Đoạn Tuyệt Quan Hệ Sau, Ta Kế Thừa Trấn Bắc Vương

Chương 39 ngươi cần hướng Tần Xuyên báo cáo

Chương 39: Ngươi cần hướng Tần Xuyên báo cáo
Trưởng công chúa giờ phút này mặt mày ngơ ngác. Trong nhận thức của nàng, sợ chiến, tránh chiến là bản tính của dân thường. Khi xảy ra chiến tranh, người dân bình thường đều trốn trong nhà, không dám ra ngoài. Việc dân chúng Cự Dã huyện lại chủ động xin ra khỏi thành nghênh địch như thế này, nàng thực sự lần đầu nhìn thấy. Bất quá, khi nghe người đứng đầu nói là Tần Xuyên, trong lòng Trưởng công chúa lại càng thêm chấn động. Chấn động vì mị lực lãnh đạo của Tần Xuyên. Có thể khiến dân chúng vì hắn mà không màng an nguy xông ra thành giết địch, Tần Xuyên, quá trâu bò! Quan chức có thể đạt đến cảnh giới như vậy, có thể nói là xưa nay chưa từng có ai. Không chỉ Trưởng công chúa chấn kinh, Thành Bách Lý cũng vậy. Chỉ bất quá, hắn mang nhiều hơn sự kiêu ngạo, kiêu ngạo vì Tần Xuyên. Tướng lĩnh có thể khiến dân tự phát chủ động ra khỏi thành nghênh địch không phải không có, nhưng tuyệt đối rất hiếm hoi, chí ít lão Trấn Bắc Vương cũng chưa từng làm được, hiện tại Tần Xuyên lại làm được. “Vương gia, uy vũ!” Thành Bách Lý trong lòng vui mừng, tâm phục khẩu phục lẩm bẩm. “Tướng quân, chúng ta cũng không phải là gà trói không chặt tay, trước kia trên núi chúng ta cũng đã tham gia các trận chiến đấu quy mô lớn rồi, chúng ta chắc chắn sẽ không gây cản trở, có thể bảo vệ mình rất tốt, lại có thể hiệp trợ Trấn Bắc Vương giành chiến thắng.” Thấy Đường Băng Dao không nói gì, còn tưởng rằng nàng không đồng ý, người đứng đầu vội vàng giải thích. Đường Băng Dao vẫn không nói, mà nhìn về phía Trưởng công chúa. “Đường Băng Dao, đám dân này cứ giao cho ngươi thống lĩnh, ra khỏi thành hiệp trợ Trấn Bắc Vương chém giết quân địch!” Cảm nhận được ánh mắt của Thành Bách Lý, Trưởng công chúa tuyên bố. Đường Băng Dao gật đầu, cưỡi lên chiến mã, tay cầm trường thương, quát lớn: “Các tướng sĩ, theo ta ra khỏi thành giết địch!”“Giết địch!”“Giết địch!” Đám dân chúng phía sau, vung đủ loại vũ khí trong tay, la hét vang trời. Theo Đường Băng Dao xông ra cửa thành. Ngay lập tức, từng đợt tiếng la hét giết chóc đinh tai nhức óc truyền đến, khiến cho dòng máu chiến đấu trong dân Cương Xung trong nháy mắt thức tỉnh, ồ ồ xông lên. Đúng lúc Thành Bách Lý chuẩn bị sai người đóng cửa thành thì lại một đám dân chúng đi đến cửa thành. Hơn nữa, lần này số người lại càng đông hơn, ước chừng có gần vạn người. Dọc theo con phố đen nghịt, không thấy điểm cuối. Chẳng thèm chào hỏi gì, nhanh chóng xông ra cửa thành chạy về phía chiến trường. Nhưng đó vẫn chưa phải đợt cuối cùng, phía sau liên tiếp lại xuất hiện ba bốn đợt nữa. Mỗi đợt đều có số lượng không ít, nhiều nhất cũng có một vạn người, ít nhất cũng có ba, bốn ngàn người. Theo dân chúng từ núi Ngũ Chỉ xuống núi gia nhập vào chiến đấu, cục diện ngay lập tức xuất hiện chuyển biến kinh thiên động địa. Dù cho đám người này sức chiến đấu không quá mạnh, nhưng lại đông người, tổng cộng trước sau tính ra cũng sáu bảy vạn người. Thành Bách Lý đoán rằng những dân chúng có sức chiến đấu ở dưới núi đã đến gần hết. Dưới sự công kích hai mặt của trấn bắc quân và dân quân Tần Xuyên, đám sơn phỉ rốt cuộc không chống cự nổi, bắt đầu xuất hiện hiện tượng tan tác, có người đã bắt đầu bỏ chạy. Dần dà, cục diện bắt đầu mất kiểm soát. Số lượng sơn phỉ chạy trốn ngày càng nhiều. Thư sinh biết đã bại trận, tiếc nuối tuyên bố rút quân. Nhưng làm sao Tần Xuyên có thể tùy tiện thả bọn chúng đi như vậy. Nếu lần này thả hắn đi, muốn bắt lại sẽ khó khăn hơn một chút. Tần Xuyên mãnh liệt thúc chiến mã đuổi theo, nhưng thư sinh rõ ràng đã chuẩn bị từ trước, một đội hộ vệ chặn hậu bao vây Tần Xuyên. Ngăn cản Tần Xuyên truy kích. Quay đầu nhìn Tần Xuyên lộ ra một ánh mắt khiêu khích, thúc chiến mã chuẩn bị nhanh chóng rời đi. Đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy một bóng đen từ trên cao ập đến, giật nảy mình, vội vàng nhìn về phía bóng đen. Vừa nhìn thấy, trực tiếp kinh hãi đến độ miệng há hốc không ngậm lại được. Một con chiến mã đang bay thẳng về phía hắn. Không, nói chính xác là, có người đang ném một con chiến mã bị thương về phía hắn. Tuyệt đối không sai, chính là có người nhấc một con chiến mã lên, ném về phía hắn. Làm sao có thể? Một con chiến mã nói ít cũng sáu bảy trăm cân! Nâng một vật nặng sáu bảy trăm cân lên ném ra, cần một lực lượng lớn thế nào. Sao có thể có người có sức mạnh kinh người đến vậy. Thư sinh trong lòng hoảng sợ, vội vàng thúc chiến mã né tránh. Cũng may chiến mã của hắn là một con ngựa tốt, tốc độ cực nhanh, khó khăn lắm mới tránh thoát được. Nhưng người mặt sẹo bên cạnh thì không may mắn như vậy, chậm một chút, bị đầu con chiến mã bay đến đập trúng, cả người lẫn ngựa ngã nhào xuống đất. Vừa định đứng lên, thì lại có một con chiến mã khác bay tới, đập trúng ngay. Trực tiếp không còn tiếng thở. Mặt sẹo chết mà vẫn không hiểu ra sao, hắn đánh cả đời cuối cùng lại bị ngựa đập chết. Thừa dịp sơ hở, thư sinh cưỡi chiến mã đã biến mất ở phương xa. Khi Tần Xuyên đuổi theo tới, nhìn thấy mặt sẹo bị ngựa đập chết, trong lòng cũng tràn đầy chấn động. Thật sự là thần lực! Hắn cũng có thể nâng ngựa lên, nhưng để ném xa như vậy, lại còn có thể trúng đích chính xác thì rất khó có thể làm được. Tần Xuyên nhìn xung quanh, khung cảnh quá hỗn loạn, cũng không phát hiện ra người ném ngựa. Nhưng Tần Xuyên cũng không vội, người này chắc chắn là người phe mình, chờ khi chiến đấu kết thúc, tự khắc sẽ biết. Ngẩng đầu nhìn hướng thư sinh bỏ chạy, trong lòng có chút tiếc nuối. Nhưng chỉ có chút tiếc nuối thôi. Hắn biết, sau trận chiến này, đại thế của sơn phỉ đã mất, sau đó thậm chí không cần chính mình ra tay, chỉ cần Trấn Bắc Quân là có thể giải quyết. Tiếng la hét giết chóc trên chiến trường dần yếu đi. Thấy cuộc chiến cơ bản đã kết thúc, Tần Xuyên cũng thở phào nhẹ nhõm. Thấy dân chúng trên chiến trường có hơi chật vật, trong lòng Tần Xuyên tràn đầy cảm kích. Trận chiến này nếu không nhờ những người dân từ núi xuống giết địch, thì muốn giành chiến thắng, hắn tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng như vậy. Sau đó đều là công việc dọn dẹp chiến trường, Long Nhất sẽ đảm nhận. Hắn thúc chiến mã chậm rãi đi về phía cửa thành. “Vương gia, uy vũ.” Tại cửa thành, Trưởng công chúa cùng Thành Bách Lý đã sớm đứng đó nghênh đón, chờ Tần Xuyên tới gần, chưa kịp Trưởng công chúa mở miệng, Thành Bách Lý đã dẫn đầu quỳ rạp xuống đất. Trải qua trận chiến này, trong lòng hắn đã triệt để công nhận Tần Xuyên, từ giờ trở đi, hắn quyết định Tần Xuyên không còn là huynh đệ của hắn nữa, mà là chủ tử của hắn. Hắn sẽ cả đời đi theo chủ tử. Tần Xuyên xuống ngựa, nhìn cử chỉ của Thành Bách Lý, sao không rõ trong lòng hắn đang nghĩ gì, đỡ hắn đứng dậy, cười khổ nói: “Ngươi làm cái gì vậy?” Thành Bách Lý không nói, cung kính đứng một bên. “Tần Xuyên, giỏi!” Trưởng công chúa nhìn Tần Xuyên, thần thái sáng ngời, ngợi khen. Trận chiến này, Tần Xuyên gây chấn động cho nàng thực sự quá lớn. Cái sự vĩ đại, vô địch oai hùng kia, nàng cả đời cũng không thể nào quên được. Giờ phút này, nàng nhìn Tần Xuyên, trái tim đập loạn, căn bản không thể kiểm soát nổi. Giờ phút này, để khỏi mất mặt, Trưởng công chúa cố ra vẻ trấn định. “Ha ha, xem ta dũng mãnh như vậy, về sau về tài chính, công chúa nên ủng hộ nhiều hơn a!” Tần Xuyên cười đùa nói. Khiến Trưởng công chúa khẽ cười. “Yên tâm đi, ta là người luôn luôn công bằng chính trực.” Tần Xuyên lập tức im lặng. Lại khiến Trưởng công chúa bật cười khẽ. “Công bằng chủ, mạt tướng không nhục sứ mệnh, đã hoàn thành nhiệm vụ.” Ngay khi hai người đang nói cười, một giọng nói không đúng lúc vang lên. Nghe vậy, Tần Xuyên quay đầu lại thấy Đường Băng Dao mình khoác bộ nhung trang, đang đứng bình tĩnh ở phía sau họ. Trên áo giáp toàn vết đao và máu tươi, thậm chí ngay cả trên mặt cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, giờ phút này nhìn có chút chật vật, nhưng lại thêm vài phần túc sát chi khí. Bất quá, Tần Xuyên chỉ nhìn thoáng qua, cũng không nói gì. “Bạch Ngọc Chiến Tướng quả nhiên danh bất hư truyền, chiến lực cao cường.” Trưởng công chúa tán dương, lúc nãy trên tường thành, nàng cũng thấy cảnh Đường Băng Dao giết địch, xác thực có thực lực không tầm thường, đúng là một viên hãn tướng. “Trưởng công chúa quá khen rồi!” Đường Băng Dao khiêm tốn nói. Trưởng công chúa lắc đầu biểu thị nàng đang nói thật, tiếp tục mở miệng nói “Bất quá, chiến quả không cần phải báo cáo với ta, ta chỉ giám quân, Tần Xuyên mới là thống soái.”“Ngươi cần báo cáo với Tần Xuyên mới phải.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận