Đoạn Tuyệt Quan Hệ Sau, Ta Kế Thừa Trấn Bắc Vương

Chương 148: toàn quân nghe lệnh

Chương 148: Toàn quân nghe lệnh.
Đương nhiên, nếu là lúc trước bọn họ có thể sẽ không đến, nhưng hiện tại man quân chịu thua thiệt lớn trên tay Đại Võ chúng ta như vậy, trong lòng khẳng định vô cùng ấm ức. Với tính nết kiêu ngạo của man quân, tất nhiên là lúc nào cũng muốn báo thù. Hiện tại có cơ hội tốt như vậy, bọn hắn làm sao có thể không đến. Đương nhiên, cho dù không đến, quân đội Đại Võ chúng ta cũng không có tổn thất gì. Nhưng nếu đến, nhất định sẽ khiến bọn chúng có đi không về. Thấy Tần Xuyên tin tưởng như vậy, Trưởng công chúa cũng không nói thêm gì. Nàng ủng hộ Tần Xuyên vô điều kiện. Lúc trước, chỉ là có chút lo lắng mà thôi. Sau khi hết thảy được sắp xếp thỏa đáng, mọi người giải tán, đều trở về chuẩn bị. Dưới sự thúc đẩy của Thành Bách Lý, tin tức Tần Xuyên cho Thanh Hạc Cốc vận chuyển số lượng lớn lương thảo rất nhanh truyền đến tai man quân, thống soái man quân cũng ngay lập tức nhận được. Tiếp đó hắn liền triệu tập tất cả thống lĩnh đến trong doanh trướng, bắt đầu thảo luận sôi nổi. “Cơ hội, đây chính là một cơ hội ngàn năm có một để chúng ta báo thù.” Một tên thống lĩnh kích động nói. Khoảng thời gian này, bọn họ bị Tần Xuyên chèn ép quá lợi hại, trong lòng đều kìm nén một ngọn lửa. “Nếu lần này chúng ta có thể cướp được lương thảo Tần Xuyên tặng, chẳng những sẽ gây đả kích nghiêm trọng đến binh sĩ Đại Võ ở chiến trường Thanh Hạc Cốc, mà còn ảnh hưởng không nhỏ đến Tần Xuyên.”“Lần này Tần Xuyên giúp Thanh Hạc Cốc lương thảo, chắc hẳn cũng là rút ruột.”“Chiếm lấy lương thực của bọn chúng, xem về sau chúng còn đánh đấm gì với chúng ta!” Một tên thống lĩnh khác bổ sung, lập tức khiến hai mắt tất cả mọi người nóng bừng, đều tán đồng gật đầu. “Vạn nhất, ta nói vạn nhất, Tần Xuyên cũng giống như lần chúng ta phục kích trước đây, cố ý giăng bẫy thì sao?” Nghe có thống lĩnh nhắc tới lần phục kích trước, thống lĩnh khác không nhịn được liếc mắt nhìn hắn một cái, tựa như muốn nói, đồ ngốc, đúng là hết chuyện để nói. Lần trước bọn họ bị Tần Xuyên phản phục kích, theo bọn họ nghĩ chính là một sự sỉ nhục lớn. Tất cả đều rất ăn ý ngậm miệng không nhắc tới. Thấy vẻ mặt của đám người, tên thống lĩnh kia lập tức ý thức được mình lỡ lời, ngượng ngùng cười trừ, không nói thêm gì nữa. “Gà thống lĩnh nói rất đúng, khả năng Tần Xuyên cố ý giăng bẫy cho chúng ta, cũng không phải là không có?” Thống soái man quân từ tốn nói: “Mọi người nghĩ xem, nếu Tần Xuyên thật sự giăng bẫy cho chúng ta, thì chúng ta làm thế nào để phá?”“Thống soái, mạt tướng cảm thấy Tần Xuyên khẳng định cũng đoán được chúng ta có thể sẽ đi chặn đường bọn hắn vận chuyển lương thảo, cho nên Tần Xuyên chắc chắn sẽ điều động không ít binh sĩ bảo hộ.” “Mạt tướng cảm thấy chúng ta chỉ cần dò la ra lần này Tần Xuyên phái đi bao nhiêu binh sĩ hộ tống, mà chúng ta chỉ cần điều động gấp đôi quân số là có thể.” “Tuy đám bộ đội nhỏ của chúng ta đánh không lại Tần Xuyên, nhưng đối mặt với mấy vạn đại quân, ưu thế vẫn là ở Man tộc chúng ta, gấp đôi quân lực đối phương, coi như bọn họ có mai phục, chúng ta cũng có thể nghiền ép hoàn toàn.” Nghe vậy, thống soái man quân nhíu mày suy tư. Các thống lĩnh khác cũng nghĩ đến những lợi và hại trong đó. Một lúc lâu sau, mọi người đều bày tỏ đồng ý. Thống soái man quân cũng cảm thấy có đạo lý. Hành quân đánh trận bằng mưu kế, bọn lính Man không am hiểu, nhưng luận về càn quét thì lính Man thứ nhất, khẳng định không ai dám nhận thứ hai. Sau đó, thống soái man quân phái ra một lượng lớn thám tử, bắt đầu tìm hiểu xem lần này Tần Xuyên áp giải lương thảo cụ thể có bao nhiêu quân hộ tống cùng bố trí như thế nào. Chiều tối ngày hôm sau, thống soái man quân rốt cuộc nhận được tin tức cụ thể. Áp giải lương thảo có 3.000 binh sĩ, hộ tống có 10.000. Sau khi có được tin tức chính xác, man quân cũng bắt đầu khẩn cấp bố trí. Bọn họ quyết định điều động hơn 25.000 quân đi chặn đường Tần Xuyên vận chuyển lương thảo, đồng thời cũng chuẩn bị ăn hết toàn bộ đội ngũ hộ tống lương thảo........ Quân doanh Đại Võ. Mấy ngày nay, Tần Xuyên cũng không đi vào địa phận man quân để săn giết các tiểu đội man quân nữa. Mà là bận rộn trong quân doanh. Rất nhanh, thời gian cũng đã đến lúc vận chuyển lương thảo. Trời còn chưa sáng. Đội ngũ áp giải lương thảo đã chậm rãi ra khỏi quân doanh. Tần Xuyên đứng ở cửa ra vào quân doanh, lặng lẽ nhìn theo. Mãi đến khi đội ngũ áp giải lương thảo hoàn toàn biến mất, Tần Xuyên mới mang theo Thành Bách Lý và Trưởng công chúa trở về quân doanh. Sau khi trở về quân doanh, Tần Xuyên trực tiếp phân phó Thành Bách Lý, phái người theo dõi nhất cử nhất động của quân man. Còn hắn thì bắt đầu điểm binh. Mục đích chính của Tần Xuyên lần này, là đại bản doanh man quân. Đúng vậy, chính là đại bản doanh của man quân. Vận chuyển lương thảo, hấp dẫn sự chú ý của quân Man, đồng thời dẫn dụ một nhóm quân Man rời khỏi quân doanh. Lúc này, đại bản doanh quân Man sẽ tương đối trống rỗng. Còn hắn thì mang quân đi tập kích đại bản doanh của man quân. Một khi thành công, thì quân Man ở thảo nguyên Phàm Liêu cơ bản xem như bị đánh tàn phế. Đương nhiên, điều này xây dựng trên tiền đề man quân không có bất kỳ phòng bị gì, cộng thêm lần này số quân Man rời doanh tương đối nhiều. Nếu man quân có phòng bị, hắn đều quay đầu đi ăn phục kích nhóm man quân vận chuyển lương thảo. Tần Xuyên, lặng lẽ chờ đợi. Đến lúc chạng vạng tối, thám tử đến báo, đại quân Man tộc có dị động. Có một lượng lớn man quân lặng lẽ ra quân doanh, dự tính có trên hai vạn người. Nghe vậy, mắt Tần Xuyên sáng lên. Hắn biết, quân Man quả nhiên đã bị lừa rồi. Vội vàng gọi Bạt Sơn đến, tập hợp quân đội. Căn cứ dự đoán của hắn, quân doanh man quân hẳn còn có hơn hai vạn người. Mà bọn họ có gần bốn vạn người. Để lại 3.000 người trấn thủ quân doanh, vẫn còn khoảng ba mươi lăm ngàn người. 35.000 người, đi tập sát hơn hai vạn quân Man. Hơn nữa còn là trong tình huống man quân không có chút nào phòng bị, tỷ lệ thắng là chín phần mười. Nghĩ đến đây, Tần Xuyên cũng không do dự nữa, mệnh quân doanh sớm nhóm lửa, sau khi mọi người ăn xong, Tần Xuyên phân phó nghỉ ngơi sớm. Đồng thời, phái người theo dõi sát sao nhất cử nhất động của quân Man. Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng. Sau khi Tần Xuyên trải qua xác nhận cẩn thận, phát hiện quân man cũng không có dị động gì thì hắn tự mình dẫn đại quân lặng lẽ xuất phát hướng doanh địa quân man. Tất cả móng ngựa đều được bao vải bông, không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Lần này hắn cũng chỉ dẫn theo Bạt Sơn, Thành Bách Lý cùng Long Nhất vẫn như cũ ở lại trấn thủ doanh trại. Dưới bóng đêm mông lung, mấy vạn đại quân duy trì tốc độ đặc biệt, chậm rãi tiếp cận quân doanh của man quân. Ước chừng sau hai canh giờ, trời bắt đầu sáng. Tần Xuyên dẫn quân rốt cuộc đã nhìn thấy quân doanh man quân. Các trạm gác ngầm của man quân trên đường đi, nhờ vào việc gần đây bọn họ săn giết mà sớm đã nắm rõ, thám tử rất dễ dàng sớm đã giải quyết toàn bộ. Cho nên man quân cũng không phát hiện ra đại quân Tần Xuyên dẫn đến. Giờ phút này, quân doanh man quân vẫn đang ở trong trạng thái yên tĩnh hoàn toàn. Các tướng sĩ đang ngủ say. Tần Xuyên cũng không trực tiếp tiến công, mà là cưỡi chiến mã lặng lẽ chờ đợi. Hiện tại trời vẫn còn hơi âm u, hắn nhất định phải chờ đến khi trời sáng rõ. Như vậy mới dễ dàng hơn cho đại quân công kích. Nếu không, sẽ không thấy rõ lắm, dễ dàng ngộ thương người mình. Cũng may, bọn họ cũng không đợi quá lâu. Bầu trời rốt cuộc cũng hoàn toàn sáng. Nhìn về phía quân doanh của man quân, ánh mắt Tần Xuyên đột nhiên trở nên sắc bén, trường thương trong tay chậm rãi giơ lên, mũi thương chỉ thẳng vào quân doanh của man quân, quát lạnh nói: "Toàn quân nghe lệnh, theo ta giết địch!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận