Cả Triều Văn Võ Đều Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta

chương 95:. Hắn luôn luôn là hài tử ngoan, cho nên tuyệt đối không muốn bỏ qua hắn! ^...

Chương 95: Hắn luôn luôn là hài tử ngoan, cho nên tuyệt đối không muốn bỏ qua hắn!
Lão hoàng đế thật đúng là không biết.
—— Cẩm Y Vệ coi như điều tra kỹ đến đâu, cũng sẽ không đem loại chuyện này trình lên trên bàn.
Nhìn phản ứng của Hứa Yên Diểu... Chẳng lẽ việc bó chân này còn có nội tình khác?
"Ái khanh cứ nói."
"Đầu tiên, là đem bốn ngón chân, trừ ngón cái, tách ra rồi dùng sức hướng xuống phía dưới, sau đó dùng vải bó chân quấn chặt bốn đầu ngón chân đó, phía trên mu bàn chân, qua gót chân, rồi lại vòng lại mu bàn chân, hết lớp này đến lớp khác, ra sức lôi kéo, hướng về phía lòng bàn chân, cuối cùng dùng kim khâu lại rồi quấn vải hàng trăm vòng, đem nó cố định tại chỗ lòng bàn chân."
Ngay cả vị tướng quân thân kinh bách chiến cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh: "Đây chẳng phải là hình phạt tra tấn sao!"
Hứa Yên Diểu đối với loại cặn bã như bó chân này quả thực hận đến nghiến răng, nhưng hắn vẫn phải cố gắng bình tĩnh trở lại, như vậy mới có thể thuyết phục được hoàng đế và bách quan cấm chỉ việc này.
"Đích xác. Bó chân chính là một hình thức tra tấn."
Hứa Yên Diểu nói: "Trừ ngón chân, mắt cá chân cũng phải bẻ gãy xuống. Mỗi lần thay vải quấn chân, đều sẽ có một chút mủ thịt bị cứng rắn kéo xuống —— xương thịt vỡ ra thành từng mảnh, biến dạng, chảy mủ, thối rữa, đều là hiện trạng của đôi chân nhỏ bé dưới lớp vải quấn."
Mọi người một trận rét run và sợ hãi.
Cái này ——
Thích chân nhỏ, chỉ có kẻ điên và biến thái thôi!
Loại này ngạnh sinh sinh đem ngón chân người ta tách xuống, không quan tâm chủ nhân của đôi chân có đau đến phát điên hay không, người bình thường đều nhìn không nổi.
Hứa Yên Diểu: "Chư công!"
"Ở đây đa số mọi người đều có con gái! Mời chư vị suy nghĩ một chút, nếu như trên đời này rất nhiều người theo đuổi việc bó chân, lấy chân nhỏ làm đẹp, cưới vợ mà không có chân nhỏ thì không muốn, nạp thiếp lấy chân nhỏ làm tiêu chuẩn, các vị thật sự có thể chống lại thế tục sao!"
"Cho dù chư vị là công khanh, chức cao vọng trọng, nhưng nếu phát giác con gái của mình không được như thế, đem chuyện xấu trong nhà đồn ra ngoài, coi là thật sự có thể kiên trì làm theo ý mình, làm những hành động mà người đời cho là ly kinh phản đạo sao?"
"Huống chi —— "
"Các ngươi thật sự muốn con gái, cháu gái của mình phải chịu khổ sở này? Đem ngón chân bẻ gãy. Xương thịt tổn hại thối rữa, cả đời đi lại hay nằm đều đau đớn? !"
Ngôn ngữ của thanh niên sắc bén như đao, mày kiếm sắc bén, một tiếng lại cao hơn một tiếng, giống như sấm sét phá tan mây đen, tích góp thanh thế, cuối cùng, một kích xuyên thấu trời cao, đốt lên ngọn lửa rừng rực.
Khiến chư công sợ đến mặt trắng như tờ giấy, đờ ra như phỗng.
Bọn họ chưa xem qua cái gọi là "Vẻ đẹp" của bó chân, đối với những thứ như liễu rủ trong gió, còn không có bất luận ấn tượng gì, đã bị người khác nhét vào những điều xấu xa của việc bó chân.
Các vị phu nhân yêu con, từ biểu lộ đến động tác đều so với trước kia sốt sắng hơn, đứng ra đồng tình với Hứa Yên Diểu.
Đối với những người nuôi con gái bình thường, không có thù oán gì với con gái, càng không phải loại biến thái cuồng ngược đãi, cũng đồng dạng biểu thị, thế đạo vẫn là không nên biến thành như thế thì tương đối tốt.
Cho dù không có con gái hoặc là không quan tâm đến con gái, các quan viên cũng lòng nóng như lửa đốt —— chúng ta thật không nghĩ về sau đều phải ngủ cùng nữ nhân có đôi chân thối a!
Nếu như nói hôm trước bọn họ đối với việc cấm bó chân là mang theo một loại tâm lý "chuyện không liên quan đến mình, bảo dưỡng thần thú", thì bây giờ chính là chân tâm thật ý muốn chứng thực lệnh cấm này.
Gánh nặng trong lòng Hứa Yên Diểu được giải khai.
【 Cũng may đã thành công... 】
Hắn kỳ thật có thể rất rõ ràng ý thức được: 【 Chiếm được tiện nghi vì mới bắt đầu. 】
Nếu như chậm thêm một chút, trong xã hội đã lưu hành việc bó chân, dù là hắn có đưa ra quan điểm "bó chân ảnh hưởng đến sinh dục", cũng rất khó làm được hiệu quả như bây giờ.
Hứa Yên Diểu hướng thượng thủ thi lễ một cái: "Bệ hạ, vì vậy, thần nói Phúc vương nguy hại xã tắc, bỏ mặc vạn dân."
"Nếu bó chân thành trào lưu, cứ hai ba người phụ nữ thì lại có một người tử vong vì sinh dục, như thế chẳng phải nguy hại xã tắc?"
"Cưỡng bức phụ nữ bó chân, ngàn ngàn vạn vạn người bị ép chặt chân, thế nhưng lại bỏ mặc vạn dân?"
"Chuốc họa vào thân coi đó là mỹ quan, coi những việc vô ích là hữu ích, là ngọn nguồn của dâm loạn. Thánh nhân cổ đại mà thấy triều đại chúng ta, ắt sẽ mỉa mai là man di vậy!"
"Thần thỉnh bệ hạ cấm bó chân, trừng phạt Phúc vương, để chỉnh đốn phong tục!"
Gió hè cuộn qua, thổi tung góc áo bào của vị quan.
Trên đài cao, đôi mắt của hoàng đế, tựa hồ như đang đối mặt với nó: "Có thể."
Hứa Yên Diểu lại một lần nữa ngay ngắn thi lễ.
Nhưng tiếng lòng kia lại để lộ ra khía cạnh không ổn trọng của hắn.
【 Vạn tuế! 】
【 Ta thành công rồi! 】
【 Loại tập tục xấu xa buồn nôn như bó chân này nên biến mất! 】
Lão hoàng đế toát ra một chút ý cười, nói: "Đã như vậy, chư khanh hãy nghị luận một chút, việc này nên thực hiện thế nào?"
*
Mệnh lệnh cấm bó chân này nhất định phải phổ biến xuống. Dù cho tập tục này tựa hồ cũng chưa từng xuất hiện, chỉ là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, nhưng, ai biết có thể hay không giống như con gián, ngươi chỉ phát hiện một con, trên thực tế đã có cả một tổ.
Đậu thừa tướng đề nghị: "Không bằng đem việc này cùng thành tích của quan viên địa phương liên kết? Phát hiện bó chân..."
Hứa Yên Diểu xen ngang: "Sau khi bó chân còn có thể thả chân."
Đậu thừa tướng khẽ gật đầu với hắn, bổ sung: "Phát hiện người bó chân, giúp phụ nữ thả chân, có thể được thêm điểm vào thành tích khảo hạch."
—— Cũng chính là cộng điểm.
Lập tức liền có quan viên đứng ra biểu thị không đồng ý.
"Thừa tướng nói sai rồi." Thái Thường Tự Khanh mỉm cười nói: "Đây chính là muốn khuyến khích bệ hạ làm chuyện hồ đồ."
Đậu thừa tướng lập tức sa sầm mặt: "Trịnh khanh có chuyện nói thẳng."
Thái Thường Tự Khanh buông xuống tầm mắt, không nhanh không chậm nói: "Thừa tướng có ý tốt, nhưng lại quên mất nhân tính. Việc này nếu như trở thành thành tích ngoài định mức, quan viên địa phương có thể vì thành tích mà cưỡng ép phụ nữ bó chân, đem chân của người ta làm cho thối nát rồi lại thả ra, lấy đó làm công lao?"
Đậu thừa tướng mặt trầm như nước, không nói một lời.
Hắn đương nhiên biết bất luận chính lệnh nào, có ý tốt, nhưng khi ban hành rất có thể sẽ bị người ta trộn lẫn cát sỏi, lợi dụng sơ hở —— nhưng, đây là chuyện nên đặt ở trong tiểu triều hội, để chư công thương nghị.
Nói rõ hơn một điểm, đây chỉ là bản nháp, mỗi một chính lệnh trước khi ban hành đều phải trải qua nhiều phiên thảo luận.
—— Thái Thường Tự Khanh và hắn không cùng một phe phái, người của phe phái kia tìm ra sơ hở của hắn, đối với hắn châm chọc đã quen rồi. Chỉ bất quá lần này người lên tiếng là Thái Thường Tự Khanh mà thôi.
Nhưng, Thái Thường Tự Khanh sở dĩ dám nhắc tới ra, cũng là bởi vì vấn đề này xác thực tồn tại.
Phổ biến chính lệnh không đơn giản như vậy, không phải triều đình phát một tờ văn thư, các quan viên ở các địa phương thật giống như NPC, cẩn thận chấp hành.
Đậu thừa tướng căn bản không có cách nào cãi lại —— hắn cũng không thể nói, việc này ta dự định cầm tới tiểu triều hội để nói.
Lý là như thế, nhưng nếu đem ra nói, sẽ khiến người khác cảm thấy ngươi không coi trọng chuyện này.
Ăn phải quả đắng này, Đậu thừa tướng mỉm cười hỏi lại: "Trịnh khanh có cao kiến gì?"
Thái Thường Tự Khanh suy nghĩ một chút, nói: "Trước tiên, ban hành văn thư, cho người thông báo đến bách tính các nơi về tác hại của việc bó chân, để bọn hắn không mù quáng theo đuổi, lại nói phụ nữ bó chân cấm thành hôn, cấm làm thiếp, cho quan phủ đi từng nhà điều tra..."
Còn chưa dứt lời, quan viên thuộc phe phái của Đậu thừa tướng lập tức đứng ra, đối chọi gay gắt: "Trịnh khanh cũng phạm phải sai lầm tương tự, lừa trên gạt dưới từ trước tới nay luôn là căn bệnh của quan phủ địa phương, nếu cho quan phủ đi từng nhà điều tra, nếu như có quan lại dùng cái này áp chế bách tính thì sao? Nếu không dâng lên hiếu kính, liền nói con gái nhà ngươi quấn chân, bản thân ngươi cũng bị người dân trong vùng nghị luận, nói là súc sinh, hạ độc thủ với con gái."
Thái Thường Tự Khanh: "..."
Cảm giác như mình bị mắng là súc sinh.
Lại có quan viên phe thứ ba đi tới: "Bệ hạ, thần cho rằng thừa tướng nói có lý, mà Thái Thường Tự Khanh nói cũng không phải không có lý, chỉ là cả hai bên đều cần phải chậm rãi suy tính. Không bằng trước đem nguy hại của bó chân tuyên dương ra ngoài, rồi lại thương thảo tiếp việc làm thế nào để phòng ngừa quan viên địa phương phá hoại chính lệnh..."
Hứa Yên Diểu đứng ở bên cạnh, chỉ thiếu chống cằm.
Hai năm nay, hắn đã nhìn quen. Có chính sách gì, trước hết cứ cãi nhau một trận, ầm ĩ ầm ĩ, có khi cãi ra được biện pháp, có khi chỉ có thể bàn lại sau.
Bất quá, đem nguy hại của bó chân tuyên dương ra ngoài...
【 Ai, đáng tiếc đề nghị này không thực hiện được. 】
【 Không phải ta nói chứ, muốn để người ta nhận thức được nguy hại, tốt nhất là có mẫu vật, nhưng con gái nhà người ta vốn đã chịu khổ, lại moi móc xương thịt của người ta ra thì không tốt lắm. 】
【 Không bằng cho Phúc vương bó chân, lôi ra trưng bày một ít về những nguy hại của bó chân... 】
【 Tốt nhất là kéo tới thành phố lớn náo nhiệt, những nơi đầu mối giao thông quan trọng ấy. 】
Thượng thủ lão hoàng đế: "!"
Tuyệt đối không được! Việc này quá đáng. Lão tam làm chuyện bó chân này mặc dù có chút đục khoét, nhưng cũng không có tạo thành hậu quả gì. Hắn luôn luôn là hài tử ngoan...
【 Chẳng qua nếu như ta nói hắn có ý định đoạt đích, có phải là... 】
"Rầm —— "
Hứa Yên Diểu ngơ ngác ngẩng đầu.
Chỉ thấy lão hoàng đế trên đài cao vỗ mạnh tay vịn long ỷ, âm thanh kia... khoa trương một chút mà nói, chấn động đến mức cái cửa của nơi đang bàn chính sự này đều rào rào rơi xuống tro bụi.
"Trẫm có một ý nghĩ..."
Bó chân là không thể, nhưng Hứa Yên Diểu đã dẫn dắt hắn.
—— Đã là phiên vương lại có những ý nghĩ không nên có, vậy thì đánh gãy hai chân của hắn là được.
Hoàng đế thờ ơ nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận