Cao Võ: Từ Lá Gan Nhị Lang Thần Thiên Phú Bắt Đầu Mạnh Lên

Chương 48: Niên cấp mười vị trí đầu khiêu chiến (cầu truy đọc)

Chương 48: Khiêu chiến mười vị trí đầu niên cấp (cầu theo dõi) Lại qua hai ngày Ngày này buổi sáng, khi võ đạo khóa còn mấy phút nữa mới bắt đầu, lớp tinh anh có thái độ khác thường, tất cả mọi người đều đến phòng học.
"Hôm nay tình hình sao thế? Trương lão sư nói có chuyện trọng yếu muốn tuyên bố, bảo tất cả mọi người phải đến."
Một đám người trong phòng học tán gẫu, nói chuyện một chút lại kéo sang chuyện hợp đồng.
"Lý Châu vẫn chưa ký hợp đồng cấp A, nghe nói ba đại võ đạo quán muốn xem biểu hiện của hắn tại kỳ thi giữa kỳ."
"Hiện tại toàn bộ Thiên Hải Thị, người có thể ký hợp đồng cấp A chưa đến năm đầu ngón tay."
"Ôi, nghiêm ngặt vậy sao, Lý Châu mạnh như thế, vẫn chưa đủ tư cách à?" Đám người kinh thán.
Hợp đồng cấp A quá nghiêm ngặt khiến mọi người nhận thức rõ ràng.
"Giang Đào, sao ngươi vẫn chưa ký hợp đồng?" Lúc Giang Đào đang nghỉ ngơi uống nước, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh, tò mò hỏi thăm.
Đây là một nam sinh cao tầm 1m85, cơ bắp rắn chắc, tướng mạo thư sinh.
Thân hình hắn nhanh nhẹn như gió thoảng, thoắt cái đã xuất hiện bên cạnh Giang Đào.
Hắn là Khưu Kiệt, hạng mười của niên cấp, có biệt hiệu là: Mưa Rào Thương.
"Ta đang chờ Kỳ ca, khi nào anh ấy ký thì ta ký." Giang Đào nhìn Lâm Kỳ ở phía xa nói.
Khưu Kiệt lắc đầu: "Ta không hiểu, sao ngươi lại gọi Lâm Kỳ là ca, thực lực của hắn đâu có mạnh bằng ngươi."
"Hắn dựa vào cái gì?"
"Nếu muốn tính như vậy, ngươi cũng có thể gọi ta là Khâu ca hoặc Kiệt ca." Khưu Kiệt vừa nói vừa cười.
Sắc mặt Giang Đào lập tức tối sầm lại: "Ta gọi ai thì liên quan gì đến ngươi, biến đi!"
"Được thôi, đừng nóng, chỉ đùa chút thôi." Khưu Kiệt giơ hai tay xin lỗi, cảm thấy chán nên rời đi.
"Đừng giận!" Lâm Kỳ đi đến, vỗ vai Giang Đào an ủi.
"Tên Khưu Kiệt này, thật muốn xé nát cái miệng của hắn, còn định châm ngòi mối quan hệ của chúng ta." Giang Đào cười khẩy.
Lâm Kỳ nhìn bóng lưng Khưu Kiệt, mắt híp lại.
"Reng reng reng!!"
Lúc này tiếng chuông vào học vang lên, Trương Thành thân hình vạm vỡ, bước đi oai vệ tiến vào phòng học.
Ánh mắt của hắn quét qua tất cả mọi người, tập trung vào Lý Châu, Dư Kính, Tề Nguyệt Lâm và những người thuộc top 10.
"Hôm nay gọi mọi người đến đây, chính là để tuyên bố một chuyện."
Trương Thành giọng nói lớn, vẻ mặt nghiêm túc, mọi người biết có chuyện lớn muốn tuyên bố.
"Hằng năm, vào tháng 11, các trường trung tâm của Thiên Hải Thị sẽ tổ chức hội giao lưu võ đạo, luận bàn một lần để nâng cao kỹ năng."
"Nhưng năm nay khác, đối thủ của các ngươi đổi thành trường trọng điểm của Bạch Lộ thị."
Mọi người nghe xong, lập tức xôn xao.
"Còn phải đấu ví dụ à, có cần chúng ta tham gia không?"
"Chuyện này đâu liên quan gì đến chúng ta, hội giao lưu là dành cho nhóm học sinh mạnh nhất của hai trường mà." Mọi người ồn ào bàn tán.
"Quy tắc của hội giao lưu là: Mỗi trường cử mười người đối kháng, trường nào thắng nhiều trận hơn thì sẽ chiến thắng." Trương Thành tiếp tục nói về quy tắc.
"Mười người này sẽ đại diện cho trường và Thiên Hải Thị của chúng ta, đối chiến với Bạch Lộ thị."
"Mà hội giao lưu lần này, sẽ diễn ra trong sân đấu của Xích Giới, các bạn học khác có thể thông qua điện thoại di động đăng ký website trò chơi để quan sát."
"Đương nhiên, những người tham gia hội giao lưu, vì trường và Thiên Hải Thị xuất chiến, chỉ cần giành được chiến thắng sẽ được nhận tiền thưởng."
Trương Thành vừa dứt lời, không ít người mắt sáng rực lên.
Lâm Kỳ cũng vậy, hắn vô cùng cần tiền.
"Đáng tiếc, có lẽ ta không thể lọt vào danh sách mười người rồi."
Lâm Kỳ cảm thấy tiếc nuối.
"Bây giờ ta sẽ gọi tên, đây chính là danh sách xuất chiến lần này." Trương Thành lần lượt đưa ra các thông tin.
Sự mong chờ của mọi người tăng lên cao độ.
"Người thứ nhất, Lý Châu!" Trương Thành hô.
Khóe miệng Lý Châu hơi nhếch lên, trong mắt ánh lên vẻ hưng phấn.
"Người thứ hai, Dư Kính."
Dư Kính ngẩng đầu, xoay cổ kêu răng rắc.
"Người thứ ba, Tề Nguyệt Lâm."
Tề Nguyệt Lâm mặt không đổi sắc.
"..."
"Người thứ bảy, Giang Đào!"
Giang Đào nghe xong thì xoa tay, nói: "Kỳ ca, lần này phải nhờ đến ta rồi."
Lâm Kỳ lắc đầu.
"Đây là gọi trực tiếp mười người đứng đầu của niên cấp mà." Mọi người nhỏ giọng bàn tán.
Khưu Kiệt cũng lộ ra nụ cười, ưỡn ngực, chờ đợi đến tên mình, vì trường mà xuất chiến, hắn không từ nan.
"Người thứ mười, Lâm Kỳ!" Trương Thành tuyên bố người cuối cùng, lập tức nhìn về phía Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ: "?"
Mọi người: "?"
Khưu Kiệt chết đứng tại chỗ.
"Ta không nghe lầm chứ, ai, Lâm Kỳ?" Có người ngơ ngác.
Cả lớp không ít người đều ngơ ngác, nhìn về phía Lâm Kỳ đang ở góc phòng, bao gồm Lý Châu, Dư Kính, Tề Nguyệt Lâm và nhóm mười người đứng đầu niên cấp.
Lâm Kỳ cũng hơi nghi hoặc, sao lại để mình lên.
"Ta đi, Kỳ ca, chúng ta lại có thể kề vai chiến đấu." Giang Đào mặc kệ những chuyện khác, cười ôm Lâm Kỳ.
Sau đó mọi người đồng loạt nhìn về phía võ đạo giáo sư Trương Thành.
"Đối với danh sách này của ta, ai có ý kiến?" Trương Thành hỏi.
Vừa dứt lời, trong đám người có người không chờ được giơ tay.
"Ta!"
Khưu Kiệt đứng ra, mặt đầy vẻ không phục: "Trương lão sư, con không phục!."
"Hắn Lâm Kỳ chỉ xếp thứ 18 của niên cấp, hắn dựa vào cái gì mà được vào danh sách, lẽ ra là con mới đúng chứ?"
Trương Thành mặt mày sầm xuống, khí tức đáng sợ từ trên người tràn ra: "Ngươi đang nghi ngờ quyết định của ta sao?"
Khưu Kiệt cảm thấy như có một ngọn núi đè nặng lên người, hô hấp trở nên khó khăn.
"Con không dám!" Hắn cúi đầu nói.
Trương Thành nhìn xung quanh một lượt, thu hết mọi biểu hiện vào mắt, rồi thu lại khí thế, nhếch mép cười:
"Ta hiểu có một số người không phục, vậy thì tốt thôi, Lâm Kỳ, Khưu Kiệt các ngươi đấu một trận đi."
"Ai thắng thì người đó sẽ nhận lấy suất cuối cùng."
"Để đảm bảo tuyệt đối công bằng, các ngươi có thể vào phòng giả lập, như vậy có thể buông tay buông chân, lại không hạn chế HP và thể chất."
Nói xong hắn liền rời khỏi phòng học, tiến về phòng giả lập, Khưu Kiệt lập tức đuổi theo.
Các bạn học tò mò cũng đều đi theo.
Trong chốc lát, 50 người cả lớp tập trung tại phòng giả lập, vây quanh Lâm Kỳ và Khưu Kiệt.
"Hai người các ngươi vào sân đấu Xích Giới, chọn hình thức đấu đơn, mở chế độ cho người xem." Trương Thành nói ở bên cạnh.
Khưu Kiệt nhìn Lâm Kỳ, tức tối bước vào khoang giả lập.
"Kỳ ca, xử lý tên Khưu Kiệt đó, tôi tin anh làm được." Giang Đào ánh mắt kiên định nói.
"Ta biết!" Lâm Kỳ thở ra một hơi.
Cũng bắt đầu vào khoang giả lập, đăng nhập vào Xích Giới.
Trương Thành thao tác thiết bị trình chiếu, màn hình lớn hiện ra trước mặt mọi người.
Chỉ thấy trên sân đấu trống trải, hai bóng người cầm thương một lam một đen xuất hiện.
Trong Xích Giới.
Lâm Kỳ đổi bộ đồ tác chiến màu đen, cầm trên tay một cây thương lớn màu đen.
Ở đối diện, Khưu Kiệt đổi một bộ đồ tác chiến màu lam, vai khiêng một cây trường thương màu trắng.
"Trương lão sư mù mắt rồi, thế mà lại để ngươi cướp danh ngạch của ta."
"Ngươi dựa vào cái gì?"
"Để ta dạy cho ngươi cách dùng thương thế nào, ta sẽ dùng trường thương trong tay đâm xuyên tim ngươi trong mười chiêu."
Khưu Kiệt cười lạnh nhìn Lâm Kỳ, ánh mắt tràn đầy vẻ trêu chọc.
"Chỉ là tôm tép nhãi nhép!" Ánh mắt Lâm Kỳ lạnh lùng.
"Có mạnh miệng thế nào, cũng không thể thay đổi được sự chênh lệch quá lớn giữa chúng ta."
[Đấu đơn chuẩn bị bắt đầu!] [3, 2, 1] [Đấu chính thức bắt đầu!] Trong không khí vang lên giọng nữ thông báo, Khưu Kiệt thân hình lóe lên, không chờ được vung thương xông tới.
Bước chân của hắn linh hoạt, giống như một con báo đi săn nhanh nhẹn và nhạy bén, như hóa thành tàn ảnh.
"Vù vù~"
Lâm Kỳ cũng nhanh như chớp xông ra, trường thương trong tay lắc một cái, phát ra tiếng ông ông.
Gió mạnh nương theo tiếng rít của thương.
Hai người chiến đấu vô cùng căng thẳng.
...(tấu chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận