Đường Nhân Đích Xan Trác

Chương 1692: Huynh đệ Vũ thị thông minh (2)

Vân Sơ cũng cười, chỉ có điều trong mắt y thoáng qua chút lạnh lùng, bởi vì Chu Hưng không phải là do y gọi tới.
Bây giờ y có thể khẳng định, Chu Hưng hẳn là do huynh đệ Vũ thị thông qua quan hệ của hoàng hậu đưa tới, đằng sau còn có cả ý chí của hoàng đế thái tử nữa.
Giống như Vũ Thừa Tự đã nói, Lạc Dương đã bị thanh tẩy một lượt, Trường An sao có thể đặt mình ngoài cuộc được?
Từ thời khắc Đại Đường được lập nên, quốc sách thân mạnh cành yếu chưa bao giờ thay đổi, trước kia Trường An là thân cây, bây giờ Lạc Dương là thân cây.
Kể cả Lý Trị có chuẩn bị dùng quốc sách hai thân cây thì dứt khoát không có chuyện để Trường An hơn Lạc Dương.
Khi hoàng đế còn trẻ hào khí ngút trời, chuyện gì cũng dám làm, chuyện gì cũng dám thử, sau khi có tuổi rồi thì con người trở nên hèn nhát, không còn dáng vẻ của đế vương anh minh, còn trở nên đa nghi, hiếu sát.
Huynh đệ Vũ thị cho rằng bản thân lần này chơi tâm cơ rất cao minh, trước sau lưng huynh đệ bọn chúng chỉ có hoàng hậu, Vân Sơ đánh chúng, chúng không có ai để cáo trạng, bây giờ chúng dám bày trò, sau lưng chắc chắn có chỗ chống lưng mới, đó là hoàng đế và thái tử.
Hai huynh đệ bọn chúng cho rằng, Vân Sơ có biết bị tính kế thì cũng chỉ đành nuốt hận vào trong thôi, hai người đó mới có thể đảm bảo tương lai cho Vân thị, Vân Sơ dám chống lại hoàng hậu chứ cho y mười lá gan cũng không dám làm phật lòng hoàng đế, thái tử.
Chính vì suy nghĩ đó mà thân hình to béo như lợn của Vũ Thừa Tự kêu thảm thiết xô vỡ cửa sổ quan giải Vân Sơ bay ra, những quan viên đang làm việc vội vàng mở cửa sổ phòng làm việc chạy ra ngoài xem liền nhìn thấy huyện tôn đang đá Vũ Tam Tư văng vào tường như đá quả bóng, rơi xuống đất nằm như chó chết lại bị đá văng tới bức tường khác.
Chuyện này can không được, không can cũng không được, tốt nhất chỉ có thể vờ như không biết gì mà thôi. Vì thế mọi người vội vàng đóng cửa sổ lại, tất nhiên là vẫn đề lại một khe nhỏ để nấp phía sau xem, thì thầm bàn tán nghe ngóng huynh đệ Vũ thị làm sao lại chọc giận huyện tôn. Đã có người cầm cái gió đi nhận tiền cá độ xem huyện tôn sẽ đánh huynh đệ Vũ thị bao lâu?
Nói đúng hơn thì huynh đệ đó cầm cự được bao lâu, có tiến bộ hơn mấy lần trước không?
Đám tạp dịch thì chạy vào kho, lấy sẵn cánh cửa, khung cửa sổ đã chuẩn bị từ trước, chỉ cần đợi huyện tôn đánh người xong là tới sửa chữa lắp đặt, khôi phục quan giải huyện tôn như cũ.
Uỳnh! Vũ Tam Tư rốt cuộc cũng bị huyện tôn đá vỡ cửa sổ bay ra rồi, huyện tôn cũng gầm gừ như hổ dữ lao ra theo, xem ra chuyến này huyện tôn giận lắm.
Huynh đệ Vũ thị khóc lóc luôn mồm cầu xin, vẫn bị huyện tôn kéo chân mỗi tên lôi vào quan giải như lôi lợn chết.
Rầm, sau khi cửa quan giải đóng lại, mọi người không thấy gì cả, chỉ nghe thấy tiếng huỳnh huỵch của nắm đấm chạm vào thịt, cùng với tiếng khóc tiếng van xin ngày một yếu của huynh đệ Vũ thị.
Thời khắc này người duy nhất dám đứng trong sân chỉ có chủ bạ Lỗ Tú, sắc mặt hắn tím tái, không phải vì hắn sợ, mà hắn đang phẫn nộ.
Đường đường một vị quốc hầu lại đi ẩu đả hai vị hầu gia khác trong quan thự của mình như đánh chó, loại hành vi thô bạo, bất chấp quy củ luật pháp này, Lỗ Tú thân là mệnh quan triều đình làm sao có thể chấp nhận được.
Đám quan viên huyện Vạn Niên tròn xoe mắt nhìn Lỗ Tú đi vào quan giải của huyện tôn, xem chừng muốn ngăn cản huyện tôn đánh người, không khỏi phát ra những tiếng thán phục.
Lư Chiếu Lân thu hồi ánh mắt từ khe cửa sổ lại, nói với quan lại trong phòng:" Ta cược huyện tôn cuồng nộ sẽ đánh luôn cả chủ bạ."
Nói xong ném một tấm ngọc bội vào cái giỏ, tiếp tục:" Ta làm nhà cái, ai chơi không?"
Dương Quýnh của công bộ phòng lắc đầu:" Xét từ chuyện huyện tôn đánh bách quan trên triều đường ở Lạc Dương, trận đòn này chủ bạ ăn là cái chắc, ta không theo."
Hầu Đĩnh chủ sự hình danh có cái nhìn khác:" Không phải như vậy đâu, nếu Lỗ Tú bị ăn đòn, chứng tỏ hắn còn có thể sống. Nếu hắn bình an đi ra thì hắn chết chắc."
" Cứ nhìn tác phong hành sử trước nay của huyện tôn, chủ bạ ở đại đường dám công khai chống đối huyện tôn, thêm vào việc hắn vừa mới tới huyện Vạn Niên đã cho thôi việc hoặc giáng chức quá nửa huynh đệ cũ, huyện tôn không giết hắn mới là lạ."
" Cho nên ta đặt mười quan tiền, huyện tôn sẽ không đánh hắn, hắn sẽ bình an vô sự đi ra, nhưng hắn trước sau gì cũng chết."
Kiến giải này rất thâm, những quan viên khác bàn tán xôn xao, tức thì có không ít người theo cược, nhận định Lỗ Tú sẽ bình an.
Cho tới khi Lỗ Tú kêu như lợn bị chọc tiết bày vèo vèo ra ngoài, lại bò vào quan giải tiếp tục khuyên can, Hầu Đĩnh thở dài:" Mỗ nhìn nhầm, vị Lỗ chủ bạ này không tầm thường, nhất định sẽ ngồi vững ở vị trí này."
Lư Chiếu Lân thắng tiền song cũng thở dài:" Hết đường thăng tiến..."
Tiếng ẩu đả kéo dài trong quan giải của huyện tôn suốt một tuần hương mới lắng dần, tiếp đó nghe thấy tiếng huyện tôn quát:" Mang trà nước tới đây, chết sạch rồi à?"
Tạp dịch đã chuẩn bị trà nước từ trước chạy như bay vào quan giải, tiếp ngay đó là tạp dịch phụ trách tu sửa quan giải, đồ đạc cũng kéo ùa tới như ong vỡ tổ.
Cả quan giải chỉ còn đúng một cái ghế còn hoàn chỉnh, huyện tôn ngồi trên đó, tạp dịch vội đặt trà nhiệt độ vừa vặn vào tay huyện tôn, chẳng để ý tới ba người phát ra tiếng rên yếu ớt trên mặt đất.
Lỗ Tú nâng người lên, còn chưa kịp nói gì thì đã nôn ra một ngụm máu, thân thể miễn cưỡng gượng dạy một chút lại gục xuống.
Vân Sơ uống một hơi hết cốc trà lớn, trả lại cho tạp dịch xong ngồi xuống bên đầu huynh đệ Vũ thị:" Mới leo được cành cao chưa bao lâu mà đã cho rằng các ngươi có thể sánh ngang với mỗ à? Hay là vì thấy gần đây ta khách khí với các ngươi quá, nghĩ ta sợ rồi?"
" Cứ tưởng huynh đệ các ngươi không minh hơn, té ra vẫn ngu xuẩn như vậy."
Ánh mắt Vũ Thừa Tự đầy sợ hãi, ú ớ lắc đầu.
Vân Sơ tát một phát làm hắn im luôn:" Cho huynh đệ các ngươi tới Trường An là thiện chí của ta, các ngươi không biết điều, lại đem cả thủ đoạn quan trường vào đây đối phó với mỗ hả?"
" Quân hầu, quần hầu ...." Vũ Tam Tư thấy huynh trưởng bị đánh nữa sợ mạng không còn, mở cái miệng đỏ máu thều thào:" Chu Hưng tới Trường An không, không ... phải do huynh đệ bọn hạ quan chủ trương ..."
" Đương nhiên, huynh đệ các ngươi làm gì có thủ đoạn tới mức đó, cũng chẳng có cái năng lực đó, đánh các ngươi là vì các ngươi thừa biết ai đưa Chu Hưng tới, còn dám tới trước mặt mỗ vờ vịt đóng kịch, không đánh các ngươi thì đánh ai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận