Dẫn Trước Nhân Loại Một Ngàn Năm

Chương 185: Làm ruộng cùng khai hoang

Chương 185: Làm ruộng và khai hoang
Lục Viễn không mấy phản ứng với lời tiểu thư, phối hợp vươn vai một cái thật dài: "Đến lúc bắt đầu cuộc sống mới rồi!"
Đúng vậy, nơi này xem như nhà mới, là nơi hắn muốn sống lâu dài.
Cầm cuốc, hắn ra sức khai khẩn bên hồ nước.
Một lần tình cờ, hắn biết hát vài bài hát cũ, dù rằng về sau thường quên mất lời.
Cũng có khi, hắn sẽ cảm khái, nhân sinh chỉ là một vòng luân hồi gian nan.
Hắn từ di tích văn minh Meda, khai khẩn đồng ruộng, nuôi dưỡng động vật.
Chạy mấy vạn cây số, đến di tích văn minh Lục Nhân, khai khẩn đồng ruộng, nuôi dưỡng động vật.
(4K: Lục nhân: thảm cỏ xanh) Mọi chuyện dường như không có gì thay đổi.
Ngay cả tâm tính, cũng không biến đổi quá lớn…
Hắn vẫn có chút cô đơn, muốn trở về quê hương ấm áp, nhớ cha mẹ, nhớ bạn bè, cả những ông sếp mặt bự cũng có chút nhớ – tên ông thủ trưởng kia là gì, dáng dấp thế nào?
Nhưng thực tế lại biến đổi rất nhiều, sa mạc, chim bay, đường đi, chợt thu tay lại, mới phát hiện bản thân nhận được rất nhiều.
Ít nhất nỗi cô đơn này, là thứ hiện tại hắn có thể chấp nhận.
【Ta cũng muốn làm ruộng, ta rất muốn thấy mầm non nảy nở.】 Xem này, lời này cứ ríu rít bên tai, dù có cô độc cũng bị nàng gọi cho hết.
"Không đi, vẫn thích chơi đồ điện tử." Lão Miêu vô tình cự tuyệt.
Rùa đen còn ngủ, Lục Viễn trước cho lũ sói vài cái bánh cao lương, sau đó vác cuốc, tâm tình không tệ đeo Ốc Biển lên, thổi dân ca, đến gần tổ của gà nữ sĩ.
Dùng xẻng xúc chút phân hữu cơ, trộn lẫn với đất.
Gà rắn cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, không biết gã này đang giở trò gì.
"Không có cách nào, làm ruộng là thế."
"Cái này gọi là ủ phân."
"Đổ trực tiếp phân lên thì cây giống sẽ cháy, phải qua một loạt quá trình lên men mới thành mùn cải tạo đất được."
Ốc Biển ngơ ngác, ồ, mọi chuyện thi vị giàu tính thơ ca, một khi chuyển sang thực tiễn, đều lộ vẻ dung tục.
Lục Viễn lại khai phá đám đá vụn xung quanh, lộ ra lớp đất màu vàng kim phía dưới.
Nơi này có thể từng là công viên, mọc nhiều cỏ dại và cây xương rồng cảnh.
Do bão cát quét, chất dinh dưỡng trong đất bị xói mòn khá nghiêm trọng.
Rồi trồng Cây Sự Sống vào đây.
Soạt!
Cây Sự Sống thần kỳ xòe cành lá, khổ sở nhiều năm vậy, xem như hết khổ tới sướng, có chỗ yên ổn.
"Lạc lạc cộc!" Gà rắn thấy Cây Sự Sống, mắt tròn xoe, lộ vẻ kinh hãi.
Gà trời sinh thích thực vật, thứ này quá tuyệt đẹp!
Thiên Không Chi Thành, quả thực không có loài cây nào lớn đến thế.
Ba năm nay, Cây Sự Sống đã “xơi” hết bốn bộ thi thể Dị tượng trong phi thuyền của văn minh Rize, phát triển đến độ cao 15 mét, đường kính thân cây đạt 40 cm. “Hình thuộc tính” của cây lớn này còn cao đến 34 điểm! (Khí và thần lực tương đương bản thể Lục Viễn). Dù nhìn ở góc độ nào, nó cũng là một con quái vật khổng lồ có khả năng tự vệ.
Rất nhanh, Cây Sự Sống tỏa ra sinh mệnh lực vi diệu, thu hút một đàn chim chóc ríu rít.
Hoa ăn thịt người ăn quá nhiều Dị tượng, dần kén ăn, cũng mất hứng với mấy con vật nhỏ, mặc chúng nô đùa trên cành cây. Dù sao bản tính của cây lớn là “hậu đức tải vật” mà.
"Trồng gì thì tốt nhỉ... lúa mì, bắp ngô, trồng thêm dưa gang, đậu?" 【Dưa gang là gì, đậu là gì?】 "Mấy loại cây chịu hạn, người Rize cho ta hạt giống, mùi vị ngon đấy."
Về lý thuyết, 0.5 mẫu ruộng bắp có thể nuôi sống một người.
Mà sinh mệnh lực vi diệu Cây Sự Sống phát ra có thể giúp thực vật xung quanh phát triển tốt hơn, sản lượng tăng khoảng 30-40%, nên 0.3-0.4 mẫu là đủ một người ăn.
Lục Viễn dự định khai khẩn 4 mẫu ruộng.
Như vậy, nuôi một con rùa đen, vài con sói, thêm một con gà, mỗi năm vẫn dư khá nhiều lương thực.
Sau khi khai khẩn xong đám ruộng này, sẽ làm thêm một cái lều lớn.
Khí hậu nơi này quá khô hạn, làm ruộng cần tốn rất nhiều nước.
Còn lều lớn có thể giảm bớt sự bốc hơi nước, khung và màng che chắn đương nhiên là người Rize cho.
Cuối cùng làm một con bù nhìn tinh xảo, dựng trên nóc lều.
Rồi dán hình mắt nhện lên mặt bù nhìn... Ừm, đến giờ phút này, hình mắt này quả thực không có tác dụng lớn, dùng để dọa động vật nhỏ là hợp nhất.
Làm xong hết mọi việc, Lục Viễn trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn từ tận đáy lòng.
"Làm ruộng, thật thỏa mãn... Khi mới tới Bàn Cổ đại lục, ta động một chút là tinh thần sụp đổ, oán trời trách đất, còn bị trầm cảm một phen."
"Lúc đó không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra."
"Giờ nghĩ lại, mới biết đó là trầm cảm."
Lục Viễn nhớ lại quá khứ, cảm thấy phảng phất như đã cách một đời.
【Rồi sao? Làm sao chữa khỏi?】 "Đánh nhau mà khỏi, ta cùng một con thằn lằn đánh một trận nảy lửa cả ngày trời. Rồi về nhà viết nhật ký: Mẹ ơi, giờ con mạnh lắm rồi!"
【Đúng với hình tượng ác nhân kinh điển của ngươi.】【Chừa chút thức ăn, cho lũ chim nhỏ ăn đi. Ở đây, chúng cũng không có gì ăn.】Lục Viễn bắt đầu trêu nàng, ném mấy hạt bắp vào trong Ốc Biển.
【Ta không ăn được cái này, cho chim nhỏ đi.】 "Để ngươi làm ruộng đấy, chờ bắp lớn, thích cho con chim nào ăn thì cho. Khu vực khai hoang của ngươi thì ngươi làm chủ."
"Ta khai hoang khu vực này, trước hết phải nuôi sống bản thân. Không có con chim nào có thể cướp thức ăn từ Tham Lam Ma Thần cả."
[...] Ốc Biển tiểu thư rõ ràng không có sức cuốc, ngay cả di chuyển cũng không được, chỉ có thể khẩn cầu lũ sói đang ngủ gà ngủ gật dưới bóng cây, nói vài lời dễ nghe.
Mấy con sói này không biết ăn phải thuốc mê gì, đi đến một góc, đặt chân xuống, bắt đầu đào hố.
Ngay cả gà rắn cũng từ trong tổ bò ra, dùng móng đào đất.
Đến khi chúng đào xong, Ốc Biển vui vẻ vùi hạt bắp vào.
Mấy con sói lại cẩn thận lấp hố, còn ngậm nước ấm tưới vào, cuối cùng còn tè một chút.
Ở vùng đất cằn cỗi này, chút dung dịch amoniac này xem như phân bón quý hiếm.
Lục Viễn thấy kỳ lạ: "Sao làm được vậy? Ngươi có năng lực giao tiếp với động vật?"
Lão Lang làm được không lạ, nhưng mấy con sói cái này mới tới mà, sao tự nhiên lại nghe lời thế?
【Nhìn vẻ mặt ngươi kìa, có phải hơi ngạc nhiên không? Sao ngươi không tiếp tục làm khó ta nữa vậy?】 【Được thôi, nếu ngươi muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi biết, ta chỉ là thuận theo tâm tình của chúng nó.】【Khi ở trong điều kiện không quá mệt mỏi, thực ra chúng cũng muốn làm gì đó, chỉ là ngươi mãi không phát hiện thôi.】Lục Viễn nhìn mấy con sói kia, xoa xoa bụng mềm của chúng.
Tuổi trẻ thật tốt, lũ sói cái này, chẳng lẽ vừa sinh ra mới hai ba năm, đã bị lừa đến đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận