Dẫn Trước Nhân Loại Một Ngàn Năm

Chương 614: Đêm tối thăm dò cấp năm di tích (1)

Chương 614: Đêm tối thăm dò di tích cấp năm (1)
Đúng lúc này, lãnh tụ văn minh Akagang Solomon đứng ra, nở một nụ cười: “Tiền bối xin bớt giận, chúng ta cũng chỉ là nghĩ muốn trở về mở hội nghị nghiên cứu thảo luận, suy nghĩ tỉ mỉ một phen.”
“Ngài biết đấy, chúng ta đều là văn minh dân chủ, cần phải thông qua bỏ phiếu dân chủ mới có thể quyết định loại đại sự văn minh này.”
“Lời nói của mấy người chúng ta không có trọng lượng. Cho nên vẫn là đợi sau khi nghị hội nghiên cứu thảo luận xong, mới có thể cho ngài câu trả lời chắc chắn.”
Người bạch tuộc kia lúc này mới hừ lạnh một tiếng, bình tĩnh lại: “Vậy trước tiên đem vật phẩm lịch sử của văn minh Akagang các ngươi ra trấn áp đi, để các ngươi xem thử hiệu quả như thế nào.”
Solomon nhẹ gật đầu: “Như vậy cũng tốt.”
Bạch tuộc quơ quơ xúc tu, một hòm thủy tinh chứa vật phẩm bên trong được mấy người máy vận chuyển tới một dụng cụ trông giống như một cái máy giặt lồng ngang cỡ lớn. Chỉ nghe thấy vài tiếng “răng rắc răng rắc” nhẹ vang lên. Vài giây sau, những vật phẩm này liền biến thành bột mịn, đồng thời tản ra những điểm sáng lấm tấm. “Những cái đó là….” Lam Bằng công tước Megmitt thầm giật mình, vuốt cặp kính mắt trên mỏ chim, thấp giọng nói, “những điểm sáng kia có thể là năng lực tương tự như quay ngược lịch sử? Rút ra thông tin lịch sử từ vật thật, cái máy này không đơn giản nha.”
Kỹ thuật của văn minh cấp năm, tự nhiên không đơn giản. Ngay sau đó, những điểm sáng này bị một khối bảo thạch hấp thu vào. Tòa tháp cao mặc dù đã sụp đổ hơn một nửa, nhưng xác thực vẫn có một số chức năng vận hành bình thường. Trải qua một loạt chuyển đổi phức tạp, một luồng ánh sáng hùng vĩ đột ngột xuất hiện bên trong tòa tháp cao! Một tiếng “BA~”, tựa như một tia laser bắn trúng thứ gì đó, hóa thành huỳnh quang lấm tấm. Những khối thịt đang lúc nhúc kia dường như nhận lấy sự áp chế từ ánh sáng lấm tấm, làn da đỏ thẫm trở nên mờ đi một chút, tốc độ co bóp bắt đầu không ngừng tăng lên, âm thanh “thùng thùng” “thùng thùng”, khiến cho nhịp tim người nghe mơ hồ đập theo. Bất quá tình huống này cũng không rõ ràng lắm, tựa như ném một bông hoa gạo lên mình một con voi. Theo ánh sáng biến mất, tất cả lại khôi phục bình thường. Ngay sau đó, tòa tháp cao phát ra chấn động nhè nhẹ, Lục Viễn bỗng nhiên cảm thấy linh hồn mình mơ hồ, nghe được một âm thanh quái đản, tựa như có người dùng móng tay cào lên kính. Vội vàng nhìn quanh bốn phía, lại phát hiện những người xung quanh dường như đều không nghe thấy sóng âm quỷ dị này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận