Cao Võ: Từ Lá Gan Nhị Lang Thần Thiên Phú Bắt Đầu Mạnh Lên

Chương 54: Một tiếng hót lên làm kinh người (cầu truy đọc)

Chương 54: Một tiếng hót lên làm kinh người (cầu theo dõi)
Xích Khung võ đạo quán, tầng cao nhất văn phòng quán chủ.
"Tích!"
Trong không khí chiếu ra một màn hình lớn, một nam tử vạm vỡ hùng tráng, đang ngồi dựa vào ghế tự động.
Trên màn hình màu xanh lá, rõ ràng phát lại cảnh Lâm Kỳ và Phàn Dũng đối chiến.
"Đây là Lâm Kỳ mà thằng nhóc kia nói, dùng « Băng Sơn Thương pháp », cẩn thận nhìn kỹ, có vẻ cũng không có gì đặc biệt."
"Thương pháp chưa đột phá nhị giai, muốn đối phó với « Trọng Nhạc đao pháp » hơn hai cảnh giới, đoán chừng không cách nào công phá phòng ngự."
"Môn đao pháp này am hiểu phòng thủ phản công, một khi tìm được cơ hội, sẽ một đao kết thúc trận chiến."
"Nếu như Lâm Kỳ không thể giành được chiến thắng, vậy sẽ không lấy được hiệp ước cấp B của Xích Khung võ đạo quán chúng ta."
Nhạc Phong lắc đầu, tiếp tục xem.
Một lát sau, đột nhiên mắt hơi híp lại.
"Ồ?"
"Bạch!"
Hắn đột ngột ngồi thẳng dậy, quan sát kỹ càng, vì trên trận đấu, tình thế có biến hóa cực lớn...
...
Trên sân đấu Xích Giới
Bên Tùng Bách Trung Học, có người nhẹ nhàng cười nói: "Xem ra trận đầu sắp kết thúc rồi."
Những người khác nghe vậy cũng cười nhẹ.
"Lương Khải, sao lại nhíu mày vậy, chẳng lẽ ngươi không coi trọng Phàn Dũng?" Có người hỏi Lương Khải.
"Cũng khó nói." Lương Khải lắc đầu.
Ngay khi một người khác muốn tiếp lời, trên trận đối chiến phát sinh biến hóa lớn, thu hút toàn bộ ánh mắt mọi người.
Trên sân đấu
"Keng keng ~"
Thương và đại đao va chạm, sức mạnh va chạm, Phàn Dũng lần nữa phòng ngự được thương của Lâm Kỳ.
Nhưng trên mặt Phàn Dũng không còn ý cười, sắc mặt hắn âm trầm, chỉ cảm thấy một lực lượng đáng sợ truyền tới cánh tay, không ngừng va chạm.
Khiến cánh tay hắn run lên, đau nhức, nặng nề.
"Cái tên Lâm Kỳ này làm sao vậy, lực lượng của hắn thế mà còn mạnh hơn ta?"
"Chẳng lẽ thể lực của hắn không có giới hạn?"
Phàn Dũng bắt đầu lo lắng, hắn có thể chất cường tráng, có năng lực chịu đựng cực mạnh, nhưng hiện tại có một ảo giác, mình có thể bị Lâm Kỳ dùng sức hao tổn đến chết.
Nhất định phải phản công!
Ánh mắt của hắn khóa chặt vào thương pháp của Lâm Kỳ, tìm kiếm sơ hở.
"Có!"
Mắt Phàn Dũng sáng lên, đột ngột phát lực, cơ thể trong nháy mắt bộc phát, bắp thịt toàn thân tựa như thuốc nổ phát nổ.
Huyết dịch gia tốc lưu động, khí huyết chảy đến từng ngóc ngách, một cỗ lực lượng tràn vào hai cánh tay, nổi gân xanh, toàn thân đỏ bừng.
Hắn mượn thế núi đè, dồn toàn bộ lực vào mũi đao, đột ngột bổ ra.
Đao quang như tia chớp xé toạc bầu trời, lại như ngọn núi sụp đổ.
« Trọng Nhạc đao pháp » sát chiêu thứ hai——Phá Nhạc nhất đao!
Ngàn cân treo sợi tóc, khóe miệng Lâm Kỳ hơi nhếch lên.
Cuối cùng đã bị lừa rồi!
Cơ thể rút lui một bước về phía sau để kéo dài khoảng cách, gân xanh nổi lên, sức mạnh vô tận trào lên hai cánh tay, bộc phát toàn lực.
Trong hai mắt như có tinh quang lóe lên, khí thế đại phóng, tựa như mãnh hổ rời núi.
Trường thương trong tay như tia chớp đâm ra, xuyên thấu không khí, chớp mắt đã tới.
Điểm phá!
"Keng ~"
Mũi thương hàn quang lấp lánh, đâm xuyên điểm yếu trên đại đao lúc Phàn Dũng thi triển sát chiêu.
Sức mạnh xuyên qua một điểm ầm ầm bộc phát.
Trong nháy mắt, khí thế mạnh mẽ của Phàn Dũng ngưng trệ, đao pháp trong tay trở nên chậm chạp, thân thể không tự chủ được rút lui hai bước.
"Sát chiêu của ta bị phá?"
Phàn Dũng kinh ngạc.
"Chính là lúc này!"
Lâm Kỳ nắm bắt thời cơ trong nháy mắt, eo chìm xuống, hai chân bám chặt trên đất, đợi sức mạnh tích tụ đến đỉnh phong.
Trong nháy mắt bộc phát, thiên quân bàng bạc chi lực của Lâm Kỳ rót vào thương, toàn thân khí huyết sôi trào, cơ bắp kích hoạt, sức mạnh tuôn trào.
Thương thế như lôi đình vạn quân, thế không thể cản ra thương.
Mũi thương như Thái Sơn áp đỉnh đánh xuống, phảng phất có thể xé tan núi non, đập nát đại địa.
« Băng Sơn Thương pháp » sát chiêu thứ hai——Băng sơn bổ!
Không tốt!
Phàn Dũng hoảng loạn, trước mắt xuất hiện một cây thương dài, mang theo thế không thể địch nổi bổ xuống hắn.
Hắn lập tức vung đao đón đỡ.
"Ầm!"
Hai bên va chạm, trong nháy mắt sắc mặt Phàn Dũng vặn vẹo, một cỗ lực đạo kinh khủng truyền đến cánh tay hắn.
"Răng rắc!"
"Ầm!"
Hai cánh tay hắn đau nhức dữ dội, cơ bắp xé rách, xương cốt gãy vụn, chiến đao trong tay rời khỏi bay ra, nện xuống đất.
Trước mắt, mũi thương hàn quang lóe lên, tản ra sát khí lạnh như băng.
"Phốc ~"
Lâm Kỳ cánh tay phát lực, thương dài đâm ra, ầm ầm xuyên qua lồng ngực Phàn Dũng, máu tươi trào ra.
"Xong rồi!"
Phàn Dũng miệng phun máu tươi, hai cánh tay buông thõng vô lực, thần sắc mờ mịt.
"Kết thúc rồi, tôm tép nhãi nhép!"
Lâm Kỳ vừa dứt lời, Phàn Dũng hóa thành hư vô, tan biến trong không khí.
【Trận chiến thứ nhất kết thúc, Thiên Hải Nhị Trung, Lâm Kỳ thắng! 】
Trong không khí, giọng nữ thông báo kết quả cuối cùng.
Trên khán đài của Tùng Bách Trung Học
Thân ảnh Phàn Dũng lần nữa hiện lên, vẻ mặt hắn vẫn còn ngơ ngác.
"Ta thua? ?"
Đại não bị cảm xúc không cam lòng áp chế, toàn bộ đầu óc của hắn đều là hình ảnh một thương vừa rồi của Lâm Kỳ.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Phàn Dũng thế mà lại thua."
"Hai giây vừa rồi có chuyện gì vậy?" Có người mơ hồ.
"Phàn Dũng thua rồi, cái tên Lâm Kỳ đó thật không đơn giản!" Học sinh đứng nhất khối đột ngột lên tiếng.
Nàng là một nữ sinh xinh đẹp, tóc ngắn dáng người cao gầy, khí chất băng lãnh.
"Thực lực của Lâm Kỳ rất mạnh, chỉ sơ hở một chút, Phàn Dũng liền bị lừa, bị đối phương liên chiêu đánh bại."
"Xem ra Thiên Hải Nhị Trung này, thực lực cũng không yếu, chúng ta không thể khinh thường." Tào Bân sắc mặt ngưng trọng.
Phàn Dũng vốn không hề yếu, vẫn am hiểu phòng thủ phản công, kết quả lại dễ dàng thất bại.
Cái tên Lâm Kỳ này lại giả heo ăn thịt hổ.
Lương Khải vỗ vai Phàn Dũng an ủi: "Đừng lo lắng, hôm qua ta ở Xích Giới đã từng thua tên Lâm Kỳ này rồi."
"Thì ra là vậy!"
Phàn Dũng nghe xong liền thả lỏng, cảm giác hình như cũng không khó chịu lắm...
...
Trong phòng mô phỏng
Những người còn lại trong lớp cũng một trận xôn xao.
"Má ơi, Lâm Kỳ thế mà thắng!"
"Tên Phàn Dũng đó mạnh như quái vật, tớ cảm thấy không ai có thể phá được phòng ngự của hắn, vậy mà lại thua như vậy."
"Là do Lâm Kỳ quá mạnh!"
"Các cậu không thấy hai phát thương kia của Lâm Kỳ sao? Một thương so với một thương khó hơn, hắn nắm bắt thời cơ quá mạnh, tay cũng quá vững." Có người kinh thán.
Mọi người nhìn lại, người nói là Khưu Kiệt, cảm thấy là lạ.
Khưu Kiệt nhìn Lâm Kỳ trên sân đấu qua màn hình, trong lòng chỉ còn lại sự thán phục.
Là người luyện thương, lúc xem người khác giao đấu hắn mới thấy Lâm Kỳ mạnh đến mức nào.
Mình thua hắn không hề oan.
...
Xích Khung võ đạo quán
"Thằng nhóc này được đó, tâm lý vững vàng, trực giác nhạy bén, kiến thức cơ bản như bàn thạch!"
"Tương lai vô hạn!"
Nhạc Phong nhìn Lâm Kỳ trên màn hình, càng nhìn càng thích, cái khí chất đặc biệt khiến hắn thưởng thức.
Là võ giả thất cảnh cao giai, nội dung hắn thấy được so với mọi người còn nhiều hơn.
"Có thể khẳng định hắn là thiên tài thực sự, là thiên tài mà Xích Khung võ đạo quán chúng ta cần."
Nhạc Phong khẽ nhếch miệng, móc smartphone ra gọi điện thoại.
"Tôn quản sự, bắt đầu liên lạc với Lâm Kỳ, mời hắn đến Xích Khung võ đạo quán một chuyến, bàn bạc về hiệp ước."
"Hiệp ước gì?"
"Đương nhiên là hiệp ước cấp B rồi!"
...
Trên sân đấu Xích Giới
Lâm Kỳ ánh mắt trở lại yên tĩnh nhìn khán đài, đón chào hắn là vẻ mặt kinh ngạc của Giang Đào, liên tục lắc đầu thán phục: "Kỳ ca, anh quá trâu bò!"
"Tôi có thể khẳng định, tôi đã không phải đối thủ của anh rồi."
"Cái tên Phàn Dũng của Tùng Bách Trung Học, căn bản không biết sự cường đại của anh."
Lâm Kỳ lắc đầu nói: "Chỉ là gặp may thôi, không bằng cậu!"
Lý Châu ở gần đó lên tiếng khen: "Lâm Kỳ, cậu quá khiêm tốn rồi, thực lực của cậu rất mạnh, có cơ hội cùng trao đổi một chút nhé."
"Được!" Lâm Kỳ gật đầu, hắn cảm nhận được thiện ý của Lý Châu.
Đây là lần đầu tiên hắn giao lưu với Lý Châu, trước đây đối phương cũng là người mà mình ngưỡng vọng.
Mà tất cả đều do thực lực cường đại mang tới.
Lúc này những người khác cũng nhao nhao mở lời chúc mừng, chỉ có Dư Kính thất sắc, không nói được lời nào.
"Được rồi, hội giao lưu mới vừa bắt đầu thôi, Lâm Kỳ cho chúng ta khởi đầu tốt đẹp, những người khác hãy cố gắng hết sức giành chiến thắng." Trương Thành lên tiếng.
...
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận