Dẫn Trước Nhân Loại Một Ngàn Năm

Chương 506: Thắng lợi. . Trở về!

Chương 506: Thắng lợi. Trở về!
Lão Miêu hưng phấn nói năng bừa bãi: "Cái gì Cổ Trùng nhất kích, còn không bằng dội một tinh cầu máu lên."
"Đậu xanh rau má, nhìn cái bộ dạng lăn lộn đầy đất của nó kìa... Đánh một trận cuối cùng cũng phát hiện thứ đáng tiền."
Cổ Trùng tức giận đến răng "răng rắc răng rắc" kêu: [ngươi cái tên Thượng Cổ Dị Nhân này, thật không biết tốt xấu! Cổ Trùng nhất kích của ta, chẳng phải đã cứu mạng các ngươi sao?] "Đó là cho ngươi chút cơ hội thể hiện thôi." Lão Miêu nói, "chứ ngươi tưởng chúng ta thực sự không có cách nào à?"
Lục Viễn im lặng, nhưng trong lòng thì thầm đồng tình.
Nếu hắn có một tinh cầu huyết dịch, gặp vài con [Quỷ], hắn cũng sẽ trấn áp rồi ném cả vào trong máu phong ấn.
Chuyện này xác thực đáng suy ngẫm, trong cơ thể Tham Lam Ma Thần có một cây Sinh Mệnh chi thụ, dựa vào sinh mệnh lực tràn trề, mỗi ngày rút chút máu cũng không sao.
Nhưng làm sao để giữ lại khả năng [Thép] trong máu một cách lâu dài, lại là một vấn đề nghiên cứu phức tạp.
"Đến lúc đó gọi Lục Thiên Thiên nghiên cứu thử."
Lục Viễn không có năng lực "Bất diệt", máu của hắn, rất nhanh sẽ mất đi hoạt tính.
"Hơn nữa, để kích hoạt năng lực [Thép] cũng tốn kém, con người nên dọn dẹp lại."
Lão Miêu cạn lời: "Thôi đi, ngươi mà cứ vô tư dùng thế, muốn bị càng nhiều [Quỷ] tập kích hả?"
Lục Viễn vừa chạy vừa thuấn di, trở về thành Quincy của nền văn minh Lam Bằng.
Lúc này hắn thấy Bất Diệt Cự Quy đã đào một cái hố sâu, một đống giáp động lực ngổn ngang chất chồng trên mặt đất, phía trên dính đầy bùn đất.
Bụi đất bay mù mịt, rùa đen mắt đỏ, điên cuồng đào đất.
"Lão Miêu, bên trong có Kimbot không?"
Lục Viễn không phân biệt được người nào trong đám điểu nhân là người mình muốn tìm, hắn luôn cảm thấy bọn chúng lớn lên giống hệt nhau.
"Có! Bộ giáp trắng bạc trong cùng bên cạnh ấy, bộ giáp thứ hai bên trái."
"Mấy người khác chắc là người có năng lực Mộng Cảnh, ngươi xem trong chậu hoa còn có cành cây Anh Túc." Lão Miêu nói, "ngươi dứt khoát mang hết bọn họ đi đi."
Lục Viễn không dám sơ suất, tay rút mấy sợi dây leo, trói chặt đám giáp động lực này.
Lại trói luôn cả con Bất Diệt Cự Quy đang đào bới ở đó, vung chân chạy về thành Lục Nhân.
"Oa cạc cạc!" Rùa đen phát điên gào hét, "Đào!"
Lần này thì không thể thuấn di được, vì thuấn di sẽ gây tổn thương thân thể, đám người hôn mê này căn bản không chịu nổi.
Lục Viễn chỉ có thể dùng đôi chân chạy bộ, hắn như một gã tiểu cự nhân, mỗi bước chạy đều vọt lên mấy trăm mét, cái thân hình thép bạc để lại tàn ảnh dưới ánh trăng.
Nhưng vẫn là chậm quá, dù sao chạy bộ sao so được với thuấn di không gian?
Lúc này Hải Chi Uẩn gọi điện thoại vệ tinh đến: "Không ổn rồi, [Quỷ] từ trong hang bò ra! Nó vừa mới hồi phục vết thương rồi."
"Các người nhanh lên đi! Nó đang hướng thành Quincy tới, nhanh lắm, trên 20 lần vận tốc âm thanh, khoảng 5 phút nữa sẽ tới thành phố, mà tốc độ còn đang tăng!"
"[Quỷ] đang hướng chúng ta đến sao?!"
"Không chắc lắm, nó đang hướng thành Quincy... Các người nhanh chân lên! Tốc độ của nó lại tăng rồi!"
Lục Viễn nhăn nhó mặt mày, nhưng trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm: Xem ra, cái con rắn [Quỷ] này phải gieo ấn ký linh hồn lên người khác, mới có thể thuấn di đến gần mục tiêu.
Nếu không, nó cũng chỉ có thể chạy bộ trên mặt đất "Không biết con rắn [Quỷ] này là kẻ mạnh trong đàn hay là yếu nhất nữa."
[Đừng hỏi ta, ta cũng không biết... Ai mà muốn cùng đám vật đó liều sống g·iết c·hết làm gì chứ, sống yên ổn chẳng tốt sao?] Cổ Trùng có vẻ hơi sợ hãi.
Thần Thoại và [Quỷ] khác nhau là như thế đó.
Về khả năng chuyển vận tức thời, có lẽ dị tượng cấp Thần Thoại có thể cao hơn một chút.
Nhưng lượng máu và năng lượng duy tâm mà hai bên nắm giữ, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Ngươi đánh thế nào cũng không g·iết c·hết bọn chúng được.
Giọng nói trong điện thoại chợt vang lên: "[Quỷ] có lẽ phát hiện ra gì đó, có vẻ đang hướng các người đến."
Lục Viễn căng da đầu, sử dụng Dị không gian.
Bản thân mình không bị gieo ấn ký linh hồn, Dị không gian hẳn là có tác dụng.
Một lát sau: "Nó... Nó lại đi đến thành Quincy rồi."
Lục Viễn giải trừ Dị không gian, lại tiếp tục chạy trốn.
"Nó lại đến?!" Con người thành Lục Nhân, còn căng thẳng hơn cả Lục Viễn mấy người, giọng nói run rẩy.
Lục Viễn cũng gan lớn, vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng dùng Dị không gian che giấu khí tức của mình, con [Quỷ] kia sau khi bị dội một thân máu liền vô cùng hung bạo, khắp nơi tấn công, thỉnh thoảng có ánh đỏ quét qua hoang dã.
Đến cả động vật nhỏ bên đường cũng bị nó tàn sát bằng các đợt tấn công ngang ngược.
Trên thảo nguyên có thêm vài vết sẹo dung nham lớn, cỏ dại khô cháy bùng lên, chớp mắt thành đám cháy lớn trên thảo nguyên, đốt cháy nửa bầu trời.
Nhưng cuối cùng, có lẽ do "vận" của thành Quincy hấp dẫn [Quỷ] hơn nên cuối cùng nó vẫn đi về phía thành Quincy.
Còn Lục Viễn thì mang theo mấy người Lam Bằng, cộng thêm một con rùa đen, lảo đảo trốn về thành Lục Nhân.
Lục Viễn hét lớn trong tai nghe: "Ta đã về rồi! Nhanh lên! Các người mau tiếp ứng một chút!"
Một chiếc phi thuyền nhỏ từ trên trời hạ xuống, cô Ốc Biển, tất cả những người có năng lực Mộng Cảnh, cùng một đám nhân viên công tác Công viên Lục Nhân Anh Túc, thêm một đám binh sĩ, tổng cộng hơn ba trăm người, vội vàng đến gần cây Anh Túc.
Lão Miêu chỉ huy: "Mọi người nhanh lên chút! Đưa người đến phòng nghiên cứu mộng cảnh!"
Lần này hắn thật sự rất mệt.
Tham Lam Ma Thần thì không biết mệt, chỉ cần có năng lượng duy tâm thì có thể làm việc mãi không thôi.
Nhưng bản thân Lục Viễn thì tinh thần và trạng thái linh hồn không hề tốt, sau khi bị thứ máu tanh hôi của con rắn [Quỷ] dội vào, cả đầu quay cuồng, thế giới cũng trở nên mơ hồ.
Năng lực [Thép] quả thật có phòng ngự rất tốt, nhưng mà trị số của [Quỷ] quá bá đạo, trước mắt thì Tham Lam Ma Thần... không phải đối thủ.
Vòng ngoài thành Thiên Không được con người khẩn cấp nâng lên. [Quỷ] có thể đến thành Lục Nhân bất cứ lúc nào, đoàn người làm việc thật sự đang liều mạng.
"Tiếp theo giao lại cho những kỹ thuật viên các ngươi." Lục Viễn tuy rất muốn nghỉ ngơi, nhưng lúc này chỉ có thể gắng gượng.
Hắn cầm trong tay mấy bộ giáp động lực, ném con rùa đen "bộp bộp" xuống đất.
Binh sĩ bắt đầu vận chuyển, đồng thời tò mò nhìn "Tham Lam Ma Thần". Vì năng lực [Thép] đã biến mất, Tham Lam Ma Thần lại trở về bộ dạng người gỗ, nhìn như một khúc gỗ cao lêu nghêu.
"Oa cạc cạc!" Thần trí rùa đen lại khôi phục, năng lực chống chịu của Bất Diệt Cự Quy quá ghê gớm, cộng thêm [Quái] không thèm để ý đến nó, đúng là lại khôi phục bình thường.
"Huynh đệ tốt, thắng rồi à? Nhìn cái mặt mày ngươi kia, như kiểu vừa thua trận vậy."
"Đúng là không phải đối thủ, tên kia mạnh quá, nhưng cũng không tính là thua cuộc." Lục Viễn thở dài một hơi, "May mà có ngươi đào người lên, nếu không thì khó làm thật."
"Oa cạc cạc!" Bất Diệt Cự Quy đắc ý gào thét.
Lục Viễn ba hoa với hảo huynh đệ mấy câu, bò lên trên đỉnh cây Anh Túc, thả Sinh Mệnh chi thụ trong cơ thể ra.
"Dị không gian!"
Dị không gian không ngừng mở rộng, bao phủ toàn bộ không gian trong phạm vi cây Anh Túc. Thông qua trạng thái của Sinh Mệnh chi thụ để thi triển Dị không gian, sẽ tốn ít năng lượng duy tâm hơn.
"Chiến hữu, ngươi nghỉ ngơi đi. Ta đi chỉ huy binh lính, nâng cao sĩ khí." Lão Miêu nhún nhẩy rời đi.
Lục Viễn tính toán, khoảng nửa tiếng tiêu hao kinh khủng này, linh vận tiêu gần năm nghìn!
Vận tiêu hao thì không nhiều, 12 điểm.
Dĩ nhiên nếu tính luôn cả Cổ Trùng chi sừng thú thì vận tiêu hao đạt đến 9 + 12 điểm, nghĩ thôi cũng đau lòng!
Trong tay hắn chỉ còn lại 64592 vận!
"Phải tìm cơ hội lấy lại sừng thú của Cổ Trùng. Vật liệu cấp Bất Hủ có lẽ có thể rèn thành vũ khí cấp Thần Thoại..." Lục Viễn tự an ủi mình, "Không lỗ, không lỗ. Bình thường thì làm gì kiếm được đồ Bất Hủ cấp?"
Phương thức tấn công của hắn giờ quá nghèo nàn, trong chiến đấu cấp cao thế này mà lại chỉ có thể dựa vào đánh tay đôi.
Nhưng nói thật thì khoa học kỹ thuật Linh Ngôn cũng không tệ, về sau còn có thể khai thác tiềm năng.
Lần này hắn dùng cũng thuận tay, đúng là vũ khí rất tốt.
Mà loài người dù sao cũng chỉ là nền văn minh cấp ba, không thể yêu cầu vũ khí của nền văn minh cấp ba lại có thể tách rời được [Quỷ].
"Thôi, nghỉ ngơi chút đã, lấy bất biến ứng vạn biến."
Lục Viễn để Tham Lam Ma Thần đi vào trạng thái ngủ nửa vời, luôn duy trì Dị không gian.
Thực ra thì Dị không gian tính ra cũng khá tiết kiệm năng lượng, dù là dùng tinh thần lực cũng có thể duy trì, chỉ là rất nhanh sẽ bị tinh thần khô kiệt.
Vậy nên Lục Viễn trực tiếp dùng linh vận luôn, dù sao đã xài tốn kém rồi, cũng chẳng tiếc chút này.
Hắn tính 1 linh vận có thể duy trì Dị không gian trước mắt khoảng 20 ngày.
Từ góc độ này mà nói, dùng linh vận đối với dị tượng mà nói là một bước tiến lớn về thực lực.
Giống tiểu Thận Long không biết dùng linh vận, cũng chỉ có thể dựa vào tinh thần lực của mình cưỡng ép duy trì "thận không gian" được không lâu.
Lục Viễn nhắm mắt lại, có lẽ do áp lực quá lớn mà bao nhiêu là tâm tư hỗn độn cứ kéo đến.
"Chiến sĩ đã thắng trận, ngươi muốn ta cung cấp cho chút tinh thần lực không?"
Ốc Biển đi tới chỗ cao cây Anh Ngu, mặt ửng hồng, ôm thân cây dán vào một chút.
"Ta có thể cho ngươi dùng 【 áo cưới 】."
"Không dùng, không cần, ngươi cũng phải bận rộn việc của mình."
"Đều nói, quyền đánh 【 Ma 】 chân đá 【 Quỷ 】. . Chỉ là một cái 【 Linh Ham Chi Đồng 】 trở tay trấn áp." Biến thành một gốc đại thụ, Lục Viễn hùng hồn, nói khoác lung tung.
Muội tử rất vui vẻ cười, dùng năng lực thôi miên với hắn.
"Vậy ngươi ngủ ngon nhé, ta đi tạo dựng mạng lưới Mộng Cảnh."
Lần này Lục Viễn ngủ một giấc dài trọn vẹn hai giờ, đối với Tham Lam Ma Thần mà nói, là một khoảng thời gian rất dài.
Hắn ngủ rất say.
Nhưng đối với rất nhiều người mà nói, đây là một đêm mất ngủ.
Chiến tranh vẫn chưa kết thúc.
Nhân viên công tác phụ cận cây Anh Ngu, tăng ca bận rộn, cố gắng xây dựng mạng lưới tinh thần mộng cảnh mạnh hơn, để ảnh hưởng đến 【 Quái 】 đang trốn trong bóng tối kia.
Đây là một công trình lớn, mà nhân loại lại không có kinh nghiệm như vậy, chỉ có thể đi tới đâu hay tới đó.
(PS: Xin chút nguyệt phiếu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận