Đường Nhân Đích Xan Trác

Chương 1106: Trở tay không kịp.

Vân Sơ không thèm chấp với Ôn Nhu, tên này cứ thi thoảng lấy xuất thân ra khinh bỉ người khác, nếu so đo thì cãi nhau hết ngày chẳng được việc gì.

Ba mươi năm trước thế hệ huân quý mới do thái tông nâng đỡ lên chú trọng cần kiệm trị gia, tiểu hộ càng chú ý canh độc truyền gia, bách tính thì chỉ cần bát cháo đặc là thỏa mãn.

Nhưng bây giờ huân quý cho rằng thiên hạ an định rồi, như Ôn Nhu nói, không lo có sói tới cắn cừu nữa, liền mặc sức vơ vét, bách tính liền gặp tai họa.

“ Nhiều người cho rằng vì nhân khẩu không ngừng sinh sôi, tạo thành không còn đất đai cho phủ binh. Nhưng nguyên nhân thực sự là thôn tính đất đai, nhà ngươi bao nhiêu đất đai?"

Ôn Nhu nhún vai:" Nghìn mẫu, đủ ăn thôi."

"Ý ta là Ôn thị kìa."

"Không ít hơn tám vạn mẫu ... Tổ truyền đấy."

Vân Sơ không tiếp tục nói đề tài làm Ôn Nhu xấu hổ nữa, nói tới đó là hắn tự hiểu rồi, quay lại chủ đề cũ:" Lúc nãy ngươi nói đúng, bệ hạ tâm khí cao ngạo, lại đang lúc cho rằng mình lập nên công tích khoáng thế, chuẩn bị phong thiện xưng Thiên Hoàng rồi, làm gì có chuyện hạ mình đi vỗ về Sơn Đông, Hà Bắc."

Ôn Nhu gật gù:" Ý ngươi là bệ hạ muốn ra tay với đất đai trong tay thế gia hào tộc."

"Đúng thế, lấy đất đai của thế gia, đổi lòng bách tính Sơn Đông, Hà Bắc. Đoán chừng đây sẽ là chuyện đầu tiên bệ hạ làm sau phong thiện Thái Sơn. Thế nên có thể nói, hai người các ngươi đều đúng cả."

Ôn Nhu trầm mặc:" Sĩ tộc Sơn Đông, Hà Bắc bị chúng ta đả kích một phen, không còn năng lực gây họa nữa, tiếp tục truy cùng đuổi tận thì bệ hạ mất tiếng nhân nghĩa, lợi bất cập hại. Huống hồ hào tộc nơi đó tồn tài trăm năm, quan hệ chằng chịt, đả kích họ dẫn tới bách tính sống dựa vào họ gặp họa ... Hoàng đế quá cường đại, nay không còn việc gì khiến hoàng đế e ngại nữa rồi, làm việc càng tùy tâm tính ..."

Hai người đang nói chuyện thì Địch Nhân Kiệt vội vàng quay lại, không nói không rằng chỉ đặt một bản văn thư trước mặt, sắc mặt nghiêm trọng.

Ôn Nhu cau mày mở ra xem, kinh ngạc thốt lên:" Lý Nghĩa Phù sắp tới Trường An làm giám sát, ông ta không tham gia phong thiện Thái Sơn."

Vân Sơ sầm mặt, nếu là người khác tới Trường An, y chẳng ngại, như Lý Kính Huyền hay Ngụy Đông Thành lần trước, kể cả y không có nhà, họ chẳng làm gì được.

Nhưng với vị lão sư ngày trước này, ông ta không có bất kỳ bản lĩnh kiến thiết nào, chỉ có sức phá hoại kinh người thôi.

Vân Sơ nhận lấy văn thư từ Ôn Nhu xem thật kỹ, trên đó lại bộ chuyên môn giải thích ý nghĩa tất yếu của chuyện này, nhưng từ những chữ trên đó, y có thể nhìn ra hai chữ "tham lam."

"Bệ hạ đã ra lệnh rồi chúng ta tuân theo là được, không cần quá để ý." Vân Sơ gập văn thư lại, tỏ ra rất bình đạm:

Địch Nhân Kiệt cho rằng Vân Sơ nhận thức chưa đủ về vị lão sư này rồi:" Không được, trước khi chúng ta rời Trường An mà không có an bài thỏa đáng sẽ có phiền toái lớn đấy."

"Ta về Đại lý tự bố trí đây, các ngươi cũng lên phương án sẵn đối phó đi, Lý Nghĩa Phù gian như cáo, ác như sói, không thể xem thường."

Mắt tiễn Địch Nhân Kiệt vội vã rời đi, Ôn Nhu đấm bàn:" Xem ra ngươi lo lắng đúng rồi đấy, thái bình quá lâu, một số kẻ tham lam quá mức rồi không biết giới hạn nữa … một vạn quan tiền, Thanh Y Lâu có thể khiến hắn dừng bước giữa đường."

"Thanh Y Lâu liệu đảm đương được nhiệm vụ này chưa?" Vân Sơ lắc đầu không đánh giá cao, tổ chức này còn quá non trẻ, lực lượng còn ô hợp, không thể tin được:" Huống hồ Lý Nghĩa Phù không ngốc, ông ta cũng sẽ dự liệu tới được chuyện này, ông ta chỉ cần điều động một nhóm phủ binh đi cùng là có thể khiến đám ô hợp của Thanh Y Lâu quay đầu rồi."

"Ngươi là tướng quân, tất nhiên coi thường đám ô hợp, nhưng ô hợp cũng có chỗ dùng của ô hợp, ngươi đợi mà xem đi." Ôn Nhu tự tin tuyên bố một câu rồi đứng dậy rời đi:

Nếu Ôn Nhu đã nói như vậy, Vân Sơ không bận tâm tới chuyện này nữa, khi nói tới Trường An này, mọi người đều chỉ chú ý tới y, đây cũng là điều hai bọn họ cố tình tạo ra như thế, để tiện bề cho Ôn Nhu ở phía sau hành động.

Trường An có ngày hôm nay, nói một nửa công của Ôn Nhu cũng không quá.

Nay đám sát thủ trong thành Trường An bị người bất lương hai huyện Vạn Niên và Trường An bao vây đã diệt trừ sạch sẽ.

Cho dù có người cố ý tìm sát thủ cũng khó hơn lên trời.

Bây giờ trong nhà lao thành Trường An chứa đầy sát thủ, thích khách, đã báo đại lý tự, hình bộ, đợi nghiệm tra xong đợi gió thu nổi lên sẽ hành quyết.

Dù sao Trường An là mảnh đất pháp chế, không cho những kẻ bất pháp chiếm cứ.

Đó là việc công khai mà Vân Sơ phát động, còn việc âm thầm là Ôn Nhu giám sát Thanh Y Lâu. Chuyện thành lập Thanh Y Lâu với Vân Sơ mà nói có cái lợi, có thể thông qua yêu cầu giết ngươi kia, nhìn ra chỗ luật pháp chưa hoàn thiện.

Về phần Lý Nghĩa Phù gặp phải thích khách, tất nhiên không liên quan tới Trường An, ông ta kẻ thủ khắp nơi, thích khách cũng nhan nhản khắp Đại Đường, nên có bị ám sát cũng chẳng to tát.

Khi Vân Sơ về nhà, Ngu Tu Dung đã an bài chuyện mua sắm quy mô lớn, lệnh của hoàng đế đã xuống, tốt nhất Vân gia nên lên đường sớm, chậm trễ ngày nào dễ sinh nghi kỵ ngày đó, không lợi ích gì cả.

Nhìn từ việc lệnh cho y lên đường trước, lại báo Lý Nghĩa Phù tới sau, tức là vốn không cho y thời gian để đối phó, y càng chậm trễ sẽ bất lợi cho hành động của Ôn Nhu.

Thế là Vân Sơ cũng sẵn tay vào giúp sức, toàn bộ phó dịch Vân gia không ai nhàn rỗi cả, đám trẻ con cũng không dám đùa nghịch nữa, chạy qua chạy lại giúp đỡ, nhìn cứ như Vân gia muốn dọn đi vậy. Phường dân xung quanh vì thế không khỏi lo lắng tới hỏi han, khi biết không phải mới thở phào.

Chưa nói tới hao phí thời gian trên đường, vẻn vẹn phong thiện Thái Sơn đã cần phải ở ngoài nửa tháng, theo tính toán của Ngu Tu Dung, lần này rời Trường An phải tám tháng mới về được.

Đây sẽ là chuyến đi dài nhiều bất trắc, lúc trở về, cách cục thiên hạ hẳn có thay đổi …
Bạn cần đăng nhập để bình luận