Dẫn Trước Nhân Loại Một Ngàn Năm

Chương 607: Chiến hữu, mất tích ba tháng, lại tham thứ gì? (1)

Chương 607: Chiến hữu, mất tích ba tháng, lại tham thứ gì? (1)
Cũng không biết đã qua bao lâu, Lục Viễn từ trạng thái hôn mê sâu tỉnh lại, có chút mờ mịt mở mắt ra, nhìn thấy biển cả xanh thẳm kia cùng "Thiên Không bảo lũy" đang chờ đợi ở bên cạnh. Trong khoảnh khắc, hắn không thể nhớ ra nổi mình rốt cuộc là ai. Mấy chục vạn con chim líu ríu, đậu trên người hắn nô đùa, vui chơi, xây tổ. Mấy tháng trôi qua, chúng nó xem gã khổng lồ không nhúc nhích này như một ngọn núi nhỏ. “Ta là… Lục Viễn?” Ký ức mơ hồ cuối cùng cũng thức tỉnh trong đầu, hắn thở ra một hơi trọc khí trong lồng ngực. Trước đây, mỗi lần linh cảm qua đi, sẽ mang đến sự mệt mỏi khó tả, giống như đại não bị vắt kiệt vậy. Nhưng bây giờ, Lục Viễn cảm thấy tinh thần mình sảng khoái, trong cử chỉ giơ tay nhấc chân đều ẩn chứa sức mạnh không nói nên lời. Ánh mắt nhìn mảnh thiên địa này cũng có chút khác xưa. Trước đây, nhận thức của hắn về Bàn Cổ đại lục chỉ giới hạn ở… Đây là nơi dung thân của mình, nếu Bàn Cổ đại lục diệt vong, cùng lắm thì đổi một nơi khác. Nhưng bây giờ, Lục Viễn nhìn lên bầu trời, suýt chút nữa đã cúi đầu quỳ lạy: “Đa tạ nghĩa phụ nghĩa mẫu đã cứu ta!” Bàn Cổ đại lục không có bất kỳ hồi đáp nào, gió biển mằn mặn thổi vào mặt, chỉ có tiếng chim líu ríu kia thay thế cho suy nghĩ của ý chí thế giới. Nó trầm mặc lặng lẽ, càng không cần lời nói, trong lịch sử vô số anh hùng hảo hán, đều vì thế giới này mà khẳng khái chịu chết, đều chỉ bởi vì nơi đây là mảnh đất đã sinh ra và nuôi dưỡng chúng ta. Lần này, Lục Viễn mới thực sự cảm thấy đồng cảm, phóng mắt không thấy cố hương, ngẩng đầu vẫn là cùng một bầu trời sao. ….…. Cứ như vậy ngây người một hồi, Lục Viễn giám định thuộc tính nhân vật của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận