Cái Này Thật Không Phải Máy Móc Phi Thăng

Chương 111: Tiên hạ thủ vi cường, lạt thủ tồi hoa chân tướng

Chương 111: Tiên hạ thủ vi cường, sự thật về trò mèo lạt thủ tồi hoa Cửa hàng Khánh Long, nơi này không được xem là phồn hoa, Lý Minh cũng không biết tại sao Dương Dụ lại tìm một chỗ như thế.
"Hắc..."
Tại ngã tư đường, Lý Minh huých vào người Dương Dụ trước mặt, nàng như bị giật mình, sau đó rụt lại, nghi hoặc nhìn sang, chần chờ nói: "Lý Minh?"
Lý Minh trên mặt tháo xuống lớp ngụy trang, lộ ra gương mặt thật, vẻ mặt Dương Dụ lộ vẻ vui mừng, rồi lại kìm lại, bĩu môi nói: "Đúng là đãi ngộ của minh tinh lớn, đi đến đâu cũng phải mang theo mặt nạ ngụy trang."
"Chủ yếu là sợ bị người ám sát." Lý Minh tùy tiện nói.
Mặt Dương Dụ căng thẳng, Lý Minh vội chuyển chủ đề, lại trò chuyện một lúc, Dương Dụ hưng phấn dẫn hắn vào sâu trong một góc của cửa tiệm.
"Cậu đừng thấy nơi này trông lôi thôi, nhưng hương vị cũng không tệ đâu, vẫn là lần trước Quý Nhã dẫn mình đến mới biết." Dương Dụ tràn đầy hứng khởi giới thiệu, gọi vọng vào phía trong: "Hai bát mì sườn."
"Được thôi." Ông chủ phía trong bếp đáp lời.
Đồ ăn rất nhanh được mang ra, hai bát mì sườn nóng hổi, ông chủ là một bác trung niên, tươi cười hiền lành.
Lý Minh nếm thử, vị rất ngon, cay cay tê tê, vừa ăn vừa nói chuyện cùng Dương Dụ.
Chủ yếu là Dương Dụ đang nói, Lý Minh đang nghe, giống hệt như trước kia.
"...Trần Yên, cậu nói Trần Yên?" Lý Minh chợt ngẩng đầu, từ miệng Dương Dụ nghe được một cái tên quen thuộc.
"Mình nói nãy giờ dài như thế, cậu cứ thờ ơ, sao vừa nhắc đến sư tỷ Trần Yên, cậu đã phấn khích vậy." Ánh mắt Dương Dụ thoáng trở nên sắc bén.
"Trần Yên đang thực tập tại phòng thí nghiệm của thầy giáo mình." Lý Minh giải thích.
"Sư tỷ qua được vòng sát hạch rồi hả?" Dương Dụ lộ ra vẻ rất hưng phấn, nhưng ngay sau đó lại cảnh giác: "Vậy có phải là hai người thường xuyên gặp mặt không, sư tỷ Trần Yên xinh đẹp quá ha."
"Không bằng cậu, không bằng cậu." Lý Minh qua loa đáp hai câu, hỏi ngược lại: "Sao hai người quen nhau vậy?"
Dương Dụ suy nghĩ: "Chuyện quen nhau thế nào, không nhớ rõ lắm, hình như là trong một buổi giao lưu trên lớp."
"Sư tỷ Trần Yên hiền lành lại đáng yêu, quen biết vài lần liền thân thiết, thường xuyên đi ăn cơm chung."
Lý Minh như có điều suy nghĩ, đột nhiên hỏi: "Vậy nàng có từng hỏi thăm gì về mình không?"
Dương Dụ ngẩn ra, chần chờ đáp: "Cậu... Trước kia có từng tự luyến như vậy đâu."
"Nói thật đi." Lý Minh nhấn mạnh.
"A nha..." Dương Dụ ra vẻ suy tư, hồi tưởng lại nói: "Hình như không có, ừm, không có..."
Nếu đối phương từng hỏi thăm về Lý Minh, nàng chắc chắn sẽ nhớ kỹ rõ ràng.
Lý Minh cau mày, nhưng lại nghe Dương Dụ nói tiếp: "Nhưng mà, mình cứ hay nhắc tới cậu khi nói chuyện, có thể nàng từng nghe qua rồi."
"Mình biết."
Dương Dụ nhìn hắn một cái, buồn rầu nói: "Mình thật ngưỡng mộ sư tỷ Trần Yên, vòng sát hạch của phòng thí nghiệm Ngô giáo sư nổi tiếng khó khăn."
"Nhưng một khi qua được rồi, phần sơ yếu lý lịch này có thể tăng thêm giá trị rất nhiều nơi."
"Cậu muốn vào đó à?" Lý Minh thuận miệng hỏi.
"Mình vào được hả?" Dương Dụ kinh ngạc.
"Có gì đâu, mình nói một tiếng là xong."
Dương Dụ đầu tiên là hưng phấn, lại chần chờ, sau đó ủ rũ: "Thôi bỏ đi, trình độ mình vẫn chưa đủ, đi cửa sau nhà cậu thì còn ra thể thống gì nữa."
Lý Minh liếc nhìn nàng một cái, có đùi không chịu ôm? Đúng là bệnh.
Ăn xong hai người đi dạo tùy tiện, thấy Lý Minh có vẻ không hứng thú, Dương Dụ liền đề nghị quay về.
Lúc trở về phòng thí nghiệm, đã gần hoàng hôn.
Đi vòng hai lượt hành lang, liền đụng phải Trần Yên.
Trong tay nàng ôm một xấp tài liệu, cúi đầu, đi sát theo mép tường.
Mới đến năm sáu ngày, nàng đã được không ít thành viên trong phòng thí nghiệm yêu thích, Lạc Xuyên còn khen thực tập sinh lần này trình độ không tồi.
"Trần Yên, đi theo mình một lát." Lý Minh tiến lên chặn nàng lại.
Trần Yên giống như một chú thỏ con trắng trẻo ngơ ngác, đột nhiên giật mình, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt, thấy rõ là Lý Minh thì mới ổn định lại, vô thức lùi về sau một bước.
"Lý Minh?" Ánh mắt Trần Yên có chút bối rối, "Cậu tìm mình có việc sao?"
"Đi theo mình là được." Lý Minh không giải thích, trực tiếp quay người đi, Trần Yên nhìn xung quanh một lượt, dường như có chút chần chờ, nhưng vẫn bước theo.
Thấy Lý Minh quay người bước vào phòng mình, Trần Yên lại dừng lại, dường như không hiểu Lý Minh muốn gì.
"Vào đi." Lý Minh dò hỏi, vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường.
Trần Yên ngẩng đầu liếc nhìn camera giám sát hành lang, có chút do dự, khó xử bước vào.
Đợi khi nàng đi vào, Lý Minh đóng cửa lại, rồi "cạch" một tiếng khóa trái cửa.
Trần Yên lập tức ôm chặt tài liệu trong ngực, vẻ mặt kinh hoảng nói: "Bạn... Bạn Lý Minh, sao cậu lại khóa trái cửa phòng?"
"Đừng có giả bộ." Lý Minh thản nhiên nói.
"Cậu... Cậu có ý gì?" Trần Yên vẫn giả vẻ không hiểu, mặt đầy vẻ mờ mịt.
"Cậu đến phòng thí nghiệm đã mười ngày, trong mười ngày này, tổng cộng mình đã chạm mặt cậu hai mươi mốt lần." Vẻ mặt Lý Minh vẫn lạnh nhạt: "Mọi người trong phòng thí nghiệm đều biết mình và cậu có cùng lộ trình, nhiều nhất cũng chỉ đến nhà ăn, mình chạm mặt cậu nhiều như vậy, có hơi lạ đấy."
"Cậu cố tình xuất hiện trước mặt mình à?"
"Ờ..." Trần Yên ngơ ngác một hồi, "Cậu, cậu sao lại nghĩ như thế, mình mới tới, nhiều việc còn chưa quen, chạy qua chạy lại nhiều một chút thôi mà."
"Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đấy."
"Nhưng mình chỉ đụng mặt Lý Nhược Ninh có hai lần, lão Hứa thậm chí chỉ gặp một lần, mà ít nhất bảy lần, cậu toàn mặc đồ ngủ đi nghênh ngang." Lý Minh nói ngược lại: "Hơn nữa, cậu lại còn tiếp xúc với Dương Dụ, có chút trùng hợp."
Trần Yên mắt chữ A mồm chữ O, lo lắng đến mức giống như kiến bò trên chảo nóng, "Cái này, bọn mình chỉ là tình cờ quen nhau trong một buổi giao lưu trên lớp."
"Còn không nói?" Lý Minh hơi cau mày.
"Mình, mình..." Trần Yên dường như không biết phải giải thích thế nào, mặt đầy vẻ ấm ức.
"Cậu cho rằng mình đang nói đùa sao?" Hai mắt Lý Minh khẽ nheo lại, bóng người loé lên, liền xuất hiện ngay sau lưng Trần Yên.
Mà đồng tử của Trần Yên co rút lại, chỉ thấy cánh tay phải của nàng từ khuỷu tay trở xuống bị cắt phăng, máu tươi phụt ra ngoài.
Một nửa cánh tay trắng nõn khác bị nắm chặt trong tay Lý Minh, cũng đang nhỏ máu tươi.
Cơn đau đớn tột cùng quét qua thần kinh, Trần Yên vô thức cắn răng chịu đựng, nhưng lập tức lại nghĩ phải kêu rên thành tiếng.
Lý Minh đúng lúc bồi thêm, nói: "Nếu cậu mà kêu thành tiếng, lần tới, mình sẽ cắt đầu của cậu."
Trần Yên hít sâu một hơi, nghiến chặt răng, hoàn toàn sụp đổ, từ cổ họng gằn ra một câu: "Cậu... Cậu... Rốt cuộc là có cái bệnh gì vậy!"
Nàng thở hồng hộc, cũng chẳng thèm diễn, kéo vạt áo che lấy chỗ tay bị cụt, cầm máu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Minh.
"Ha..." Lý Minh ném nửa cánh tay trong tay đi, lăn lóc trên đất vài vòng, "Quả nhiên mình đoán đúng."
Nghe được lời của Lý Minh, thần sắc nàng lại ngây người ra, khó có thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc tên này là cái loại người điên nào, dựa vào suy đoán mà không chút khách khí động thủ với nàng, làm sao mà khác biệt với tình báo nhiều như vậy.
"Cậu... Cậu không sợ mình đoán sai sao!?" Nàng khó có thể tin được lên tiếng hỏi.
"Đoán sai?" Lý Minh dừng một chút, nhún nhún vai: "Thì sao?"
"Huống chi, thà sai còn hơn bỏ sót, dù sao thì so với việc chần chừ, cậu ra tay trước với mình vẫn hơn."
"Thì sao?" Trần Yên có vẻ bị đáp án này làm kinh ngạc, thân thể run rẩy, hồi lâu không nói nên lời.
"Nếu như đoán sai thì đây là một mạng người vô tội!"
"Đừng giả vờ nữa, tiếp tục giả vờ..." Lý Minh cười: "Mình đã điều tra qua cậu, cậu đến từ tinh hệ Sinsander — một thị trấn nhỏ hẻo lánh nào đó của tinh cầu Kubu."
"Từ nhỏ đã sống một mình với bà, cha mẹ làm công nhân ở xa, năm mười hai tuổi, bà cậu qua đời, cậu bị cha mẹ đón đi, ba năm sau, cha mẹ cậu cũng chết trong một tai nạn hầm mỏ."
"Cậu mang theo mấy chục vạn tinh tệ tiền bồi thường quay trở lại, lăn lộn mấy người thân thích, bọn họ nuôi nấng cậu."
"Đúng vậy đấy, có một đứa bé gái mang theo mấy chục vạn tiền bồi thường, cho dù không phải người thân của mình thì cũng phải biến thành người thân của mình," Lý Minh cảm thán nói, sau đó chậm rãi mở miệng: "Vậy mình muốn hỏi cậu, người thật bị cậu thay thế, đã đi đâu rồi?"
Trần Yên ngừng lại, nhìn Lý Minh, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi hoảng sợ lớn.
Nàng cho rằng mình ẩn giấu đã đủ kỹ, cho dù mục tiêu là Lý Minh, cũng không quá tiếp xúc nhiều, chỉ là tiến hành theo chất lượng.
Nhưng cho dù như vậy, vẫn bị người này phát hiện ra manh mối, càng kỳ quái hơn là, Lý Minh cứ cho là nàng có vấn đề rồi mới đi tìm sơ hở, mà có sơ hở thì đúng là tìm ra được sơ hở thật!
"Lúc đầu gặp cậu, mình đã có cảm giác rất không thích, về sau mình mới nhớ ra, bộ dạng của cậu đang bắt chước Nặc Tinh." Lý Minh bật cười khó hiểu nói: "Đừng nói với mình, các người dùng mỹ nhân kế đó."
Mặt Trần Yên cứng đờ, thân thể run rẩy, một là suy yếu, hai là xấu hổ vì bị vạch trần.
"Mình còn tưởng rằng đám ngọn đuốc của các người muốn đối phó mình, kết quả lại bày trò mỹ nhân kế." Nhìn vẻ mặt đối phương, Lý Minh không nhịn được bật cười: "Nói đi, sao các người không giả làm Dương Dụ... A, chắc là các người cho rằng mình không thể chiếm được Nặc Tinh."
Trần Yên ngơ ngác tại chỗ, chỉ cảm thấy trời đất bao trùm một màu đen tối và lạnh lẽo, sắp nuốt chửng cả người nàng.
"Cậu, cậu biết, lai lịch của mình sao?" Trần Yên nghiêm nghị nói.
Tựa như mảnh vải cuối cùng trên người bị lật lên, toàn thân nàng trần trụi đứng trước mặt Lý Minh, không còn chỗ nào ẩn nấp.
"Chỉ cần vuốt một chút là ra thôi, không khó để đoán, dùng loại thủ đoạn thay thế thân phận này, có vẻ chỉ có đám ngọn đuốc các người thôi." Lý Minh dửng dưng như không, "Đừng lãng phí thời gian, chút nữa thuốc sẽ hết tác dụng, cánh tay này của cậu coi như không nối lại được nữa đâu."
"Nói xem đi, rốt cuộc các người muốn làm gì, đối với mình dùng mỹ nhân kế, sau đó thì sao?"
Trần Yên hừ lạnh một tiếng: "Ngươi giết ta đi." "Ai..." Lý Minh thở dài, "Đừng có tí gì cũng học người ta làm tử sĩ, ngươi đâu có phải dựa theo tử sĩ mà được bồi dưỡng đâu, ngươi cũng trải qua nhiều năm như vậy tháng ngày bình yên rồi." Sắc mặt Trần Yên khẽ biến, vẫn không nói lời nào. "Ngươi nhận qua giáo dục cao đẳng, cho dù bọn hắn lúc còn bé tẩy não ngươi, bây giờ hẳn là ngươi cũng phải tỉnh táo lại rồi chứ, sao lại đối bọn hắn trung tâm như vậy, có phải là có nhược điểm gì bị bọn chúng nắm trong tay, hay là do cha mẹ của ngươi?" Lý Minh vuốt cằm, từng bước một suy đoán. Mồi lửa từ nhỏ đã bị thay thế thân phận, ngọn đuốc hầu như sẽ không lại cùng bọn họ tiếp xúc, vì để tránh phản bội, tất nhiên sẽ có các loại biện pháp hạn chế. Trần Yên vội ho một tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt. "Kỳ thật việc nắm tay nhau là chế ước lẫn nhau, ngươi nếu chết rồi, vậy thì cái chuôi đó còn có ý nghĩa gì nữa không?" Lý Minh thản nhiên nói, vòng quanh Trần Yên nói chuyện, giống như ác ma đang thì thầm: "À đúng rồi, ngươi có biết có một loại hình phạt không, đầu tiên đem ngươi vùi trong cát, sau đó cắt da đầu của ngươi, tưới nước dịch kim vào bên trong, dịch kim sẽ làm da thịt của ngươi cùng huyết nhục từng lớp tách rời, để ngươi ngứa ngáy khó nhịn, hễ cứ dùng sức một tí là da thịt của ngươi sẽ bị rách ra ngay." Trần Yên sợ hãi nhìn hắn, lảo đảo lui lại, đâm vào tường. "Hoặc là," Lý Minh ngược lại dịu dàng nói: "Ngươi nói cho ta biết một chút tình hình cụ thể, coi như trao đổi, ta cũng có thể phối hợp ngươi, cả hai cùng có lợi." Trần Yên vẫn như cũ không nói lời nào, bất quá lần này Lý Minh có thể cảm giác rõ ràng được, nàng đang giãy dụa. "Không ngại thử một lần, không phải sao?" Lý Minh mỉm cười. Một lát sau, Trần Yên đặt mông ngồi xuống đất, giống như bị hút hết toàn bộ sức lực, khó nhọc nói: "Nhiệm vụ của ta, chính là mê hoặc ngươi." "Rất tốt, tiếp tục." Lý Minh cổ vũ. Bắt đầu, sau đó mọi thứ liền trôi chảy hơn nhiều. Trần Yên tiếp tục nói: "Sau đó ta sẽ để cho ngươi giúp ta xử lý một vài chuyện, rồi tùy theo tình hình, cuối cùng thử nghiệm đánh cắp bí mật của Ngô Ngạn Thanh." "Bí mật?" Lý Minh hứng thú "Bí mật gì?" "Ngươi cũng đã biết hạt chiết xuất gen." Trần Yên nói. "Đương nhiên biết." Trần Yên lại nói: "Vậy ngươi có biết tác dụng thực sự của hạt chiết xuất gen là gì không?" Lý Minh híp hai mắt, ánh mắt dần dần trở nên nguy hiểm. Trần Yên không dám làm bộ nữa, nàng nói: "Hạt chiết xuất gen có một tác dụng vô cùng quan trọng, chính là giúp những người tiến hóa gen có hi vọng thức tỉnh dị năng." "Hả?" Lý Minh kinh dị, người tiến hóa gen cùng dị năng không cách nào sống chung, đây là nhận thức chung của cả tinh tế. "Ngươi chắc chắn chứ?" Trần Yên cố gắng gật đầu: "Hạt giống gen của Ngô Ngạn Thanh sở dĩ bị loại bỏ, cũng là bởi vì đã bị làm thí nghiệm, đích xác đã thức tỉnh dị năng, nhưng chỉ sống chung được trong một sát na." Lý Minh vuốt cằm, còn có chuyện này nữa. Nếu người tiến hóa gen còn có thể thức tỉnh dị năng, vậy thì quả thực là tăng cường sức mạnh lên cấp độ sử thi, đặc biệt là đối với những người rất khó có thể đột phá cảnh giới cao nhất trên con đường tiến hóa gen. "Không đúng, không phải ta xem thường lão Ngô, nếu hắn mà thật sự có năng lực này, đã sớm bị người ta bắt đi rồi." Lý Minh kịp phản ứng. "Ngươi nghĩ, hạt chiết xuất gen có thật sự do một mình Ngô Ngạn Thanh phát hiện không?" Trần Yên giải thích: "Hắn chỉ là người được đưa ra phía trước để tiếp nhận và gây dựng dư luận mà thôi, chỉ là một con cờ." Hả? Lão Ngô thành quân cờ rồi? Công chúa Asmara, trong đầu Lý Minh hiện lên một cái tên. Đồng thời, những lời Lạc Xuyên đã kể với hắn về cô công chúa đào hôn cẩu huyết và nhà thám hiểm nọ, trong chớp mắt đã trở nên khó phân biệt. Không phải người từng trải thì vĩnh viễn sẽ không thể biết được câu chuyện rốt cuộc là như thế nào. "Là công chúa Asmara?" Hắn thăm dò hỏi. Trần Yên giật mình, tựa hồ kinh dị vì hắn thế mà lại đoán ra được, sau đó gật đầu: "Không sai, Ngô Ngạn Thanh đưa ra giả thuyết về hạt gen, gây dựng dư luận trên toàn tinh tế, công chúa Asmara nhân cơ hội này mà nắm quyền hoàng thất Itland, giành được quyền tự chủ, không còn là bình hoa, thậm chí còn trở thành vị công chúa đầu tiên." Lý Minh nhíu mày, những chuyện này quá phức tạp, ẩn chứa quá nhiều âm mưu, hắn muốn hiểu rõ hơn, nhưng Trần Yên cũng chỉ biết những chuyện này. Đây là bởi vì nhiệm vụ của nàng có tính đặc thù, ngọn đuốc không thể không nói cho hắn biết. "Mặt khác, còn có một chuyện nữa." Ánh mắt Trần Yên có chút giãy dụa, nhưng vẫn là nói: "Mặt khác, nếu như ta thành công, ngọn đuốc có thể sẽ còn một kế hoạch lớn khác, cần ngươi phối hợp." Một khi bắt đầu, sẽ không cách nào dừng lại được. Ánh mắt Lý Minh chớp động: "Kế hoạch lớn gì?" "Cụ thể thì ta cũng không biết, chỉ biết chuyện này phi thường quan trọng." Trần Yên lắc đầu, nàng cũng không phải nhân vật gì quan trọng, chỉ có thể biết những chuyện nên biết trước mắt mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận