Dẫn Trước Nhân Loại Một Ngàn Năm

Chương 616: Ta chính là bản Kỷ nguyên lúc đầu thần thoại (1)

Chương 616: Ta chính là thần thoại khởi đầu Kỷ nguyên (1)
Nhóm lão dị nhân thế mà còn cười trên nỗi đau của người khác: [Lục Viễn, ngươi chọc phải tổ ong vò vẽ nào thế? Thế mà một lần gặp tới bốn cái, ha ha!]
Lục Viễn tức giận nói: “Liên quan gì đến ta chứ….…. Chỉ là di tích này quá điên cuồng, đã thu hút hết đám gia hỏa này tới.”
Nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút cũng là bình thường, loại Dị tượng như [Ma] này là có trí tuệ, liên thủ với nhau là chuyện hết sức bình thường. Chỉ nghe hai [Ma] mới tới kia hừ lạnh nói: “Có gì mà ồn ào?!”
“Lý niệm khác biệt, vậy thì *ai đi đường nấy Dương quan đạo*, chúng ta nhất định phải giải quyết chuyện nơi đây, mới có khả năng từ từ phát triển, tiến thêm một bước rời khỏi Bàn Cổ đại lục.”
[Ma] mọc răng nanh lợn rừng kia nói: “Các ngươi có biện pháp giải quyết nào sao?”
Solomon nói: “Không có biện pháp nào đặc biệt tốt….…. Di tích này nước quá sâu, mấy người chúng ta cộng lại cũng không phải là đối thủ.”
“Nhưng ta có thể thông qua việc công khai một số thông tin cấm kỵ, triệu hoán [Quỷ] tới, phá hủy toàn bộ di tích này.”
“Bản thân ta cũng sẽ bị truy sát đến chết, các nền văn minh xung quanh phần lớn sẽ không còn tồn tại, cần các ngươi cùng chia sẻ rủi ro.”
Lục Viễn trong nháy mắt này, lông tơ đều dựng đứng! Người này thế mà muốn triệu hoán [Quỷ]! Cũng may hắn có một trái tim lớn, không ngừng khuyên bảo chính mình “đừng xúc động, lại quan sát thêm một hồi”. Rất hiển nhiên, biện pháp này đối với những [Ma] này mà nói, cũng không tính là quá mỹ diệu, bọn hắn không muốn gánh chịu rủi ro. [Ma] tuy có thể *khởi tử hoàn sinh*, nhưng mất hết toàn bộ ký ức cũng đồng nghĩa với tử vong. Hắn là lão quái vật sống qua mấy Kỷ nguyên, *khởi tử hoàn sinh* rồi, chính mình còn là mình sao? Nghe hắn nói như vậy, mấy [Ma] khác tự nhiên cũng không muốn gánh chịu rủi ro. [Ma] răng nanh lợn rừng nói: “Chờ chúng ta rời khỏi nơi này, ngươi hãy triệu hoán [Quỷ].”
“Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ chọn lựa một chủng tộc cao cấp đáng giá, để ngươi đầu thai tốt. Đương nhiên là chủng tộc trị cao, mạnh hơn nhiều so với nhục thân bình thường bây giờ của ngươi.”
Solomon cười lạnh như băng: “Xem ra các ngươi đã quên quá nhiều thứ, không chỉ bắt đầu e ngại tử vong, còn lấy chủng tộc trị để phân chia mạnh yếu của một nền văn minh. Thật sự là càng ngày càng ngây thơ.”
“Tính mạng của ta, ký ức, đáng giá hơn của các ngươi nhiều. Các ngươi chết ở Kỷ nguyên trước, Kỷ nguyên này vừa mới khôi phục, lại có bao nhiêu ký ức mà nói?”
“Các ngươi đi triệu hoán [Quỷ] mới là lựa chọn chính xác.”
Nhưng hai [Ma] mới tới lại không đồng ý, ngược lại bắt đầu tranh luận: “Chủng tộc ta dẫn dắt, chủng tộc trị thuộc hàng *ngàn dặm mới tìm được một*, nếu bị diệt sạch, đi đâu tìm cái tốt hơn?”
“Nền văn minh của ta có đông đảo nhà khoa học, có tiềm lực phát triển tới văn minh cấp năm, mạo muội hủy diệt, đúng là không khôn ngoan.”
Ở một mức độ nào đó, [Ma] và người không có gì khác biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận