Dẫn Trước Nhân Loại Một Ngàn Năm

Chương 54: Lục Viễn. . . Chẳng lẽ chết rồi?

Chương 54: Lục Viễn… Chẳng lẽ chết rồi?
Đám người vội vàng ăn xong bữa sáng, chạy tới phòng thí nghiệm bên trong.
Người phụ trách chung Trương Huy hai mắt thâm quầng, hưng phấn cả đêm, thực ra cũng chẳng ngủ được bao nhiêu: "Chào buổi sáng mọi người."
"Đừng chỉ nghiên cứu mỗi quả đào, lúa nước, còn có đám cỏ dại, cây cối kia nữa, chúng cũng biến dị, cũng có giá trị nghiên cứu… Thôi được, chúng ta điểm qua một lượt các đầu đề nghiên cứu trước đã, sắp xếp nhân sự một chút."
"Ai muốn nghiên cứu cây đào to kia?"
Gần như tất cả mọi người giơ tay lên.
"Lúa nước đâu?"
Một nửa số người giơ tay lên.
Trương Huy thầm cười trong bụng, ai mà chẳng muốn nghiên cứu cái gì dễ có thành quả chứ?
Được thôi, thật ra hắn cũng muốn nghiên cứu quả đào: "Khụ khụ, mọi người à, hiện giờ không còn giải Nobel gì nữa đâu."
"Mọi thành quả nghiên cứu của chúng ta đều thuộc về thành phố Vân Hải, thuộc về tập thể."
"Nên ta chỉ có thể đóng vai kẻ xấu, trực tiếp chỉ định người nghiên cứu thôi."
Hắn chọn ra mấy vị giáo sư có tiếng tăm, chia các đề tài lớn, đặc biệt là các đề tài lớn liên quan tới y dược và lương thực là quan trọng nhất.
Mọi người cũng coi như phối hợp, biết sao được... Dù gì cũng là thực vật siêu phàm, so với những thành phố khác không có gì để nghiên cứu còn tốt chán.
Sau khi phân công công việc xong, Trương Huy lại tiện thể hỏi một câu: "Lục Viễn sao rồi? Mấy người còn để mắt tới cậu ta chứ?"
Lục Viễn dù sao cũng chưa hoàn toàn phát điên, hắn chỉ xem cái quả cầu lớn kia như một cái đồng hồ thôi, chứ cũng chẳng muốn cả ngày liên hệ với nền văn minh Nhân Loại.
Hắn đặt quả cầu kim loại trong một căn phòng đầy rác rưởi.
Ống kính quay được toàn là vàng, bạc, còn có các loại rác rưởi thượng vàng hạ cám.
Nhân viên nghiên cứu khó mà thu được tin tức hữu ích hơn.
Trong tình huống đó, tiến sĩ không ai ngó ngàng đến, đành để đám sinh viên cao học có trình độ thấp hơn chút trông nom.
"Bên chỗ cậu ta hình như đang là mùa đông, vừa có một trận tuyết lớn." Một nữ sinh trẻ tuổi giơ tay báo cáo, "Nhìn tốc độ đóng băng thì ít nhất phải âm 20 độ C, độ ẩm trong không khí cũng khá cao."
Đối với người ở trong khu vực an toàn mà nói, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi mà Lục Viễn đã trải qua ba mùa hạ, thu, đông.
Thật khiến người không khỏi cảm khái.
Bình tĩnh mà xét thì phần lớn mọi người chắc sống không nổi trong khoảng thời gian lâu như thế.
"Thật là gian nan… Cũng may cậu ta đã kịp làm áo da." Trương Huy lắc đầu, cảm thán nói, "Hi vọng cậu ta có thể bình an vượt qua mùa đông, cho dù không có tin tức gì hơn thì cậu ta còn sống là tốt rồi."
"Thầy Trương, cậu ấy mấy ngày rồi không về nhà." Nữ sinh kia yếu ớt nói, có vẻ hơi ngượng ngùng, "Con chó săn cậu ấy nuôi cứ hay chạy ra ngoài, trông có vẻ rất vội vàng."
"Nhưng nó không tìm chủ về."
"Hiện tại Lục Viễn vẫn chưa về... Tuy rằng ở chỗ chúng ta cũng chỉ mới vài ngày, nhưng tôi thấy bên cậu ấy chắc đã mất tích cả tuần rồi."
Phòng họp lập tức từ náo nhiệt rơi vào im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc và nhịp tim gấp gáp của mọi người.
Trán Trương Huy bắt đầu toát mồ hôi.
Mất tích trong môi trường âm 20 độ C, đó là chuyện gì?
Bị đông cứng thành cục băng đó, quá rõ rồi!
Không chỉ hắn mà mọi người trong cuộc đều cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo từ đáy lòng.
Trong môi trường băng thiên tuyết địa như thế mà mất tích hơn một tuần, còn cho rằng Lục Viễn có thể sống thì chỉ là tự dối lòng thôi.
Trương Huy vội vàng đến căn phòng đặt quả cầu kim loại.
Hình ảnh trên màn hình bất động, nhìn thoáng qua còn tưởng phòng rác.
Vàng, bạc, sắt thép cùng đủ thứ rác rưởi kim loại chất đống như núi, bãi rác này quả thật là sang trọng và quý phái quá rồi.
Phải thừa nhận rằng cho dù là ở hầu hết các thành phố của loài người, vàng và bạc vẫn có giá trị — chỉ cần loài người không nghĩ ngày mai tận thế, vậy giá trị của vàng sẽ vẫn cứ vững như bàn thạch.
Mà Lục Viễn lại sở hữu một lượng lớn vàng như vậy, liệu có thể khiến giá vàng sập bàn được không?
"Hình ảnh này không động đậy gì, đã rất lâu rồi." Nữ sinh kia đứng trước mặt nhiều đại lão như vậy nên có chút căng thẳng.
"May mà vẫn thấy tuyết bay ngoài cửa sổ, nếu không tôi còn tưởng máy móc bị hỏng rồi ấy chứ…"
"Lục Viễn ít nhất một ngày sẽ đến căn phòng này mấy lần, bình quân tầm 3 lần, nhưng cả tuần này cậu ấy chưa đến lấy một lần."
Mọi người nhao nhao im lặng, nhìn chằm chằm vào màn hình thêm vài phút nữa rồi bắt đầu niệm.
Thành phố Vân Hải có thể nhận được phần thưởng lớn cho sự kiện quan trọng này là nhờ công của Lục Viễn.
Nếu không, dù có thể hoàn thành sự kiện thì thứ tự cũng sẽ bị tụt xuống không ít.
Thậm chí còn có thể bị gạt ra khỏi top 10 vạn, chẳng còn phần thưởng gì cả.
Ngay lúc này, tín hiệu liên lạc của các nền văn minh khác vừa hay vang lên.
"Giáo sư?"
"Kết nối đi."
"Thầy Trương, Lục tiên sinh phiêu bạt bên ngoài của thành phố Vân Hải đã lâu không xuất hiện nhỉ… Không biết đã xảy ra chuyện gì?" Người phát ngôn của thành phố Đông Kim vào thẳng vấn đề.
Đứng bên cạnh ông ta là Thiên Hoàng đương nhiệm của Đông Kim Thành.
Gò má của người này khá rộng, cằm lại nhọn, khuôn mặt khá bằng phẳng, trông chẳng khác người bình thường là bao.
Lão nhân này rũ đôi mắt xuống, không rõ là do cau có hay do thân phận bù nhìn của mình.
Trương Huy thật ra cũng biết đám người này có ý cười trên nỗi đau của người khác, nhưng ngoài mặt vẫn rất khách khí đáp: "Rất tiếc, tôi cũng không rõ tình hình cụ thể."
"Chắc hẳn trong mùa đông khắc nghiệt cậu ấy dám đi ra ngoài, là có suy nghĩ và sức mạnh của mình."
"Ôi, đã nhiều ngày không về nhà, người thăm dò đầu tiên của nhân loại chúng ta rất có thể đã qua đời rồi… Chúng ta nhất định phải chuẩn bị sẵn tâm lý cho điều này." Người phát ngôn của chi nhánh thứ ba, Old Delhi nói.
Người này tên là Demo, là một lão nhân tóc hoa râm, dáng người trung bình, thường mặc trang phục dân tộc truyền thống, là lãnh tụ rất có uy vọng của chi nhánh thứ ba.
"Các bạn bè, sau này chúng ta nhất định phải tự dựa vào chính mình để đi thăm dò đại lục Bàn Cổ."
"Hy vọng mọi người có thể chia sẻ mọi thông tin thăm dò được, điều này sẽ giúp chúng ta nâng cao tỷ lệ sống sót một cách hiệu quả."
Trương Huy cau mày.
Câu nói này ngụ ý rằng, Lục Viễn bên các người đúng là đã cống hiến rất nhiều, ai nấy cũng đều mất mát.
Nhưng từ nay về sau thành phố Vân Hải cũng không còn là một nơi tách biệt nữa, mọi người hãy trao đổi bình đẳng đi.
Hắn khẽ thở dài, chính trị đúng là lạnh lẽo và tàn nhẫn thật.
Đương nhiên, yêu cầu này của đối phương cũng không quá đáng.
Lục Viễn đã chết rồi thì thành phố Vân Hải còn đóng vai trò thủ lĩnh nhân loại cái nỗi gì nữa?
"Vị tiên sinh này cứ vậy mà bỏ mình ở đại lục Bàn Cổ, thật là… Đáng tiếc." Lãnh đạo của các thành phố lớn nhao nhao gửi lời phúng viếng.
"Băng thiên tuyết địa, mười ngày không về, người Eskimo còn chẳng chịu nổi."
"Nguyện linh hồn của anh ấy sớm về vòng tay của Thượng đế, Amen…"
Có bao nhiêu phần chân tình thì ai cũng không phân biệt nổi.
Dù sao loài người là sinh vật có nhiều bộ mặt, cùng là văn minh nhân loại nhưng mỗi dân tộc lại khác nhau, nhưng công phu trên mặt ngoài mọi người vẫn làm rất đủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận