Đường Nhân Đích Xan Trác

Chương 1646: Thượng Quan Uyển Nhi bị đuổi khỏi nhà (3)

Thượng Quan Uyển Nhi hít một hơi, nói:" Quân hầu nói, hoàng hầu sở dĩ tranh đoạt quyền lực với nữ tử rơi vào thế hạ phong vì hoàng hậu thân là nữ tử, chỉ có thể kiểm soát những nha môn nội trạch hoàng gia như thiếu phủ giám. Còn quyền chăn dân thực sự là quan địa phương, dù hoàng hậu có thu phục được một ít, những kẻ đó theo hoàng hậu cũng chỉ là kế quyền nghi, không phải là trung thành thực sự."
"Quân hầu còn nói, quân đội không thuộc về hoàng hậu, quan địa phương không thuộc về hoàng hậu, như vậy quyền thế hoàng hậu có lớn tới mấy chỉ cũng hạn chế tiếng nói trên triều, không được chấp hành triệt để. Một khi thái tử đăng cơ, những kẻ theo hoàng hầu sẽ chạy sang quy thuận tân hoàng. Hoàng hậu thành thái hậu, kết quả tốt nhất cũng chỉ là cô thân trong cung cấm ..."
Điều này tất nhiên Vũ Mị biết, nàng cố gắng xoay chuyển, nhưng trừ con cháu Vũ thị, nàng tin vào ai được, đúng như Vân Sơ nói, chỉ cần thái tử lên ngồi, những kẻ đó thuận thế quy thuận thái tử, hoàn toàn không phải sợ vấn đề đạo nghĩa. Ai bảo nàng là mẹ của thái tử.
Có điều nếu Vân Sơ nhắc tới chuyện này, lại còn thông qua Thượng Quan Uyển Nhi chuyển lời cho mình, chẳng lẽ ...
Nghĩ tới đó, Vũ Mị không khỏi hồi hộp:" Vân Sơ có nói phải ứng phó thế nào không?"
Thương Quan Uyển Nhi gật đầu:" Quân hầu nói, hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, một nửa thiên hạ này là phụ nhân nữ tử."
"Nếu hoàng hậu không thể đưa những nữ tử thông tuệ nhất thiên hạ lên triều đường, vậy thì bất kể quyền thế hoàng hậu mạnh mẽ thế nào, cuối cùng cũng không tránh khỏi kết cục lẻ loi trong thâm cung."
Vũ Mị ngây ra một lúc, thấy hoang đường, có chút tức giận nói:" Nữ tử làm quan à? Nha đầu ngu xuẩn ngươi nghe mấy câu nói đùa của Vân Sơ mà vội vàng rời Vân thị theo bản cung sao?"
Thượng Quan Uyển Nhi kín đáo liếm cánh môi hơi khô vì căng thẳng, dập đầu nói:" Hoàng hậu, quân hầu không nói đùa. Tây nam tuy được quân hầu bình định, nhưng vô số thôn trại ở đó bây giờ chỉ còn lại một đám phụ nhân trẻ nhỏ."
"Triều đình phái quan viên tới tây nam, nhưng quan viên đều là nam tử, lại là người đọc sách thánh hiền, tiếp xúc với những phụ nhân đó sẽ bất tiện, gây trở ngại triều đình thực thi chính sách ở đó. Tiểu nữ cho rằng đây là cơ hội, hoàng hậu có thể lấy lý do này phái nữ quan tới chăm sóc phụ nhân trẻ nhỏ tây nam, như vậy hoàng hậu có được nhóm quan viên địa phương đầu tiên rồi."
"Tiểu nữ bất tài, nguyện vì hoàng hậu tới tây nam."
Tuy nghe vẫn hoang đường, nhưng Vũ Mị thấy vẫn có tính khả thi, nếu mảnh đất đó thực sự toàn phụ nhân trẻ nhỏ, nàng phái nữ quan tới quản lý cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nữ quan xưa nay chỉ phụ trách quản lý chuyện cung cấm, nếu đột phá giới hạn này, đưa vào hệ thống quan viên thực sự, từng bước đi lên, chuyện đưa nữ quan vào triều không phải là không thể ...
Tất nhiên muốn thực hiện được, sẽ không đơn giản như suy nghĩ đứa bé này, đây đúng là tia sáng đích thực.
Vũ Mị phất tay:" Đi đi, để bản cung suy nghĩ."
Thượng Quan Uyển Nhi trước khi đi dập đầu lần nữa:" Đây là chuyện quan trọng nhất tiểu nữ tử có thể làm cho hoàng hậu."
Thái Bình chạy tới ôm tay Vũ Mị, mắt tỏa sáng:" Mẫu hậu, nữ tử làm quan, thật uy phong, con cũng muốn."
Vũ Mị chỉ cười, không trả lời Thái Bình.
Tới khi hai đứa nhi tử và một nữ nhi đều rời đi rồi, Vũ Mị mới gọi nữ quan tới:" Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư tới Trường An, Vân thị lại nhét một đứa bé có thù với bản cung vào cung, đi tra xem, mục đích của Vân Sơ là gì?"
Vân Sơ đứng trong viện tử, đưa tay hứng lấy tro than từ trên không, có thể mơ hồ nhận ra đó là lá cây, chiếc lá này không bị cháy, mà là bị nung thành than, theo gió bay vào thành Lạc Dương.
Theo lý mà nói, sau khi cháy rừng quy mô lớn sẽ thay đổi thời tiết đương địa, xúc tác gây mưa, vậy mà Mang Sơn đã cháy vô cùng thảm liệt rồi mà mưa không xuống.
Có thể thấy hơi ẩm trong không khí cực thấp.
Khi trời tối, đám canh phu hết lần này tới lần khác hô "thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa", đến cả tiếng hô cũng khô khan.
Vân Sơ lẩm bẩm:" Thời tiết năm nay thực sự quá khác thường."
Ngu Tu Dung đứng bên cạnh ngẩng đầu nhìn trời:" Thiếp nhớ từ tháng sáu tới giờ chưa có một trận mưa nào, ông trời định nướng chết bách tính sao? Không biết nơi khác có thế không?"
Vân Sơ gật đầu:" Phương bắc cũng hạn nặng, theo công báo triều đình thì vùng ven biển nước biển còn chảy ngược vào sông. Đôn Hoàng cũng hạn, sông Sơ Lặc bị đứt đoạn, bãi cỏ ít hơn năm ngoái, ở Cam Châu rừng hồ dương chết cả mảng."
"Ta rất lo tiếp tục thế này thì ở Tây Vực sẽ vì nguồn nước mà nổ ra chiến sự, ài, bình yên chưa được bao lâu."
Ngu Tu Dung dẫn Vân Sơ về phòng, rót cho y chén trà: "Tây nam có vẻ không tệ, nghe Mỹ Ngọc Nhi và Tư Tư kể thì ở đó mưa suốt."
Vân Sơ biết ý lão bà, vuốt tóc nàng:" Đừng lo Quan Quan sẽ thành công thôi, hoàng hậu bây giờ đang ở thế kẹt, thái tử phát triển quá mạnh làm hoàng hậu không kiếm được nhân tài mà dùng. Thế nên tuy thái tử nhảy vào tây nam trước, hoàng hậu dốc toàn lực vẫn chen chân vào được."
"Một vị trí quan chăn dân không dễ, nhưng phái nữ quan đi, không ai đề phòng hết."
"Thiếp không ngờ đứa bé đó mang nhiều tâm tự trong lòng như vậy, thường ngày nó gặp ai cũng cười, vậy mà." Ngu Tu Dung thương cảm:" Mong rằng nó sẽ thuận lợi."
Vân Sơ nhớ tới lần đầu gặp Vân Quan Quan, một đứa bé trải qua biến cố lớn như vậy, vẫn bình tĩnh kiếm cho mình chốn an thân, vậy thì khó khăn này không là gì với nó:" Quan Quan sẽ thành công, nếu cả nó cũng không làm được, nữ tử khác càng không có hi vọng gì. Với lại có Quang Tự theo nó đi tây nam, cùng nền tảng ta để lại nơi đó, khả năng thành công rất cao."
"Nó mới mười một tuổi, khổ cho nó rồi."
"Hết cách, từ khi ta bế nó ra khỏi sừng trâu, đã định sẵn vận mệnh nó khác nữ tử bình thường, phải vùng vẫy vì vận mệnh của mình."
"Hay là định thân cho nó đi, nó sẽ yên tâm hơn." Ngu Tu Dung đột nhiên thần thái ngời ngời nói:
"Với Tiểu Điểu Nhi à?"
"Đúng rồi, phu quân cũng thấy rồi đấy, Tiểu Điểu Nhi là đứa lười, nó thông minh, nhưng không chịu cố gắng, dù thúc ép nó thì cũng chỉ được một thời gian, rồi đâu lại vào đó. Thiếp thấy Quan quan là đứa tháo vát, cưới về sẽ là trợ thủ tốt cho Tiểu Điểu Nhi."
Vân Sơ lắc đầu:" Đừng, hôn nhân thực sự là phải xem nhân duyên, tương lai chúng nó thích nhau, ta không ngăn cản, nếu không thì đường ai nấy đi là được, gượng ép vào một chỗ, đều là những đứa không bình thường, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì."
Ngu Tu Dung mất hứng, dựa vào người Vân Sơ:" Phu quân, chuyện ở đây xong hết rồi, bao giờ về Trường An?"
Vân Sơ vỗ vai nàng:" Đợi hoàng đế thẩm hạch xong chuyện ta làm gần đây chúng ta có thể về Trường An rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận