Dẫn Trước Nhân Loại Một Ngàn Năm

Chương 394: Lục Viễn thần kỳ một ngày

Chương 394: Một ngày thần kỳ của Lục Viễn Điều mấu chốt hơn chính là, Vương Trùng còn có thể tiến hóa thêm một bước, hơn nữa còn có thể mang theo trang bị!
Các loại côn trùng khác cũng đang điên cuồng tiến hóa, vì vậy trong tương lai, năng lực chiến đấu đơn lẻ của chiến binh Trùng tộc sẽ vượt trội hơn nhân loại.
"Vương, khi nào thì mổ con [Biến Dị Quỷ] kia cho chúng ta ăn vậy? Thèm thịt nó quá." Vương Trùng Lục Tiểu cũng hùa theo.
Lục Viễn tức giận nói: "Mơ mộng cái gì thế? Hơn 1000 con Trùng tộc, một giọt máu của [Quỷ] cũng không đủ chia, còn đòi ăn thịt nó, không chống đỡ chết ngươi à."
"Nghiên cứu thêm tri thức, bớt nghĩ đến đánh nhau đi."
Đột nhiên, sắc mặt hắn hơi đổi.
Một luồng sức mạnh kỳ lạ men theo bụng dưới chạy lên.
Thì ra là muội tử lại đang trêu chọc hắn, đôi chân đi tất trắng cứ miết lấy bắp chân hắn dưới gầm bàn, cảm giác da thịt giống như có điện chạy qua, khiến nhiệt độ cơ thể Lục Viễn tăng lên, hắn phải điều động sức mạnh ngọn lửa để trấn áp điên cuồng.
Muội tử cũng mặt mày ửng hồng, có lẽ là đang dùng một loại Thần Chi Kỹ kỳ quái nào đó.
"Vương, người không khỏe ở đâu sao?" Lục Đại nhìn ra vẻ khác thường của bọn họ.
Lục Viễn trong lòng mừng thầm, vội vàng nói: "Không không không, không có gì, chỉ là hệ tuần hoàn máu có chút vấn đề...huyết áp hơi cao."
Lục Đại nói: "Vậy được, ta tặng cho ngươi 'Cơ quan kháng bệnh'! Chữa bách bệnh!"
Một Vương Trùng khác nói: "Để ta phẫu thuật cho ngươi! Gần đây tay nghề phẫu thuật của ta tăng tiến đấy!"
"Vương, người đừng sợ đau, đây là vì tốt cho người. Ta có thể tiết nọc độc gây tê, làm cho người mê đi, hoặc là giờ phẫu thuật luôn? Nào, mọi người giữ chặt hắn lại!"
Ba tên này quá ư tận trung, khiến mặt Lục Viễn xanh mét, chuyện gì thế này, có ai đến cứu ta với.
Muội tử thì cười tít mắt.
Một đêm dài đằng đẵng, giờ mới có 8 giờ tối, Vương Trùng không thể cứ ở trong nhà mãi được, sau khi rửa bát xong, chúng liền chạy đi – thấy rõ ràng thời gian gần đây, chúng không ngừng nuốt chửng sức mạnh [Quỷ], cực kỳ vui vẻ.
Còn Lục Viễn thì tức muốn nổ phổi, định bụng trừng phạt cái muội tử hay giở trò này, Ốc Biển vội vàng ra vẻ một người đoan chính, đưa ra một đề nghị: "Hay là chúng ta ra Thiên Không Chi Thành dạo một vòng? Ở đó chắc có hội chợ chứ? Hơn nữa hình như chúng ta có chút việc chính cần làm nha."
"Hình như...quả thật phải đi, tiện thể ra trường học xem một chút." Lục Viễn gật đầu, hừ lạnh một tiếng, "Hôm nay tạm tha cho ngươi."
Hắn bắt đầu chuẩn bị quà năm mới trong kho bên cạnh.
Lão Lục bây giờ nghèo rớt mùng tơi, cũng chẳng có thứ gì đặc biệt hay ho mang ra được, chỉ có thể làm mấy đồ trang sức nhỏ bình thường.
Còn Ốc Biển thì đổi bộ quần áo khác, mặc một chiếc áo thun trắng nhỏ, quần short bò, để lộ đôi chân dài trắng nõn, dưới chân là một đôi giày Cavans trắng.
Thêm một mái tóc dài duỗi thẳng, rõ ràng như một nữ sinh cao trung.
Sau khi trang điểm xong đi ra khỏi phòng tắm, nàng biết rõ mình đã thành công.
Con ngươi Lục Viễn giãn ra, trong mắt lộ rõ vẻ kinh diễm, nghe nói khi nhân loại nhìn thấy thứ mình yêu thích, sẽ vô thức làm cho con ngươi giãn ra.
Hắn luôn cảm thấy Ốc Biển hôm nay xinh đẹp hơn hẳn ngày thường rất nhiều: một đôi mắt to long lanh, dáng người cao gầy, đôi môi nhỏ nhắn vòng cung tinh xảo, khuôn mặt căng đầy collagen, một khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, trên sống mũi còn đeo một cặp...kính gọng vàng? Đây là trò gì?
Thôi được, bình thường tuy rằng cũng xinh, mỹ nữ mà, chúng ta hiểu, trải qua tẩy lễ của internet, loại mỹ nữ gì mà chưa từng thấy? Châu Á còn có tứ đại tà thuật cơ mà, thuật biến tính, thuật phẫu thuật thẩm mỹ, thuật trang điểm, thuật photoshop, ai mà chưa từng thấy mỹ nữ?
Nhưng bây giờ...có phải là đã vượt ra khỏi phạm trù của sinh vật bình thường rồi không?
Lục Viễn nháy nháy mắt, cảm thấy mình như nhìn thấy món ăn ngon đang phát sáng, tim đập nhanh, thậm chí nước miếng cũng bắt đầu chảy ra.
"Nhìn nhau cả trăm năm rồi, có gì mà đẹp nữa?" Cô nương xinh đẹp không tưởng tượng nổi này khẽ cười, chủ động kéo tay Lục Viễn.
"Là ngươi có vấn đề hay là ta có vấn đề? Rốt cuộc ngươi đã dùng kỹ năng gì vậy?" Lục Viễn càng thêm hoài nghi nhân sinh.
"Không nói cho ngươi! Ngươi cứ yên tâm, chỉ có tác dụng với ngươi thôi...Ta khoác thêm áo khoác, rồi đeo khẩu trang là đi được."
Lục Viễn có chút ấm ức nói: "Ta thật cũng không đến mức bảo thủ vậy đâu, nữ sinh cao trung...khoan đã, ngươi thừa nhận là ngươi dùng một loại Thần Chi Kỹ nào đó lên ta đấy! A, trời ơi, Lục Viễn ơi, mày bị lừa rồi, mày sắp trở thành nô lệ của nữ sinh cao trung rồi!"
"Đi thôi! Đồ biến thái!" Muội tử kéo hắn đi ra cửa.
...
Tết năm nay, đúng là náo nhiệt hơn hẳn.
Quảng trường Lục Nhân đang tổ chức một bữa tiệc đứng miễn phí, các loại hải sản chế biến không đủ cung, còn có các đoàn biểu diễn học sinh, đoàn ca hát dân gian các loại.
Thậm chí còn có cả tiếng chiêng trống "thùng thùng bang".
Trong siêu thị còn bán cả trang phục Lục Nhân, trang phục Nguyên Hỏa, ngay cả quần áo của thổ dân đế quốc Mạn Đà La cũng được sản xuất ra để buôn bán.
Thôi được, nền Văn Minh 18 của Nhân Loại quả thật rất tân tiến, những văn hóa của các nền văn minh đã qua, lấy ra dùng một chút cũng chẳng sao. Nhân loại tự cho mình là nảy sinh ra từ tàn tích của nền văn minh này.
Thời gian trôi qua nhiều năm như vậy, năm nay là một mùa xuân có thể nói là náo nhiệt nhất.
Nhưng Lục Viễn vừa đau vừa vui, hắn đang tận hưởng sự tấn công như vũ bão của cô nương xinh đẹp.
Yêu tinh như muội tử này rõ ràng đã bị cuốn vào trò chơi này, đối với nàng mà nói...bị ăn cũng không thiệt, mà không bị ăn cũng chẳng thiệt.
Thân thể thơm mềm thỉnh thoảng lại chủ động ghé đến, trong lúc vô tình lại nắm tay Lục Viễn.
Lục Viễn cảm nhận rõ ràng được khuỷu tay mình chạm vào chỗ mềm mại nào đó, khiến lòng hắn xao động...Cường giả cấp C, quả thật quá mức động lòng người.
Kết quả là khi Lục Viễn đang tận hưởng, xúc cảm thần bí đó lại biến mất.
Nhìn thấy một cô bé đáng yêu đang biểu diễn kéo đàn violon, yêu tinh muội tử lại hô hào lôi kéo hắn, đòi đi xem "cậu bé đẹp trai".
Tay nắm tay cũng rất thích.
Xem xong rồi, lại tự nhiên buông ra.
Thấy Lão Lang, Bất Diệt Cự Quy đang biểu diễn xiếc thú, hai người hớn hở xem, kết quả nhìn thì hóa ra hai bàn tay đã đan vào nhau.
Kết quả xem xong rồi, lại buông ra.
Muội tử rất thông minh, cứ như ăn kem ấy, thỉnh thoảng mới cho một miếng, nhưng khi định sướng thì lại thôi.
Trò cũ muốn bắt lại thả ra này, khiến tâm tình Lục Viễn như sóng biển ngoài khơi, lúc lên cao, lúc xuống thấp, còn việc Lão Lang biểu diễn cái gì, căn bản không quan trọng!
Hắn bây giờ chỉ muốn xảy ra chút tiếp xúc thân thể.
"Chuyện gì xảy ra thế? Giá trị vui vẻ cao như vậy ư? Ta cũng là lão dê xồm, không nên bị mắc cái trò muốn bắt lại thả ra này chứ..." Sau khi phân tích, Lục Viễn mới hiểu, không chỉ là đối phương sử dụng "Năng lực", mà mấu chốt chính là sự thay đổi trong tâm tính.
Nếu là lúc trước luôn có chút gò bó khó chịu, khiến hắn rụt rè không được thoải mái, giống như pháp bảo "Hà y ngũ sắc" của Chu Tử quốc trong «Tây Du Ký», cô nương mặc vào là biến thành áo trinh tiết, sờ vào một chút thôi là khó giải quyết ngay!
Nhưng giờ đột nhiên bỏ đi chiếc áo trinh tiết kia, cảm giác chờ mong đó quả thật là được phóng đại vô tận.
"Bình tĩnh lại, Lục Viễn ơi Lục Viễn, sao ngươi có thể sa đọa thế này! Kế hoạch học tập đã đặt ra từ trước ngươi cũng quên rồi sao? Tử nói: 'Ta mỗi ngày xét mình ba lần.'"
"Không thể bị nữ sắc quyến rũ được, có thời gian dạo phố này, thà đi nghiên cứu điêu văn còn hơn. Thôi đi, nghĩ ngợi một chút về «Bánh Răng Đại Bảo Điển», đàn bà con gái thì có gì hay ho chứ."
Đầu óc hắn bắt đầu hoạt động.
"Tiên sinh, tiên sinh, ta đút ngươi ăn kem được không?"
"Được." Lục Viễn nhìn thấy đôi mắt to tròn long lanh đó, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác mừng thầm, lại một lần nữa bị nữ sắc mê hoặc.
"Tiên sinh, tiên sinh, ngươi đút ta ăn một chút được không?"
Còn thái độ của Ốc Biển thì vô cùng vi diệu, một mặt nàng quả thật có chút xấu hổ, vì vậy đang cố câu giờ.
Một mặt khác, nàng lại thấy thái độ của Lục Viễn rất thú vị, vì thế dứt khoát cứ chơi.
Dù sao, cha mẹ Lục Viễn đều đã gặp, cả em gái Lục Viễn cũng đã gặp rồi.
Trong mắt người khác, bọn họ cũng là một đôi vợ chồng điển hình, vậy thì không phải là một đôi vợ chồng điển hình thật sao?
"A, thì ra là đội trưởng Lục, thảo nào nhìn quen thế." Kim Đống Lương đang dẫn phu nhân của mình đi dạo. Là một trong những người lớn tuổi nhất sống sót từ đế quốc Mạn Đà La đến bây giờ, vợ chồng họ trông giống như bao cặp vợ chồng trung niên mà ta có thể bắt gặp ở khắp nơi trên Trái Đất.
So với bọn họ, Lục Viễn và Ốc Biển hoàn toàn là những người trẻ tuổi, tràn đầy sức sống, cái loại có khả năng sinh sản căng tràn ấy.
"Đội trưởng Kim, chào anh." Trong lòng Lục Viễn lại thêm hụt hẫng, bởi vì muội tử rõ ràng đã buông ra, chỉ cần người quen này chưa đi, muội tử sẽ không ghé vào.
Vì vậy hai bên bắt đầu trò chuyện, kể mấy chuyện nhạt nhẽo.
Đột nhiên mắt Lục Viễn sáng lên: "Bụng Kim phu nhân, sao ta cảm thấy giống như đang mang thai sinh mệnh thế này..."
"Ôi..." Kim Đống Lương thở dài một hơi, "Dạo này uống cái thuốc gì đó, có chút tràn trề tinh lực, kết quả lỡ mang thai, hai vợ chồng đều bận muốn chết, lại không có kế hoạch sinh con, đành phải đem phôi thai gửi cho trường học Lục Nhân. Mấy ngày nữa là đi, để tránh chậm trễ công việc."
Lục Viễn thuận miệng nói: "Chỗ chúng ta cũng đâu bài xích việc công dân sinh sản, gien của các vị nói không chừng là thiên tài tu luyện đó?"
"Không được không được, đã nuôi con rồi, cũng không cần phải nuôi lại."
Vất vả lắm mới tiễn được Kim Đống Lương, muốn hưởng thụ thế giới hai người, kết quả lại tới vợ chồng Quách Đại Phong.
"Lục Đại thống lĩnh, trường vực khi nào giúp ta làm một chút. . Kéo dài một năm." Quách Đại Phong sốt ruột lắm rồi, hắn bị Kim Đống Lương chèn ép lâu như vậy, trên mặt dữ tợn run lên hai lần.
Nhưng Lục Viễn lại không yên lòng: "Qua hết năm rồi tính, Quách thượng tá. . . Ngươi không thể sau Tết đến đòi nợ chứ?"
"Ha ha, vậy cũng đúng, đúng là vậy. ."
Khó khăn lắm mới tiễn được vợ chồng Quách Đại Phong, làm sao. . . Lại tới một đám trẻ con? ?
"Không cho lì xì là quậy!"
Khiến Lục Viễn ẩn ẩn có chút suy sụp tinh thần, chuyện gì xảy ra vậy, ta rõ ràng đeo khẩu trang và kính râm rồi mà, có thể cho chút thời gian riêng tư không? Bọn hắn cho ít đường, trốn đến trường học Lục Nhân, lén lút hẹn hò.
Kết quả gặp một đám đông học sinh, bị bọn chúng dễ dàng bắt được.
Cứ như lịch sử lặp lại, đám người trẻ tuổi bắt đầu ồn ào náo nhiệt hóng chuyện, sau đó bắt bọn họ "Hôn một cái" "Hôn một cái" .
Vô cùng hợp với tâm trạng hiện tại của Lục Viễn, thế là lần này "Hôn một cái" còn tiến bộ hơn một chút so với lần trước, không chỉ là hôn má nữa, mà là đường đường chính chính thân mật . . .
Tuyệt đối. . Không tính là phá giới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận