Cao Võ: Từ Lá Gan Nhị Lang Thần Thiên Phú Bắt Đầu Mạnh Lên

Chương 95: Không Gian Chi Môn giáng lâm! (cầu nguyệt phiếu)

Chương 95: Cổng Không Gian giáng lâm! (cầu nguyệt phiếu)
Đối diện sinh vật không phải người, cái này không phải tai thú sao? Lẽ nào hắn lại dung hợp năng lực liên quan tới 【liệp thần】 của Dương Tiễn? Nhị Lang thần có rất nhiều danh xưng, truyền thuyết có việc tìm bắt yêu ma, cũng có danh xưng là 【liệp thần】. Mà bây giờ, tai thú tựa như yêu ma, gây nguy hiểm cho sự an toàn của nhân loại, nếu hắn đối mặt tai thú, có thể bộc phát ra chiến lực mạnh mẽ hơn. Vậy thì quá hời! Hắn không hề quên kẻ thù lớn nhất của nhân loại là tai thú, hắn cũng sớm muộn gì sẽ phải giao chiến với tai thú. Lâm Kỳ nắm chặt nắm đấm, 1% độ dung hợp này, mang lại cho hắn thu hoạch to lớn. Cuối cùng hắn nhìn lại toàn bộ số liệu của mình.
【Tên: Lâm Kỳ (17)】 【Nghề nghiệp: Võ giả】 【Mô bản: Nhị Lang Chân Quân · Dương Tiễn】 【Độ dung hợp: 10%】 【Thiên phú: Dạ dày cường hóa, long tinh hổ mãnh, gân cốt thép】 【Công pháp: Hồn Viên Thung, Ngũ Hình Quyền (năm dạng đã luyện), cơ sở thương pháp, Băng Sơn Thương pháp, Tích Thủy Thương pháp, Bàn Thạch Thương pháp】 【HP: 13】 【Quyền pháp: Nhị giai 31%】 【Thương pháp: Nhị giai 16%】 【Thân pháp: Nhị giai 4%】 … Thêm nhiều thiên phú mới, HP đột phá tới cảnh giới thứ hai. Song hỷ lâm môn, thực lực và chiến lực của hắn có sự tăng tiến to lớn, cả người như được thay da đổi thịt. Bên ngoài nhìn hắn chỉ là một thiên tài cấp A bình thường, chỉ có hắn biết, cho dù đối mặt thiên tài cấp S hắn cũng không hề bị yếu thế. Chỉ chờ lão mụ làm phẫu thuật, độc tố trong người hoàn toàn được loại bỏ, khôi phục khỏe mạnh. Hắn liền có thể toàn lực xông lên vị trí xếp hạng cao hơn, kiếm tiền chữa cánh tay cho cha. Mấy phút sau, Lâm Kỳ thay quần áo sạch sẽ đi ra phòng vệ sinh.
"Chủ nhân, 11 giờ rồi!" Tiểu Thiền nhắc nhở.
"Ừm!"
"Khò khè ~"
Lâm Kỳ mang giày, cảm thấy bụng lại đói, thế là đành mang theo mấy gói lương khô và thuốc bổ tinh lực trở về....
12 giờ, tiếng pháo nổ vẫn vang, không khí vui mừng vẫn còn bao trùm. Tại khu Dung Sơn, trên sân thượng của 3 tòa nhà. Hai bóng người đón gió lạnh, mặc cho gió lạnh thổi tứ phía, làm lay động góc áo.
"Ngày mai, khi có tín hiệu, lập tức hành động!"
"Ở Thiên Hải Thị đáng chú ý chỉ có ba đại võ đạo quán, bọn chúng có cao thủ thất cảnh, thậm chí là bát cảnh."
"Chỉ có điều bọn chúng lúc này hẳn đều ở nhà, cách địa điểm hành động của chúng ta khá xa."
"Tốc độ bọn chúng rất nhanh, chúng ta chỉ có chưa đến ba phút, nhất định phải giải quyết nhanh mục tiêu." Người lùn nói.
"Đã rõ!" Người cao vẫn là bộ mặt không biểu cảm.
....
Ngày 16 tháng 1, mùng 2 Tết. Không khí ngày lễ vẫn còn đậm nét, từng gia đình bắt đầu đi khắp mọi ngõ ngách. Một chiếc xe con màu đen chạy trên đường cao tốc. Ngồi ở ghế lái, Lâm Chấn nói ra mục đích chuyến đi này.
"Hôm nay đi nhà bạn cũ mấy chục năm của cha, gia cảnh hắn cũng không khá giả, lát nữa chúng ta ghé Vạn Đạt mua ít đồ."
Lâm Kỳ gật đầu, hắn cũng đang muốn đi Vạn Đạt lấy vũ khí mới mua. Bọn họ chia hai hướng, mỗi người đi một ngả. Lâm Chấn và Phương Tuệ Di đi mua sắm quà tặng, Lâm Kỳ thì đi lấy binh khí một mình.
...
Cùng lúc đó, một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác đen, mang theo khẩu trang, tay kéo theo một cái hộp máy móc lớn đi đến quảng trường náo nhiệt trước cửa Vạn Đạt. Trong đám đông không ai chú ý đến hắn, chỉ có một cậu bé con được bố mẹ dắt theo tò mò nhìn hắn. Chỉ thấy cánh tay người đàn ông run lên đặt cái hộp máy móc nằm xuống đất.
"Bắt đầu thôi!" Hắn nhấn nút trên máy móc.
"Xì xì!!"
Từ cái hộp kim loại bộc phát ra dòng điện kịch liệt, kèm theo tiếng vang lớn.
"Oanh!!" Ngay sau đó, một cột sáng lớn từ trong hộp bắn ra, dừng lại giữa không trung, giống như xuyên thủng một lớp bình phong, không khí trong suốt tựa như màn sân khấu rách toạc một đường.
"Hành động bắt đầu!" Người đàn ông cao lớn nói. Tiếng động lớn làm mọi người chú ý.

"Hảo vận đến, Chúc ngươi may mắn đến!"
"Hảo vận mang đến vui và yêu!"
"Hảo vận đến, chúng ta hảo vận đến!"
Trong tiếng nhạc vui tươi, trên đường toàn người đi dạo phố, mọi người đều tràn đầy vui vẻ. Lâm Kỳ lại không vui vẻ chút nào, hắn bất an, luôn có một loại dự cảm chẳng lành. Rất nhanh, hắn đến tiệm vũ khí Vàng Nhớ. Tại cửa tiệm, một cô gái áo vàng đứng trong gió lạnh, khi thấy Lâm Kỳ xuất hiện, ánh mắt sáng lên, nhanh chóng bước đến chào đón với nụ cười:
"Lâm tiên sinh, ngài đến lấy vũ khí sao?"
"Đúng vậy!" Lâm Kỳ gật đầu.
"Mời đi theo tôi!"
Cô gái áo vàng dẫn Lâm Kỳ đi vào trong, cô quay người vào phòng làm việc, một lát sau liền ôm ra một ống tròn kim loại màu đen dài gần ba mét.
"Tích!" Cô gái áo vàng ấn nút, ngay lập tức, ống tròn mở ra, lộ ra bên trong một cây đại thương 【Lôi Sừng】 tỏa ra khí thế sắc bén.
"Lâm tiên sinh, đây là thương của ngài, ống đựng là quà tặng kèm, dùng để đựng vũ khí."
"Cách sử dụng rất đơn giản, giống như ngài đã thấy đó thôi."
"Nếu như lấy thương ra, có thể ấn nút để thu gọn ống lại thay phiên nhau nổi lên đến thu nhỏ chiều dài, vô cùng tiện lợi."
"Cảm ơn!"
Lâm Kỳ nhận ống đựng thương, nói lời cảm ơn, nhân viên cửa hàng áo vàng liền lộ ra vẻ thẹn thùng. Những nhân viên khác trong tiệm đều nhìn trân trối, bình thường có bao giờ gặp được con gái của trưởng cửa hàng đối xử dịu dàng với khách như vậy.
"Ngài quá khách khí!"
"Đúng rồi!" Nhân viên cửa hàng áo vàng đột nhiên nói.
"Vừa có một Giang tiên sinh dẫn theo em gái đến nhận định chế chiến đao, chắc là bạn của ngài phải không."
Đào Tử lại cũng đến Vạn Đạt, Lâm Kỳ nghĩ thầm trong lòng. Hắn nhận lấy ống đựng thương, trả tiền xong liền xoay người rời đi.
"Hoan nghênh lần sau ghé lại!" Nhân viên cửa hàng áo vàng luyến tiếc nhìn theo Lâm Kỳ rời đi….
Đi được nửa đường, Lâm Kỳ đột nhiên bất an, cảm giác lo lắng càng thêm mãnh liệt. Hắn lấy điện thoại gọi cho cha Lâm Chấn.
"Tút tút tút ~"
"Rắc~"
Điện thoại kết nối, bên kia truyền đến một tràng âm thanh ồn ào, tiếng cha lẫn lộn trong đó.
"Cha, cha và mẹ ở đâu? Con đến tìm mọi người bây giờ."
"Tiểu Kỳ, cha mẹ đang ở đường Kim, cái quán lẩu Nam ấy." Tiếng của cha ở bên kia điện thoại.
"Được, được, con đến tìm mọi người."
Lâm Kỳ gật đầu, xung quanh quảng trường Vạn Đạt có một con phố phồn hoa tên là phố Kim. Mà chỗ hắn đang đứng hiện tại cách quảng trường Vạn Đạt khoảng 100 mét, cũng không xa lắm. Ngay sau đó, bất ngờ xảy ra chuyện.
"Hiển hách ~~"
"A!!!!"
Ngay lúc Lâm Kỳ chuẩn bị cúp điện thoại, trong điện thoại truyền đến một tiếng hét lớn cùng với tiếng thét chói tai của phụ nữ. Lâm Kỳ trợn tròn mắt, hắn quá quen thuộc tiếng gầm đó, đó là tiếng của tai thú.
"Cha, có chuyện gì vậy?" Lâm Kỳ nhìn lại điện thoại, phát hiện điện thoại đã tắt.
"Chết rồi! !"
"A! !"
Cùng trong nháy mắt, đường phố phồn hoa trước mặt hắn đột nhiên trở nên hỗn loạn, đồng thời vang lên vô số tiếng hét chói tai. Rất nhiều người sắc mặt hoảng sợ, toàn bộ quay người bỏ chạy thục mạng. Vô số người vẻ mặt nghi hoặc, chuyện gì xảy ra vậy?
"Tai thú!"
"Là tai thú!!"
"Quảng trường có Cổng Không Gian nhỏ giáng lâm!"
Có người hoảng loạn hô lớn, thanh âm rất lớn, xung quanh ai cũng nghe thấy. Mọi người nhất thời cuống cuồng, quay người bỏ chạy, nỗi sợ hãi lan tràn trong lòng mỗi người.
Tai thú!!
Lâm Kỳ trong lòng chợt run lên, trong nháy mắt hắn như quay về thời thơ ấu lúc tai thú bộc phát. Hiện tại lại một lần gặp phải chuyện tương tự. Mà bây giờ, cha mẹ hắn lại đang gặp nguy hiểm.
"Hô~" Hắn thở một hơi thật dài, để bản thân bình tĩnh lại. Cúi đầu ấn nút, một tiếng "tích". Ống đựng thương mở ra, lộ ra cây đại thương 【Lôi Sừng】 sắc bén. Không ngờ súng mới lần đầu thấy máu ngay hôm nay. Hắn cầm đại thương màu đen lên, sức mạnh dồi dào không ngừng từ cơ thể tuôn ra.
"Cậu em, còn trẻ như vậy, đừng xúc động!"
Có người nhìn thấy bộ dạng của Lâm Kỳ tốt bụng khuyên nhủ. Lâm Kỳ không trả lời, mà là giậm chân xông lên trước, lao đi với tốc độ nhanh nhất. Ngược lại với tất cả mọi người xung quanh, lao về phía đường Kim ở Vạn Đạt. Người kia thở dài một hơi, tên nhóc này sao lại xúc động như vậy, nhất định là muốn làm anh hùng. Mạng không còn thì còn gì nữa! Ở phía sau, nhân viên cửa hàng áo vàng thấy cảnh này, sắc mặt lập tức tái nhợt. Xong rồi!... (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận