Cái Này Thật Không Phải Máy Móc Phi Thăng

Chương 282: Thương lượng xong giao dịch dùng tiền của công vào việc khác

Chương 282: Thương lượng xong giao dịch, dùng tiền của công vào việc khác.
Bản thân chỉ là sinh m·ạ·n·g thể cấp B, một Cơ giới sư Chú Tinh cấp, thật đúng là hiếm thấy a. Ảm Dạ lúc này mới nhớ tới, không khỏi trầm ngâm. Xét đến tuổi tác trung bình của một Cơ giới sư Chú Tinh cấp, kiểu gì cũng phải là sinh m·ạ·n·g thể cấp A mới đúng. Dù khai thác tiềm lực không đủ, thì đám đại Cơ giới sư có xuất thân giàu có cũng sẽ nhanh chóng cải tạo mình thành cơ giới thể. Mở ra được tiềm lực đầy đủ thì tự nhiên sớm thành sinh m·ạ·n·g thể cấp A.
Giống Thanh Long dạng này đích x·á·c không thấy nhiều, hơn nữa còn cần gen hạt giống cấp A. Với địa vị Cơ giới sư Chú Tinh cấp của y, muốn có được gen hạt giống cấp A cơ bản là chuyện dễ như trở bàn tay. Đừng nói Cơ giới sư Chú Tinh cấp, ngay cả một nền văn minh hay một thế lực nào đó bồi dưỡng ra đại Cơ giới sư thì chắc chắn cũng sẽ không keo kiệt gen hạt giống cấp A. Mà Cơ giới sư thì lại rất cần kinh nghiệm và kiến thức, cơ bản không có kiểu tự mò đường.
Chắc chắn có chuyện. Ảm Dạ nghĩ thầm, kết hợp với những tài liệu đã mua được từ m·ạ·n·g lưới Hắc Động trước đây, y cũng cho rằng có thể Thanh Long đã gây ra rắc rối gì đó, nên không thể không rời khỏi địa bàn quen thuộc của mình. Nhưng hắn vẫn chưa để tâm, hắn chọc phải phiền phức thì cũng đâu có nhỏ.
“Nếu các hạ cho rằng giá trị không tương xứng, ta có thể đổi thêm một số thứ.” Lý Minh thấy Ảm Dạ trầm ngâm thì nói thêm.
“Giá trị vẫn tốt.” Ảm Dạ lắc đầu, nếu tính theo giá cả trên m·ạ·n·g Hắc Động thì gen hạt giống cấp A chắc chắn giá trị cao hơn rất nhiều so với thứ hắn sẽ trả. Nhưng món đồ này có tính giao thiệp tương đối lớn, nếu quen biết một số thủ lĩnh thế lực hoặc nền văn minh cực lớn, để họ ra tay giúp đỡ thì cái giá phải trả sẽ giảm mạnh. Nếu Thanh Long đúng là Cơ giới sư Chú Tinh cấp thì không ai lại từ chối giúp việc này. Nói cách khác, nếu gia hỏa này sửa được súng của mình, phần lớn chính là một Cơ giới sư Chú Tinh cấp, vậy hắn tự nhiên có thể giúp một tay. Nếu không sửa được, đương nhiên không cần giao thù lao. Nghĩ thông suốt, Ảm Dạ liền gật đầu nói:
"Được thôi, nhưng ta không thể đảm bảo. Nếu ta có thể tự mình làm được thì không cần ngươi ra mặt, còn nếu ta không làm được thì có thể sẽ cần ngươi đứng ra hiệp đàm.” Ảm Dạ nói khá dè chừng, nhưng Lý Minh nghe xong lại càng yên tâm hơn, thầm nghĩ Ảm Dạ này quả nhiên có biện p·h·áp.
“Ngoài ra, để có được gen hạt giống cấp A, ngươi còn phải cùng ta đến Hỗn Loạn Tinh Khích.” Ảm Dạ bổ sung thêm.
“Hỗn Loạn Tinh Khích…” Ánh mắt Lý Minh chợt lóe, hắn biết về nơi này. Khu vực đó có nhiều tên gọi khác nhau, Tinh Hài Mê Cung, vành đai hành tinh hoang vu, hay vùng đất hỗn loạn. Nó nằm ở nửa đoạn sau của Hồng Hà Tinh Du, có phạm vi bao phủ cực lớn, nhìn tổng thể thì cũng không gần với Tinh Uyên đế quốc và Vĩnh Diệu liên bang cho lắm, nhưng cũng chỉ là so sánh mà thôi. Sở dĩ nó tồn tại được là do địa thế hiểm trở của Hồng Hà tinh lưu, và cũng do thực lực bản thân nơi đó. Hầu hết các thành phần hỗn loạn của vũ trụ đều ở đó, lãnh thổ rộng lớn, đủ sức dung nạp vô số kẻ có dã tâm. Tinh Uyên đế quốc, Vĩnh Diệu liên bang, thậm chí rất nhiều nền văn minh cấp tinh đoàn đều có căn cứ ở đó. Mỗi ngày nơi đó sẽ trao đổi lượng tài nguyên khổng lồ. Những thứ bình thường không thể thấy, không nghĩ tới, nghe không được đều có thể tìm thấy ở nơi này.
Ảm Dạ lại giải thích: “Đừng hiểu lầm, chủ yếu là ở khu vực này, việc có được gen hạt giống cấp A thực tế quá khó, ảnh hưởng của Tinh Uyên đế quốc đã ăn sâu bén rễ."
Lý Minh nghĩ thầm, hắn đương nhiên biết điểm này. Nhưng nếu rời đi theo Ảm Dạ, thì hắn lại có chút do dự. Hai người mới gặp nhau chưa đến một ngày, hiện giờ dù có vẻ nói chuyện rất hòa hợp, nhưng ai mà biết được sau này sẽ thế nào. Lý Minh thoáng suy nghĩ, rồi gật đầu nói: “Được, vậy cứ quyết định vậy đi. Nhưng ta muốn là gen hạt giống cấp A quy cách cao nhất."
Ảm Dạ kinh ngạc nói: "Không đùa chứ?"
Thật dễ nói chuyện với loại đại lão này, Lý Minh thầm lẩm bẩm, lại nhắc nhở: “Bất quá, dù là chiết xuất vật liệu hay tiến hành chữa trị thì đều không phải chuyện có thể hoàn thành trong thời gian ngắn. Xin các hạ chuẩn bị tâm lý cho tốt."
“Cụ thể cần bao lâu?” “Tính từ ngày có vật liệu thì làm gì cũng phải khoảng hai tháng.” Lý Minh thăm dò nói dài thời gian một chút.
“Hai tháng ư?” Ảm Dạ khựng lại một chút, "Thời gian này cũng được." Súng của hắn đâu phải là cái củi lửa, hai tháng sửa được đã là ngoài dự tính của y rồi.
Lý Minh lập tức nói thêm: “Còn một việc, các hạ hẳn là thấy chúng ta dạo gần đây đang bận bịu một kế hoạch lớn. Chắc chắn không lâu sau sẽ có xung đột với nền văn minh cao cấp lân cận.”
Ảm Dạ nhíu mày: “Ta sẽ không ra tay giúp các ngươi đâu.” Lý Minh lắc đầu: "Ta đương nhiên không phải muốn ngài xuất thủ. Ta chỉ nói trước chuyện này cho ngài biết, ta vì chuyện này cũng m·ưu đ·ồ đã lâu, cho nên không thể không mạo hiểm.”
Ảm Dạ vô thức “sách” một tiếng. Hắn rõ ràng là nghĩ rằng đối phương sẽ mặc kệ tất cả, dốc sức sửa cây thương của mình. Nhưng rõ ràng việc này không thể xảy ra. Lúc trước y thoáng nghe được vài ba câu thảo luận giữa bọn họ thì cũng đoán được đối phương hẳn là đã hao tâm tổn sức không ít, nên sẽ không dễ dàng buông tha. Một khi đối phương đã mạo hiểm, bản thân cũng chỉ có thể bị ép tham gia vào. Mà loại việc biến tướng b·ắt c·óc hắn như vậy, khiến y khẽ nhíu mày. Nhưng Thanh Long đã nói như vậy thì có nghĩa là y đang muốn tìm cách giải quyết vấn đề.
"Thế này đi," Ảm Dạ nghĩ ra một giải p·h·áp: "Vào thời khắc nguy hiểm nhất của ngươi, ta sẽ ra tay cứu ngươi một lần. Coi như là đại giới. Sau đó, ngươi chỉ cần chuyên tâm sửa chữa cây thương này cho ta, cho đến khi nó được sửa hoàn toàn. Ngươi thấy thế nào?” Y không mấy quan tâm đến việc này, chỉ là một chút t·ranh c·hấp nhỏ lẻ trong khu vực, hay việc cướp đoạt tài nguyên mà thôi. Y ra tay thì tuy không dám nói là quét ngang hết thảy, nhưng tiện tay cứu người thì chắc chắn không có vấn đề gì.
Lý Minh nhìn vẻ hờ hững của Ảm Dạ, liền biết y không hiểu rõ chuyện bên trong. Lúc này gật đầu: “Không thành vấn đề."
“Vậy thì mau chóng để tổ chức Ngọn Đuốc sửa xong thiết bị m·ạ·n·g lưới thông tin và đi mua vật liệu đi." Ảm Dạ đứng dậy, vừa định rời đi lại dừng lại. Quay người lại, y thở dài nói: "Thanh Long các hạ, tuy rằng ta rất không muốn nói như vậy. Nhưng vẫn phải nói rõ ràng mọi chuyện trước."
“Hi vọng ngươi thật sự sửa được thương của ta, nếu không thì sẽ rất khó coi.”
“Yên tâm, nếu không sửa được thì m·ạ·n·g của ta coi như ở đây.” Lý Minh trầm giọng cam đoan.
Lý Minh cũng không để loại uy h·iếp này vào lòng. Hắn đại khái có thể đoán được tình cảnh hiện tại của Ảm Dạ. Chẳng lẽ đối phương nhất định phải ở lại đây sửa xong cây thương hay sao? Y đường đường là người á·m s·át một vị đại công tước của Tinh Uyên đế quốc. Mà nơi đây thì lại là một khu vực nguy hiểm. Chẳng lẽ y không muốn rời đi ư? Chắc chắn là vì nguyên do nào đó nên không thể rời đi. Những người này ngang với những kẻ đường cùng. Trong tình thế chiếm ưu thế tuyệt đối về sức mạnh, thì rốt cuộc chỉ dùng loại uy h·iếp ẩn dụ này. Xem ra Ảm Dạ đã là một người khá dễ nói chuyện rồi.
Thấy đối phương hiểu được ý mình, Ảm Dạ gật đầu rồi quay người rời đi, hẳn là đi thúc giục người của tổ chức Ngọn Đuốc đi sửa thiết bị m·ạ·n·g lưới thông tin.
“Còn phải xác định thêm một việc nữa.” Lý Minh ánh mắt lấp lánh, với năng lực của hắn, một khi hấp thụ kim loại thì hắn hoàn toàn có thể sửa được khẩu súng ngay lập tức. Sở dĩ nói là mất gần hai tháng là vì hắn không muốn quá mức gây kinh hãi, và cũng vì hắn định t·ham ô một chút công quỹ. Vừa nhận được [Taurus chi tâm] mà lại cất ở trong không gian chất chồng thì thật ngứa ngáy tay chân. Nhưng trong thời gian ngắn hắn không thể làm ra được 60 triệu kim loại năng lượng, chỉ có thể mượn phương thức này để trước hết chiếm đoạt số kim loại mà Ảm Dạ dùng để sửa [Thí Tinh Chi Thương], từ đó tăng cường sức mạnh của bản thân để chắc chắn hơn trong việc thu hoạch di tích cốt lõi.
Sau đó lại lợi dụng số kim loại thu được từ di tích cốt lõi để sửa cây súng đó. Đến khi chiến dịch c·ướp đoạt hoàn toàn kết thúc thì thời gian cũng không chênh lệch nhau quá nhiều, vì thế hắn mới nói mất hai tháng. Đương nhiên đây là tình huống hoàn mỹ nhất.
Kế hoạch này có hai vấn đề. Thứ nhất là hắn phải chắc chắn có thể lấy được di tích cốt lõi. Thứ hai là phải chắc chắn di tích cốt lõi có đủ kim loại năng lượng. Nếu không đến lúc đó, lỡ mà kim loại năng lượng không đủ thì Lý Minh không cho rằng mình có thể bằng [Taurus chi tâm] mà có thể đối đầu được với Ảm Dạ. Vấn đề thứ nhất chỉ có thể dựa vào sức mạnh và t·h·ủ đ·o·ạ·n. Mà mục đích của Lý Minh làm vậy cũng là để tăng cường sức mạnh và t·h·ủ đ·o·ạ·n của mình. Còn về điểm thứ hai thì có thể dễ dàng xác định hơn.
Hắn rời khỏi căn phòng, ở trong khu vực t·à·n p·h·á của trụ sở tạm thời, khắp nơi đều có tia lửa điện bắn ra. Hắn đến một khu phế tích, Benny và Hubert hiện đang bị giam giữ ở đây, được Theo và những người khác trông coi. Hubert thì phản ứng khá chậm, đến khi trận chiến kết thúc mới biết chuyện gì đã xảy ra. Bị Sandro và Ulrich xông lên đ·á·n·h cho b·ầ·m d·ậ·p hết mặt mày, không thể ngóc đầu lên được.
Benny sắc mặt trắng bệch, như thể tình thế xe cáp treo, đến giờ vẫn chưa tỉnh táo lại. Ảm Dạ đến thì hắn vô cùng phấn khích, cứ tưởng tình hình sắp đảo ngược. Kết quả, hiện thực lại hung hăng tát hắn một cái.
"Thanh Long..."
Tiếng xào xạc vang lên, Benny ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Sandro và Ulrich nhường ra một lối đi, người vừa tới chính là Thanh Long.
Benny run rẩy cả người, rụt người lại phía sau, hắn thực sự rất sợ. Trước đó trong chiến trường từ chỗ Cornett, hắn đã đại khái biết rõ toàn bộ sự tình, Deyers, toàn bộ tổ chức Ngọn Đuốc, bao gồm cả hắn đều bị Thanh Long đùa bỡn trong lòng bàn tay. Loại thủ đoạn này cùng thực lực biểu hiện ra, sao có thể không khiến hắn sợ hãi và e ngại.
"Benny các hạ..." Lý Minh lộ ra nụ cười ôn hòa, tùy ý ngồi xuống bên cạnh một đoạn cột kim loại trần trụi. "Ta không hiểu rõ lắm về tình hình bên trong di tích trung tâm, không biết có thể có được chút đáp án nào từ chỗ ngươi không."
Benny vô ý thức kháng cự, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt vào trong. Hắn biết rõ giá trị của mình ở chỗ nào, nói ra tương đương vô giá trị.
"Ngài...có thể hay không..."
"Muốn mạng sống?" Lý Minh ngắt lời, bất đắc dĩ nói: "Chúng ta không có cơ sở tin tưởng, ta đáp ứng ngươi nói về sau có thể sống, ngươi có tin không?"
"Giao thằng mõ này cho ta." Sandro cười gằn, đốt ngón tay răng rắc kêu lên.
"Trực tiếp điều tra trí nhớ của hắn cũng được." Ulrich thêm vào.
Da mặt Benny co lại, nghiến răng nói: "Trong đầu ta có vi hình đạn hạt nhân, một khi kiểm trắc thấy tâm linh chi lực, liền sẽ tự động kích nổ."
"Thanh Long các hạ, ta biết ngươi muốn gì, di tích trung tâm không hề đơn giản như vậy. Đó là hi vọng cuối cùng của Thăng Hoa Giả, không phải người tùy tiện đi vào có thể trở thành Chúa Cứu Thế Thăng Hoa Giả."
"Ngươi thiếu thông tin, rất nhiều, rất nhiều."
Lý Minh trầm ngâm, không có ý kiến, đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể khống chế đồ vật, thì không quan trọng điều kiện gì và yêu cầu. Nhưng tình hình cụ thể bên trong, hắn thật sự muốn hiểu rõ một chút.
"Đưa hắn đi, ta phải đi nói chuyện tâm tình với Cornett." Lý Minh đứng dậy nói, Sandro tự giác tiến lên bắt lấy Benny. Ulrich do dự một chút, cùng Jessia áp chế Hubert.
Chỉ có Th·e·o đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Lý Minh: "Bây giờ ta có thể rời đi sao?"
Lý Minh khẽ dừng bước, nghi ngờ quay đầu, "Có ai cản ngươi sao?"
Benny nhìn chằm chằm cái rương trong tay Th·e·o, muốn nói lại thôi.
"Chiến hạm của tổ chức Ngọn Đuốc, hẳn còn không ít có thể sử dụng." Lý Minh tùy ý nói, "Gặp lại."
"Ngươi cứ vậy mà thả ta đi sao?" Th·e·o cau mày, hình như có chút không quá tin tưởng, thậm chí còn mở cả cái rương trong tay ra, xác định thăng hoa khí không có vấn đề.
"Không phải chứ?" Lý Minh có chút khó hiểu, "Ngươi còn muốn ta giúp ngươi đánh cho gần c·h·ết à?"
"Tạm biệt không tiễn, chúc ngươi báo thù thành công."
Th·e·o định xoay người rời đi, nhưng hai chân lại dán chặt tại chỗ.
Không thích hợp, mười phần không thích hợp. Thanh Long rõ ràng vẫn còn ý với di tích trung tâm, nhưng lại thoải mái buông tha cho mình, cầm theo thăng hoa khí rời đi, quá quỷ dị. Hắn không phải Ulrich, không mắc chứng suy nghĩ nhiều, nhưng tình huống bây giờ, thực tế trái ngược lẽ thường. Những chuyện vừa mới xảy ra hiện lên trong lòng, Thanh Long là kẻ thâm sâu khó lường, mình bây giờ rời đi, chưa chắc đã là chuyện tốt.
"Được rồi, ta lại không muốn đi nữa." Th·e·o lại đột nhiên lên tiếng, Sandro quay đầu kinh ngạc nhìn hắn một cái, ba chữ "bệnh thần kinh" thiếu chút nữa thốt ra, Ulrich thì rất bình tĩnh, cũng không bất ngờ.
Lý Minh vẫn không dừng chân, đã đi vào hành lang kim loại bắn ra tia lửa điện. Chỉ có hai chữ truyền đến: "Tùy ngươi."
Bên trong trụ sở tạm thời, không ít thành viên của tổ chức Ngọn Đuốc đang chạy tới chạy lui, nhìn thấy đám người bọn họ cũng không khỏi run rẩy. Đều biết đám người này là đầu sỏ gây hủy hoại căn cứ, hiện tại nghênh ngang đi lại trong căn cứ, lại không ai dám nói gì.
Một đường đi tới bên ngoài phòng điều trị tan hoang, ở đây trấn giữ binh sĩ của tổ chức Ngọn Đuốc rất nhiều, đều tận trung cương vị. Gặp bọn họ tới, vẫn không ai tránh lui, thần sắc kiên nghị.
Nhưng một cỗ lực vô hình lại hất bọn họ từ giữa đường sang hai bên. "Âm vang khanh", tiếng áo giáp chiến đấu va chạm liên tiếp, không ai có thể chống lại loại lực lượng này, mặt đỏ bừng. Vừa hay, khi Lý Minh đi đến trước mặt đám binh sĩ này, một con đường vừa vặn mở ra, hắn bước chân không dừng, trực tiếp đi qua đám binh sĩ này.
Sandro cười lạnh một tiếng, "Nhiều năm như vậy, vẫn là kẻ nịnh hót." Ulrich không để ý, Th·e·o hờ hững quét mắt nhìn hắn một cái.
Trong phòng điều trị của trụ sở tạm thời này, các biện pháp cơ sở rõ ràng quá sơ sài, ít nhất đối với sinh mạng thể cấp A không có tác dụng gì, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì dấu hiệu sự sống. Bên trong khoang chữa bệnh chứa đầy dung dịch duy trì sự sống màu xanh, cơ thể Cornett vẫn chỉ còn một phần nhỏ.
Gặp bọn họ tới, Sứ Đồ Diễm Hỏa và các cấp cao trong phòng đều đồng loạt nhìn sang, e ngại, phẫn nộ, do dự đủ các loại cảm xúc. Ted lập tức đứng lên, sắc mặt khó coi: "Nơi này, không chào đón các ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận