Cao Võ: Từ Lá Gan Nhị Lang Thần Thiên Phú Bắt Đầu Mạnh Lên

Chương 56: Thấy phó quán chủ (cầu truy đọc)

Chương 56: Gặp phó quán chủ (cầu theo dõi)
Ngày thứ hai của hội giao lưu võ đạo
Nhị Trung, lớp tinh anh
"Các ngươi nghe nói chưa, lần này hội giao lưu võ đạo, chúng ta giao lưu cùng Bạch Lộ thị có thắng có bại đó."
"Ngay cả Nhất Trung mạnh nhất, cũng chỉ là hòa với Nhất Trung của Bạch Lộ thôi."
"Thực lực tổng hợp của Bạch Lộ thị đúng là lợi hại a."
"Bất quá Nhị Trung chúng ta là số ít trường giành được chiến thắng." Có người đắc ý nói.
Lời này của hắn nhận được không ít người đồng ý.
Lâm Kỳ đang xem sách, nghe các bạn học thảo luận.
"Kỳ ca, bây giờ ngươi cũng có thực lực trong top mười của niên cấp rồi, đã nghĩ đến biệt danh của mình chưa?"
Giang Đào ngồi cùng bàn lại gần nhỏ giọng hỏi.
"Bây giờ ngươi đã được công nhận top mười của niên cấp rồi, làm sao có thể không có biệt danh, ví như ta hiện tại được gọi là đao vượn, có phải rất oai phong không?"
"Ta không có hứng thú với cái này." Lâm Kỳ lắc đầu.
Đương nhiên, nếu có ai đặt cho hắn một cái biệt hiệu nghe có vẻ anh tuấn, hắn cũng miễn cưỡng chấp nhận.
Nhưng nếu không êm tai thì xin lỗi vậy, không chấp nhận.
"Vậy sao được, nếu không để ta đặt cho ngươi một cái, gọi là mãnh hổ thương, hoặc là băng sơn hổ thì sao?"
Lâm Kỳ lắc đầu, cái gì mà biệt hiệu vậy, không cần thì hơn.
"Đào tử, buổi chiều không có lớp, ta muốn đến Xích Khung võ đạo quán bàn về chuyện hợp đồng."
"Nếu có thể thì ta sẽ ký hợp đồng với họ." Lâm Kỳ nói sang chuyện khác.
Mắt Giang Đào sáng lên: "Xích Khung võ đạo quán tốt, nhất định phải ký kết với Xích Khung võ đạo quán, ta cũng để ý Xích Khung, nếu ngươi ký được thì không nói hai lời, ta lập tức ký với bọn họ."
"Được!"
"Reng reng reng!"
Chuông tan học vang lên, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Hôm nay là cuối tuần, buổi chiều có nửa ngày nghỉ, không ít người cũng lộ vẻ mặt nhẹ nhõm.
Người không phải máy móc, ngày nào cũng liều mạng học tập, tu luyện võ đạo, cả tinh thần và thể xác đều căng cứng, rất cần nghỉ ngơi.
Ngoài cổng trường, đường lớn rộng thênh thang, còn có bãi đỗ xe tạm thời, vô số xe hơi riêng đậu ven đường đón học sinh.
Lâm Kỳ và Giang Đào ra khỏi trường, rất nhanh liền có một chiếc xe sang trọng màu đen dừng lại trước mặt.
Cửa sổ xe phía sau mở ra, lộ ra một gương mặt quen thuộc, là mẹ Phương Tuệ Di.
"A di?" Giang Đào giật mình.
"Là Tiểu Đào hả, lâu rồi không gặp."
"Tiểu Kỳ, lên xe đi!"
Sau khi chào hỏi xong, Phương Tuệ Di gọi Lâm Kỳ lên xe.
"Dạ!"
Lâm Kỳ gật đầu, mở cửa xe bước lên.
"Đào tử, đi đây!"
Giang Đào vẫy tay chào tạm biệt, nhìn bóng chiếc xe sang trọng màu đen chậm rãi rời đi, âm thầm líu lưỡi: "Ôi trời, Xích Khung võ đạo quán tự mình phái người đến đón, mà chiếc này có vẻ là hệ Tinh Hải, một chiếc cũng hơn trăm vạn tệ Hạ quốc!"
"Thiên tài ký hợp đồng cấp B hình như cũng không có đãi ngộ này a?"
Xe sang trọng màu đen chạy êm ru trên đường lớn, Lâm Kỳ ngồi tại chỗ, đây là lần đầu tiên trong hai kiếp hắn ngồi loại xe sang trọng này, cảm giác rất thoải mái.
Trong không khí còn thoang thoảng mùi thơm, là mùi hoa cỏ.
"Em là Lâm Kỳ học sinh phải không, để tôi tự giới thiệu một chút."
"Tôi tên Tôn Kiến, là trưởng phòng ký kết của phân quán Thiên Hải thuộc Xích Khung võ đạo quán, người liên lạc với cậu sáng nay cũng là tôi."
Trên ghế lái, một người đàn ông trung niên mặc tây trang đen cười tự giới thiệu.
"Trưởng phòng?"
Lâm Kỳ thất kinh, sáng nay thầy Trương Thành đột nhiên đưa cho hắn một cái danh thiếp wechat, nói là người của Xích Khung võ đạo quán, muốn tìm hắn tâm sự chuyện hợp đồng.
Không ngờ lại là trưởng phòng.
Dù là Trọng Minh hay Hắc Diệu võ đạo quán, cũng chỉ phái nhân viên ký kết bình thường.
Xích Khung võ đạo quán không chỉ phái trưởng phòng đến đón bọn họ, mà còn là đến thẳng võ đạo quán, chứ không phải là ở một quán cà phê ven đường.
Thái độ và sự coi trọng hoàn toàn không cùng cấp bậc.
Phương Tuệ Di ở bên cạnh cũng có chút ngơ ngác, buổi sáng đột nhiên nhận được thông báo của Lâm Kỳ, nói có người tới đón hai mẹ con cùng đi Xích Khung võ đạo quán bàn chuyện hợp đồng.
Người bình thường như cô đâu gặp qua chuyện này, lại còn là trưởng phòng đích thân đưa đón, khiến cô có chút thụ sủng nhược kinh.
"Chào anh, trưởng phòng Tôn!"
Lâm Kỳ đáp lời.
Trưởng phòng Tôn lộ ra nụ cười nói: "Hai người không cần khẩn trương, học sinh Lâm Kỳ, với thiên phú như cậu, Xích Khung võ đạo quán chúng tôi hết sức coi trọng."
Lâm Kỳ thầm nghĩ: Ai tinh mắt vậy? Lại phát hiện ra thiên phú của mình.
Ngồi ở hàng sau, nhìn dòng người tấp nập qua cửa sổ, vô số người nhìn chiếc xe mà lộ vẻ ngưỡng mộ.
Ánh mắt đó Lâm Kỳ cũng quen thuộc, kiếp trước hắn cũng từng trải qua.
Trong chốc lát, cảm xúc khó tả dâng trào.
Không lâu sau đó, chiếc xe sang trọng màu đen dừng lại trước cửa chính Xích Khung võ đạo quán.
"Đi thôi, học sinh Lâm Kỳ, chị Phương!"
Trưởng phòng Tôn, Lâm Kỳ, Phương Tuệ Di xuống xe, chiếc xe sang trọng tự động tiến vào nhà xe, ba người đi vào võ đạo quán.
Trong đại sảnh, lễ tân vẫn như thường ngày, cho đến khi thấy người quen bước vào võ đạo quán.
"Trưởng phòng Tôn!"
Trưởng phòng Tôn gật đầu.
Nhìn người mà trưởng phòng Tôn cung kính đi theo phía sau, lễ tân lộ vẻ kinh ngạc.
Cô có ấn tượng sâu sắc với chàng trai này, hai tháng trước vẫn còn cùng bạn bè đến đây làm thêm.
Mà bây giờ lại được trưởng phòng ký kết đích thân tiếp đón, đây đúng là nhân vật lớn của Xích Khung võ đạo quán!
"Người này rốt cuộc là ai?"
Một lễ tân khác tò mò hỏi, cô lễ tân nhìn bóng lưng Lâm Kỳ trả lời:
"Có thể lại là một thiên tài quật khởi!"
Lâm Kỳ đi theo trưởng phòng Tôn vào thang máy, đi thẳng lên tầng cao nhất.
Cửa thang máy mở ra, là một hành lang rộng rãi, không có nhiều cửa, vách tường được làm bằng vật liệu kim loại đặc biệt, sơn màu xám bạc.
Từng bức ảnh ghi lại lịch sử được khảm trên tường.
"Đây là..."
Sau khi ra ngoài, ba người đi thẳng tới một cửa lớn màu bạc, trên màn hình điện tử viết: "Văn phòng phó quán chủ!"
Lâm Kỳ thất kinh, đây là văn phòng của vị đại nhân vật nào vậy? Không phải là đến bàn chuyện hợp đồng sao?
"Tích!"
Trên cánh cửa lớn màu bạc, một con mắt kim loại màu đỏ đột nhiên chuyển động khi ba người vừa xuất hiện.
Lâm Kỳ cảm giác có thứ gì đó đang quét cơ thể mình.
"Vù ~ "
Khoảnh khắc tiếp theo, cánh cổng kim loại mở ra.
Điều đầu tiên đập vào mắt là một không gian rộng lớn, đúng như trí tưởng tượng của Lâm Kỳ về khoa học kỹ thuật tương lai.
Cuối tầm mắt là một người đàn ông vạm vỡ, dáng người cường tráng quay lưng lại, cao hơn hai mét, mặc trang phục màu đen bó sát, tỏa ra khí tức cường hãn.
Chỉ thấy người đàn ông quay người nhìn Lâm Kỳ, giơ bàn tay rộng lớn ra, nở nụ cười: "Chào mừng cậu đến, học sinh Lâm Kỳ!"
Trong lúc nói, khí tức trên người hắn trở nên càng mãnh liệt, bá đạo, tựa như hóa thành sư tử gầm thét lao về phía cậu.
"Oanh ~"
Lâm Kỳ cảm thấy đầu mình như bị đánh mạnh, khiến cậu một trận choáng váng, toàn thân cứng đờ, giống như bị ai bóp cổ, không thở được.
Trong khoảnh khắc, cậu cảm thấy mình sắp chết.
Nhưng cậu chỉ cắn răng chịu đựng.
Một giây sau, tất cả cảm giác đau đớn biến mất, Lâm Kỳ hồi phục lại, cậu thở hổn hển.
Cậu nhìn người đàn ông đối diện, trong đầu hiện lên một cái tên, phó quán chủ Xích Khung võ đạo quán Thiên Hải Thị - Nhạc Phong.
Trước đó, Lâm Kỳ đã từng thấy Nhạc Phong trên TV, vô địch chém giết tai thú trên chiến trường.
Không ngờ hiện tại lại được gặp.
Khí tức phát ra cũng khiến người ta ngạt thở, so với trên TV cảm nhận được còn mạnh hơn nhiều.
Hắn và người bình thường như thể hai loài khác nhau.
Sao một đại nhân vật như vậy đột nhiên lại gặp mình?
Lâm Kỳ mang nghi hoặc, hít một hơi thật sâu, đưa tay nắm lấy tay Nhạc Phong.
"Chào anh, quán chủ Nhạc!"
Cậu có thể cảm nhận được trong lòng bàn tay đối phương ẩn chứa sức mạnh kinh người, chỉ cần đối phương dùng sức thì tay của cậu sẽ tan thành cám bã ngay lập tức.
Phương Tuệ Di lúc này không dám thở mạnh, cúi đầu đứng sau lưng Lâm Kỳ.
Trưởng phòng Tôn ở bên cạnh giải thích: "Học sinh Lâm Kỳ, chị Phương, hôm nay là do quán chủ chúng tôi mời hai người đến."
"Do đích thân ông ấy bàn về chuyện hợp đồng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận