Đường Nhân Đích Xan Trác

Chương 1350: Còn ai vào đây nữa

Con của Vân Na là đứa bé rất ngoan, chỉ là từ lúc tới Vân gia tới giờ, chưa từng một lần thấy nó khóc. Đứa bé này “vô tâm” tới cả ỉa đùn đái dầm cũng vẫn cứ cười toe toét, thậm chí chẳng thấy nó đòi ăn, cho ăn thì nó lại ăn rất khỏe.

Chuyện này thực sự khiến phu phụ Vân Sơ tới giờ vẫn còn mang chút sợ hãi mơ hồ trong lòng.

Sợ nó bị di truyền bệnh ngốc của mẹ nó.

Ngu Tu Dung lấy ba hạt châu gỗ ba màu trước mặt đứa bé, có chút mừng rỡ nói với Vân Sơ:

"Hàn Sơn Nương hôm nay cho ba hạt gỗ này vào giỏ đúng màu rồi đấy, chứng tỏ đầu óc nó không thành vấn đề. Có điều học một đống thói xấu của Vân Na, không chịu dùng thìa ăn cơm, chỉ thích dùng tay bốc."

Vân Na cãi ngay:

"Muội lúc nào chẳng dùng đũa hoặc dùng thìa."

Ngu Tu Dung lườm Vân Na một cái không thèm nói, Thôi ma ma vội vàng kéo Vân Na đi, không cô tẩu làm um nhà, đang Tết, thế là không may mắn. Bà biết rõ, trước mặt người khác Vân Na mới ăn uống tử tế, không có ai bên cạnh là dùng tay luôn, chẳng qua món ăn Vân gia nhiều thứ nóng, không cách nào ăn bốc được, nếu không Vân Na thích nhất là ăn bốc, còn làm hư cả Lý Tư.

Vì thế khi còn bé Lý Tư bị ăn đòn không ít.

"Thong thả dạy, nó sẽ thay đổi." Vân Sơ lấy từ trong lòng ra một cái chuỗi vòng, mỗi viên châu màu đỏ to như hạt đỗ đeo vào cánh tay mũm mĩm của Hàn Sơn Nương:

Vân Na chưa chịu đi, thò đầu vào hỏi:" Ca ca, cái gì thế?"

Vân Sơ đáp:" Tị trần châu đấy, đây là thành tựu tối cao của các luyện khí sĩ, đeo vào tránh được muỗi côn trùng."

Lý Tư rất có kiến thức ở mặt này, hét lên:" A gia, thế thì phải dùng nhiều hùng hoàng lắm, không tốt đâu."

Vân Sơ trấn an:" Yên tâm đi, không phải hùng hoàng đâu, lão thần tiên đã giám định rồi, thứ này không có độc. Toàn thiên hạ chỉ có hai cái, Thái Bình công chúa có một, một là cái này."

Ngu Tu Dung thấy mặt Vân Na khó coi, hiểu ra:" Của thái tử sao? Hắn tới lúc nào, sao phải lén lén lút lút như thế?"

“Hôm qua.” Vân Sơ quay sang Vân Na:" Muội và Lý Hoằng làm sao thì cũng là chuyện của hai đứa, đừng liên lụy tới đứa bé, chuyện khác thì ta mặc kệ."

Vân Na lạnh lùng nói: " Tốt nhất là hắn đừng bao giờ tới."

Vân Sơ chỉ về phía chùa Đại Từ Ân:" Hắn ở trong chùa, lát nữa thế nào cũng leo tường vào."

Ngu Tu Dung thắc mắc:" Không phải thái tử phải đi nghênh đón Phật cốt xá lợi ở chùa Pháp Hoa à, chuyện trong đại như thế làm sao mà thoát thân được cơ chứ."

Vân Sơ chẳng bận tâm:" Đó là chuyện của hắn, chẳng liên quan tới chúng ta."

Vân Na thấy ca ca tẩu tử nhìn mình, thẹn quá hóa giận hét lên:" Muội đi giết hắn."

Vân Cẩn thấy cô cô hùng hùng hổ hổ chạy mất, lo lắng bảo Lý Tư:" Tỷ mau thông báo cho thái tử chạy đi."

Lý Tư thở dài dạy dỗ:" Đệ nhớ kỹ cho ta, nếu sau này ta nói muốn giết đệ, tức là ta đang tức giận, đệ phải tìm mọi cách dỗ dành ta, hiểu chưa?"

Vân Cẩn ngu ngơ gật đầu, rõ càng chẳng hiểu gì. Vân Cẩm lắc đầu bỏ đi.

Đợi đám trẻ con đi hết rồi Vân Sơ mới nhớ ra một chuyện hỏi Ngu Tu Dung:" Năm nay nàng không tới nhà ai à?"

Ngu Tu Dung ngồi trên giường xoa nắn duỗi chân duỗi tay cho Hàn Sơn Nương, nói: " Không đi, giờ tới nhà ai cũng vô nghĩa, Ôn gia, Địch gia, Lưu gia thì tới lúc nào chẳng được, còn nhà khác thì thiếp không muốn đi."

Vân Sơ cười:" Sao thế, chuyện lần này khiến nàng nhìn thấu lòng người, nguội lạnh rồi à?"

Ngu Tu Dung than:" Đúng thế, nhà ta còn chưa suy sụp, một số người vội vàng cắt đứt với chúng ta, uổng cho thiếp trước kia coi như tri kỷ, Thượng Quan gia thậm chí còn đòi thiếp trả lại thư từ qua lại với họ, Ngụy gia trả hết tiền nợ nhà ta, nói là từ nay không liên quan gì nữa, Ngu gia ... Thôi chẳng nói tới họ, trước giờ bọn họ vẫn thế."

Vân Sơ chép miệng:" Sáng nay Chu Hưng chưa khỏi bệnh đã sống chết đòi rời Thái y viện, tới tìm đại đô đốc Bách kỵ ti, thế nào cũng có mấy nhà gặp họa, ta định bảo nàng nhắc nhở họ chút, tránh vạ lây, đã thế thì mặc kệ họ."

Ngu Tu Dung thoáng đắn đo nói nhỏ:" Có nên nhắc với Anh công chút không?"

Vân Sơ cay mày:" Nhắc chuyện gì chứ?"

"Nhắc chuyện Chu Hưng ấy, thiếp sợ hắn sẽ tìm tới Lý thị, tuy quan hệ hai nhà chúng ta chẳng ra làm sao, nhưng mà dù gì thì Thừa Tu ở nhà ta, chúng ta chẳng cần ân, nhưng cũng nên làm trọn nghĩa, thiếp cũng không muốn sau này chàng và đệ tử mình lại có khúc mắc gì."

"Sao nàng lại nghĩ thế?"

Theo lý mà nói thì Ngu Tu Dung phải nghĩ tới Lý Hiền mới phải, vì mấy ngày qua trong thành rộ lên tin đồn Lý Hiền sai người ám sát Chu Hưng.

Nhưng theo Vân Sơ suy đoán, Lý Hiền sẽ không phải mục tiêu hàng đầu của Chu Hưng. Chu Hưng giỏi nhất là thêu dệt tội danh, hắn sẽ nhắm vào một trong thế gia huân quý trước, lấy đó làm mục tiêu đột phá, sau đó mới từng bước siết chặt lưới xung quanh Lý Hiền.

Dù thế nào Ngu Tu Dung cũng không thể nghĩ ngay tới Lý Tích, bước nhảy này quá lớn, đó không phải là đối tượng thích hợp.

Đó là con mồi quá lớn với Chu Hưng.

"Bây giờ Anh công vẫn còn khỏe mạnh, vậy mà chó mèo trong phủ đã dám sỉ nhục Thừa Tu rồi, vậy hẳn là do ông ấy cố tình. Nói cách khác phủ Anh quốc công gặp nguy hiểm, hoặc bản thân ông ấy đã làm chuyện nguy hiểm. Thời gian qua chuyện ầm ĩ nhất trong thành Trường An là thiên sứ bị ám sát, thiếp nghĩ chỉ việc này mới tạo nên uy hiếp với phủ Anh quốc công. Nếu Anh công không làm gì, với uy vọng của ông ấy, ai mà vu oan được, vậy thì chỉ có thể là do ông ấy làm."

Nghe lão bà phân tích đâu ra đó như thế, Vân Sơ thán phục giơ ngón tay, song y không bất ngờ, Ngu Tu Dung rất lợi hại, chẳng qua sau này gả cho y rồi, bị thân phận làm thê tử, làm mẫu thân còn cả làm tẩu tử tốn hết thời gian của nàng cũng át hết hào quang trên người nàng thôi.

Ngu Tu Dung chăm chú nhìn Vân Sơ:

"Mấy vụ ám sát sau đó do chàng làm đúng không?"

Vân Sơ lắc đầu:

"Không phải."

Ngu Tu Dung nghĩ thêm một lúc rồi khẳng định chắc chắn:

"Đúng là chàng rồi, vốn thiếp không nghĩ tới, nhưng kết hợp chuyện ngày hôm nay thì không ai khác ngoài chàng."

Vô lý, thế này vượt cả phạm trù suy luận rồi, Vân Sơ kinh ngạc vạn phần:

"Làm sao nàng biết ? Ta nói mơ à?"

Ngu Tu Dung đỏ mặt:

"Không phải!"

Vân Sơ càng tò mò:

"Rốt cuộc là vì sao?"

Ngu Tu Dung lườm y một cái:

"Đêm hôm đó ... Đáng lẽ là chuyện hết sức ôn nhu, kết quả chàng đằng đằng sát khi như lên chiến trường vậy."

Vân Sơ câm nín luôn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận