Dẫn Trước Nhân Loại Một Ngàn Năm
Chương 298: Văn minh đẳng cấp phân chia
Chương 298: Phân chia đẳng cấp văn minh Sau khi đạt được kết luận này, thần sắc mọi người vẫn nghiêm túc, tiếp theo không dây dưa vào đề tài này nữa, ai nấy đều bận việc riêng.
Bọn họ bắt đầu kiểm kê tài sản trong thành thị, muốn biết mỗi năm sản xuất được bao nhiêu linh vận.
Kết luận là...
Hoàn thành Sự Kiện Quan Trọng văn minh, có thể sẽ có một ít sản xuất nhỏ.
Giống như thành phố Vân Hải, có khả năng sản xuất 1-2 linh vận.
Đa phần thành thị... gần như bằng không!
Đương nhiên, khi thành thị của nhân loại tiến vào đại lục Bàn Cổ, do khí vận biến động trên diện rộng, ít nhiều sẽ sinh ra một số tài nguyên khoáng sản siêu nhiên.
Những vật phẩm siêu phàm này được coi là vốn khởi đầu, nhưng không thể tái sinh, dùng hết là hết!
Những thợ thủ công có "Công Tượng Tài Hoa" càng được coi trọng.
Được thôi, nếu tính tất cả các thành thị của nhân loại, tổng cộng 17 tòa thì có chút tài sản, nhưng từng thành thị riêng lẻ vẫn rất nghèo.
Nhưng phương pháp dù sao vẫn nhiều hơn khó khăn, ví như vật liệu hắc thiết, rèn thành một con dao nhỏ có thể nung chảy tái tạo, sử dụng nhiều lần.
Dù sao những nguyên tố siêu nhiên này sẽ không mất đi...
Cứ bắt đầu luyện tay nghề trước, không sai vào đâu được!
Khi có cảm hứng, có thể tái sử dụng những vật liệu dùng một lần có phẩm cấp cao hơn.
"Nhiều việc quá..."
Lục Viễn tự nhiên không biết, nhân loại và văn minh Rize thay đổi hình thức vận hành xã hội vì một lá thư của hắn.
Hắn càng chú ý hơn đến các nhóm ngoại giao tiền tuyến giao dịch với văn minh Thử Mễ Bá và Rize, mỗi ngày họ đều gửi tư liệu thu thập được thông qua điện báo – những tin tức đó vừa khiến người ta vui mừng lại vừa ưu sầu.
Ví dụ như một tin rất quan trọng: Đẳng cấp văn minh!
Đây là thông tin được văn minh Thử Mễ Bá sắp xếp lại từ kỷ nguyên trước, được Lục Thiên Thiên moi ra.
Các văn minh trong khu vực an toàn về cơ bản được gọi là "văn minh không nhập lưu".
Theo quan điểm của văn minh Thử Mễ Bá, chỉ cần một văn minh nào đó trong 3000 năm không rời khỏi khu vực an toàn, không xuất phát tới đại lục Bàn Cổ, thì gần như cả đời đều là văn minh không nhập lưu.
Bỏ lỡ 3000 năm thì không cách nào đuổi kịp, mà sau 3000 năm, kỷ nguyên Bàn Cổ từ sơ kỳ bước vào trung kỳ, cơ hội, bảo tàng sẽ dần ít đi, xung đột thì lại tăng lên, thiên tai dị tượng cấp bậc cũng sẽ càng thêm rõ rệt.
Văn minh không nhập lưu, cơ bản là số mệnh diệt vong, không có gì để nói.
Muốn trở thành văn minh nhập lưu, thì cần yêu cầu cao hơn về hai phương diện khoa học kỹ thuật duy vật và khoa học kỹ thuật duy tâm.
Trong tình huống bình thường, khoa học kỹ thuật duy vật chỉ cần đạt chuẩn là được, tức là đạt tới cấp độ cách mạng thông tin, phát triển ra máy tính, điện lực, giám sát, dã luyện các loại kỹ thuật, là đủ sức để khoa học kỹ thuật duy tâm kéo lên.
Văn minh sản xuất ổn định 10 linh vận mỗi năm được gọi là văn minh cấp một. Đây là một chỉ tiêu cứng, một trang bị "Cấp Bình Thường" thì linh vận mới tăng lên ước chừng từ 1-9 đơn vị, nên ít nhất phải có 2 trang bị cấp Bình Thường, hoặc 10-20 trang bị cấp Thấp Kém, mới có thể đạt được chỉ tiêu này.
Điều này quả không đơn giản!
Văn minh cấp một, đồng nghĩa với việc văn minh này nắm giữ sức sản xuất công tượng nhất định, đồng thời có nguồn vật liệu ổn định thông qua nuôi dưỡng động thực vật, và có bước đầu tìm tòi về khoa học kỹ thuật duy tâm.
Ngoài ra, tố chất chiến đấu của dân số cũng không hề kém!
Văn minh này, ở giai đoạn đầu kỷ nguyên, chỉ cần không gặp phải thiên tai nhân họa, có thể sống khá dễ chịu tại đại lục Bàn Cổ.
Tiếp theo là văn minh cấp hai, tiêu chí điển hình nhất là sở hữu một "Thiên Không chi thành".
Có thể thu thập tài nguyên siêu phàm hiệu quả hơn!
Văn minh cấp một và cấp hai thực sự là một bước nhảy vọt.
Ở một góc xó, thì chẳng có tiền đồ gì, vất vả một năm cũng chỉ sản xuất được 10 linh vận.
Trong khi người khác chỉ nhặt ve chai cũng có thu nhập 10-20 linh vận.
Hơn nữa văn minh có thể xây dựng Thiên Không chi thành thì khoa học kỹ thuật duy vật cũng không hề yếu, công trình của một thành thị vốn rất lớn, thép xi măng kia chẳng phải đều từ nhà máy sản xuất ra sao?
Việc huy động nhân lực vật lực, đòi hỏi năng lực tổ chức. Việc xây dựng Thiên Không chi thành, lại càng cần đến năng lực nghiên cứu phát minh, thực sự cho rằng dễ dàng lừa gạt là thành sao?! Trong quá trình xây dựng kỳ quan, toàn bộ lực lượng xã hội sẽ được thống nhất lại với nhau.
Mà thu nhập hàng năm của văn minh cấp hai đạt tới 100 linh vận.
Một khi nổ ra chiến tranh, văn minh cấp hai thường có thể đánh bại văn minh cấp một.
Về phần sự chênh lệch giữa văn minh cấp ba và cấp hai còn lớn hơn nữa!
Trong đó, điểm mấu chốt nhất là khoa học kỹ thuật duy tâm!
Đúng vậy, văn minh cấp ba sở hữu kỹ thuật đặc biệt riêng.
Kỹ thuật này, thường dựa vào một dị tượng nào đó khai thác, và phát triển đến quy tắc cực hạn nào đó!
Dị tượng này không nhất định là cấp thiên tai, nhưng chỉ cần phát triển quy tắc duy tâm đến cực hạn, kết hợp với việc đầu tư một lượng lớn linh vận, thì năng lực chiến đấu quả thực là cực kỳ khoa trương, còn mạnh hơn dị tượng bản thân!
Lục Viễn nhìn đến đây, ban đầu hơi khó hiểu, rất nhanh trong lòng đã rõ, ví dụ như năng lực Mộng Cảnh của cây Anh Ngu rất mạnh đúng không?
Nhưng "Lục Nhân nhạc viên" lại là năng lực Mộng Cảnh được gia tăng, kiểu phát triển này, là cây Anh Ngu không thể làm được.
Họa Bì 【Linh Ngôn】 mạnh đúng không?
Nhưng công suất chuyển vận của Họa Bì thực tế lại có hạn, dù là Họa Bì thời kỳ đỉnh cao, 【Linh Ngôn】 chưa chắc đã hơn được bom nguyên tử, nếu không Cây Sinh Mệnh của Lục Viễn sớm đã bị nổ tung.
Nhưng nếu phát triển 【Linh Ngôn】 đến cực hạn, giải trừ hạn chế công suất, rồi lại đầu tư một lượng lớn linh vận, nhất định có thể khai phá ra vũ khí duy tâm hủy thiên diệt địa mạnh hơn cả bom nguyên tử.
Kết quả khoa trương này khiến cho văn minh cấp ba, có thể trực tiếp treo lên đánh văn minh cấp hai!
Nhưng!
Văn minh từ cấp một đến cấp ba, vẫn chỉ thuộc phạm trù văn minh cấp thấp mà thôi...
Từ văn minh cấp bốn đến cấp sáu, mới được xem là phạm trù văn minh trung cấp.
Văn minh có thể đạt đến cấp độ này, rất hiếm hoi.
Chỉ có văn minh trung cấp mới có cơ hội sống sót trong đại tai kỷ nguyên.
Tấn công có thể giải quyết bằng kỹ thuật đặc biệt, nhưng bảo mệnh mới là quan trọng. Đúng vậy, sự khác biệt lớn nhất giữa cấp ba và cấp bốn chính là khoa học kỹ thuật duy tâm về phương diện bảo mệnh.
Chỉ khi còn sống, mới có tương lai.
Văn minh trung cấp, hoặc có năng lực không gian quy mô lớn, hoặc có phương pháp đào tẩu như đào đất.
Vì vậy, văn minh Thử Mễ Bá cho rằng, trước kia bọn họ vốn là một văn minh trung cấp. Dù hiện tại chỉ là văn minh cấp một, nhưng năng lực bảo mệnh của họ cũng không phải để trưng.
Văn minh Lục Nhân rất mạnh, nhưng vẫn không thuộc phạm trù văn minh cao cấp.
Về phần văn minh cao cấp trong truyền thuyết... vì mất trí nhớ, thông tin về phương diện này không thể khảo cứu. Rốt cuộc thì Đại Lai đế quốc, văn minh Bánh Răng là trung cấp hay cao cấp, vẫn chưa thể xác định.
Nói tóm lại, nghĩ quá xa cũng không có ý nghĩa, điều nhân loại cần làm là đứng vững chân, ít nhất không nên lãng phí cơ hội quý giá ở giai đoạn đầu kỷ nguyên.
"Theo cách nói này, nhân loại là cấp một hay cấp hai? Cấp ba chắc chắn là chưa đủ."
Theo cách nói thu nhập hàng năm, nếu không tính cả Cây Sinh Mệnh và cây Anh Ngu, thì nhân loại kỳ thực chỉ nhỉnh hơn cấp một một chút...
Nghèo thật!
Dù có Thiên Không chi thành, nhưng lại không phải do mình xây dựng, thực lực công nghiệp thì quá kém, nếu muốn để nhân loại tự mình tạo dựng được cơ đồ...
Thì đúng là chuyện phải làm cả đời!
"Haizz!" Lục Viễn thở dài ngao ngán, "Vậy là sau khi vất vả một hồi, cũng chỉ là văn minh cấp thấp nhất – cấp một thôi sao?"
"Tuy có một Thiên Không chi thành, nhưng thực lực cứng cỏi thực sự không đạt tiêu chuẩn..."
Nên hắn cũng lười đi ảo tưởng về sự hùng mạnh của Đại Lai đế quốc, văn minh Bánh Răng, hiện tại mục tiêu của 18 nền văn minh nhân loại rất đơn giản: có được năng lực công nghiệp, trở thành một văn minh cấp hai nhỏ bé!
Mà cái gọi là đường tắt, tự nhiên là —— giao dịch. Bất quá giao dịch cần có tư bản, cái nghèo đã bày ra trước mắt, thế là đám thợ thủ công dù là nước đến chân mới nhảy, cũng đang điên cuồng sản xuất, rèn đúc, may vá, cố gắng tạo ra càng nhiều càng tốt.
Mặt khác, cũng giống như các thành phố còn lại của nhân loại, các nhà khoa học của Thiên Không chi thành đang làm một việc giống nhau: kiểm kê tài sản của mình!
Và... hạ cánh xuống thành phố!
Mãi đến tháng thứ hai, Thiên Không chi thành rốt cục hạ xuống trên một bình nguyên khá bằng phẳng. "Ầm ầm!"
Khi mặt đất đột nhiên phải chịu đựng một con quái vật khổng lồ 180 triệu tấn, vẫn gây ra một trận địa chấn nhỏ. Bụi bặm dày đặc, nhấc lên một cơn cuồng phong. "Thiên Không chi thành, kết cấu tổng thể hoàn hảo... Đang kiểm tra mạch năng lượng, khu B7 bị hư tổn nhẹ."
"Hệ thống điện lực hoàn hảo..."
"Động cơ xoắn ốc đóng."
"Không có ai bị thương!"
Nửa tiếng sau, đài phát thanh vang lên giọng MC ngọt ngào: "Kính thưa công dân Lục Nhân chi thành, mọi người khỏe không, Thiên Không chi thành đã hạ cánh ổn định."
"Do các yếu tố không ổn định bên ngoài vẫn tồn tại, xin các thị dân hoạt động trong phạm vi 10km quanh thành phố, không đến gần khu vực hoạt động của văn minh Thử Mễ Bá."
"Cũng không cần quá lo lắng, chúng ta đã thiết lập quan hệ ngoại giao ổn định với các văn minh khác."
Theo lớp bụi đất mịt mù bao phủ trời đất dần lắng xuống, mọi thứ nhanh chóng trở lại bình thường. Ngay sau đó, một vài người dân thường đã đứng trên nền đất vàng, dùng sức dậm chân và hít thở bầu không khí quen thuộc.
Loài người là sinh vật sống trên mặt đất, sau một thời gian dài bay lượn trên không trung, khi trở về với đất mẹ, trong lòng luôn có một cảm giác bình yên sâu sắc.
“Nàyyy!!” Có người cất tiếng hô lớn.
Giọng nói vang dội ấy lan đi rất xa. . .
Về các hoạt động ngoài trời của người dân, giới lãnh đạo cấp cao thực tế cũng có những ý kiến trái chiều.
Một bộ phận chuyên gia đề nghị nên hạn chế người dân thường ở trong thành phố, như vậy có thể giảm thiểu rất nhiều rủi ro. Dù sao thì cuộc sống hiện tại cũng sung túc, các hoạt động giải trí cũng nhiều hơn trước kia. Để mọi người ở trong thành phố sẽ giảm bớt nhiều phiền phức.
Nhưng cũng có các chuyên gia cho rằng việc tiếp xúc sớm với đại lục Bàn Cổ cũng chưa chắc đã là điều xấu. Môi trường tương lai khắc nghiệt, người dân không thể mãi được bảo bọc, tiếp xúc sớm với sự khắc nghiệt của thiên nhiên cũng là điều tốt.
Thậm chí có một số chuyên gia cấp tiến còn đề nghị: tất cả trẻ em, kể cả những học sinh vừa tốt nghiệp, đều phải tham gia sinh tồn ngoài trời một tháng! Nếu không nếm chút khổ sở, không bị côn trùng, chuột bọ quấy rầy một tháng như vậy thì làm sao cảm nhận được sự ấm áp mà nền văn minh mang lại chứ!
Đối với đề nghị này, Lục Viễn không đưa ra bất kỳ bình luận nào, chỉ hơi để ý một chút. Thực ra trong lòng hắn cũng thấy rằng chương trình học sinh tồn ngoài trời này rất tốt. . Hồi đó, Lão Lục ta cũng đã phải cầu sinh rất nhiều năm mà!
“Còn học sinh bây giờ, cơ bản đều là cường giả cấp 2, sẽ không dễ dàng ‘ngỏm’ như vậy đâu.”
Lục Viễn khẽ thở dài, hắn đứng trên tầng cao nhất của cây Anh Ngu, ngắm nhìn thế giới rộng lớn, dường như vô tận.
Cách đó hơn mười cây số có một dòng sông lớn, rất thuận tiện cho việc bổ sung nguồn nước. Nhóm học sinh hoạt động ngoài trời đầu tiên đang ở đó thực hành khóa học. Các chàng trai cô gái thoải mái nô đùa bên bờ sông, họ không hề biết rằng nếu không bắt được con mồi thì sẽ phải đối mặt với số phận đói khát.
"Đói mấy ngày cũng không c·hết."
"Có khóc cũng chẳng ai cứu được đâu!"
Lục Viễn thích thú nghĩ vậy, nhưng lại không quá yên tâm: “Lục Đại, ngươi hãy đi âm thầm theo dõi bọn chúng đi, đừng để bị cá sấu ăn thật. Trước khi c·hết thì kệ chúng nó, bị ăn mất một cái chân cũng không sao."
“Vâng!” Vương Trùng vỗ cánh bay đi.
Nơi này cách khu an toàn của văn minh Rize 60 cây số, cách địa điểm hoạt động của văn minh Thử Mễ Bá khoảng 200 cây số. Nếu có bất cứ rủi ro gì xảy ra thì cũng có một khoảng thời gian đệm kha khá.
"Lão Lục, nhân loại đã kiểm kê xong tài sản, thành phố cũng đã hạ cánh." Lão Miêu men theo dây leo, nhanh nhẹn chạy lên tầng cao nhất, "Tính khi nào đi giao dịch? Chiến hữu của ngươi, Miêu gia, đang sốt ruột lắm rồi đấy."
Lão Miêu kể từ khi biết về sự phân chia cấp bậc của các nền văn minh liền luôn mong muốn tranh thủ thời gian để nhảy lên văn minh cấp hai. Cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu công nghiệp thôi.
“Sắp thôi, sắp thôi.”
Trong một tháng qua, mọi người đã kiểm kê xong tài sản hiện có. Giá trị linh hồn của nhân loại tổng cộng là 293 linh vận. Chủ yếu là do công lao của các cao thủ (không tính giá trị linh hồn của Lục Viễn và Ốc Biển). Giá trị Thần Chi Kỹ là 10221 linh vận, chiếm phần lớn nhất. Giá trị các loại động thực vật siêu phàm khoảng 233 linh vận (không bao gồm Cây Sự Sống và cây Anh Ngu). Trong ba mươi năm, loài người đã sáng tạo ra các vật phẩm siêu phàm với giá trị là 413 linh vận. Đây là những thứ có thể mang ra giao dịch được (không bao gồm Vạn Năng Nhà Máy, ma phương năng lượng và tài sản riêng của Lục Viễn). Trong quốc khố có các loại vật liệu trị giá 512 linh vận, trong đó bao gồm mai rùa Bất Diệt Cự Quy (cấp Hi Hữu), lá cây và lõi cây Anh Ngu, cùng các bảo vật nhặt được trên đường đi. (Chưa bao gồm vật phẩm cá nhân của Lục Viễn. Trong dân gian cũng còn một vài vật phẩm cá nhân chưa được đưa vào). Nếu tính cả 90 phần trăm rủi ro khi đánh cược thì tổng cộng có khoảng 1000 linh vận là toàn bộ tài sản loài người có thể mang đi giao dịch được!
Đó là sự tích lũy trong gần bốn mươi năm! Trung bình mỗi năm được khoảng hai mươi lăm linh vận!
Đương nhiên, những con số này chỉ tính theo giá trị năng lượng cơ bản nhất, trong quá trình giao dịch, thường sẽ có chút chênh lệch nhỏ về giá, cái này còn phụ thuộc vào kỹ năng đàm phán và nhu cầu của cả hai bên.
Lục Viễn nhìn danh sách tài sản, tuy trong tay hắn vẫn còn một lượng lớn tài sản nhưng những thứ này không thể đưa ra ánh sáng và cũng không thể mang ra giao dịch. Hắn nhìn Lão Miêu, cười khổ nói: "Haiz, bình thường thì đúng là có cảm nhận được loài người rất nghèo nhưng đó chỉ là một cảm giác mơ hồ thôi."
"Đến khi thật sự kiểm kê ra thì mới biết chúng ta. ."
"Thật sự không biết phải nói sao. . . "
"Thật muốn bán chút Da Vẽ để làm trang bị quá."
Lão Miêu gật gù đắc ý: “Nhịn đi. . Da Vẽ là một loại da thuộc có tiềm năng để làm trang bị Thần Thoại, vậy là ở một đẳng cấp khác rồi. Ngươi mà lộ ra thì sẽ rất nguy hiểm. Một nền văn minh lớn như Thử Mễ Bá cũng không có trang bị Bất Hủ. Ngay cả giá cả cũng không có luôn. (chú thích: Truyền kỳ sử bất hủ thần thoại). Đúng vậy, trong quyển sách kia cũng không có ghi giá trị của ‘Bất Hủ’, chứng tỏ thứ đó quả thực vô cùng quý hiếm.”
Bọn họ bắt đầu kiểm kê tài sản trong thành thị, muốn biết mỗi năm sản xuất được bao nhiêu linh vận.
Kết luận là...
Hoàn thành Sự Kiện Quan Trọng văn minh, có thể sẽ có một ít sản xuất nhỏ.
Giống như thành phố Vân Hải, có khả năng sản xuất 1-2 linh vận.
Đa phần thành thị... gần như bằng không!
Đương nhiên, khi thành thị của nhân loại tiến vào đại lục Bàn Cổ, do khí vận biến động trên diện rộng, ít nhiều sẽ sinh ra một số tài nguyên khoáng sản siêu nhiên.
Những vật phẩm siêu phàm này được coi là vốn khởi đầu, nhưng không thể tái sinh, dùng hết là hết!
Những thợ thủ công có "Công Tượng Tài Hoa" càng được coi trọng.
Được thôi, nếu tính tất cả các thành thị của nhân loại, tổng cộng 17 tòa thì có chút tài sản, nhưng từng thành thị riêng lẻ vẫn rất nghèo.
Nhưng phương pháp dù sao vẫn nhiều hơn khó khăn, ví như vật liệu hắc thiết, rèn thành một con dao nhỏ có thể nung chảy tái tạo, sử dụng nhiều lần.
Dù sao những nguyên tố siêu nhiên này sẽ không mất đi...
Cứ bắt đầu luyện tay nghề trước, không sai vào đâu được!
Khi có cảm hứng, có thể tái sử dụng những vật liệu dùng một lần có phẩm cấp cao hơn.
"Nhiều việc quá..."
Lục Viễn tự nhiên không biết, nhân loại và văn minh Rize thay đổi hình thức vận hành xã hội vì một lá thư của hắn.
Hắn càng chú ý hơn đến các nhóm ngoại giao tiền tuyến giao dịch với văn minh Thử Mễ Bá và Rize, mỗi ngày họ đều gửi tư liệu thu thập được thông qua điện báo – những tin tức đó vừa khiến người ta vui mừng lại vừa ưu sầu.
Ví dụ như một tin rất quan trọng: Đẳng cấp văn minh!
Đây là thông tin được văn minh Thử Mễ Bá sắp xếp lại từ kỷ nguyên trước, được Lục Thiên Thiên moi ra.
Các văn minh trong khu vực an toàn về cơ bản được gọi là "văn minh không nhập lưu".
Theo quan điểm của văn minh Thử Mễ Bá, chỉ cần một văn minh nào đó trong 3000 năm không rời khỏi khu vực an toàn, không xuất phát tới đại lục Bàn Cổ, thì gần như cả đời đều là văn minh không nhập lưu.
Bỏ lỡ 3000 năm thì không cách nào đuổi kịp, mà sau 3000 năm, kỷ nguyên Bàn Cổ từ sơ kỳ bước vào trung kỳ, cơ hội, bảo tàng sẽ dần ít đi, xung đột thì lại tăng lên, thiên tai dị tượng cấp bậc cũng sẽ càng thêm rõ rệt.
Văn minh không nhập lưu, cơ bản là số mệnh diệt vong, không có gì để nói.
Muốn trở thành văn minh nhập lưu, thì cần yêu cầu cao hơn về hai phương diện khoa học kỹ thuật duy vật và khoa học kỹ thuật duy tâm.
Trong tình huống bình thường, khoa học kỹ thuật duy vật chỉ cần đạt chuẩn là được, tức là đạt tới cấp độ cách mạng thông tin, phát triển ra máy tính, điện lực, giám sát, dã luyện các loại kỹ thuật, là đủ sức để khoa học kỹ thuật duy tâm kéo lên.
Văn minh sản xuất ổn định 10 linh vận mỗi năm được gọi là văn minh cấp một. Đây là một chỉ tiêu cứng, một trang bị "Cấp Bình Thường" thì linh vận mới tăng lên ước chừng từ 1-9 đơn vị, nên ít nhất phải có 2 trang bị cấp Bình Thường, hoặc 10-20 trang bị cấp Thấp Kém, mới có thể đạt được chỉ tiêu này.
Điều này quả không đơn giản!
Văn minh cấp một, đồng nghĩa với việc văn minh này nắm giữ sức sản xuất công tượng nhất định, đồng thời có nguồn vật liệu ổn định thông qua nuôi dưỡng động thực vật, và có bước đầu tìm tòi về khoa học kỹ thuật duy tâm.
Ngoài ra, tố chất chiến đấu của dân số cũng không hề kém!
Văn minh này, ở giai đoạn đầu kỷ nguyên, chỉ cần không gặp phải thiên tai nhân họa, có thể sống khá dễ chịu tại đại lục Bàn Cổ.
Tiếp theo là văn minh cấp hai, tiêu chí điển hình nhất là sở hữu một "Thiên Không chi thành".
Có thể thu thập tài nguyên siêu phàm hiệu quả hơn!
Văn minh cấp một và cấp hai thực sự là một bước nhảy vọt.
Ở một góc xó, thì chẳng có tiền đồ gì, vất vả một năm cũng chỉ sản xuất được 10 linh vận.
Trong khi người khác chỉ nhặt ve chai cũng có thu nhập 10-20 linh vận.
Hơn nữa văn minh có thể xây dựng Thiên Không chi thành thì khoa học kỹ thuật duy vật cũng không hề yếu, công trình của một thành thị vốn rất lớn, thép xi măng kia chẳng phải đều từ nhà máy sản xuất ra sao?
Việc huy động nhân lực vật lực, đòi hỏi năng lực tổ chức. Việc xây dựng Thiên Không chi thành, lại càng cần đến năng lực nghiên cứu phát minh, thực sự cho rằng dễ dàng lừa gạt là thành sao?! Trong quá trình xây dựng kỳ quan, toàn bộ lực lượng xã hội sẽ được thống nhất lại với nhau.
Mà thu nhập hàng năm của văn minh cấp hai đạt tới 100 linh vận.
Một khi nổ ra chiến tranh, văn minh cấp hai thường có thể đánh bại văn minh cấp một.
Về phần sự chênh lệch giữa văn minh cấp ba và cấp hai còn lớn hơn nữa!
Trong đó, điểm mấu chốt nhất là khoa học kỹ thuật duy tâm!
Đúng vậy, văn minh cấp ba sở hữu kỹ thuật đặc biệt riêng.
Kỹ thuật này, thường dựa vào một dị tượng nào đó khai thác, và phát triển đến quy tắc cực hạn nào đó!
Dị tượng này không nhất định là cấp thiên tai, nhưng chỉ cần phát triển quy tắc duy tâm đến cực hạn, kết hợp với việc đầu tư một lượng lớn linh vận, thì năng lực chiến đấu quả thực là cực kỳ khoa trương, còn mạnh hơn dị tượng bản thân!
Lục Viễn nhìn đến đây, ban đầu hơi khó hiểu, rất nhanh trong lòng đã rõ, ví dụ như năng lực Mộng Cảnh của cây Anh Ngu rất mạnh đúng không?
Nhưng "Lục Nhân nhạc viên" lại là năng lực Mộng Cảnh được gia tăng, kiểu phát triển này, là cây Anh Ngu không thể làm được.
Họa Bì 【Linh Ngôn】 mạnh đúng không?
Nhưng công suất chuyển vận của Họa Bì thực tế lại có hạn, dù là Họa Bì thời kỳ đỉnh cao, 【Linh Ngôn】 chưa chắc đã hơn được bom nguyên tử, nếu không Cây Sinh Mệnh của Lục Viễn sớm đã bị nổ tung.
Nhưng nếu phát triển 【Linh Ngôn】 đến cực hạn, giải trừ hạn chế công suất, rồi lại đầu tư một lượng lớn linh vận, nhất định có thể khai phá ra vũ khí duy tâm hủy thiên diệt địa mạnh hơn cả bom nguyên tử.
Kết quả khoa trương này khiến cho văn minh cấp ba, có thể trực tiếp treo lên đánh văn minh cấp hai!
Nhưng!
Văn minh từ cấp một đến cấp ba, vẫn chỉ thuộc phạm trù văn minh cấp thấp mà thôi...
Từ văn minh cấp bốn đến cấp sáu, mới được xem là phạm trù văn minh trung cấp.
Văn minh có thể đạt đến cấp độ này, rất hiếm hoi.
Chỉ có văn minh trung cấp mới có cơ hội sống sót trong đại tai kỷ nguyên.
Tấn công có thể giải quyết bằng kỹ thuật đặc biệt, nhưng bảo mệnh mới là quan trọng. Đúng vậy, sự khác biệt lớn nhất giữa cấp ba và cấp bốn chính là khoa học kỹ thuật duy tâm về phương diện bảo mệnh.
Chỉ khi còn sống, mới có tương lai.
Văn minh trung cấp, hoặc có năng lực không gian quy mô lớn, hoặc có phương pháp đào tẩu như đào đất.
Vì vậy, văn minh Thử Mễ Bá cho rằng, trước kia bọn họ vốn là một văn minh trung cấp. Dù hiện tại chỉ là văn minh cấp một, nhưng năng lực bảo mệnh của họ cũng không phải để trưng.
Văn minh Lục Nhân rất mạnh, nhưng vẫn không thuộc phạm trù văn minh cao cấp.
Về phần văn minh cao cấp trong truyền thuyết... vì mất trí nhớ, thông tin về phương diện này không thể khảo cứu. Rốt cuộc thì Đại Lai đế quốc, văn minh Bánh Răng là trung cấp hay cao cấp, vẫn chưa thể xác định.
Nói tóm lại, nghĩ quá xa cũng không có ý nghĩa, điều nhân loại cần làm là đứng vững chân, ít nhất không nên lãng phí cơ hội quý giá ở giai đoạn đầu kỷ nguyên.
"Theo cách nói này, nhân loại là cấp một hay cấp hai? Cấp ba chắc chắn là chưa đủ."
Theo cách nói thu nhập hàng năm, nếu không tính cả Cây Sinh Mệnh và cây Anh Ngu, thì nhân loại kỳ thực chỉ nhỉnh hơn cấp một một chút...
Nghèo thật!
Dù có Thiên Không chi thành, nhưng lại không phải do mình xây dựng, thực lực công nghiệp thì quá kém, nếu muốn để nhân loại tự mình tạo dựng được cơ đồ...
Thì đúng là chuyện phải làm cả đời!
"Haizz!" Lục Viễn thở dài ngao ngán, "Vậy là sau khi vất vả một hồi, cũng chỉ là văn minh cấp thấp nhất – cấp một thôi sao?"
"Tuy có một Thiên Không chi thành, nhưng thực lực cứng cỏi thực sự không đạt tiêu chuẩn..."
Nên hắn cũng lười đi ảo tưởng về sự hùng mạnh của Đại Lai đế quốc, văn minh Bánh Răng, hiện tại mục tiêu của 18 nền văn minh nhân loại rất đơn giản: có được năng lực công nghiệp, trở thành một văn minh cấp hai nhỏ bé!
Mà cái gọi là đường tắt, tự nhiên là —— giao dịch. Bất quá giao dịch cần có tư bản, cái nghèo đã bày ra trước mắt, thế là đám thợ thủ công dù là nước đến chân mới nhảy, cũng đang điên cuồng sản xuất, rèn đúc, may vá, cố gắng tạo ra càng nhiều càng tốt.
Mặt khác, cũng giống như các thành phố còn lại của nhân loại, các nhà khoa học của Thiên Không chi thành đang làm một việc giống nhau: kiểm kê tài sản của mình!
Và... hạ cánh xuống thành phố!
Mãi đến tháng thứ hai, Thiên Không chi thành rốt cục hạ xuống trên một bình nguyên khá bằng phẳng. "Ầm ầm!"
Khi mặt đất đột nhiên phải chịu đựng một con quái vật khổng lồ 180 triệu tấn, vẫn gây ra một trận địa chấn nhỏ. Bụi bặm dày đặc, nhấc lên một cơn cuồng phong. "Thiên Không chi thành, kết cấu tổng thể hoàn hảo... Đang kiểm tra mạch năng lượng, khu B7 bị hư tổn nhẹ."
"Hệ thống điện lực hoàn hảo..."
"Động cơ xoắn ốc đóng."
"Không có ai bị thương!"
Nửa tiếng sau, đài phát thanh vang lên giọng MC ngọt ngào: "Kính thưa công dân Lục Nhân chi thành, mọi người khỏe không, Thiên Không chi thành đã hạ cánh ổn định."
"Do các yếu tố không ổn định bên ngoài vẫn tồn tại, xin các thị dân hoạt động trong phạm vi 10km quanh thành phố, không đến gần khu vực hoạt động của văn minh Thử Mễ Bá."
"Cũng không cần quá lo lắng, chúng ta đã thiết lập quan hệ ngoại giao ổn định với các văn minh khác."
Theo lớp bụi đất mịt mù bao phủ trời đất dần lắng xuống, mọi thứ nhanh chóng trở lại bình thường. Ngay sau đó, một vài người dân thường đã đứng trên nền đất vàng, dùng sức dậm chân và hít thở bầu không khí quen thuộc.
Loài người là sinh vật sống trên mặt đất, sau một thời gian dài bay lượn trên không trung, khi trở về với đất mẹ, trong lòng luôn có một cảm giác bình yên sâu sắc.
“Nàyyy!!” Có người cất tiếng hô lớn.
Giọng nói vang dội ấy lan đi rất xa. . .
Về các hoạt động ngoài trời của người dân, giới lãnh đạo cấp cao thực tế cũng có những ý kiến trái chiều.
Một bộ phận chuyên gia đề nghị nên hạn chế người dân thường ở trong thành phố, như vậy có thể giảm thiểu rất nhiều rủi ro. Dù sao thì cuộc sống hiện tại cũng sung túc, các hoạt động giải trí cũng nhiều hơn trước kia. Để mọi người ở trong thành phố sẽ giảm bớt nhiều phiền phức.
Nhưng cũng có các chuyên gia cho rằng việc tiếp xúc sớm với đại lục Bàn Cổ cũng chưa chắc đã là điều xấu. Môi trường tương lai khắc nghiệt, người dân không thể mãi được bảo bọc, tiếp xúc sớm với sự khắc nghiệt của thiên nhiên cũng là điều tốt.
Thậm chí có một số chuyên gia cấp tiến còn đề nghị: tất cả trẻ em, kể cả những học sinh vừa tốt nghiệp, đều phải tham gia sinh tồn ngoài trời một tháng! Nếu không nếm chút khổ sở, không bị côn trùng, chuột bọ quấy rầy một tháng như vậy thì làm sao cảm nhận được sự ấm áp mà nền văn minh mang lại chứ!
Đối với đề nghị này, Lục Viễn không đưa ra bất kỳ bình luận nào, chỉ hơi để ý một chút. Thực ra trong lòng hắn cũng thấy rằng chương trình học sinh tồn ngoài trời này rất tốt. . Hồi đó, Lão Lục ta cũng đã phải cầu sinh rất nhiều năm mà!
“Còn học sinh bây giờ, cơ bản đều là cường giả cấp 2, sẽ không dễ dàng ‘ngỏm’ như vậy đâu.”
Lục Viễn khẽ thở dài, hắn đứng trên tầng cao nhất của cây Anh Ngu, ngắm nhìn thế giới rộng lớn, dường như vô tận.
Cách đó hơn mười cây số có một dòng sông lớn, rất thuận tiện cho việc bổ sung nguồn nước. Nhóm học sinh hoạt động ngoài trời đầu tiên đang ở đó thực hành khóa học. Các chàng trai cô gái thoải mái nô đùa bên bờ sông, họ không hề biết rằng nếu không bắt được con mồi thì sẽ phải đối mặt với số phận đói khát.
"Đói mấy ngày cũng không c·hết."
"Có khóc cũng chẳng ai cứu được đâu!"
Lục Viễn thích thú nghĩ vậy, nhưng lại không quá yên tâm: “Lục Đại, ngươi hãy đi âm thầm theo dõi bọn chúng đi, đừng để bị cá sấu ăn thật. Trước khi c·hết thì kệ chúng nó, bị ăn mất một cái chân cũng không sao."
“Vâng!” Vương Trùng vỗ cánh bay đi.
Nơi này cách khu an toàn của văn minh Rize 60 cây số, cách địa điểm hoạt động của văn minh Thử Mễ Bá khoảng 200 cây số. Nếu có bất cứ rủi ro gì xảy ra thì cũng có một khoảng thời gian đệm kha khá.
"Lão Lục, nhân loại đã kiểm kê xong tài sản, thành phố cũng đã hạ cánh." Lão Miêu men theo dây leo, nhanh nhẹn chạy lên tầng cao nhất, "Tính khi nào đi giao dịch? Chiến hữu của ngươi, Miêu gia, đang sốt ruột lắm rồi đấy."
Lão Miêu kể từ khi biết về sự phân chia cấp bậc của các nền văn minh liền luôn mong muốn tranh thủ thời gian để nhảy lên văn minh cấp hai. Cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu công nghiệp thôi.
“Sắp thôi, sắp thôi.”
Trong một tháng qua, mọi người đã kiểm kê xong tài sản hiện có. Giá trị linh hồn của nhân loại tổng cộng là 293 linh vận. Chủ yếu là do công lao của các cao thủ (không tính giá trị linh hồn của Lục Viễn và Ốc Biển). Giá trị Thần Chi Kỹ là 10221 linh vận, chiếm phần lớn nhất. Giá trị các loại động thực vật siêu phàm khoảng 233 linh vận (không bao gồm Cây Sự Sống và cây Anh Ngu). Trong ba mươi năm, loài người đã sáng tạo ra các vật phẩm siêu phàm với giá trị là 413 linh vận. Đây là những thứ có thể mang ra giao dịch được (không bao gồm Vạn Năng Nhà Máy, ma phương năng lượng và tài sản riêng của Lục Viễn). Trong quốc khố có các loại vật liệu trị giá 512 linh vận, trong đó bao gồm mai rùa Bất Diệt Cự Quy (cấp Hi Hữu), lá cây và lõi cây Anh Ngu, cùng các bảo vật nhặt được trên đường đi. (Chưa bao gồm vật phẩm cá nhân của Lục Viễn. Trong dân gian cũng còn một vài vật phẩm cá nhân chưa được đưa vào). Nếu tính cả 90 phần trăm rủi ro khi đánh cược thì tổng cộng có khoảng 1000 linh vận là toàn bộ tài sản loài người có thể mang đi giao dịch được!
Đó là sự tích lũy trong gần bốn mươi năm! Trung bình mỗi năm được khoảng hai mươi lăm linh vận!
Đương nhiên, những con số này chỉ tính theo giá trị năng lượng cơ bản nhất, trong quá trình giao dịch, thường sẽ có chút chênh lệch nhỏ về giá, cái này còn phụ thuộc vào kỹ năng đàm phán và nhu cầu của cả hai bên.
Lục Viễn nhìn danh sách tài sản, tuy trong tay hắn vẫn còn một lượng lớn tài sản nhưng những thứ này không thể đưa ra ánh sáng và cũng không thể mang ra giao dịch. Hắn nhìn Lão Miêu, cười khổ nói: "Haiz, bình thường thì đúng là có cảm nhận được loài người rất nghèo nhưng đó chỉ là một cảm giác mơ hồ thôi."
"Đến khi thật sự kiểm kê ra thì mới biết chúng ta. ."
"Thật sự không biết phải nói sao. . . "
"Thật muốn bán chút Da Vẽ để làm trang bị quá."
Lão Miêu gật gù đắc ý: “Nhịn đi. . Da Vẽ là một loại da thuộc có tiềm năng để làm trang bị Thần Thoại, vậy là ở một đẳng cấp khác rồi. Ngươi mà lộ ra thì sẽ rất nguy hiểm. Một nền văn minh lớn như Thử Mễ Bá cũng không có trang bị Bất Hủ. Ngay cả giá cả cũng không có luôn. (chú thích: Truyền kỳ sử bất hủ thần thoại). Đúng vậy, trong quyển sách kia cũng không có ghi giá trị của ‘Bất Hủ’, chứng tỏ thứ đó quả thực vô cùng quý hiếm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận