Cả Triều Văn Võ Đều Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta

Chương 146: Cáo lão hồi hương về sau, ta viết điểm hồi ký ghi chép đồng liêu tai nạn xấu hổ, không quá phận a?

Chương 146: Cáo lão hồi hương, ta viết chút hồi ký ghi chép chuyện xấu hổ của đồng liêu, không quá đáng chứ?
Ta muốn phong hầu!
Ta sắp phong hầu!
Ta sẽ được phong hầu!
Ta đã được phong hầu!
Tạ Lạc Thủy mặc bộ Hầu phục kia của nàng, xỏ giày vào, đi tới đi lui trong nhà chính, vui mừng khôn xiết.
Cha nàng cao hứng đứng dưới mái hiên, lớn tiếng nói chuyện với hàng xóm: "Đúng vậy! Con gái ta! Phong hầu! Nó còn được gặp Hoàng thượng! Cùng Hoàng thượng ăn cơm chung! Hoàng thượng ban thưởng cho Lạc Thủy một tòa nhà lớn, ngày mai chúng ta sẽ chuyển qua đó! Ta đã xem qua tòa nhà đó, ôi chao, rộng rãi lắm!"
Mẹ nàng vội vội vàng vàng từ bên ngoài trở về: "Cha Lạc Thủy ơi! Mau ra xem này, lợn nái nhà ta đẻ rồi, ối, lợn con trắng!"
"Ái chà!" Tạ cha nhảy dựng lên, định cùng Tạ nương ra ngoài, hàng xóm cười trêu bọn họ: "Con gái sắp làm Hầu gia, sao còn quản mấy con lợn kia?"
Tạ nương ngẩn ra một chút, hoang mang nói: "Sao lại không quản? Lợn nái nhà ta vất vả lắm mới nuôi lớn được như vậy, nó có thể đẻ nhiều con, nửa canh giờ trước đã đẻ được năm, sáu con! Đều là tiền cả đấy!"
"Ôi! Có Hoàng đế phát tiền cho Lạc Thủy nhà các ngươi rồi còn gì!"
"Haizz, ai mà không biết đâu. Chẳng qua là nhàn rỗi không có việc gì làm thôi. Lạc Thủy nói, chuồng lợn, vườn rau trong nhà đều chuyển đến sân sau Hầu phủ, ta với cha của Lạc Thủy muốn làm gì thì làm, quy củ kia là đối với người ngoài thôi."
Tạ nương cười tít cả mắt, khiến hàng xóm một trận hâm mộ.
Ai có thể ngờ được, nuôi con gái còn có thể làm cha mẹ của Hầu gia chứ! Nữ oa này là bọn họ nhặt được, đúng là vận may lớn!
Đúng lúc này, có người đến cửa: "Xin hỏi Tạ hầu có ở nhà không?"
Hàng xóm lập tức nhiệt tình đáp: "Có, có ở đây!"
"Lạc Thủy, mau ra đây!"
"Hắc! Còn gọi là nha đầu Lạc Thủy làm gì, phải gọi là Hầu gia! Nên đổi tên rồi! Tạ Hầu gia! Có người tìm!"
Tạ Lạc Thủy vội vàng đi ra, người kia thấy nàng, liền cười đưa thiệp mời: "Bảy ngày nữa là đại thọ tám mươi tuổi của lão gia nhà ta, mời Hầu gia đến dự."
Lại lấy ra một hộp quà: "Chúc mừng Hầu gia được phong hầu."
Tạ Lạc Thủy liếc nhìn phần lạc khoản của thiệp mời, có một chữ "Đậu", nhận hộp quà rồi nói cảm tạ, sau đó biểu thị đêm đó mình nhất định sẽ đến, người đưa thiệp mời mới rời đi.
Để lại Tạ Lạc Thủy buồn rầu: Thừa tướng đại thọ tám mươi tuổi, nàng nên tặng gì cho phải đây?
*
Hứa Yên Diểu cũng đang buồn rầu: "Cao Tương, ngươi có biết cữu cữu ngươi thích gì không?"
Tương Dương công chúa chần chừ nói: "Ta cũng không rõ, nhưng nghe mẹ ta kể, cữu cữu hắn thường ngày hay luyện chữ, ta tặng hắn loại mực mà gần đây rất nhiều người ở Kinh Thành mua, chắc là không có vấn đề gì chứ?"
"Chắc là..."
【 Nhưng mà loại mực này vừa mới ra, Thừa tướng đã sai quản gia đến mua về rồi... 】
Tương Dương công chúa đổi giọng: "Nhưng ta không biết mực này cữu cữu có hay không. Quay lại ta sẽ hỏi thăm một chút —— ta vừa nghĩ ra một món! Ngươi nói xem ta mời người vẽ lại cả nhà của cữu cữu thì sao, đối với lão nhân gia tám mươi tuổi mà nói, chắc là rất thích xem cảnh gia đình hòa thuận vui vẻ?"
Hứa Yên Diểu: "Ba ngày có kịp vẽ xong một bức tranh không?"
Tương Dương công chúa: "..."
【 Mà Thái tử hình như cũng tặng quà này, sắp vẽ xong rồi. 】
Tương Dương công chúa bắt đầu suy nghĩ khả năng giành lấy bức chân dung của anh nàng.
【 Cỏ! 】
【 Ha ha ha ha ha ha! 】
【 Đậu Thừa tướng ơi!
Đứa con trai út của ngài thật là một nhân tài ha ha ha nấc! 】
Tương Dương công chúa lập tức dựng tai lên.
Tiểu biểu ca của nàng, chẳng phải là cái kẻ đầu óc không được thông minh, dùng □□ kẹp vàng bạc châu báu để lấy lòng hoa khôi sao, hắn lại làm ra chuyện gì nữa?
Bên ngoài cửa, Đậu Thừa tướng đang đi ngang qua Lại bộ, dự định ghé thăm Hứa Yên Diểu, vô thức muốn tìm một cây gậy để về nhà đánh nhi tử.
Nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Nghĩ theo hướng tốt, con của hắn không thể có cái đầu óc để nghĩ ra món quà khiến người khác tức giận đến như vậy!
【 Hắn rốt cuộc nghĩ thế nào vậy! Cảm thấy cha mình tám mươi tuổi, chân đi lại không tiện, nên định tặng cha một chiếc xe lăn vào dịp đại thọ tám mươi tuổi? ? ? 】
Phốc ——
Nhịn xuống, không được cười!
Tương Dương công chúa liều mạng bấu chặt vào lòng bàn tay, nhưng đột nhiên lại tự tin hơn nhiều.
Vậy thì nàng căn bản không cần phải lo lắng về vấn đề quà cáp nữa, quà tặng có kỳ cục đến đâu, cũng không thể kỳ cục hơn chiếc xe lăn!
Một tiếng động nhỏ vang lên, hai người quay đầu lại, liền thấy Đậu Thừa tướng đẩy cửa bước vào.
Cháu gái lập tức nhìn cữu cữu bằng ánh mắt tổn thương.
Đậu Thừa tướng đáp lại bằng một nụ cười.
Chỉ là nụ cười này có cảm giác... Tương Dương công chúa ngẫm nghĩ, xem ra ở cửa không chỉ phải chuẩn bị lễ vật mừng thọ tám mươi tuổi của cữu cữu, mà còn phải mang theo chút thuốc trị thương cho tiểu biểu ca.
Hứa Yên Diểu nhiệt tình chào hỏi: "Thừa tướng sao lại đến Lại bộ rồi?"
"Ta vừa cáo lão hồi hương với Bệ hạ, trước khi đi, muốn xem ngươi dạo này thế nào."
Đậu Thừa tướng nói rất tự nhiên, lại khiến cho Hứa Yên Diểu và Tương Dương công chúa giật nảy cả mình: "Cáo lão hồi hương?"
Tương Dương công chúa gấp gáp: "Cữu cữu! Có phải có người nói gì với ngài không!"
Ví dụ như đã tám mươi tuổi mà còn ỷ lại vào vị trí Thừa tướng không chịu rời đi chẳng hạn.
"Thân thể của ngài còn khỏe mạnh, tai không điếc mắt không mờ, sao lại muốn cáo lão hồi hương!"
Đậu Thanh cười nói: "Nhưng ta quả thực tinh lực không còn được như trước. Với lại, tuổi cũng đã cao, suy nghĩ nhiều hơn về việc ở bên người nhà, đúng là nên lui khỏi vị trí này."
Mà lại có một lời hắn không nói ra.
Chỉ cần hắn, Đậu Thanh, còn ngồi ở vị trí Thừa tướng một ngày, thì người trong nhà không thể đảm nhiệm quan lớn —— lại là hậu tộc, Hoàng đế sẽ không cho phép một gia tộc độc quyền các vị trí quan trọng trong triều.
--
Chi bằng thức thời một chút, lui khỏi vị trí Thừa tướng, muội phu của hắn sẽ ban ơn cho Đậu gia.
Liếc nhìn Tiểu Bạch Trạch, ngược lại có chút đáng tiếc.
—— Về sau rốt cuộc không còn được nghe những chuyện bát quái thú vị như vậy nữa.
Đậu Thừa tướng mỉm cười, nháy mắt mấy cái với Hứa Yên Diểu: "Ta sắp rời khỏi triều đình, không biết có thể được thấy những câu chuyện thú vị nào không, nếu có người tặng ta một cuốn sách, bên trong có chút chuyện ly kỳ thì tốt."
Hứa lang tại chỗ bật khóc: 【 Ô ô ô ô ô ô ô ô! 】
【 Thừa tướng thật là một người tốt! 】
【 Biết ta nghèo, còn biết ta đang đau đầu về việc chuẩn bị lễ vật, cố ý bày kế cho ta! 】
【 Ta nhất định phải chuẩn bị cuốn sách này thật cẩn thận! 】
Đậu Thừa tướng mỉm cười.
Tương Dương công chúa sốt ruột: Cữu cữu! Vậy còn ta, còn ta——
【 Ngô, những tin đồn tầm thường thú vị, Đậu Thừa tướng có lẽ đã xem chán rồi. 】
【 Ta sẽ tìm hiểu về những chuyện của tổ tông các nhà, cứ nói là tìm được một cuốn cổ tịch. 】
【 Dù sao cũng chỉ có Đậu Thừa tướng xem, người khác không biết, không có vấn đề gì lớn. 】
Nụ cười của Đậu Thừa tướng cứng đờ.
Đừng mà! Không cần phải dụng tâm như vậy!
Ngươi tùy tiện kể cho ta nghe chút chuyện náo nhiệt trong thôn trong huyện là được! Không cần phải trực tiếp động đến tổ tông người ta!
Đậu Thừa tướng hắng giọng, giống như chỉ quan tâm Hứa Yên Diểu nên nhắc nhở: "Trong sách có một chút tin đồn thú vị là được rồi, không cần quá hao tâm tổn trí, ngươi..."
【 Thừa tướng thật tốt, còn sợ ta vì việc này mà quá phiền não! 】
【 Ta càng phải dụng tâm hơn mới được! 】
Đậu Thừa tướng: "Thật..."
【 Ai hắc! Ta biết mà, tâm tư này của ta dùng đúng chỗ rồi! Không ngờ Thừa tướng là một người như vậy, hai năm trước đã bắt đầu viết hồi ký, còn ghi lại nhiều chuyện xấu hổ của đồng liêu như vậy, sợ bọn họ không lưu danh thiên cổ được sao! 】
【 Cười c·h·ế·t mất, còn ghi chuyện Án sát Thiêm Sự câu cá mười lăm ngày... vân vân, nguyên lai đã cập nhật rồi, lần này câu một tháng, ngay cả mầm cá cũng không câu được, ha ha ha ha ha ha! Ta lại không biết chuyện này! Ghi chuyện người ta câu không được cá thì thôi, còn viết lời bình luận, nói con cái nhà hắn không biết hiếu thuận chút nào, lẽ ra phải lặn xuống nước móc cá vào lưỡi câu cho cha bọn họ chứ. Ha ha ha ha ha ha! Gian manh quá! 】
Án sát Thiêm Sự bên cạnh người hầu phát ra tiếng kinh hô ngắn ngủi, bản thân Án sát Thiêm Sự đấm mạnh lên mặt bàn, nghiến răng nghiến lợi: "Lão già này..."
Thật ra rất nhiều quan viên sau khi về hưu đều viết hồi ký, bên trong ghi lại không ít chuyện lý thú, rất nhiều tư liệu lịch sử chính là được lật ra từ trong đó.
Nhưng mà ngươi đừng để người khác biết thì tốt, một khi đã bị biết, thì không thể trách người ta trả thù.
Chờ đấy! Hắn cũng sẽ viết! Đậu Thừa tướng cũng không trong sạch đến vậy!
【 A a, còn có... 】
Đậu Thừa tướng nghĩ đến những gì mình đã ghi trong hồi ký, run rẩy một chút: "Khụ, Hứa Yên Diểu, ta còn có việc, đi trước đây."
Nói xong liền tiện tay cầm đĩa hạt dưa trên bàn đi luôn.
Hứa Yên Diểu: "A, được, ta tiễn..."
"Không cần, công vụ của ngươi bận rộn, ta tuy già yếu nhưng vẫn còn đi lại được."
Sau khi Đậu Thừa tướng rời đi, Hứa Yên Diểu vừa quay đầu, nhìn về phía Tương Dương công chúa: "Ngươi làm sao vậy?"
Tương Dương công chúa vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: "Không có việc gì, chỉ là cữu cữu ta ở đây, ta hơi hồi hộp."
Lời này đương nhiên là nói dối Hứa Yên Diểu.
Nàng chỉ đang nghĩ: May quá, may quá, ta vừa rồi không có mở miệng bảo cữu cữu nghĩ lễ vật, nếu không vạn nhất cũng bị khui ra những thứ như tin đồn thú vị trong cổ tịch... Nàng không có Thần khí hộ thân như Tiểu Bạch Trạch!
Hứa Yên Diểu biết Tương Dương công chúa không sao, vui vẻ tiếp tục vùng vẫy trong biển bát quái.
【 A thông suốt! Đậu Thừa tướng, trong hồi ký của ngài còn có chuyện con trai út của Binh bộ Thượng thư bị phu nhân tù trưởng ngủ bảy ngày, thật là thiếu đạo đức quá... Ài! Ta không chú ý đến việc này lại cập nhật! 】
【 Bảy ngày đó, phu nhân tù trưởng mỗi ngày đều nói, ngươi đánh thắng ta thì coi như ước định này kết thúc, kết quả lần nào phu nhân tù trưởng cũng hơn một bậc, đánh xong liền khiêng người vào nhà... 】
【 Chờ chút! Bảy ngày sau đó tiểu lang quân rời đi, phu nhân tù trưởng có thai rồi? ! Hiện tại đã được bảy tháng? ! 】
Binh bộ Thượng thư: Cái gì! ! !
Hắn sắp có cháu rồi? !
【 A thông suốt! Tù trưởng còn rất cao hứng, nói chưa từng thấy nữ oa nhi nào trắng trẻo như vậy. 】
Binh bộ Thượng thư: Lại còn là cháu gái! ! !
【 Chậc chậc, Binh bộ Thượng thư chắc chắn ghen tị đến c·h·ế·t đi được, hắn có bảy đứa cháu trai, nhưng lại không có một đứa cháu gái nào, sầu muốn c·h·ế·t rồi, gần đây còn đang đào đất xây lại nhà, cho rằng phong thủy trong nhà không tốt. 】
Binh bộ Thượng thư dùng sức gật đầu: Đúng vậy, đúng vậy! ! !
Nếu biết có cháu gái, nhất định phải mang cháu gái về! Đây chính là huyết mạch của nhà bọn hắn!
【 Cười c·h·ế·t mất, vị phu nhân này đã bắt đầu tìm kiếm xem nhà nào có người răng tốt nhất, trong hơn mười năm qua không bị sâu răng, hơn nữa còn phải có thân thể cường tráng, chuẩn bị mười mấy năm sau vì cháu gái cướp đoạt trai tráng trong dân gian, cố gắng để sau này cháu trai, cháu gái, chắt trai, chắt gái có làn da trắng, răng tốt, thể trạng khỏe mạnh, cánh tay có thể cưỡi ngựa... 】
【 Về phần chiều cao thì không cần lo lắng, ba đời nhà nàng đều không có ai thấp hơn 1 mét 8, con trai út của Binh bộ Thượng thư cũng không hề thấp. 】
【 Tê —— 】
【 Đây chẳng phải là chọn giống sao! 】
【 Bất quá, nói thật, đúng là có khả năng nuôi ra được thật. 】
【 Bình thường mà nói cha mẹ đều không cao thì con cái rất khó mà cao vượt trội. 】
【 Cha mẹ đều có răng sâu, thì tỉ lệ con cái bị sâu răng cũng sẽ cao hơn. 】
Đại Hạ quân thần chấn động.
Nguyên lai cũng có thể làm như vậy sao? !
Vậy có phải chính sách thông gia của bọn họ nên điều chỉnh một chút? ? ? !
Bạn cần đăng nhập để bình luận