Đường Nhân Đích Xan Trác

Chương 658: Dạ tiệc hoàng gia. (4)

Một hồi trống lớn chỉnh tề vang lên, hai hàng cung nữ váy trắng đi như lướt trên không từ hai bên đi ra, đan cài vào nhau, rồi tách sang hai bên, không ngờ ở giữa xuất hiện một nữ nhân mặc váy vàng nhạt, toàn thân bao phủ bới những món trang sức lóng lánh, làm người ta không khỏi bất ngờ, không biết nàng từ đâu xuất hiện.

Nữ nhân đó đưa tay lên, uốn thành tư thế như hái trăng, cất giọng lảnh lót.

Phương Bắc có giai nhân,

Xinh tươi nhất cõi trần.

Liếc nhìn, thành quách đổ

Nhìn thêm, quốc gia vong

Mặc kệ thành nghiêng hay nước mất

Giai nhân đời gặp được mấy chăng ...

Ánh mắt của mọi người tức thì bị nàng thú hút.

Vân Sơ chỉ liếc mắt đúng một cái rồi không thu lại được nữa, không phải vì nàng quá xinh đẹp, mà vì đó là Tân La công chúa Kim Nhu Như.

Hơn một năm không gặp rồi, nữ nhân này càng thêm xinh đẹp, nhất là thân thể lập lờ dưới lớp sa mỏng kia, đường cong càng thêm nảy nở, nhìn tựa yêu nữ lấy tuyết làm da, lấy rắn làm xương, gợi cảm mê hồn.

Lần này nàng không còn để tóc kiểu Cao Câu Ly nữa mà là kiểu phổ thông Đại Đường, cái gọi là kiểu tóc Đại Đường là kiểu tóc người Hồ, loại kiểu tóc bay bay của người Hán đã tuyệt tích lâu rồi.

Trên đầu nàng có món trang sức hình quả đào, cổ áo rộng, vươn cổ dài ra một cái là ... chẳng nhìn thấy gì hết, cổ áo rất chặt, không thể thấy nội dung phía sau, làm Vân Sơ nghiêng người nhìn không thấy gì chửi thầm trong lòng.

Có điều đợi điệu múa kết thúc, Kim Nhu Như quỳ bái Lý Trị, cổ áo lại mở ra. Xem ra là không phải không cho xem, mà là xem đối tượng là ai mới cho xem.

Vân Sơ khẳng định Kim Nhu Như không có trong danh sách tù binh, bây giờ lại xuất hiện ở nơi này, vậy nàng ắt là người của Lý Trị hoặc Vũ Mị rồi.

Từ việc nàng ra đây nhảy múa thì nữ nhân quỷ này hẳn là người của Lý Trị.

Lý Hoằng thấy Vân Sơ trầm tư thì hỏi:" Sư phụ không thích nữ nhân nữa à?"

Vân Sơ chưa kịp nghĩ gì đã vung tay bợp nó một phát, thằng nhãi này càng lớn càng gợi đòn, đánh xong liền hối hận, phải cẩn thận, quen tay đánh trước mặt mẫu hậu nó là to chuyện:" Ta không phải thánh nhân, thấy mỹ nhân tất nhiên là thích."

"Vì sao ta chẳng thấy có gì hay để nhìn?"

"Năm năm nữa ngươi sẽ thích."

Lý Hoằng không hiểu:" Thượng Quan Nghi cảnh cáo ta phải giới sắc."

Vân Sơ khinh bỉ:" Ông ta có cả đống thiếp thất, nghe nói còn mua không ít Tân La tỳ, ngươi còn tin lời ông ta à?"

"Xem ra lời ông ta không đáng tin chút nào."

"Cho ngươi biết nam nhân thích nữ nhân không có gì là sai cả. Có điều ngươi phải cẩn thận, đừng thích mỹ nhân tới mức quên luôn bản thân thì lúc đó mới là tệ hại."

Lý Hoằng tỏ ra hiểu biết:" Ta hiểu, Kiệt Trụ, Chu u vương chính là kẻ bị nữ nhân làm đầu óc mê muội mới mất nước."

Vân Sơ xé một cái chân gà ngồi gặm:" Vận động cái đầu nhỏ xíu của như ngươi đi, thái tông hoàng đế cũng thích mỹ nhân, nhưng có bị mỹ nhân thao túng không?"

Lý Hoằng ghé tới gần Vân Sơ:" Có ma ma tuổi cao ở Đông cung lén nói với ta, thái tông thích mỹ nhân nào tối đa chỉ ngủ liên tục ba ngày, nếu quá ba ngày, mỹ nhân đó sẽ bị tổ mẫu ta cho biến mất."

Tuy chỉ là thằng nhãi chín tuổi, nhưng khi nói loại chuyện này cũng bỉ ổi như nam nhân trưởng thành vậy. Thế là đầu Vân Sơ và Lý Hoằng mỗi lúc một gần, giọng mỗi lúc một nhỏ, tới mức gần như không nghe thấy.

Nam tử hoàng gia biết chuyện nam nữ từ rất sớm, nếu nói tới tri thức loại này, Lý Hoằng đang được các lễ giáo ma ma chỉ bảo có khi còn nhiều hơn loại nhà quê như Vân Sơ, chỉ thiếu kinh nghiệm thực tế.

Người trên bữa tiệc vẫn nhiệt tình ăn uống chơi bời, bầu không khí ngập tràn niềm vui năm mới, bất kể những người kia là vui thật hay giả, nhìn vào thấy vui mắt là được.

"Thân thể nam nhân rất quý giá, khi chọn bạn lữ phải thận trọng, đừng như loại ngựa giống chẳng phân biệt gì hết, rất mất mặt ..."

"Ngựa giống là gì?"

Đột nhiên một giọng nói vang lên giữa Vân Sơ và Lý Hoằng làm cả hai giật bắn người quay lại.

Lý Hoằng mặt tức thì trắng bệch, Vân Sơ không biết Lý Trị tới khi nào, nhưng y chẳng kinh hoàng, cười hì hì:" Bọn thần đang thảo luận ít đề tài nam nhân với nhau."

Lý Trị cười nhạt:" Vừa vặn trẫm cũng là nam nhân, chúng ta cùng trò chuyện đi, Hoằng Nhi, con nói từ đoạn ngựa giống ấy."

Lý Hoằng xác định cha nó chỉ nghe được hai chữ đó, liền nói:" Con ngựa mận chín của Vân hầu thần tuấn vô cùng, chỗ hài nhi cũng có vài con ngựa cống Tây Vực, hài nhi và Vân hầu đang thương lượng chuyện nuôi ngựa con."

Lý Trị liếc Vân Sơ:" Thật thế à?"

"Vốn không phải thế, nhưng bệ hạ tới liền thành như thế." Vân Sơ nói làm Lý Hoằng tái mặt lần nữa:

"Vốn các ngươi nói gì?"

"Bọn thần đang thảo luận thân thể nam nhân rất quý giá."

Lý Trị hừ một tiếng với nhi tử rồi sang bàn Lý Thận.

"Bệ hạ không dễ lừa đâu, ngươi sau này cố gắng thành thật một chút, đừng nghĩ mình thông minh, hơi chút là giở trò khôn lỏi." Vân Sơ uống một ngụm rượu cung đình ngọc dịch, mặt tỉnh bơ chẳng hề có chút áy náy nào vì vừa bán đứng đồng bọn, còn vô sỉ giáo dục ngược lại:

Lý Hoằng tiu nghỉu gật đầu, với nó đây là vấn đề lớn, cần nghiên cứu nhiều hơn mới hiểu.

Lý Trị và Lý Thận nắm tay trò chuyện vui vẻ, như đôi huynh đệ thân thiết.

Thức ăn trước mặt Tiết Nhân Quý chưa vơi đi chút nào, rượu cũng còn nguyên, tên này cảnh giác lia mắt khắp đại điện, hắn là thế, không quên nhiệm vụ.

Vân Sơ tin, lúc nãy mình đánh Lý Hoằng mấy lần bị hắn thấy rồi. Bây giờ chỉ cần hoàng đế hạ lệnh một tiếng, hắn sẽ lấy ngay cái đầu Lý Thận hiến lên.

Nhìn khung cảnh ấm áp bên này, Vân Sơ không khỏi lo cho Ngu Tu Dung và Vân Na. Lý Trị có tiếng là không thích giết người, còn Vũ Mị giết người mí mắt chẳng chớp một cái.

Dạ tiệc hoàng cung, thời gian trôi qua dài dằng dặc.

Ngu Tu Dung hôm nay cho phép Vân Na uống rượu, thế là nha đầu mê rượu này chẳng mấy chốc mà nó say rồi, tửu lượng của nó rất kém, may mà say là nó ngáy khò khò, không có hành vi thái quá nào.

Lý Tư nằm cuộn mình trong lòng Vũ Mị nghe cung nữ hát du dương, dù đám cung nữ đó ra sức biểu diễn thế nào, nó chỉ muốn quay về trong lòng Ngu Tu Dung, nghe a nương hát ru nó ngủ.

Mặc dù trong lòng mẫu thân rất ấm áp, nhưng Lý Tư vẫn muốn giống Vân Na tỷ tỷ, gối đầu lên đùi a nương ngày khò khò.

Đợi khúc ca kết thúc, Vũ Mị phất tay, liền có nữ quan đi tới dắt Lý Tư tới chỗ Ngu Tu Dung nói nhỏ:" Hoàng hậu có lệnh, An Định công chúa mệt rồi, Vân Ngu thị sớm đưa công chúa về nghỉ ngơi."

Ngu Tu Dung đứng dậy thì lễ với hoàng hậu, trong ánh mắt hâm mộ của những người ở lại, nàng để nữ quan cõng Vân Na, mình dắt tay Lý Tư rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận