Cái Này Thật Không Phải Máy Móc Phi Thăng

Chương 197: Collector Cơ giới sư phòng tối hạm cấp chủ pháo 【 súng pháo huy chương 】

"Đại Cơ Giới Sư?" Brown hít sâu một hơi, đôi tai màu xanh liên tục vẫy, càng thêm nịnh nọt: "Nguyên lai là đại Cơ Giới Sư." Sau đó, Brown quay đầu, giọng nói bỗng trở nên mạnh mẽ vô cùng, "Tất cả nghe cho rõ đây, lũ vương bát đản bại hoại các ngươi, người đứng trước mặt các ngươi đây là một vị đại Cơ Giới Sư, tất cả phải dồn hết tinh thần lên cho ta, mang hết kỹ thuật tốt nhất ra thi triển." Hotan khóe miệng giật giật, cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn vị đại Cơ Giới Sư bên cạnh, sợ hắn vì vậy mà nghĩ gì, cũng may đối phương trên mặt không chút biểu cảm, ngược lại còn rất hứng thú. Tiếng ồn ào ở hiện trường càng thêm kịch liệt, vô số ánh mắt đồng loạt dồn lại, đủ mọi chủng tộc đều có, thần sắc đa phần rất mệt mỏi, rõ ràng bị xem như công nhân khổ sai. Số lượng không ít, ít nhất cũng có ba bốn mươi. Thảo nào Chúng Tinh Chi Địa không có Cơ Giới Sư, tất cả đều bị Ulrich giấu ở nơi này. "Kia là?" Ánh mắt Lý Minh hơi sáng lên, nhanh chân đi về phía một hướng, đó là một đoạn nòng pháo to lớn dài gần trăm mét, toàn thân ánh bạc, cứ mỗi mười mét lại quấn thiết bị ước thúc năng lượng, cuối cùng là máy phát năng lượng khổng lồ. "Đây là nòng pháo chủ hạm cấp Isaiah sắt tới từ văn minh Treece." Vị Cơ Giới Sư đứng bên cạnh vội đáp lời, sửa chữa món đồ này có vẻ tương đối phức tạp, có năm sáu người Cơ Giới Sư đang vây quanh. Lý Minh xoa tay lên. [Hạm pháo ước thúc hạt – Hình thái đặc biệt: Pháo tự giải thể trên hạm, cần một lượng lớn năng lượng mới có thể bắn (Lưu ý: Không thể nâng cấp). Điều kiện chưởng khống: Ba triệu kim loại năng lượng. Hiệu quả chưởng khống: Tích lũy năng lượng siêu quy cách. Năng lực chưởng khống: Cụ hiện hóa hạm pháo, oanh kích mục tiêu nào đó. (Lưu ý: Cần tích lũy năng lượng trước)] Lớn như vậy mà cũng có thể chưởng khống sao? Lý Minh có chút kinh ngạc, nhưng lại không có xếp hạng cấp bậc, mà hiệu quả và năng lực cũng rất lạ, hiệu quả khi chưa chưởng khống thì không thể biết được. Nhưng năng lực thế mà lại là cụ hiện hóa, vậy thì không bằng trực tiếp cụ hiện hóa ra, không quá giống đồ vật chưởng khống bình thường. Đồng thời không thể thăng cấp, chưa bao giờ thấy qua. Hao tốn kim loại năng lượng cũng không ít, trọng pháo cấp chủ hạm, Lý Minh như có điều suy nghĩ, dấy lên chút hiếu kỳ. Hắn nổi hứng, quyết định ở đây dừng lại một lát, xem có thể phát hiện được món gì tốt không. Cái đại bảo khố dưới mặt đất kia hắn không đụng vào được, thì đây coi như một cái tiểu bảo khố vậy. Nhìn thấy Lý Minh có chút hưng phấn, Hotan cũng không thấy lạ, Cơ Giới Sư ai cũng vậy thôi. Khi đối phương không làm càn thì Ulrich vẫn cho hắn quyền hạn khá cao. [Chiến phủ trọng lực – Cấp C] "Đây là không lâu trước đó, một thương nhân Soest tới Chúng Tinh Chi Địa bán hàng hóa bán cho chủ nhân, tựa hồ là loại đồ trang trí gì đó." Hotan vừa xem tài liệu sửa chữa vừa đánh dấu cho thanh trọng phủ máy móc không hoàn chỉnh này. Vị Thanh Long đại Cơ Giới Sư này con mắt không tệ, thứ có thể được giữ lại nhất định phải là đồ tốt. Nhưng ngay sau đó, hắn thấy Lý Minh lại nhặt một món đồ lên xem xét cẩn thận, Hotan hơi cau mày, thứ được đưa tới đây để sửa chữa, phần lớn đều đã qua tay vài giám định sư dưới trướng Collector xem xét. Không tính là đồ tốt gì, sao vừa đến nơi vị đại Cơ Giới Sư này đã cầm lên hai thứ tỉ mỉ quan sát vậy? Tuy kỳ lạ nhưng hắn vẫn âm thầm ghi lại, mãi tới vài phút sau, Hotan hoàn toàn bối rối. Bởi vì, vị đại Cơ Giới Sư này gần như cầm hết từng món đồ trên bàn lên xem xét cẩn thận. Cái khác biệt duy nhất, chỉ là thời gian thưởng thức dài ngắn mà thôi, nhưng chênh lệch thời gian ít ỏi này thì khó mà thấy được gì. Thật sự là cẩn thận quá mức, Hotan âm thầm lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, hắn vốn còn muốn mượn con mắt tinh tường của vị đại Cơ Giới Sư này xem có vớt vát được gì không. Kết quả, đối phương từ đầu đã đề phòng hắn, nếu không, với trình độ của hắn, sao lại cứ phải cầm lên xem kỹ từng thứ một thế?"Hương vị cơm chiên càng thêm mỹ vị." Lý Minh nhìn chiếc nồi chỉ còn lại một nửa đoạn không biết tên trong tay với vẻ cổ quái, đầu xẻng phía trước đã không còn, chỉ còn lại cán xẻng. Sau khi buông xuống, còn tốt bụng nhắc nhở thêm câu, "Đừng sửa, đây chính là cái nồi hỏng." Gã người lùn Cơ Giới Sư đang cắm cúi tra cứu tài liệu lập tức đờ người ra. Sau khi bỏ xuống thứ này, hắn lại đi đến bàn làm việc kế tiếp, bởi vì cần chạm vào thì thông tin liên quan mới hiện ra, cho nên trông như mỗi món hắn đều đang cẩn thận xem xét. Đa phần đều là vật phẩm cấp C, chỉ có một số ít là cấp B, còn cao hơn thì mấy gã Cơ Giới Sư này đã không khống chế được rồi. Cho dù là vậy, vẫn còn rất nhiều thứ không sửa chữa được. "Ừm." Động tác Lý Minh khựng lại, dừng ở trên một chiếc bàn, một cơ thể sống thuộc loại Trùng tộc nhiều chân gầy đang sửa chữa một chiếc huy chương lớn bằng bàn tay. [Huy chương súng pháo – Hình thái tiêu hao: Tới từ một đại sư súng ống đã qua đời. Điều kiện chưởng khống: Một triệu kim loại năng lượng. Năng lực chưởng khống – Huấn luyện súng ống: Nâng cao nghề nghiệp loại súng ống.] Theo Hotan giới thiệu ở sau lưng, "Đây là đồ vật lần trước chủ nhân mang ra từ tinh vực Hồng Hà, có vẻ là huy chương của một văn minh nào đó." Cái gì viết rõ nguồn gốc thì cơ bản hắn không lên tiếng, còn cái gì không viết thì hắn cũng không quản vị đại Cơ Giới Sư này có nhìn ra hay không, nên giới thiệu thì cứ giới thiệu. Trong lòng Lý Minh khẽ động, món đồ này không tệ, vừa hay có thể lấy để nâng cao nghề súng ống sư của hắn. Mắt khẽ động, mở miệng nói luôn: "Món đồ này rất hợp nhãn duyên với ta, thuộc về ta." Hotan hơi nhíu mày, vô thức muốn cự tuyệt, món đồ hắn coi trọng chắc chắn là đồ tốt. Nhưng cự tuyệt trực tiếp thì e không hay lắm, xảy ra tranh chấp, cũng không dễ xử lý. Nhưng khẽ nghiêng đầu, liếc mắt ra hiệu cho Brown đứng bên cạnh, Brown đầu tiên là khó hiểu, sau đó mồ hôi lạnh ứa ra, khẽ lắc đầu. Hotan nhếch mép cười, nhưng ánh mắt có vẻ lạnh hơn, yết hầu Brown lên xuống, mắt thấy vị đại Cơ Giới Sư này đã ôm món đồ vào lòng, hắn chỉ có thể căng da đầu lên nói: "Thanh. . Thanh Long các hạ.""Ngài. . Ngài không thể mang đi." "Ồ?" Lý Minh cúi đầu liếc tới, mặt không cảm xúc, đồ đã vào ngực hắn, còn muốn lấy ra sao? "Vì sao?" "Cái này. ." Brown gượng gạo giải thích: "Collector đương nhiên có mệnh lệnh nghiêm ngặt, không được sự cho phép của ngài thì không ai có thể mang những thứ này đi được.""Ngài, vẫn nên cầm. . Cất đi ạ.""Brown!" Hotan quát lớn, "Vị này là quý khách của Collector đại nhân, có mỗi một món đồ thôi mà, mang đi thì mang đi, làm gì lắm chuyện thế?" Brown sắp khóc ra rồi, "Không, không được đâu, nếu ngài cầm đi, tôi không biết ăn nói với Collector đại nhân thế nào đâu." "Không biết ăn nói thế nào?" Lông mày Lý Minh hơi động đậy. "Đúng vậy ạ." Brown lắp bắp, "Tôi. . Tôi không biết ăn nói thế nào hết." Ngu ngốc, Hotan thầm mắng, thấy Brown co rúm lại, bổ sung thêm: "Nếu đồ vật bị mất, Collector đại nhân sẽ lấy mạng hắn, không chỉ mạng hắn mà còn cả mạng những Cơ Giới Sư này nữa." Brown không biết nhiều về Thanh Long, nhưng Hotan đã tiếp xúc quá nhiều lần, không giống hạng người tàn nhẫn, bây giờ lại liên quan tới mấy cái mạng người. Brown như bừng tỉnh từ trong mộng, vội gật đầu: "Đúng vậy đó ạ, xin ngài thương xót cho chúng tôi đi." Mặt Hotan lộ vẻ khó xử, "Collector đại nhân đích xác có lệnh này, dù sao những vật này đều là đại nhân vất vả mới kiếm được." Nhìn hai người đang kẻ xướng người họa, Lý Minh thản nhiên nói: "Hắn không có cách nào ăn nói, thì có liên quan gì đến ta?" Sắc mặt Brown cứng đờ, cầu cứu nhìn về phía Hotan. Hotan dừng một chút, đang định lên tiếng thì lại nghe có người lên tiếng – "Sao ta không biết, lại có quy củ đó?" Lý Minh quay đầu, hơi bất ngờ, là Cassy đã lâu không gặp, lần trước sau khi cận vệ máy móc của cô ấy phát cuồng, thì không thấy mặt nữa. Nghe nói qua, Cassy quả thật là con nuôi của Ulrich, Saab thậm chí đã từng gặp mặt, là một bé gái tàn sống trên một đội thuyền Itland. Cassy đối với Ulrich cũng mười phần tôn kính, chưa bao giờ làm trái mệnh lệnh của ông, chuyện lần trước, rõ ràng là bị người khác xúi giục. Không mặc giáp chiến đấu, khoác trường bào tím trùm kín người, được thêu những họa tiết, sắc mặt từ đầu tới cuối lạnh lùng, tóc xõa tung. Tuy mặc đồ rất thường ngày nhưng vẫn tỏa ra một loại sát ý ngút trời. Bên cạnh cô có một gã lực lưỡng cao to đứng, cao khoảng hai mét, âu phục trên người gần như bị cơ bắp rắn chắc làm cho căng ra, vô cớ làm người ta cảm thấy cảm giác bị trói buộc. "Tiểu thư Cassy." Hotan hơi gật đầu, "Các hạ Rob." Gã lực lưỡng cao to kia gật đầu, còn chào hỏi Lý Minh. Lý Minh mơ hồ cảm thấy hơi ấn tượng, đã gặp trên yến tiệc, nhưng không nói chuyện được mấy câu, hình như là con trai Sandro? Hay là cháu trai? Cassy có vẻ lười vòng vo, "Phụ thân chưa bao giờ có loại mệnh lệnh này, ta không biết các ngươi muốn làm gì, nhưng loại chuyện này, còn chưa cần thiết làm giả được." Cô cũng không phải bênh vực Thanh Long, chỉ là không thể chịu nổi việc Ulrich bị làm trò cười. "Đây là mệnh lệnh mới đây thôi." Hotan hơi giải thích, nhưng lập tức nói tiếp: "Đương nhiên, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, ta sẽ báo lại với đại nhân." "Món đồ này, các hạ Thanh Long cứ cầm lấy đi." Brown hồn vía lên mây, mắt thường cũng có thể thấy nhẹ nhõm hẳn đi, may mà không có làm lớn chuyện, nếu không người đầu tiên bị đá ra ngoài chính là hắn. "Vũ khí của ta. ." Cassy nhìn về phía Brown, lại dừng một chút, ánh mắt có như không thoáng qua mặt Lý Minh, hình như có chút ngượng ngùng, ". . sửa xong chưa?"
Brown giật mình một cái, "Đương nhiên rồi, thưa tiểu thư Cassy thân mến, xin mời đi theo ta." Brown vô cùng nhiệt tình dẫn Cassy đến trước một bàn làm việc của kỹ sư cơ khí, hắn dường như là một trong số ít người có thể xử lý các vật phẩm cấp B. Bên cạnh đặt một chiếc roi máy móc màu tím, mỗi một đoạn kết cấu kim loại đều nhẵn bóng như mới, các đoạn khớp vào nhau. Mắt Cassy hơi sáng lên, tiện tay quất roi.
Bốp~! Một tiếng nổ giòn chói tai vang lên trong không trung, tựa như tiếng sấm, lờ mờ có tia lửa hiện ra.
Mấy kỹ sư cơ khí gần đó không khỏi bịt tai lại. Nhưng Cassy chỉ cau mày, rồi lại quất xuống, các đốt kim loại uốn lượn, sau đó duỗi thẳng ra, tiếng ken két giòn tan êm tai, như một con rắn độc đang múa may. "Không đúng, vẫn còn chút vấn đề." Cassy lắc đầu, rồi đặt roi trở lại trên bàn, "Các ngươi vẫn chưa sửa xong." Brown trợn tròn mắt, quay đầu mắng, "Đồ vương bát đản nhà ngươi, dám lừa gạt lão tử, lừa gạt tiểu thư Cassy, là muốn bị mài hết răng, bán cho lũ trư nhân làm ổ sung sướng à?"
Kỹ sư cơ khí phụ trách sửa chữa là một người đàn ông loài người, mồ hôi nhễ nhại, mặt trắng bệch, gần như ngã gục xuống đất, vội vàng giải thích: "Ta đã mở hết từng linh kiện ra, quan sát kỹ càng, đối chiếu bản vẽ, tiến hành sửa chữa, chắc chắn là đã sửa xong!" "Mấy người bọn họ còn giúp ta xác nhận, ta mới dám kết thúc sửa chữa." Kỹ sư cơ khí chỉ một vòng, không ai dám đáp lời, đều cúi đầu.
"Ý của ngươi là, tiểu thư Cassy đang nói dối?" Brown trầm giọng nói, hai con mắt vốn đã chiếm nửa cái đầu, bây giờ gần như lồi ra, trông hết sức đáng sợ.
"Không, không..." Hắn vội vàng giải thích, nhưng lại không biết nên nói thế nào. "Ta xem thử..." Lý Minh bỗng nhiên nói, ánh mắt mọi người đổ dồn đến.
Brown không nhịn được nói: "Các hạ, ngài đừng thấy hắn đáng thương, tên gia hỏa này không phải đồ tốt gì đâu, trước đây hắn cấy ghép cơ thể máy móc cho người ta, toàn dùng các loại thuốc vi phạm quy tắc, hại chết không biết bao nhiêu người." "Ta nói, đưa cho ta xem chút." Giọng Lý Minh bình tĩnh.
Brown cảm thấy rùng mình, không dám nhiều lời, vội vàng cầm đồ vật dưới đất đưa cho Lý Minh.
【Roi từ trường - Cấp B (Hư tổn)】 Quả thật là bị hư tổn, không quá nghiêm trọng, muốn chưởng khống vẫn cần hơn 70 vạn năng lượng kim loại, chắc hẳn chỉ là vấn đề chi tiết. Ánh mắt Lý Minh khẽ động, duỗi thẳng roi máy móc, quan sát tỉ mỉ, dưới 【Hỗ trợ trí năng】 tầm mắt, có thể soi rọi vào hầu hết các chi tiết. Sau đó tiện tay kéo nhẹ xuống, tựa hồ đang cảm nhận.
"Lực có vấn đề ở khớp thứ 73, hẳn là do vòng kẹp phản xoắn ốc thứ tư bên trong tay có ma sát, lớp sơn từ tính đã bị mài mòn." Chưa đầy một phút, hắn đã nhìn ra vấn đề, ngẩng đầu lên nói: "Dẫn đến năng lượng từ bị mất kiểm soát, nên khi truyền đến khớp này mới xảy ra sai sót."
Nói xong, hắn mới phát hiện mọi người đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ. Mà các kỹ sư cơ khí xung quanh, lại càng kinh hãi. Đây chính là trình độ của một đại kỹ sư cơ khí sao? Có người lắp bắp: "Tôi... giáo sư của học viện chúng ta, cũng không đạt tới trình độ này đi."
Lý Minh đưa roi máy móc ra, sau khi Brown nhận lấy, bảo tên kỹ sư cơ khí kia sửa lại.
Tên kỹ sư cơ khí vội mở vị trí đã định, dùng kính lúp quang học xem xét kỹ, rồi hít một ngụm khí lạnh: "Thật, thật có... Chỗ anh ta nhấn mạnh sửa chữa là vị trí bị hỏng, mà chỗ này vốn không phải là chỗ hỏng, nên anh ta mới không để ý. Chỉ là vết mòn nhỏ bằng sợi tóc, anh ta dùng kính lọc quang học, còn tìm mất một lúc lâu mới thấy, vậy mà chỉ cần sờ một cái đã biết vấn đề? Vấn đề nhỏ như vậy, sửa lại rất đơn giản, sau khi lắp ráp lại xong, trở lại tay Cassy, lần này quất thử, mượt mà trơn tru, cảm giác khác lạ hoàn toàn biến mất. "
"Đa tạ Thanh Long các hạ." Cassy do dự một chút rồi mặt không chút biểu cảm nói.
Rob càng không nén nổi lời tán thưởng, "Thần hồ kỳ kỹ, dù là cùng là đại kỹ sư cơ khí, trình độ của các hạ cũng vượt xa bọn họ."
Lý Minh mỉm cười, lại quay sang hỏi Hotan: "Vậy ta có thể lấy thêm một món đồ nữa không."
Khóe miệng Hotan giật giật, ra vẻ đã biết rồi...
Ở một bên khác, Th·e·o sắc mặt lãnh đạm, sau khi chia tay Ulrich, một mình men theo cầu thang đi xuống.
"Các hạ Hôi Đồng..." Trên đường, nhân viên công tác trong tòa thành chào hỏi, mang theo sự kính sợ.
Trở về phòng mình, Th·e·o lấy một thiết bị kim loại cỡ bàn tay từ trong ngực ra, đặt lên bàn, cấu trúc thiết bị mở rộng ra, phóng ra một lưới chắn màu xanh lam bao trùm. Sau đó Th·e·o mới bật thiết bị đầu cuối thông minh lên, theo tín hiệu sóng âm thầm lặng, một lúc lâu sau mới có người hồi đáp: "Thưa các hạ Hôi Đồng, người của chúng tôi ở đảo nổi 213, ban công số 42, ngài cứ giao người cho họ là được."
Th·e·o im lặng rất lâu, "Chưa bắt được người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận