Cao Võ: Từ Lá Gan Nhị Lang Thần Thiên Phú Bắt Đầu Mạnh Lên

Chương 262: Vạn Minh, Hạ Liên, Bùi Cửu (cầu nguyệt phiếu)

Chương 262: Vạn Minh, Hạ Liên, Bùi Cửu (cầu nguyệt phiếu) Chỉ thấy ở cửa biệt thự, ba bóng người chậm rãi đi tới.
Mỗi người trong bọn họ đều mặc trường bào đặc chế với màu sắc khác nhau.
Giang Đào tiến đến bên cạnh Lâm Kỳ nói: "Kỳ ca, ta vừa nghe Quách Hoành nói, đồng phục của mỗi thiên tài thập viện đều là đặt làm đặc biệt, một bộ có giá khởi điểm từ mười vạn tệ Hạ quốc trở lên."
Lâm Kỳ lắc đầu, đúng là quá xa xỉ, đồng phục trên người hắn cũng chỉ có giá gần mấy trăm tệ mà thôi.
Rất nhanh, ánh mắt của hắn khóa chặt vào một người trong ba người kia, người này thân hình vạm vỡ, có khuôn mặt tròn phúc hậu, mặc bộ đồng phục đặc chế màu đỏ.
Hắn chính là Hàn Chấn, người đã thua trong trận chung kết giải thi đấu tân sinh toàn quốc, đồng thời cũng là người đứng thứ nhất từ dưới lên trong thập viện thiên tài.
Hắn đi cùng một nam một nữ, lúc này đang vừa mang theo quà vừa trò chuyện với Vạn Minh.
Hàn Chấn nhìn thấy những người khác bên trong tò mò hỏi: "Lão Vạn, những người này là ai?"
Vạn Minh giải thích: "Đều là đồng hương ở Thương Tỉnh mà ta mời đến, có nhiều người cho náo nhiệt."
Sau đó Hàn Chấn liền thấy một bóng dáng quen thuộc, sắc mặt lập tức cứng đờ.
"Lâm Kỳ!"
Cô nữ sinh xinh đẹp bên cạnh nhìn thấy Lâm Kỳ, đôi mắt sáng lên, lập tức nở nụ cười, tiến lên chào hỏi: "Chào cậu!"
"Lâm Kỳ, mình xem qua trận đấu của cậu với Hàn Chấn rồi, cậu giỏi thật đấy, không có năng lực đặc thù mà đã luyện thành được tiểu thần thông."
Lâm Kỳ nhìn nữ sinh trước mặt, có đôi mắt phượng, ngũ quan nhỏ nhắn, dáng người thon thả.
Cô ta mặc trường bào đặc chế màu xanh lục, toàn thân tỏa ra hơi thở tràn đầy sinh mệnh.
Lại là một thiên tài thập viện!
"Tự giới thiệu một chút, mình tên là Hạ Liên!"
Hạ Liên cười và đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ra.
Sau khi bắt tay, Lâm Kỳ cười nói với Hàn Chấn: "Hàn Chấn, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Hàn Chấn cười gượng một tiếng: "Đúng vậy, thật là trùng hợp nha!"
Lúc này, người con trai cuối cùng cũng đi tới, Hàn Chấn và nữ sinh thấy thế đều tự động nhường ra một vị trí.
Người này có ngũ quan nhu hòa, thân hình cao lớn mà thon dài, tỷ lệ hoàn mỹ, mặc một chiếc trường bào màu xanh, lại có vẻ uy nghiêm.
Mắt hắn sáng ngời, hơi nở nụ cười: "Lâm Kỳ, mình đã sớm muốn gặp cậu một lần."
"Tự giới thiệu một chút, mình là Bùi Cửu, học viện thứ mười, đến từ Đế Đô."
Nói xong, hắn đưa tay ra với ánh mắt chân thành.
Lâm Kỳ không thể không thừa nhận, Bùi Cửu có khí chất bất phàm, khiến người khác rất dễ sinh lòng thiện cảm.
Hơn nữa thái độ của những thiên tài thập viện bọn họ đều rất tốt, không hề tỏ ra mình hơn người.
Mấu chốt nhất là, trên người đối phương tỏa ra dao động tinh thần nồng đậm, còn mạnh hơn nhiều so với thiên tài thập viện Thẩm Trân Trân mà lần trước hắn đã gặp.
"Chào cậu!"
Lâm Kỳ đưa tay bắt tay với Bùi Cửu.
Chỉ trong một lát, hắn đã làm quen được bốn vị thiên tài thập viện.
Sau đó Bùi Cửu lần lượt đi bắt tay những người khác, thái độ tốt khiến mọi người ở Thương Khung lục viện vô cùng kinh ngạc.
Sau khi chào hỏi, mọi người tiếp tục trò chuyện và ăn uống.
Lúc này, Hàn Chấn đi đến bên cạnh Lâm Kỳ, giả vờ cầm lấy một viên sô cô la đen trong đĩa và thấp giọng nói: "Lâm Kỳ, đừng tưởng rằng đánh bại ta trong giải thi đấu tân sinh toàn quốc là xong chuyện."
"Bây giờ chúng ta tái đấu một lần, chắc chắn ngươi không thắng được đâu." Nói xong, hắn nhai sô cô la một cách đầy thách thức rồi bỏ đi.
Lâm Kỳ lắc đầu, Giang Đào lại lân la đến gần, hắn thì thầm nhìn Bùi Cửu cách đó không xa và nói: "Kỳ ca, ta vừa nghe Quách Hoành nói, Bùi Cửu kia là hạng hai trong thập viện thiên tài, ngoài các thiên tài cấp SS ra, thì hắn là người mạnh nhất đấy."
"Bùi Cửu, đến từ Đế Đô, nghe nói xếp thứ chín trong nhà nên mới có tên là Bùi Cửu."
"Mẹ hắn lợi hại thật, sinh tận chín người con, hắn từ nhỏ đã rất bình thường, thiên phú không bằng tám anh chị.""Nhưng không ngờ đến năm lớp 12, hắn lại thức tỉnh năng lực đặc thù - tinh thần niệm sư, một khi quật khởi thì vượt trội hơn vô số thiên tài."
"Sau khi vào Thương Khung võ đại, hắn cũng là cao thủ mạnh nhất, chỉ xếp sau thiên tài cấp SS."
"Không ngờ thái độ của hắn lại tốt đến thế!"
Lâm Kỳ cũng có chút bất ngờ, thực lực của Bùi Cửu lại mạnh đến như vậy.
Hôm qua, hắn đã hỏi thăm viện trưởng Lưu một chút, biết không ít tin tức, nội bộ thập viện các thiên tài cũng có sự cạnh tranh và xếp hạng.
Cụ thể là có xếp hạng luyện thần tháp, tháp thí luyện tai thú.
Cũng có những cuộc thi đấu nội bộ, và giống như chín đại học viện khác, họ cũng phải tham gia các cuộc thi săn giết tai thú, và cả những cuộc thi đấu cá nhân.
Cuối cùng, dựa trên hai hạng mục thi đấu mà tiến hành xếp hạng tổng hợp, còn Hàn Chấn thì ai cũng biết là người đứng thứ nhất từ dưới lên.
Còn Vạn Minh, người tổ chức tiệc sinh nhật thì đứng ở vị trí giữa, tức là vị trí thứ sáu.
Hiện tại, hắn lại biết thêm một người nữa, Bùi Cửu, người đứng thứ hai.
"Vạn Minh, sinh nhật vui vẻ!"
Sau đó, thêm vài thiên tài thập viện nữa lần lượt vào cửa gửi lời chúc phúc, nhưng cũng chỉ đặt lễ vật xuống rồi nhanh chóng rời đi.
Lâm Kỳ nhanh chóng nhận ra, họ chỉ lựa chọn rời đi ngay sau khi nhìn thấy mình và những người ở Thương Khung lục viện.
Điều này làm chủ nhân bữa tiệc sinh nhật Vạn Minh có chút xấu hổ.
"Lâm Kỳ đồng học, lại gặp mặt!"
Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Lâm Kỳ, Thẩm Trân Trân có ngũ quan tinh xảo, khí chất thanh lãnh, là một thiên tài đã thức tỉnh được năng lực đặc thù.
"Chào bạn!" Lâm Kỳ cười đáp lại.
"Lâm Kỳ, bạn có thể lĩnh ngộ tiểu thần thông thật lợi hại, bạn có thể nói cho mình biết bạn làm thế nào không?"
Lâm Kỳ lắc đầu nói: "Tự nhiên mình luyện thành thôi."
Thẩm Trân Trân: ...
"Thôi được rồi, mình còn có việc, sẽ không làm phiền các bạn tụ tập nữa."
Sau khi nói vài câu xã giao, Thẩm Trân Trân mỉm cười quay người rời đi, cho đến khi ngồi lên tàu điện của mình, sắc mặt nàng mới thay đổi: "Cái tên Lâm Kỳ này thật đúng là dẫm phải cứt chó, mà lại luyện thành được tiểu thần thông.""Nhưng mà cho dù không có tinh thần niệm sư, hắn cũng không phải là đối thủ của ta."...
Trong phòng khách, sau khi Thẩm Trân Trân rời đi.
Hạ Liên lại gần nói nhỏ: "Lâm Kỳ, cậu phải cẩn thận với Thẩm Trân Trân, cô ta mưu mô lắm, rất giỏi trò mặt ngoài một kiểu, phía sau một kiểu."
"Mình từng nghe cô ta nói xấu cậu trong lớp đấy."
"Về chuyện này, cậu có thể hỏi Cửu ca, không phải là mình vu oan đâu."
Lâm Kỳ nhíu mày, lại còn có chuyện như vậy sao, trong lòng hắn đã tin một nửa, lại thêm Bùi Cửu làm chứng thì khả năng họ cùng nhau nói dối không cao.
Có khi con người Thẩm Trân Trân vốn dĩ là như thế, thật không ngờ nàng lại là loại người đó, làm lòng hắn sinh cảnh giác.
Khoảng mười phút sau Gần hai mươi người ngồi thành hai bàn, cùng nhau ăn cơm.
Mười thiên tài thập viện tặng quà sinh nhật, nhưng chỉ có bốn người ở lại.
Ngoài Hàn Chấn, Hạ Liên, Bùi Cửu, còn có một cô gái tên là Lam Duyệt.
"Các vị đồng học!"
Vạn Minh đứng lên nói: "Hôm nay là sinh nhật của ta, sở dĩ tổ chức tiệc sinh nhật chủ yếu là vì sống trong thập viện quá cô quạnh, chẳng có ai."
"Ta là người thích náo nhiệt, thích kết bạn, sau này mọi người nếu gặp khó khăn gì có thể tìm ta."
Sau đó mọi người cùng nhau cắt bánh gato và ăn uống.
"Chúc mọi người ăn ngon uống ngon!"
"Tuyệt vời!"
"Ba ba ba!"
Trong tiếng vỗ tay, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí hài hòa, mấy người Hàn Chấn cũng hòa mình vào đám đông.
...
Toàn bộ bữa tiệc kéo dài đến 10 giờ tối mới kết thúc, mọi người vẫn còn luyến tiếc mà ra về.
Lâm Kỳ cũng kết bạn được với vài thiên tài thập viện, quan hệ cũng thân thiết hơn không ít.
Ở cửa biệt thự, khi Lâm Kỳ chuẩn bị rời đi thì Vạn Minh lại đột nhiên tiến đến.
...(tấu chương
Bạn cần đăng nhập để bình luận