Cái Này Thật Không Phải Máy Móc Phi Thăng

Chương 162: Phong ba sau lưng bí ẩn

"Thế mà lại là hắn?" Lý Minh có chút kinh ngạc. Cái tên Bạch Diệp công tước này còn bỉ ổi hơn hắn, sau khi ở tổ chức Ngọn Đuốc tuyên bố rằng cái c·h·ế·t của Isius là do bọn họ tạo thành thì liền cấp tốc chạy t·r·ố·n. Không ngờ lại gặp hắn ở đây, nhưng ngẫm nghĩ một chút thì cũng có thể hiểu được. Chắc là tránh đầu sóng ngọn gió nên mới tới đây, mặc dù bọn họ tận mắt thấy Isius c·h·ế·t, hiềm nghi không lớn lắm, nhưng đột ngột rời đi cũng phải cần một cái lý do. Việc tới trước điều tra hàng hóa m·ấ·t t·í·c·h quả là một cái cớ không thể tốt hơn. "Bạch Diệp công tước? Ngươi x·á·c định chứ?" Arnold thần sắc hơi r·u·ng động, không dám dùng radar để khóa c·h·ặ·t, tránh kích hoạt cơ chế cảnh báo của đối phương. Chỉ có thể dùng kính siêu quang học để quan sát, nhìn chằm chằm vào chiếc phi thuyền kia, "Phi thuyền Thera Diệp Quan cấp, thuộc hệ thống Hoàng gia, không bán ra ngoài, thiết kế riêng đặc thù, có tám cái động cơ nhảy vọt, bốn cái động cơ đẩy, nên có những thứ gì thì nó đều có đủ, so với phi thuyền của ta còn tốt hơn nhiều." Arnold không khỏi ao ước, "Đúng là chỗ ngồi của đại nhân vật." "Chính là Bạch Diệp công tước, ta từng thấy chiếc phi thuyền này rồi." Lý Minh vuốt cằm, tên tiểu t·ử này hết lần này tới lần khác nhắm vào mình, có oán hận lớn đến vậy sao. Vốn cho rằng sau khi hắn chạy trốn thì trong một thời gian ngắn sẽ khó gặp lại, không ngờ hai người lại có duyên ph·ậ·n đến thế."Nền văn minh Thera cũng phái sinh m·ạ·n·g thể cấp B tới đây trước rồi." Arnold nghe vậy, không khỏi bi quan nói: "Ta biết ngay là một chuyến tay không mà, nhìn thấy mấy chiếc chiến hạm p·h·ế t·h·ả·i kia chưa?" Hắn lại hướng kính siêu quang học về một chiếc trong đám phi thuyền p·h·ế t·h·ả·i đó, trông nó có chút uy vũ, dài gần ngàn mét, bề mặt lộn xộn, khắp nơi đều có vết tích chiến đấu lưu lại. Ở mạn thuyền bên trên, có hình vẽ một con mãng xà quấn quanh cả chiếc chiến hạm. "Lân Xà hào, chủ nhân là một trong những đội trưởng cấp cao của đội Thợ Săn Ngôi Sao, Xà Ngôn Giả -- Atom." Arnold bất đắc dĩ nói, "Sinh m·ạ·n·g thể cấp B, tàn bạo và cường đại.""Có hai bên bọn họ ở đây nhìn chằm chằm, thì ai mang được đám hàng đi." "Hay là chúng ta rút thôi." Arnold lại một lần nữa đánh trống lui quân, "Sư đệ à, không phải ta nhát gan sợ phiền phức đâu, kẹt giữa hai sinh m·ạ·n·g thể cấp B, rõ ràng không phải là thứ chúng ta có thể can thiệp vào được." Lý Minh không có bất kỳ đáp lời nào, điều này làm khóe miệng Arnold giật giật, vẻ mặt càng thêm đau khổ. Trải qua khoảng thời gian chung sống này, hắn đã hiểu rõ phần nào vị sư đệ này, rõ ràng là không muốn rời đi mà. "Sao bọn chúng chưa đ·á·n·h nhau?" Lý Minh đột nhiên hỏi. "Chắc là vì vẫn còn đang tìm đám hàng thôi." Arnold phỏng đoán, "Trước mắt mà nói, mục tiêu chung của bọn chúng là tìm đám hàng kia, có muốn đ·á·n·h nhau, thì cũng là chuyện sau khi tìm được đám hàng đã." "Bây giờ coi như hai bên đang hợp tác, kẻ c·ướp bóc chỉ vì lợi ích mà thôi, giờ đ·á·n·h nhau cũng không có ý nghĩa gì." Nói đến đây, Arnold lại "hắc hắc" cười hai tiếng, "Tinh cầu này cũng không nhỏ, bọn chúng muốn tìm được đám hàng kia, e rằng phải mất một khoảng thời gian." "Ngươi cất đám hàng đó ở đâu?" Lý Minh có chút suy tư, hỏi ngược lại. "Ở một hẻm núi lớn, đó là một khu lôi bạo, trên những tinh cầu kiểu này thì môi trường địa lý vô cùng kh·ắc n·g·h·iệt, từ trường lộn xộn, nhiễu loạn quá nhiều." Không biết Arnold cố tình hạ thấp giọng, "Máy thăm dò của chúng không thể bao phủ toàn bộ tinh cầu, cũng không thể vận hành ở những môi trường đặc thù như vậy, e là chúng tìm cũng không thấy.""Đi, vòng một vòng, xem có cơ hội đục nước béo cò không." Lý Minh nói, Arnold vội vàng đưa tay ngăn cản, "Sư đệ, đừng có sờ cá, hai người chúng ta xuống đó thì tự biến thành cá luôn đó.""Hắn thực sự không nghĩ ra, sao sư đệ của mình đến bây giờ vẫn không hề sợ hãi gì." "Sư đệ à, ngươi chưa từng trải qua sóng gió ngoài vũ trụ, ta nói cho ngươi, cẩn t·h·ậ·n mới là quan trọng nhất." Arnold thành khẩn nói, "Nơi này không phải Kinh Nam, không ai che chở cho ngươi đâu.""Cẩn t·h·ậ·n..." Lý Minh rất đồng ý, "Ngươi nói đúng lắm." Arnold thở phào một hơi, còn may là đã nghe lời khuyên. "Ta là người cẩn t·h·ậ·n nhất." Nói xong, hắn liền điều khiển phi thuyền bắt đầu bay vòng vòng, Arnold tức đến nổ phổi, cũng chỉ còn cách chấp nh·ậ·n sự thật. Hết hai ngày, bọn họ mới vòng tới phía bên kia của hành tinh. Cũng nhờ chiếc phi thuyền cũ nát của Arnold khá tốt trong việc ẩn nấp, cộng thêm việc hai phi thuyền kia đang giằng co nên không phát hiện ra việc bọn họ lẻn vào. Cẩn th·ậ·n xâm nhập quỹ đạo thấp, sau đó bay ở tầng trời thấp, đi theo hướng mà Arnold chỉ. "Đúng rồi, mấy tên k·ẻ c·ướp đoạt bắt khách du lịch thông thường thì chẳng phải đều đòi tiền chuộc từ văn minh của bọn họ hay sao, không thì cũng bán làm nô lệ, rất hiếm khi lại g·i·ế·t hại trực tiếp như thế." Lý Minh đột nhiên hờ hững hỏi, "Tên Atom này tàn bạo như vậy à?" Arnold trong lòng giật thót, miễn cưỡng giải thích, "Atom đích xác tàn bạo, hơn nữa trong quá trình đó mất không ít nhân lực nên mới n·ộ k·h·í ngút trời, mới đại khai s·á·t giới như thế.""Là như vậy à." Lý Minh gật đầu, Arnold cũng không biết hắn tin hay không, ánh mắt có chút lấp lóe... *** Cùng lúc đó, bên ngoài quỹ đạo thấp, bên trong Lân Xà hào của Atom, ồn ào náo nhiệt, đám k·ẻ c·ướp đoạt tùy ý u·ố·n·g r·ư·ợ·u, lắc lư. Cho dù là ban ngày, cho dù đang giằng co với k·ẻ đ·ị·c·h thì cũng không chút nào lo lắng. Một người đàn ông da màu xanh nhạt, tóc quăn rối bù, đi tới tầng dưới cùng của chiến hạm, hai mắt tương tự như mắt rắn, lạnh lùng, hai bên hốc mắt có lớp vảy dày lấp lánh. Hai bên là nhà tù kim loại, thấy có người đến, bên trong lập tức k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g kêu xin, "v·a·n x·i·n các người, thả ta ra ngoài!""Ta còn có con, còn có cha mẹ..." "v·a·n x·i·n các người..." Du thuyền vũ trụ hoặc là thuyền vận tải, đối với đám k·ẻ c·ướp đoạt mà nói thì toàn thân đều là bảo bối. Hàng hóa trân quý có thể c·ướp, sinh m·ạ·n·g thể có thể dùng để tống tiền chuộc, nếu như gặp nền văn minh nào chưa từng đàm p·h·án với đám k·ẻ c·ướp đoạt, thì chỉ còn cách trực tiếp bán làm nô lệ hoặc là thậm chí là bỏ đi khí quan. Tiếng kêu xin không ngớt, Atom không đoái hoài gì đến, tiểu đệ phía sau vẻ mặt âm tàn, cầm gậy điện, hung hăng chọc vào những cánh tay đang đưa ra, từng tiếng kêu r·ê·n vang lên, kéo theo những trận cười như dại. Rất nhanh, Atom đến được phòng giam nơi hắn đang nhắm tới, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quái dị. Đó là một người thuộc Kim Đồng tộc, không phải là chủng tộc Ngân Sắc Tinh Đoàn mà đến từ tinh đoàn tiếp giáp, tục xưng là Thẩm phán giả, một nền văn minh cấp cao. Tuy cũng là hình dáng con người nhưng không có hai mắt mà thay vào đó là một con ngươi màu vàng hình giọt nước. Người này ngẩng đầu lên, vì ngũ quan đặc thù nên khó phát hiện ra chút cảm xúc nào. "Thẩm p·h·án chi đồng, nghe nói ai trong lòng có t·ộ·i ác thì ở dưới con ngươi màu vàng sẽ không có chỗ che thân." Atom cẩn thận quan sát, lại cảm thấy có chút e ngại, rồi lại cau mày hỏi, "Đám hàng của Thera được ngụy trang bằng thuyền du lịch, người Thẩm p·h·án giả, một chủng tộc thống trị, sao lại xuất hiện ở trên chiếc phi thuyền kia?" "Ta có thể quyết định." Người của Kim Đồng tộc mở miệng, ngữ khí bình tĩnh, "Đám k·ẻ c·ướp đoạt các ngươi chắc chắn là vì tiền, muốn bao nhiêu, ngươi cứ ra giá đi." "Ha ha..." Atom lắc đầu, "Ha, thiếu tiền sao, vậy thì có bí mật lớn hơn rồi." Con ngươi của người đó hơi khép lại, dường như có chút bất an. Atom đưa tay, lấy từ trong n·g·ự·c ra một vật hình con ngươi màu vàng, người của Kim Đồng tộc lập tức k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g lên. Thậm chí còn muốn nhào tới, nhưng thiết bị ức chế gen lại khiến hắn không thể phản kháng. "Nói cho ta biết, đây là vật gì?" Atom cầm con ngươi lật qua lật lại, vật đó dị thường cứng rắn, to bằng bàn tay, "Ta nhặt được trong vật tùy thân của ngươi, còn cố ngụy trang để giấu kĩ như thế, chắc chắn là đồ tốt rồi.""Người của Kim Đồng tộc lạnh lùng nhìn hắn, dường như ẩn chứa ngọn lửa giận nhưng lại không nói thêm gì. "Rất hiển nhiên, có một bí mật lớn hơn nữa, rất tốt, ta t·h·í·c·h bí mật, lão đại của ta còn t·h·í·c·h bí mật hơn." Atom cười lạnh, "Không ngờ lần này ra ngoài lại có được thu hoạch ngoài ý muốn." Atom thu hồi con ngươi màu vàng, lập tức dẫn thuộc hạ rời khỏi nhà tù, đóng cửa lại. Ngoài cửa, thuộc hạ liếm liếm môi nói, "Lão đại, nghe nói có mấy tên biến thái vũ trụ hay sưu tập mấy cái con ngươi của bọn nó, nguyện ý bỏ ra số tiền rất lớn." Atom nhíu mày nói, "Ngu xuẩn, đây là tộc lãnh đạo của nền văn minh cấp cao đó, đương nhiên là phải cho lão đại hưởng dụng trước." Thuộc hạ cuống quýt gật đầu, "Dạ, đúng, đúng..." Đi ra từ trong nhà tù, đá văng mấy tên thuộc hạ đang xiêu vẹo, Atom bất mãn quát, "Đám hàng đó tìm được chưa? Suốt ngày chỉ biết u·ố·n·g r·ư·ợ·u!" "Lão đại, đang tìm ạ." Một tên k·ẻ c·ướp đoạt vẻ mặt khó xử nói, "Ngài cũng biết, mấy huynh đệ này đánh đấm ch·é·m g·i·ế·t thì còn được, nhưng để bọn họ tìm đồ thì hơi khó." "Nhưng mà bọn ta vẫn đang theo dõi đám lục đầu tảo kia, đợi bọn chúng tìm được thì ta sẽ ra tay c·ướp đoạt." Atom nhíu mày, mắt rắn phát sáng, trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người trong khoang đều cảm thấy lạnh sống lưng, rượu tỉnh hơn phân nửa, vội vàng đứng thẳng người. "Huynh đệ của ta, Phong Liệt Giả -- Arnold p·h·ả·n ·b·ộ·i ta, hắn mang đám hàng đi, làm ta mất mặt." Atom nhìn quanh, "Cho nên, ta nhất định phải tìm về đám hàng này, mặc kệ phải trả cái giá nào!" Trong ánh mắt Atom tràn đầy s·á·t ý, "Nếu ai làm chậm trễ ta, thì đừng trách ta không niệm tình huynh đệ.""Rõ!"
Đám người lác đác thưa thớt, nhưng không một ai lơ là mà đáp lời, theo Atom phất tay, ai nấy đi đường nấy. Tiểu đệ bên cạnh hắn vội vàng bổ sung, "Lão đại, chúng ta đã điều tra được, Arnold gần đây dường như đã về hành tinh mẹ của hắn, nhưng lại rất nhanh rời đi, có vẻ như còn mang theo một người." "Hiện tại ở đâu, tạm thời không ai biết." "Về hành tinh mẹ." Atom nhíu mày, "Văn minh Lam Tinh sao? Một nền văn minh sơ cấp không bảo vệ được hắn." Hắn nhận lấy thiết bị đầu cuối thông minh do thủ hạ đưa tới, xem xét thông tin liên quan, sắc mặt nhất thời hơi biến đổi: "Ngọn Đuốc xử lý một vị vương tử của hoàng thất Itland?" "Đúng vậy, địa điểm chính là ở trên Kinh Nam Tinh, lúc đó Arnold còn chưa rời đi." Thủ hạ nói thêm. "Cái tên Lý Minh này?" Atom lướt xem tư liệu, vốn cho rằng là một nhân vật đặc biệt, kết quả lại lắc đầu: "Chỉ là sinh m·ạ·ng thể cấp D." "Có vẻ như là sư đệ của hắn." Thủ hạ giải t·h·í·c·h, con đường tin tức của bọn họ đều là thông tin đã qua không biết bao nhiêu lớp nên rất mơ hồ. Atom ánh mắt lóe lên, "m·ậ·t t·h·iết chú ý Chúng Tinh Chi Địa, hắn muốn tránh sự chú ý, chỉ có Chúng Tinh Chi Địa là nơi thích hợp." Còn về cái tên Lý Minh này, Atom không hề để ý, chỉ là một sinh m·ạ·ng thể cấp D mà thôi. ... Lý Minh và Arnold từ trên phi thuyền xuống, vị trí khu lôi bạo kia rất nguy hiểm, dễ bị phát hiện, hai người chỉ có thể xuống thuyền sớm. Arnold vùi hơn nửa chiếc phi thuyền xuống đất, miễn cưỡng tạo được hiệu quả che chắn. Lý Minh thấy vậy thì cạn lời, Arnold có chút lo lắng, vốn còn định mặc áo giáp tác chiến, nhưng bị Lý Minh khuyên ngăn, trong hạm đội k·ẻ c·ướp đoạt có không ít người quen của hắn, rất dễ bị nh·ậ·n ra. "Nơi này còn cách chỗ ta giấu hàng một đoạn." Arnold lấy ra từ trong n·g·ự·c một chiếc mặt nạ ngụy trang mô phỏng có vẻ cũ kỹ, trông đã có nhiều năm rồi, thậm chí còn ngả vàng. "Mặt nạ ngụy trang mô phỏng này của ngươi..." Lý Minh khẽ nhếch môi, quen sống cuộc sống sung túc, bỗng thấy tình cảnh túng quẫn như thế, ít nhiều gì cũng có chút không t·h·í·c·h ứng. "Ngươi đừng xem thường cái mặt nạ ngụy trang mô phỏng này của ta." Arnold lập tức nhấn mạnh, nói: "Đây là hàng cao cấp đấy, che kín cả đầu, màu tóc, khuôn mặt, màu da, thay đổi toàn diện, giá không hề rẻ." Hắn cẩn t·h·ậ·n dán mặt nạ ngụy trang mô phỏng lên mặt, sau một hồi thao tác, chất keo màng mỏng kia nhanh chóng lan rộng trên mặt hắn, cho đến khi bao phủ toàn bộ đầu. Lý Minh khẽ nhướn mày, không nói những cái khác, trên người Arnold, những thứ dùng để che giấu, trốn chạy này cũng không ít. "Ấy..." Arnold đắc ý nhìn Lý Minh, sau đó thần sắc hơi ngưng lại, có chút do dự, cuối cùng vẫn c·ắ·n răng gỡ xuống, đưa cho Lý Minh: "Thôi được rồi, ngươi dùng đi." Ánh mắt Lý Minh lướt qua chỗ rẽ kia, nơi có vệt d·ầ·u loang lổ và một thứ vật chất màu nâu xám đông đặc không rõ. "Không cần, ta có cái của ta." Lý Minh lắc đầu, cũng lấy ra từ trong n·g·ự·c một chiếc mặt nạ ngụy trang mô phỏng, so với của Arnold, trông tinh xảo hơn nhiều. "Ngươi cũng có?" Arnold ngẩn người, thực ra cũng không quá ngạc nhiên, lắc đầu nói: "Ngươi chắc chắn không tốt bằng ta rồi, loại hàng cao cấp này, ở văn minh Kinh Nam không thể tìm đâu ra..." Hắn còn chưa nói xong, đã dừng lại, chỉ thấy mặt nạ ngụy trang mô phỏng của Lý Minh cũng bao phủ lên đầu hắn, thậm chí dán vào cả con ngươi, bao trùm lên cả tai và những đặc điểm bề ngoài khác. Thậm chí còn bao phủ tới vai, khiến vai hơi dài ra, và có một vài thay đổi nhỏ trên cơ thể, dù chỉ là một vài chi tiết nhỏ thôi, nhưng cũng đủ để che giấu phần lớn số liệu đo đạc cơ thể. Một lát sau, Lý Minh đã hoàn toàn biến thành một người khác, ho khan vài tiếng, ngay cả giọng nói cũng thay đổi rất nhiều. Mặt nạ ngụy trang mô phỏng cấp C có tác dụng rất lớn. "Cmn, mặt nạ ngụy trang mô phỏng có cả chức năng che phủ các triệu chứng b·ệ·n·h t·ậ·t." Arnold kêu to, lại vội vàng hạ giọng: "Đồ chơi lợi h·ạ·i như vậy, ngươi kiếm ở đâu ra thế?" So với cái của hắn mạnh hơn nhiều. "Lão sư cho ta." Lý Minh tùy tiện đáp. Arnold lộ vẻ ngưỡng mộ, "Lão già đó đối với ngươi thật tốt." "Nghĩ một cái tên, chắc chắn không thể dùng tên thật." Arnold nói một cách quen thuộc: "Gọi ta Cuồng Sư đi." Lý Minh im lặng, nghĩ ngợi rồi nói: "Gọi ta Thanh Long đi." Hắn tùy t·i·ệ·n nghĩ ra. "Thanh Long..." Arnold lặp lại một lần, gật đầu nói: "Ta đề nghị chúng ta đi đường nhanh gọn, nếu có thể mang được bao nhiêu thì mang, coi như chuyến này không uổng công." Arnold có nhiều kinh nghiệm hơn Lý Minh nên rốt cuộc cũng có chút tư thế của sư huynh. Lý Minh không ý kiến, cũng không biết lấy từ đâu ra một bình xịt, phun lên người Arnold và chính mình một ít. "Đây là cái gì?" Arnold hít hà, không nghe được mùi vị gì cả. "Dùng để khử mùi." Lý Minh cười cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận