Dẫn Trước Nhân Loại Một Ngàn Năm

Chương 199: "Thuận tâm ý" năng lực

Chương 199: Năng lực "Thuận tâm ý"
Đoạn huyễn cảnh nhỏ bé này đến đây là kết thúc.
Có lẽ vì Lục Viễn quá chìm đắm không thể thoát ra được nên cô Ốc Biển đã cưỡng chế lôi hắn ra khỏi huyễn cảnh.
Từ huyễn cảnh của Lục Nhân trở về thực tại, quả thực giống như từ thế giới chim hót hoa nở đột ngột chuyển sang sa mạc cháy bỏng.
Không khí nóng bức khô khốc ập vào mặt, Lục Viễn thở một hơi thật sâu, lắc đầu, cảm thấy có chút choáng váng.
"Công viên Lục Nhân, kỹ thuật thật là trâu bò."
Mà sự táo bạo của người Lục Nhân cũng khiến người kinh ngạc không thốt nên lời.
"Thuận tâm ý, lại còn có Thần Chi Kỹ như vậy..."
"Ngươi phát hiện tin tức gì?" Lão Miêu tò mò hỏi.
Lục Viễn giải thích qua loa, Lão Miêu không ngừng gãi cổ, vẻ mặt khá sốc.
Hắn lại nhìn thoáng qua người sống sót duy nhất, cô Ốc Biển, có lẽ chính là người sở hữu "Thuận tâm ý"... Ốc Biển luôn tỏ ra rất toàn năng, ngay cả việc vừa rồi lôi Lục Viễn từ huyễn cảnh ra ngoài cũng không phải người bình thường có thể làm được.
Liên quan đến sự diệt vong của văn minh Lục Nhân, càng thêm khó bề phân biệt.
Nếu như kế hoạch của Thần Lục Nhân thành công, cả nền văn minh Lục Nhân đều đã phi thăng, Ốc Biển không nên ở đây; nếu kế hoạch thất bại, nàng càng không nên ở đây, cũng nên c·hết cùng.
Lục Viễn thở dài một hơi, có thể hiểu tâm tình của nàng, nhưng lại không biết nên an ủi thế nào.
Ốc Biển luôn mồm luôn miệng, đầy sức sống, giờ đây lại lộ ra chút ưu thương.
Sự thật tuyệt vọng đang vây quanh nàng, chỉ cần đưa tay nhẹ nhàng chạm vào liền có thể đâm thủng cái bong bóng nhỏ bé mang tên "Đáp án".
Thế nhưng nàng sao dám chứ?
Nàng chỉ là một Ốc Biển nhỏ bé, không có quá nhiều kinh nghiệm sống, ngay cả cái tên cũng là do Lục Viễn đặt cho.
Nàng trốn trong cái phòng chật hẹp kia, ẩn mình không biết bao lâu.
Nàng không phải là chiến binh dày dạn kinh nghiệm, không phải Lão Lang mở hậu cung, cũng không phải con rùa chỉ biết ăn ngủ nghỉ.
Nàng chỉ là Ốc Biển.
Nàng cảm thấy mình tan ra thành một đám hơi nước vô hình, từ trong vỏ ốc bay ra ngoài đám cỏ dại, nhưng dù là cỏ dại cũng chỉ là một phần của sự thật, mặt đất khô cằn rất nhanh sẽ làm bốc hơi sạch sẽ cái hơi nước kia.
Nàng sinh ra cảm giác bị ngộp trong nước.
Không ai có thể cứu vớt nàng, chỉ có bản thân mình tiếp nhận hết thảy.
"Ốc Biển, ngươi cũng nên chấp nhận thực tế đi." Mèo cam vẫn lạnh lùng thực tế như thường lệ, "Cũng giống như lúc đầu ta nghe nói văn minh của mình đã biến mất, ta cũng đã rất đau khổ một thời gian dài."
"Còn có một kẻ đáng ghét cười nhạo ta nữa chứ. Ta không thể không giả bộ như không có chuyện gì."
"Ngươi còn may mắn hơn ta một chút ở chỗ, ngươi vẫn có thể tìm thấy sự thật, mà lại còn có mọi người an ủi. Lúc đầu ta thì ai thèm quan tâm?"
Đúng lúc này, Lục Viễn quay về hang ổ.
Rau quả trong lều lớn vẫn xanh tươi, gà rắn cùng đàn gà con đang ngủ say dưới Cây Sinh Mệnh.
Càng gần trung tâm thành phố, trường vực thần bí kia càng thêm mạnh mẽ.
Lục Viễn không thể không chụp lên đầu một cái mặt nạ sắt đen.
Rồi phát ra năng lượng mồi lửa cấp bốn ra ngoài cơ thể, tạo thành một lớp giáp năng lượng màu đỏ rực thì mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
[Gà nữ sĩ... Không tỉnh lại sao?] Ốc Biển cố gắng phát ra một chút thanh âm, rụt rè, có chút tương tự với nàng lúc ban đầu.
Lục Viễn thở dài: "Đám gà con sợ là không cứu nổi."
"Gà mẹ dường như vẫn còn chút dao động tinh thần, nhưng nơi này quá gần trung tâm thành phố, lâu dài vẫn nguy hiểm đến tính mạng."
Lục Viễn mở mắt gà con, đám gà đáng thương này hoàn toàn mất đi phản ứng sinh mệnh bình thường, giống như từng cỗ t·hi t·hể ấm áp. Gà rắn là sinh mệnh siêu phàm cấp 3, có chút sức đề kháng về tinh thần.
Lục Viễn đút cho nó chút nước Quả Hồn Anh. Gà mái cao ba mét mở mắt ra, "Lạc lạc đát" kêu lên, chân gà dùng sức đạp mấy cái.
Trong hốc mắt chảy ra những giọt nước mắt chua xót.
Nơi này cách trung tâm thành phố quá gần, cường độ ảo giác đã gấp 5 lần so với thôn Sa Lý rồi!
"Nếu ngươi còn đi được thì hãy rời khỏi đây, mang theo đàn con của ngươi."
"Đi không nổi cũng chỉ có thể c·hết ở đây thôi."
Lục Viễn cầm cái mặt nạ sắt đen, trùm lên đầu gà, rồi nhét lũ gà con vào sọt, để nó dùng miệng ngậm lấy.
Nó "Đắp" một tiếng, kêu một tiếng, tựa hồ cũng biết nơi này nguy hiểm, rất khó rời đi.
Ốc Biển thấy dáng vẻ gà nữ sĩ cố hết sức nhích từng chút một trên mặt đất, sâu trong lòng sinh ra một loại mờ mịt cùng do dự vi diệu —— dường như nàng mới là kẻ cầm đầu.
Lục Viễn cũng mờ mịt tương tự.
Nhất định phải nhanh chóng đưa ra lựa chọn vấn đề đi hay ở!
Trường vực do trung tâm thành phố phát ra đang tiếp tục tăng cường, nếu cứ tiếp tục như vậy, Lục Viễn và Ốc Biển sớm muộn cũng không chịu được.
Là phá hủy cái vật kia, hay là cứ vậy mà rút lui?
Nhất định phải nhanh chóng chọn lựa!
Lục Viễn liếm đôi môi khô khốc, nhìn xung quanh, chim nhỏ làm tổ trên Cây Sinh Mệnh cũng đã hôn mê.
Mà các loài động vật hoang dã ở Thiên Không Chi Thành, nào là cá sấu, thằn lằn, tuần lộc, thỏ, chuột, tất cả đều không rõ sống c·hết, nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Cảnh tượng này thật sự hãi hùng, nghĩa là trước khi hôn mê chúng từng cố trốn chạy, cho nên mới cùng nhau từ trong hang ra ngoài.
Một ốc đảo to lớn mà chỉ có mấy người họ miễn cưỡng gắng gượng, khiến người ta rùng mình.
Ngay lúc Lục Viễn còn đang do dự chưa quyết thì một giọng nói vang lên bên tai.
[Lục tiên sinh, chúng ta tiếp tục huyễn cảnh lúc nãy đi.] [Có lẽ thông qua huyễn cảnh kia, có thể hiểu rõ văn minh Lục Nhân đã diệt vong như thế nào, có nhiều tin tức hơn rồi tính tiếp.] Giọng nàng run rẩy, càng nói càng nhỏ, mang cảm giác dù sao cũng một đao, đâm ngang cũng một đao.
Lại thêm việc không có quá nhiều thời gian do dự, nàng chỉ có thể nghển cổ lên để một đao kia chém xuống.
Lục Viễn hiểu Ốc Biển đang nghĩ gì, người di tộc đáng thương của văn minh Lục Nhân này là người có nhiều tâm tư phức tạp nhất ở đây.
Thậm chí còn phức tạp hơn cả mình.
Nhưng bây giờ không phải là lúc đôi co.
Khẽ thở dài, tháo mặt nạ sắt đen xuống, tán đi lớp ánh sáng do Vĩnh Hằng Mồi Lửa mang đến.
"Lão Miêu, ngươi giúp ta quan sát."
"Được rồi, đến lúc sự thật cuối cùng!"
Quả nhiên, mất đi lớp bảo hộ, ảo giác thần bí rất nhanh xuất hiện trong đầu.
...
Một giọng nói trang trọng vang lên bên tai.
"Luận chứng kỹ thuật kế hoạch Thần Lục Nhân, sau hai trăm năm làm việc gian khổ, cuối cùng cũng hoàn thành."
"Chúng ta có thể tự hào tuyên bố, công tác tạo ra Thần Lục Nhân, có trên 99% xác suất thành công!"
"Kế hoạch này có thể bảo vệ văn minh Lục Nhân của chúng ta, vượt qua siêu đại nạn cấp kỷ nguyên."
Trong giọng nói mang theo một chút tự hào, cũng có một chút vui mừng vui sướng.
Trong phòng họp lớn rộng mênh mông, hoa rụng rực rỡ, cảnh hoàng hôn và sương mù cùng bay.
Từng phong cảnh thiên nhiên tráng lệ to lớn, giống như hình ảnh 3D không ngừng biến đổi, tạo cảm giác lộng lẫy.
Dựa vào "Thần Chi Kỹ" khai sáng ra Công Viên Lục Nhân, cho dù chỉ là một thế giới giả tưởng, cũng có thể thực hiện những chức năng mạnh mẽ gần như tương đồng với thế giới thực tại.
Mà kế hoạch tạo thần, cuối cùng đã xác định.
Đầu tiên là tìm được người có năng lực "Thuận tâm ý", thay thế linh hồn của cây anh ngu —— đúng vậy, cây anh ngu dù mạnh mẽ, nhưng không có linh hồn.
Nó là một loại 【Yêu】 thực vật rất đặc biệt, tất cả chỉ có bản năng.
Văn minh Lục Nhân đã từng nghĩ, thêm vào cho nó một linh hồn của văn minh này để sản sinh ra trí lực và chiến lực lớn hơn.
Nhưng kết quả cuối cùng là linh hồn đó sinh ra biến dị nghiêm trọng, cuối cùng dần dần suy vong.
Ngay cả cây anh ngu cũng xuất hiện một số biến dị, mang tính công kích.
Người Lục Nhân mất mấy trăm năm mới tiêu hao hết ảnh hưởng đó.
Nhưng người có năng lực "Thuận tâm ý" lại khác, càng nhỏ tuổi thì "Thuận tâm ý" càng mạnh mẽ.
Tách linh hồn và thể xác của đứa trẻ mang "Thuận tâm ý" ra:
Rồi chuyển linh hồn vào cây anh ngu.
Sức mạnh Thần Chi Kỹ "Thuận tâm ý" có thể khiến linh hồn hoàn toàn thích hợp với cây anh ngu.
Bước thứ hai, đổ vào phần lớn Thần Chi Kỹ và linh của văn minh Lục Nhân để nó có được chiến lực như "Thần".
Đương nhiên, bước này rất khó.
Dù là năng lực "Thuận tâm ý", cũng không thể một người gánh vác tất cả Thần Chi Kỹ, điều đó là tuyệt đối không thể —— cho nên văn minh Lục Nhân lùi một bước mà chọn cách khác, đó là để linh hồn này từ bỏ lý trí!
Chỉ cần hoàn toàn từ bỏ lý trí, rồi phối hợp một loạt kỹ thuật duy tâm, thì khả năng gánh vác của linh hồn này sẽ tăng cường trên diện rộng!
Một kẻ có được phần lớn Thần Chi Kỹ của văn minh này, và cả sức mạnh gần như vô tận, một sự tồn tại mạnh hơn 【Yêu】 không biết bao nhiêu lần, nó sẽ là loại quái vật gì? !
Lục Viễn nghe mà toát mồ hôi lạnh, so sánh lại, hắn có chín Thần Chi Kỹ cũng chỉ có vậy.
Cùng lúc đó, "Công viên Lục Nhân" gánh vác ý thức của vô số người sẽ trở thành trung tâm điều khiển của thần minh.
Hay nói cách khác, người có năng lực "Thuận tâm ý", cộng thêm cây anh ngu, chỉ là "phần cứng" của thần minh. "Công viên Lục Nhân" thế giới giả tưởng này mới là "phần mềm" của thần minh, là bộ não và tư tưởng.
Hành động của "thần minh" là thông qua phần mềm để điều khiển, cũng chính là các thành viên biểu quyết để giải quyết —— tưởng tượng này nghe quả thực rất tuyệt vời, mặc dù chúng ta mất đi thân xác, tiến vào thế giới giả tưởng, nhưng chúng ta vẫn có thể bảo đảm cuộc sống tốt đẹp của bản thân, và có thể duy trì năng lực can thiệp vào thế giới thực tại.
Trong phòng họp rộng lớn, đại tư tế thản nhiên nói: "Trong cuộc đại biện luận kéo dài cả trăm năm qua của xã hội, việc đồng ý tiến vào Lục Nhân nhạc viên để tránh né tai nạn kỷ nguyên, đã chiếm số đông tuyệt đối trong nền văn minh của ta, ước tính sơ bộ phải hơn chín thành."
"Đó là một Thiên Đường hoàn mỹ hơn cả thực tại."
Người Lục Nhân bình thường đương nhiên sẽ không phản đối, bọn hắn thậm chí có chút không thể chờ đợi.
Trong thế giới ảo, ăn nhiều sẽ không bị béo phì, có thể tùy ý thay đổi hình dạng của mình, cũng có thể tùy chỉnh bạn đời, có thể ung dung hoàn thành nghệ thuật mình muốn, lại càng không cần phải làm bất cứ công việc gì.
So với thực tại, Lục Nhân nhạc viên quả thực là Thiên Đường.
"Sau khi tiến vào Lục Nhân nhạc viên, tuổi thọ theo lý thuyết của chúng ta, sẽ giống như thần minh."
"Huống chi, đây cũng là cơ hội duy nhất mà ta có thể đoán được để có thể sống sót. Chúng ta cũng không phải là loại văn minh giỏi giết chóc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận