Cái Này Thật Không Phải Máy Móc Phi Thăng

Chương 67: "Ưu tú" đánh giá, đám người giật mình!

"Các vị..." Giáo sư Ngô từ một phòng khác bước ra, đám thiếu niên thiếu nữ đang ngồi lập tức đứng dậy, Quý Nhã phản ứng chậm hơn một nhịp đã bị Dương Dụ kéo lên.
"Giáo sư Ngô..."
"Không cần khách khí vậy." Giáo sư Ngô rất hòa nhã, "Đây chỉ là một bữa cơm bình thường thôi, các em đều là học sinh công nghệ khoa học kỹ thuật của thủ đô, hôm nay chỉ là thầy và trò tùy ý trò chuyện."
Sự hiền lành của ông khiến mọi người bình tĩnh lại.
Bịch!
Một tiếng động lớn từ phía sau truyền đến khiến mọi người không khỏi giật mình.
Thân hình vạm vỡ đi theo Giáo sư Ngô đặt một loại thiết bị xuống, cao chừng nửa người, toàn thân màu xanh lam, đỉnh trên mặt phẳng nghiêng chỉ có một tấm kim loại màu trắng bạc.
"Đương nhiên, ta cũng mong các em có thể giúp ta một việc nhỏ, rất đơn giản, chỉ cần đặt tay lên trên mặt là được." Giáo sư Ngô ân cần nói.
Trái tim các thiếu niên thiếu nữ đều đập thình thịch. Việc có thể thi vào Đại học Khoa học Tự nhiên thủ đô đã cho thấy tố chất cơ thể của họ không có vấn đề gì, ở một mức độ nào đó, nó còn thể hiện nội tình gia đình của họ.
Về cơ bản không có trường hợp con nhà nghèo khó.
Cho dù bọn họ không hiểu rõ, nhưng phụ huynh của họ, các lãnh đạo trường học, các quan chức Bộ Giáo dục đều hiểu rõ.
Giáo sư Ngô không thể đơn thuần mời họ ăn cơm.
Không thể nghi ngờ, đây là một loại khảo hạch. Nếu đạt yêu cầu, những điều đang chờ đợi bọn họ sẽ là nhất phi trùng thiên!
"Em đến trước đi." Giáo sư Ngô nhìn về phía nam sinh ở phía tay trái, "Trương Hoài Viễn."
Mặt Trương Hoài Viễn đỏ lên, có thể thấy tay hắn đang run rẩy, vừa kích động vừa thấp thỏm.
Dưới sự chú ý của mọi người, hắn bước đến trước thiết bị, hít sâu một hơi rồi đặt bàn tay run rẩy lên trên.
"Tích – phổ thông"
Thiết bị màu xanh lam nhấp nháy, báo ra một tiêu chuẩn mà mọi người không hiểu lắm.
Trương Hoài Viễn có chút hoang mang nhìn về phía Giáo sư Ngô.
"Đây là công cụ bổ trợ, có thể kiểm tra mức độ trao đổi chất sâu bên trong mỗi người." Giáo sư Ngô đẩy gọng kính, "Giống như việc trao đổi chất của con người có nhanh có chậm, hiệu suất khai phá gen mầm của sinh mệnh thể cũng không phải là một giá trị cố định."
"Có sinh mệnh thể trời sinh tốc độ khai phá gen mầm nhanh hơn, đương nhiên, sự khai phá tốc độ này ở giai đoạn tiến hóa trước thì không thể hiện rõ điều gì."
"Nhưng đến cuối cùng, một chút sai lệch cũng cần mấy năm, thậm chí lâu hơn để bù đắp."
Các thiếu niên thiếu nữ như đang nghe sách trời, những chuyện này đối với họ còn quá xa vời, ở một góc khuất, ánh mắt của Lý Minh lấp lánh.
"Tiện thể nói một chút, sau này các em sẽ rõ, phổ thông ý chỉ trình độ trung bình của loài người." Giáo sư Ngô không thay đổi thái độ, ôn hòa nói: "Tiếp theo."
Trương Hoài Viễn có chút thất hồn lạc phách.
Những người khác lần lượt tiến lên, kết quả về cơ bản đều giống như Trương Hoài Viễn, chỉ có một người khác biệt, đó là Lương Long.
Đây là một thiếu niên có làn da ngăm đen, ánh mắt né tránh, rõ ràng không quen với việc bị người chú ý. Cậu không phải người Ngân Hôi Thành, mà đến từ Tinh Khung Thành.
Có thể thấy hoàn cảnh gia đình của cậu không khá giả qua trang phục, nhưng cậu lại đạt đánh giá "Ưu lương".
"Cũng được." Giáo sư Ngô gật đầu, "Khi vào Đại học Khoa học Tự nhiên thủ đô, em có đủ tư cách vào lớp bồi dưỡng đặc biệt."
Trên mặt Lương Long lập tức nở nụ cười không kìm nén được, rất kích động.
Những người khác, đặc biệt là các chàng trai, sắc mặt khác nhau, có người không phục, có người đố kị, lại càng có vẻ như đang toan tính điều gì.
Tuổi còn quá trẻ, mọi suy nghĩ đều bộc lộ hết trên mặt.
"Được rồi, ngồi xuống ăn cơm đi, kỳ thực sau khi nhập học các em sẽ còn kiểm tra lại một lần, Phòng Bưu, cất đi đi." Giáo sư Ngô nói tùy ý.
"Vâng." Phòng Bưu không ngạc nhiên chút nào, ở nơi nhỏ bé chính là vậy, một người như Lương Long xuất hiện đã là chuyện khiến anh bất ngờ rồi.
Giáo sư Ngô vừa nói xong, ánh mắt chợt liếc, bỗng nhiên nói: "Phòng Bưu, khoan đã."
Sau đó, Giáo sư Ngô nhìn về phía một góc phòng – "Em cũng đến thử một chút."
Mọi người sững sờ, không khỏi nhìn theo ánh mắt của Giáo sư Ngô. Đó là một nơi hẻo lánh, ánh đèn lờ mờ, nếu không nhìn kỹ thì không thể thấy có người ở đó.
Khi người kia đi ra, ánh đèn dần dần soi rõ mặt của anh ta, còn trẻ một cách bất thường.
"Em tên là...Lý Minh, phải không?"
"Dạ đúng, thưa giáo sư." Lý Minh gật đầu, anh cũng rất bất ngờ, không nghĩ đến vị giáo sư này lại muốn anh thử.
Dương Dụ lộ vẻ rất kích động, nếu Lý Minh được Giáo sư Ngô xem trọng, thì đương nhiên có thể đến được tinh cầu thủ đô.
Ở một góc khác, Vương Chí Hằng cũng rất giật mình, không khỏi có chút ao ước. Cho dù những người được khảo nghiệm đều bình thường, chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng nhiều người còn không có cơ hội khảo nghiệm, mà Giáo sư Ngô lại muốn cho Lý Minh cơ hội này.
Chỉ vì đỡ một đòn, hàm lượng lớn đến vậy sao? Anh ta thầm nghĩ.
"Đi thử đi." Giáo sư Ngô ra hiệu.
Lý Minh có chút do dự nhưng vẫn đi tới, đặt tay lên tấm kim loại, có cảm giác nóng rát đột ngột.
"Tích - ưu tú"
Phòng Bưu vốn dĩ có chút hờ hững, đột nhiên sửng sốt.
Vương Chí Hằng kinh ngạc tột độ. Những người thi đỗ Đại học Khoa học Tự nhiên thủ đô đều là những nhân tài hiếm có ở Ngân Hôi Tinh.
Kết quả mới có một người như Lương Long.
Còn Lý Minh này là cái quỷ gì, lại đạt "Ưu tú", cao hơn cả Lương Long?
Các thiếu niên thiếu nữ ban đầu còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó mặt ai cũng đầy kinh ngạc.
Trương Hoài Viễn sững sờ, Lương Long trợn tròn mắt, Dương Dụ ngơ ngác nhìn Lý Minh, đôi mắt Quý Nhã thì sáng lên.
Sắc mặt Giáo sư Ngô khựng lại một chút, đánh giá Lý Minh từ trên xuống dưới.
Mà Lý Minh lúc này cũng kinh ngạc không kém, bởi vì dưới đáy mắt anh --
【 Thiết bị đo kiểm chiết xuất gen – loại tiêu hao: Thiết bị đo kiểm đặc biệt, có nhiều chức năng, chủ yếu dùng để kiểm tra sinh mệnh thể có tiềm năng chiết xuất hay không.
Điều kiện nắm giữ: Hai vạn điểm năng lượng kim loại.
Năng lực nắm giữ – chiết xuất gen: Tiêu hao vật nắm giữ, có thể giúp túc chủ bước đầu có được tiềm năng chiết xuất gen mầm. 】
Học thuyết chiết xuất gen mầm là lý luận thành danh mà Giáo sư Ngô dựa vào đó. Lý Minh sau này đã từng tra cứu trên mạng.
Đại khái là nói, khi gen mầm được khai phá đến cực hạn, hòa làm một thể với sinh mệnh thể, bản thân nó vẫn có tiềm năng tiến hóa hơn nữa.
Nói tóm lại, chính là tiến hóa lại tiến hóa, để sinh mệnh thể trở nên càng thêm mạnh mẽ.
Lúc đầu, lý luận này rất thịnh hành, Giáo sư Ngô nhờ đó mà nổi tiếng, nhưng rất nhanh tất cả các nhà nghiên cứu đều phát hiện rằng, sinh mệnh thể bình thường căn bản không có cách nào thông qua được cái gọi là chiết xuất này.
Giáo sư Ngô giải thích, chỉ một bộ phận rất ít sinh mệnh thể có loại tiềm năng này.
Đến lúc này, các phòng thí nghiệm và viện nghiên cứu lớn đều không mấy coi trọng, bởi vì vũ trụ bao la vô ngần, sinh mệnh thể nhiều vô kể, chỉ cần vớt đại lên, thế nào cũng sẽ có.
Đến hậu kỳ tiến hóa, dù chỉ tiến bộ một chút cũng vô cùng khó khăn. Nếu có thể mở ra con đường phát triển ngang, thì vẫn có thể xem là một nhánh tiến hóa.
Nhưng, vấn đề là ở chỗ này. Suốt 5-6 năm, các phòng thí nghiệm và viện nghiên cứu lớn, căn bản không tìm được bất kỳ sinh mệnh thể nào có tiềm năng chiết xuất gen, vì vậy nó bị coi là ngụy lý thuyết.
Bây giờ xem ra, Giáo sư Ngô vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm, còn lén lút kiểm tra.
Tốc độ khai phá do thiết bị gia tăng là 100%, điều đó đã là "Ưu tú", nếu như mở ra khả năng chủ động, e rằng còn nghịch thiên hơn nữa.
Nhưng Giáo sư Ngô, thứ ông đang tìm kiếm không phải sinh mệnh thể có hiệu suất khai phá cao nhất.
Hai vạn điểm năng lượng kim loại, đó không phải con số nhỏ. Anh nghĩ thầm.
"Em bao nhiêu tuổi?" Giáo sư Ngô hỏi.
"Mười tám."
"Có tham gia tinh khảo thí không?"
"Chưa từng."
Giáo sư Ngô nhíu mày, "Vì sao?"
"Vì một vài lý do." Lý Minh nói lướt qua, lý do rất nhiều, không thể kể rõ.
Dương Dụ căng thẳng nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
"Đáng tiếc." Giáo sư Ngô lắc đầu, nói: "Với tư chất của em, cũng không cần lo lắng. Sau ngày hôm nay sẽ có trường đặc biệt tuyển em."
"Em là thành vệ, hẳn là Học viện Cảnh vệ sẽ vui vẻ chấp nhận em."
Nghe ông nói vậy, Dương Dụ nhìn Giáo sư Ngô, rõ ràng, cho dù đánh giá "Ưu tú", Lý Minh vẫn không được Giáo sư Ngô coi trọng.
Những học sinh khác âm thầm thở phào, mình thất bại cũng không đáng buồn, người khác thành công mới làm người ta mất ăn mất ngủ.
Vương Chí Hằng coi như đã hiểu, thế nào là "đại nhân vật coi trọng", nguyên bản Lý Minh cao lắm cũng chỉ tiếp nhận vị trí của Dương Bằng, may mắn thì làm được đến cấp trưởng khoa.
Nhưng nếu như được Học viện Cảnh vệ đặc biệt chiêu mộ, biến thành chính quy, mình nếu cố thêm chút nữa, có hy vọng lên bộ trưởng.
Đến đây, Phòng Bưu mới thu lại thiết bị, Giáo sư Ngô cũng bảo Lý Minh ngồi xuống ăn, nhưng Lý Minh lấy lý do công vụ mà từ chối.
". . ."
Giáo sư Ngô rất thân thiện gần gũi, còn kể mấy chuyện cười, không hề tỏ vẻ mình là bề trên.
Ước chừng 40 phút sau, bữa tối kết thúc, mọi người đứng dậy, nối đuôi nhau ra ngoài.
Bọn họ, những nhân viên bảo an đi cuối cùng.
Hả? Bước chân Lý Minh khẽ dừng lại. Anh cũng những bảo an Lam Tinh đều đồng loạt dừng chân, đó là ở cửa thang máy, chạm mặt người từng va vào Vương Chí Hằng.
Hai người cùng hướng về cửa phòng, lại cùng nhau dừng lại. Lý Minh không muốn gây thêm chuyện nên định để người này đi trước.
Ai ngờ, người kia cũng dừng lại. Vẻ mặt vốn xem thường mọi người lúc này lại nở một nụ cười gượng gạo, "Anh đi trước đi."
Ngay khi kết thúc kiểm tra, Vương Chí Hằng tròng mắt trợn lên, lại tự giễu cười một tiếng. Lý Minh không nói nhiều, trực tiếp bước ra ngoài. Tất cả mọi người được đưa về, Ngô giáo sư cũng trở về phi thuyền, đám thành vệ căng thẳng dây cung cuối cùng cũng buông lỏng. "Ta thật sự sợ lại có viên đạn nào đó bắn tới từ đâu đó." Vương Chí Hằng oán giận, vận động bả vai. Đối với Lý Minh nói, ngưỡng mộ nói: "Tiểu tử ngươi phất lên rồi, đánh giá ưu tú, có thể khiến Ngô giáo sư cũng hơi coi trọng." "Thảo nào không cân nhắc đường tắt của ca ca, nguyên lai là có thực lực cứng." Sao cảm giác lời này có gì đó cổ quái, Lý Minh cười cười, "Vương đội nói đùa, Ngô giáo sư chỉ là thuận miệng nói, sáu người này bên trong, ai mà chẳng có một cái ưu lương, huống chi là nền văn minh Lam Tinh ngàn tỷ nhân khẩu." "Vũ trụ mênh mông đến nhường nào, ta chẳng qua chỉ là giọt nước trong biển cả." Vương Chí Hằng nhìn thấy Lý Minh, có chút cảm thán: "Mấy đứa nhỏ như ngươi ấy, vui buồn đều lộ hết tr·ê·n mặt, như cái tên Lương Long kia, được đánh giá ưu lương, cả buổi tiệc cứ hớn ha hớn hở." "Nhưng ngươi lại có thể nghĩ đến vũ trụ bao la, ngươi sẽ thành tài." Vương Chí Hằng nói rất chân thành, không hề có chút giễu cợt nào... "Què thúc, giúp ta trộm một món đồ." Trong nhà vệ sinh, Lý Minh tr·ê·n mặt tỏa ra ánh sáng đen."Thứ gì? Ở đâu?""Một cái thiết bị bên cạnh Ngô giáo sư."Khung tin tức hồi lâu chưa trả lời, Lý Minh gõ "?". "Ngươi muốn ta c·h·ết có thể nói thẳng!!!""Ba dấu chấm than thể hiện sự tức giận của người què. "Hành sự tùy theo hoàn cảnh." Lý Minh nói, "Vật kia không thể mang th·e·o trong người, hộ vệ của hắn phải đi theo hắn bất cứ lúc nào, những ngày gần đây, hắn không thể nào rời khỏi nhà nửa bước.""Nếu thật sự không được, ta sẽ nghĩ cách khác.""Quan trọng cỡ nào?" Người què hỏi."Một tấm bùa hộ mệnh." Lý Minh nghĩ nghĩ, lại bổ sung: "Thậm chí là vé vào cửa báo thù." Nhìn chằm chằm hai hàng chữ này, đặc biệt là hai chữ "báo thù", sắc mặt người què âm tình bất định, chửi ầm lên: "Cái thằng nhóc vương bát này, chắc chắn không phải con của lão Lý!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận