhỏ thiệt thòi, trong nhà đã bán sạch tích góp bao năm rồi."

"Bây giờ tiểu nhân chỉ còn tin tưởng quân hầu thôi, dù quân hầu có không còn đồng nào, cứ lấy hàng từ chỗ tiểu nhân, kết toán sau cũng được."

"Còn làm ăn với Trường An thì thôi, mọi người làm ăn với Trường An toàn là nhờ quân hầu chiếu cố, quân hầu đại nghĩa, giúp mọi người hưởng lợi bao năm, mọi người cam tâm tình nguyện gửi gắm hoàng hóa cho quân hầu. Chứ không ai muốn đút thịt vào miệng sói của đám người Ung vương đâu."

"Nào, nào, quân hầu không dễ dàng gì tới Hàm Đan một chuyến, bọn tiểu nhân đã chuẩn bị sẵn rượu thịt, đợi quân hầu tới uống thỏa thích ..."

Vì thế Vân Sơ vừa mới tới Trường An đã ăn uống liền ba ngày, cả đám phủ binh cũng được chiêu đãi nhiệt tình, không thiếu cơm rượu.

Thương nhân Hàm Đan rất thực tế, cũng rất hào sảng, mỗi người tới mời rượu Vân Sơ đều để lại một phần lễ vật rất hậu, hơn nữa không ai tặng những món màu mè hoa hoét, toàn bộ là đĩnh vàng.

Vân Sơ tỉnh rượu ước tính, không ít hơn 3000 quan, số tiền này thậm chí bằng một phần ba tổng lợi nhuận đám người Lưu Phu Tử tới Trường An làm ăn một chuyến rồi.

Ai nói thương cổ chỉ biết tới lợi, bọn họ biết Vân gia bán hết sản nghiệp, chỉ còn cái xác không nên chuyên môn trợ cấp cho y.

Tới ngày thứ tư, Vân Sơ chuẩn bị đáp lễ thương cổ trong quân doanh, ở quân doanh thì chẳng có gì ngon lành, chỉ được cái thịt cả tảng, rượu cả bát. Dù là thế có chủ nhà là Vân Sơ, gần như toàn bộ thương cổ Hàm Đan đều có mặt.

Bên đống lửa lớn, lợn quay nguyên con, rượu xếp từng vò, mấy chục phủ binh mình trần đấu võ trong băng tuyết, đám thương cổ xem tới chỗ đặc sắc đều la hét cổ vũ.

Đợi ăn lửng bụng, rượu ngà ngà say, Vân Sư loạng choạng bước tới trung tâm bữa tiệc, vỗ mạnh tay:" Ai ai cũng cho rằng Vân mỗ tiêu tán hết gia tài, nay không còn một đồng, không biết rằng, gia sản Vân gia, há chư vị có thể đoán."

"Các huynh đệ, vén vải lên, cho họ thấy thực lực của mỗ."

Đám phủ binh có chuẩn bị trước lập tức kéo vải bạt che xe ngựa, chỉ thấy trên những chiếc xe quây xung quanh mọi người xếp chật ních những cái rương gỗ dày.

Vân Sơ hét lớn nhấc một cái rương lên, hét lớn ném xuống đất, chỉ nghe đánh uỳnh, rương vỡ nát, hơn trăm đĩnh vàng rực rỡ bắn khắp nơi, làm mọi người há hộc mồm.

Lưu Phu Tử, Trần Đan sinh chẳng kinh ngạc mấy, mà dìu Vân Sơ về chỗ, nói nhỏ:" Quân hầu, ngài muốn hại thương cổ Hàm Đan sao?"

Vân Sơ không hiểu:" Nói thế là ý gì?"

Lưu Phu Tử chỉ đống rương trên vô số xe ngựa xếp thành vòng tròn lớn:" Quân hầu, ngài đừng dùng thủ đoạn nữa, trong những rương này toàn vàng cả sao?"

"Á à, thì ra ngươi không tin mỗ, người đâu đem những cái rương vàng này đổ ra cho mỗ."

Đám phủ binh bắt đầu vận chuyển rương, tiếp đó đổ thốc ra, tiếng vàng va chạm leng keng không ngớt, trước mắt mọi người liền chất thành cả ngọn núi vàng.

Vân Sơ kéo hai người Lưu Trương tới trước núi vàng:" Ta biết Trần Đan Sinh ngươi có tài phân biệt vàng, nào, nào nhìn kỹ đi, có phải vàng thật không?"

Trần Đan Sinh tới xem đống vàng, đưa lên ánh lửa nhìn, lại cầm nhiều đĩnh vàng thử đập vào nhau nghe tiếng, thử liền mấy chục lần, cuối cùng chắp tay nói: " Quân hầu quả nhiên giàu có, nếu tiểu nhân đoán không sai, số vàng này ít nhất phải 50 vạn quan."

Vân Sơ giơ ngón cái lên:" Giỏi, không hổ danh, đúng 50 vạn quan, hơn nữa đều là vàng mười, thứ này không lưu truyền trong dân gian, xưa nay chỉ luân chuyển giữa các huân quý đại hộ."

"Các vị nếu muốn số vàng này để truyền gia, thì đây là cơ hội tốt, chỉ cần nguyện đi theo ta đem hàng tới Trường An, lập nên sở giao dịch mới, mỗ dùng thứ vàng này để trả tiền."

"Nhìn rõ đi, là vàng mười đấy, so với cất giữ tiền đồng, vàng tạp cho con cháu thì tốt hơn trăm lần. Ai đến trước có trước."

Lưu Phu Tử vội kéo tay Vân Sơ hỏi gấp:

"Quân hầu nói lời này thật chứ?"

Vân Sơ cười:" Ta bao giờ nói không giữ lời chưa?"

Lưu Phu Tử cười to:

"Được, bất kể quân hầu muốn hàng gì, lão phu cung cấp hết, còn nhiều hơn năm ngoái hai thành."

"Lão Lưu ông đừng cướp hết như vậy chứ, ai chẳng biết gia nghiệp ông lớn, ông thêm hai thành thì người khác húp cháo à? Không được, ông chỉ như cũ thôi."

"Quân hầu, ngài nhìn trúng thứ hàng gì, mỗ mang miễn phí tới Trường An cho ngài."

"Hả Lão Tần, không chơi như thế, quân hầu chớ quên Vi mỗ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận