Dẫn Trước Nhân Loại Một Ngàn Năm

Chương 626: Tấm gương [Ma] thảm tao đánh đập (1)

Chương 626: Tấm gương [Ma] thảm tao đánh đập (1)
Lục Viễn nhìn cánh cửa lớn lúc đó được vẽ đầy vô số dấu vết quỷ dị, thấp giọng cảm thán: “[Quỷ · hình giết] ở bên ngoài không biết mạnh mẽ đến mức nào, nghe cái tên này liền biết nó được chuyển biến từ một thần thoại rất mạnh, vậy mà ở nơi này lại bị phong ấn trực tiếp……”
[Ngươi kiềm chế một chút, những [Quỷ] có năng lực không gian kia vẫn còn có thể hoạt động ở chỗ này.] [Số lượng bọn chúng tương đối thưa thớt, nhưng mỗi một cái đều không dễ chọc.]
“Ta biết.”
Thăm dò đến đây, Lục Viễn sinh ra một cảm giác mệt mỏi. Cho dù hắn khống chế bản thân không suy nghĩ lung tung, nhưng “cố gắng khống chế” thật ra cũng là một loại hoạt động duy tâm, tinh thần lực tràn ra là không thể tránh khỏi. Sợi thần kinh căng cứng này chậm chạp buông lỏng, Lục Viễn phát hiện cảm giác mông lung kia lại dâng lên, hỗn loạn, ồn ào, tràn ngập, giống như phương xa có một cái lỗ đen đang hấp dẫn linh hồn của hắn vậy. “Ta nhất định phải duy trì trạng thái tinh thần tốt đẹp. Nhất định phải nghỉ ngơi… Nơi quỷ quái này thật không phải là chỗ cho người ở.”
Hắn chỉ có thể trở lại bên trong cánh cửa lớn nơi Solomon đang tê liệt kia, kiên nhẫn nghỉ ngơi một lát. Bóng đen [Ma] cần che lấp việc Lục Viễn sử dụng năng lực [Cương], hiển nhiên cũng mệt mỏi hơn Lục Viễn, trực tiếp tê liệt trên mặt đất. Solomon vẫn hôn mê. Nhưng hiệu quả nghỉ ngơi ở đây cũng không tốt, Lục Viễn luôn cảm giác càng nghỉ ngơi càng mệt mỏi, ý niệm trong đầu ùn ùn kéo đến. Bóng đen [Ma] bắt đầu thưởng thức quần áo mới của mình, tại nơi quỷ quái này, có việc gì đó để phân tán sự chú ý là chuyện tốt. “Ngươi có muốn uống chút không?” Lục Viễn lấy ra một bình nước quả Hồn Anh, đưa tới. Đối phương khoát tay áo. Nó bây giờ chỉ là một bộ xương khô, không cần tiêu hao thành phẩm này. Bóng đen [Ma] bắt đầu lẩm nhẩm một chuỗi lời phức tạp, tên gọi là “sơn hải minh tưởng pháp”, thông qua việc quán tưởng “thế” của Bàn Cổ đại lục để gia tăng tinh thần lực cho bản thân. Lục Viễn thử một chút, trong đầu hiện ra một cảnh tượng sông núi biển cả mỹ lệ: Dãy núi mênh mông như cự long chiếm cứ, ẩn hiện trong sương khói. Trên vách đá cây tùng già treo ngược, rễ cây từng cục như móng vuốt đúc bằng đồng thanh, bám chặt vào khe đá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận