Đường Nhân Đích Xan Trác

Chương 357: Cành ô liu không người nhận.

Trăng Nguyên Tiêu rốt cuộc từ rặng núi phía đông leo lên rồi, có điều chẳng tròn gì cả, phải thêm một ngày nữa mới là lúc trăng tròn nhất.

Có điều không sao, vì đăng sơn cao tới năm trượng của phường Tấn Xương đã dựng lên.

Đây là một đăng sơn cực lớn lấy mẫu đơn làm chủ đề, mỗi cánh hoa đều cực kỳ sống động, ngay cả lá màu xanh cũng không phân biệt được thật giả, chưa tới 16 cây nến mỡ trâu cực lớn. Thậm chí còn có cả cửa sổ hút khói, đem hết khói đen do nên phát ra thút tới dưới đăng sơn rồi dùng ống dài đưa ra xa.

Trong mỗi nhụy hoa mẫu đơn đều giấu một đứa bé bụ bẫm đáng yêu, có đứa búi tóc dựng lên trời, có đứa buộc hai bím tóc nhỏ. Đứa náo đứa nấy mặc yếm đỏ kiêu ngạo khoe chim ra.

Còn cao hơn cả đăng sơn năm trượng chính là tháp Đại Nhạn rực sáng ánh đèn, sáng hơn cả tháp Đại Nhạn chính là đèn Khổng Minh khổng lồ lay động trong không trung.

Ca vũ Tây Vực tiết tấu nhanh dữ dội đang nhảy nhiệt tình dưới đăng sơn.

Ôn Nhu nắm tay lão bà không biết đi đâu rồi.

Mỗi khi tới Tết Nguyên Tiêu, bắt đầu Ngư Long vũ, rất nhiều nam nữ tìm chỗ kín đáo phát tiết cảm xúc mãnh liệt không chỗ phát tiết của họ.

Cho nên phường Tấn Xương mang thái độ tôn trọng lễ pháp, chuyên môn treo đèn lồng ở tất cả góc tối, hi vọng Ôn Nhu và lão bà của hắn không bị bắt.

Trường Tôn Xung đúng là kiểu con nhà người ta trong truyền thuyết.

Mặc dù đã bốn mươi hai tuổi rồi, nhưng nếu không nhìn kỹ, còn tưởng là công tử ca nhà ai. Hắn mặc một bộ nho phục xanh nhạt đơn giản, thể chất văn nhã mà vẫn rắn rỏi, khuôn mặt hơi gầy, môi lúc nào thấp thoáng nụ cười. Tuy có trẻ con vô ý đùa nghịch đuổi nhau va vào người, hắn buông lời khiển trách nhưng giọng nói hết sức từ tốn thong dong.

Chẳng làm gì đặc biệt cũng tách biệt hẳn với người xung quanh, khí chất thế tộc như cô đọng thành thực chất vậy.

Khi được Vân Sơ tháp tùng đi tới dưới đèn Khổng Minh, Trường Tôn Xung kéo thử dây thừng giữ chiếc đèn không bay đi, cả kinh thốt lên:" Lực đạo này phải trên trăm cân."

Vân Sơ gật đầu:" Nếu có hai chiếc đèn Khổng Minh thế này, đưa người lên không trung không thành vấn đề."

Trường Tôn Xung nhìn chiếc đèn Khổng Minh trên không tới xuất thần, hồi lâu sau cảm thán:" Thật muốn lên trời xem sao."

Vân Sơ cười:" Chỉ sợ lầu quỳnh gác ngọc, cao thẳm rét nhường bao thôi."

Trường Tôn Xung nhẩm lại hai câu thơ này, rất tâm đắc:" Mỗ cũng hiểu đó là thứ cấm kỵ, chỉ là càng cấm kỵ thì càng muốn lên xem thử. Không biết Vân huyện thừa nghĩ sao?"

Vân Sơ lắc đầu:" Muốn lên nơi cao thì hạ quan thà tới Hoa Châu leo Hoa Sơn, ngồi đèn Khổng Minh bay lên, chỉ sợ khi xuống dưới chỉ còn là một đống lớn."

Nhìn Trường Tôn Xung dưới ánh đèn, càng nhìn càng thấy sức hút một nam tử trưởng thành, dù khóe mắt có nếp nhăn, nhưng khiến người ta sinh cảm giác, con người tới 40 tuổi, nên có dáng vẻ này mới là đúng.

"Gia phụ bình thường quản giáo rất nghiêm, thời điểm có thể ra ngoài thả lỏng vui chơi thế này không nhiều. Hai năm trước ta cũng từng tới phường thị du ngoạn, nhưng không ngờ nay phường thị Trường An đã thành nhân gian tiên cảnh." Trường Tôn Xung có vẻ có rất nhiều cảm khái:

Vân Sơ khách khí nói:" Phong độ con cháu thế gia đúng là khác người thường, dù trong đám đông thế này cũng nhìn một cái thấy ngay."

Trương Tôn Xung buông thừng ra:" Có một lần gia phụ nhắc tới Vân huyện thừa, huyện thừa có muốn biết không?"

Vân Sơ đứng thẳng người lên, chắp tay:" Nguyện nghe kỹ hơn."

Trường Tôn Xung thấp giọng xuống một chút:" Gia phụ từng bình luận rất nhiều người, duy chỉ có Vân huyện thừa là nói hai chữ, tài năng."

Vân sơ cảm khái:" Hạ quan chỉ làm chút chuyện nhỏ lại được Triệu công đánh giá như thế, vậy là thỏa mãn rồi."

Trường Tôn Xung cười nhẹ:" Huyện thừa thực sự rất đáng nể, vẻn vẹn bằng vào việc không dùng một đồng thuế nào xây dựng nên phường Quang Phúc khang trang từ con đường hỏa hoạn đã đủ gia phụ khen ngợi như vậy rồi."

Vân Sơ khiêm tốn nói:" Triệu công ngày lo bao việc lớn, Vân Sơ chỉ là một con ruồi bám vào đuôi tuấn mã, tuy ngày có thể đi ngàn dặm, nhưng đó là công của thiên lý mã, không phải là của con ruồi bám lên đó."

"Vân huyện thừa sao lại khiêm nhường quá mức như vậy?"

"Từ khi Vân mỗ bước vào hàng ngũ sĩ nhân đã nói với bản thân, khiêm nhường sẽ nhận được lợi ích, được cho thêm, tự mãn thì bị mất đi, chuốc lấy tổn hại. Người tự cao tự đại, tự ngã ở trên cao, dù đi tới bất cứ đâu cũng không nhận được sự chào đón. Vì thế, sao không khiếm nhường chứ?"

Vân Sơ và Trường Tôn Xung trò chuyện chưa tới mười phút là kết thúc, xem ra đó là thời gian mà người ta cố ý để lại cho y.

Trường Tôn gia muốn chiêu lãm một người, mười phút là đủ, quá mười phút thì người đó không đáng chiêu lãm nữa.

Dù ngươi có là nhân tài.

Những năm đầu Đại Đường, thứ nhiều nhất là nhân tài, thứ không đáng tiền nhất cũng là nhân tài. Trường Tôn gia mấy chục năm qua loại nhân tài nào mà chưa thấy.

Thêm một Vân Sơ cũng chẳng nhiều, thiếu một Vân Sơ cũng chẳng ít.

Chỉ cần tìm kỹ, sẽ thấy nhân tài giá rẻ chất lượng hơn Vân Sơ, có khi không chỉ một người.

Trường Tôn gia không thèm làm cái chuyện bỏ ngàn vàng mua xương ngựa.

Vân Sơ đương nhiên chẳng thèm lên cái thuyền nát Trường Tôn gia, riêng việc chăm lo cho cái thành Trường An này đã đủ bận rộn rồi, y tự nhiên còn kiếm cho mình một đại gia ngồi trên đầu làm gì?

Có điều tuy không nhận lấy cành ô liu do Trường Tôn Xung thuận tay ném ra, nhưng lại để cả nhà Trường Tôn chơi ở phường Tấn Xương rất vui vẻ, phục vụ vô cùng chu đáo.

Cấp chỗ đãi ngộ hạng nhất, nên tới khi Trường Tôn Xung đi cũng không tức giận vì Vân Sơ không chịu liếm đuýt mình.

Quan viên tòng lục phẩm cũng có chút thể diện chứ.

Thập Thất Nương ôm quyết tâm liều chết, dũng cảm từ xích đu nhảy xuống, rơi chuẩn xác vào thùng gỗ lớn, có được tiếng reo hò vang dội.

Khi vô số thẻ trúc bay tới cùng lúc Thập Thất Nương rơi xuống, nước bắn tung tóe, Thấp Thất Nương kiêu ngạo ưỡn cao bầu vú lắc hông từ thùng nước đi ra. Thập Nhất Nương còn nắm một cái thẻ trúc ném vào mặt Vi thị đang xem náo nhiệt.

Giống như khi Vi thị còn ở giáo phường, Thập Thất Nương thuận tay ban thưởng cho ả vậy.

Thời khắc đó nàng có tư cách ấy, vì bằng vào cú nhảy vừa rồi, nàng ngồi vững ở vị trí số một trong giáo phường.

Thời khắc đó là vinh quang của người nhà nghề, những nam nữ khác của giáo phường cũng lấy ra thẻ trúc vốn thuộc về mình, cung kính đặt dưới chân nữ tử mình trần.

Thu Nương quỳ dưới đất, hôn liên tục lên chân Thập Thất Nương.

Vi thị chẳng làm được gì, ả bị Nhị Ngưu tát một cái, bắt về nhà, hắn thích nữ nhân này, nhưng không cho phép lão bà mình ác độc. Đi theo Vân Sơ lâu như thế Nhị Ngưu biết, lang quân không cho kẻ độc ác tồn tại trong phường Tấn Xương, hay nói chính xác hơn chỉ có một kẻ độc ác được phép ở đây … chính là Vân Sơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận