Cả Triều Văn Võ Đều Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta
chương 227: Phiên ngoại ba: Thái tử vẫn là ngồi lên xe lăn:
**Chương 227: Phiên ngoại ba: Thái tử vẫn phải ngồi xe lăn**
Hứa Yên Diểu tất nhiên không hề hay biết chuyện bạn cùng phòng và con trai hiệu trưởng đã cùng nhau đến một tiệm thịt nướng tự phục vụ, lại may mắn thế nào đụng mặt hắn với lão hoàng đế, đậu hoàng hậu tại bàn nướng thịt.
Sau khi ăn xong, đậu hoàng hậu hỏi Hứa Yên Diểu có muốn đến nhà bọn họ chơi một chút không.
Hứa Yên Diểu: “!!!”
Việc này còn phải suy nghĩ sao!
Hứa Yên Diểu: “Con nguyện ý!!!”
Ba người đứng dậy, vừa trò chuyện vừa đi ra ngoài.
Lão hoàng đế: “Đang thực tập à? Vậy thì còn cân nhắc gì nữa, đến thẳng công ty của ta đi! Cháu muốn đi làm thì đi, không muốn làm cũng được, ta sẽ trực tiếp làm cho cháu giấy chứng nhận thực tập.”
Bạn cùng phòng và con trai hiệu trưởng đang nghe lén: “Tê ——”
Hứa Yên Diểu đặc biệt ái ngại: “Như vậy không được đâu ạ. Cảm ơn dượng! Cháu cũng muốn tích lũy kinh nghiệm làm việc, dượng có thể cho cháu đến công ty của dượng làm việc đã rất tốt rồi ạ.”
Bạn cùng phòng và con trai hiệu trưởng đang nghe lén nắm chặt tay nhau, hai mắt trợn to, nín thở.
Di di di di dượng?!
Ta dựa! Tiểu tử ngươi tướng mạo đường hoàng, thế mà cũng giấu diếm thân phận!
Lão hoàng đế bĩu môi: “Dù sao cũng không thể để cháu gọi ta là dượng một cách vô ích, đừng tưởng ta không biết, trước kia cháu không ít lần bí mật mắng ta keo kiệt.”
“Chuyện này... Chuyện này...” Hứa Yên Diểu cười ngượng ngùng hai tiếng, định đánh trống lảng: “Công ty của dượng ở đâu, khi nào thì cháu đến báo cáo là tốt nhất ạ? Ngày mai có được không?”
Lão hoàng đế không chớp mắt, đọc vanh vách một cái tên đường và số phòng: “Cháu cứ đến đó, báo tên với lễ tân là được.”
Hứa Yên Diểu: “Vâng! Cảm ơn dượng!”
Đậu hoàng hậu cười khẽ: “Ta biết cháu muốn gặp Thắng Tiên và Thái tử, ta đã nhắn tin cho chúng nó rồi, bảo lát nữa sẽ về nhà.”
Nằm nằm nằm nằm Mẹ kiếp!!!
Bạn cùng phòng và con trai hiệu trưởng đang nghe lén làm “Choang” một tiếng, làm rơi cái chén, chén không vỡ, nhưng hai người giật mình, sợ đến mức mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm cả người, vội vàng ngồi xuống bàn, giả vờ nhặt chén.
Hứa Yên Diểu quay đầu lại, không thấy gì, bèn quay đầu lại, vô cùng cao hứng nói: “Vậy thì tốt quá! Cháu rất nhớ bọn họ!”
Ba người cười nói vui vẻ rời đi, phía sau, cạnh chiếc bàn, hai cái đầu người thập thò xuất hiện.
“Thái tử?”
“Thắng Tiên?”
Bạn cùng phòng và con trai hiệu trưởng liếc nhau, so với lúc nãy càng hưng phấn hơn.
Bạn cùng phòng: “Hắn quả nhiên là đại lão!”
Lúc này, con trai hiệu trưởng cũng không muốn “giúp” Hứa Yên Diểu che giấu nữa, nghiến răng gật đầu: “Xem ra trước đây ta đã nhìn lầm, đây quả nhiên là một đại lão! Cái gì mà làm công việc mùa hè, đều là lừa người cả!”
Bạn cùng phòng: “Đúng đúng đúng! Còn nữa, đậu hội trưởng trong miệng nhắc đến Thái tử, chính là Thái tử gia của Vạn Cốc a!”
Con trai hiệu trưởng: “Vậy thì chắc chắn rồi!”
Bạn cùng phòng: “Thắng Tiên chẳng lẽ là vị trưởng công chúa kia?”
Con trai hiệu trưởng: “Chắc là không phải. Ta nghe nói trưởng công chúa tên là Cao Côn. Ta đoán chắc là con cái khác trong nhà bọn họ? Chủ tịch Vạn Cốc và đậu hội trưởng giữ kín thông tin về con cái trong gia đình, trưởng công chúa và Thái tử lộ tên là do tranh giành gia sản.”
Bạn cùng phòng trước đây không chú ý đến những chuyện này, nghe vậy, vội vàng đẩy hộp kem ly vừa cầm về trên bàn đến trước mặt con trai hiệu trưởng: “Vụ tranh giành gia sản này, kể chi tiết xem nào!!!”
Con trai hiệu trưởng giơ ngón tay cái lên: “Được! Rất hiểu đạo lý đối nhân xử thế đấy!” Sau đó vô cùng cao hứng ăn kem ly, vừa ăn vừa nói: “Trưởng công chúa và Thái tử chỉ kém nhau hai tuổi, đều có hứng thú với công ty gia đình, lúc đó chủ tịch Vạn Cốc quyết định luôn, mỗi người 500 triệu để lập nghiệp, ba năm sau xem thành quả, ai giỏi hơn, người đó sẽ kế thừa Vạn Cốc.”
Bạn cùng phòng nghiêng người về phía con trai hiệu trưởng: “Vậy cuối cùng là ai thắng!”
Mặt con trai hiệu trưởng trong nháy mắt kích động đến đỏ bừng: “Đương nhiên là trưởng công chúa rồi! Kỳ thực phải gọi là Hoàng thái nữ, ngay từ đầu đã gọi như vậy, nhưng thái nữ có một bạn gái, sau đó có người bất ngờ nghe được hai người họ gọi nhau, một người gọi đùa là công chúa, một người gọi đùa là phò mã, trên mạng liền bắt đầu gọi nàng như vậy.”
Bạn cùng phòng: “!!!”
Cả người như bị thỏi vàng ròng đập trúng trán, hai mắt tỏa sáng: “Nghe có vẻ rất ân ái! Ngươi nói bạn gái, chẳng lẽ các nàng là bách hợp?”
Con trai hiệu trưởng: “Đúng vậy! Lúc đó trên mạng một phen xôn xao, trưởng công chúa rất quyết đoán, trực tiếp cùng phò mã làm một cái hôn lễ, mời mấy chục nhà truyền thông nổi tiếng!”
Bạn cùng phòng tặc lưỡi hai tiếng, đột nhiên ý thức được: “Khoan, lạc đề rồi! Ngươi vừa nói trưởng công chúa thắng! Vậy Thái tử thua, sẽ không không cam tâm, sẽ không ngáng chân chứ!”
Con trai hiệu trưởng nghĩ nghĩ, trả lời cặn kẽ: “Mấy năm trước mọi người đều đoán như vậy, còn cá cược xem khi nào Thái tử trở mặt, kết quả bốn, năm năm trôi qua, Thái tử phát sóng trực tiếp, fan hâm mộ lên đến 60 triệu, hắn không hề có động tĩnh gì cả.”
“A a, phát sóng trực tiếp...” Bạn cùng phòng sửng sốt một chút, đột nhiên cất cao giọng: “Ngươi nói cái gì?! Thái tử gia Vạn Cốc lại đi mở phát sóng trực tiếp?!”
*
“Điện hạ! Chuyện xe lăn này là thế nào?!”
Hứa Yên Diểu đến nhà lão hoàng đế, người đầu tiên đụng phải là Thái tử. Đối phương ngồi xe lăn điện, điều khiển phong tao vượt qua đủ loại thực vật, bồn hoa, xe nhỏ, tàu điện, xe đạp, dừng lại trước mặt Hứa Yên Diểu, cười híp mắt chào hỏi: “Hứa Lang! Lâu rồi không gặp, ngươi vẫn trẻ trung như vậy a!”
Hứa Yên Diểu tinh mắt, còn nhìn thấy sau lưng Thái tử dựa vào một cái gối ôm nhỏ.
“” Khóe miệng Hứa Yên Diểu giật giật: “Điện hạ bây giờ cũng không lớn hơn ta bao nhiêu.”
“Cũng phải.” Thái tử làm động tác tay: “Lần này chúng ta có thể cùng nhau chơi đùa một thời gian dài. Coi như cha ta có c·h·ế·t, ta cũng có thể —— Ai u!”
Lão hoàng đế chậm rãi thu tay về: “Còn nói lung tung không?”
Thái tử ôm đầu, nhe răng trợn mắt: “Ngài thật là độc ác, không sợ đánh ta ngốc luôn sao.”
Lão hoàng đế cười lạnh: “Không sao, ta đã có người thừa kế, ngươi ngốc một chút cũng không sao, trẫm nuôi được.”
Cái đó đích xác, tỉ như hiện tại bọn họ tiếp đãi Hứa Yên Diểu trong một căn biệt thự Tân Hải.
Thái tử ôm đầu, lẩm bẩm hai câu gì đó, không ai nghe rõ, nhưng chắc chắn không phải lời hay ý đẹp gì. Cho nên, lão hoàng đế không khách khí, lại tát vào gáy Thái tử một cái.
......
Thái tử điều khiển xe lăn, Hứa Yên Diểu đi bên cạnh Thái tử, hai người đi dạo trên con đường bờ biển cách biệt thự 1km.
“Điện hạ...” Mặc dù chủ đề trước đó đã chuyển hướng, Hứa Yên Diểu nhìn xe lăn của Thái tử vẫn cảm thấy không thoải mái.
Sao đến thế giới mới, vẫn phải ngồi xe lăn chứ.
“Chuyện xe lăn này...”
“Xe lăn?” Vừa nhắc đến chuyện này, Thái tử kích động đập vào đùi: “Hứa Yên Diểu, ta nói với ngươi, ngươi ở thời đại này thực sự là một nơi tốt, nhất là cái xe lăn này, đặc biệt dễ sử dụng, kiếp trước ta đi rất nhiều nơi đều không tiện, chậm chạp phải đi rất lâu, chân còn lại còn dễ bị đau mỏi, kiếp này có xe lăn, cả hai chân của ta đều không bị mỏi.”
“Hai cái đùi!” Mũi Hứa Yên Diểu cay cay, nhưng nhìn Thái tử mặt mày rạng rỡ, bản thân cũng không nỡ ủ rũ.
Nhưng ngẩng đầu nhìn phía trước có một bậc thang nhỏ, không có đường dốc không chướng ngại, Thái tử mỗi lần đi qua đều phải cố ý đi đường vòng, thật đáng thương.
Trong lòng Hứa Yên Diểu phiền muộn, nhưng cũng biết, nếu có biện pháp, với tài lực của lão hoàng đế bây giờ, chắc chắn đã sớm tìm thầy thuốc...
“Hứa Lang, ngươi ngẩn ra làm gì vậy?” Thái tử từ xe lăn điện đứng lên, vác xe lăn bước đi thoăn thoắt lên mấy bậc thang, quay đầu lại vẻ mặt hoang mang: “Chẳng lẽ ngươi mệt rồi?” Thái tử đắc ý, “Thân thể ngươi kém xa ta.”
Hứa Yên Diểu: “......”
Ngươi là ngồi 1 km, ta là đi bộ 1 km đó! Làm sao giống nhau được!
Dường như nhìn ra suy nghĩ của Hứa Yên Diểu, Thái tử nghĩ nghĩ, nói: “Vậy ngươi ráng chịu đựng một chút, xuống bậc thang, ta sẽ cho ngươi mượn xe lăn ngồi một đoạn đường. Thứ này rất thuận tiện.”
“Thật sự!” Thái tử nghiêm trang nói: “Đặc biệt thuận tiện, đặc biệt thích hợp để đi lại! Kiếp trước mà ta có thứ này, không biết vui đến mức nào.”
Hứa Yên Diểu: “......”
Hứa Yên Diểu không nói nên lời.
Trong đầu chỉ có một câu ——
Còn thương Thái tử, hắn chính là chó!
*
Gió biển mát lạnh, tim Hứa Yên Diểu cũng lạnh theo, cùng Thái tử ngắm cảnh biển một vòng rồi trở về trong tâm trạng rối bời.
May mà có hoàng hậu điện hạ dịu dàng an ủi tâm hồn: “Trước đây Ngũ Lang làm lễ đội mũ cho ngươi, trong mắt ta, Hứa Lang ngươi không khác gì con ruột, bây giờ đến nhà, đừng ngại ngùng, tủ lạnh ở bên kia, muốn ăn gì, uống gì thì cứ tự nhiên lấy. Lối vào tiền viên có một hồ nước nhỏ, có thác nước nhỏ để ngắm cảnh, từ đây rẽ phải, là một nơi kiểu mở, bên trong có đồ uống giải khát, cũng có thể uống, bên trong có một cửa phòng, là phòng đồ ăn vặt của Thái tử, ngươi cứ tự nhiên ăn.”
Thái tử: “Đúng vậy, ngươi cứ tự nhiên ăn, không ăn thì Thắng Tiên mỗi lần về đều ăn hết, ăn không hết còn bỏ vào túi mang đi. Thật đáng giận!”
Đậu hoàng hậu: “Hứa Lang bình thường thích chơi bi-a hay là bơi lội? Tầng dưới phòng khách có phòng bi-a và bể bơi trong nhà. Phòng tập thể hình cũng có, trang thiết bị tương đối đầy đủ, dượng ngươi bình thường thích đến đó tập thể hình, tập xong, lại đến phòng tắm hơi bên cạnh xông hơi một chút.”
Đậu hoàng hậu: “Có điều, thanh niên các ngươi có thể thích ca hát nhảy múa hơn? Tầng đó còn có phòng khiêu vũ và phòng karaoke gia đình, ngươi thích thì cứ đến là được. Phòng chiếu phim cũng ở tầng đó, phim nào có trên thị trường đều có đủ.”
Đậu hoàng hậu: “... Hứa Lang?”
Hứa Yên Diểu hoàn hồn sau mê muội bởi sự giàu có, gật đầu, biểu thị mình vẫn đang nghe: “Cảm ơn dì, con thích bơi lội, nhưng không có quần bơi —— Chuyển phát nhanh bên này có thể giao đến không ạ?”
Thái tử thăm dò xen vào nói: “Trong tủ quần áo của ta có quần bơi chưa khui, có muốn không?”
Hứa Yên Diểu: “Muốn!”
Sau đó liền nhanh chóng vui vẻ đi nghịch nước ở bể bơi. Bơi nửa giờ, có lúc là bơi qua bơi lại, có lúc là nổi lềnh bềnh, có khi lại lặn xuống đáy bể, bơi sang phía bên kia, sau đó ngoi lên mặt nước ——
“Ngươi là ai?!” Bên bể bơi phía trên truyền đến một tiếng kinh hô.
Hứa Yên Diểu dụi mắt, tập trung nhìn vào: “Đường vương điện hạ?!”
Biểu lộ trên mặt đối phương cực kỳ chấn kinh, giống như tất cả mọi chuyện trong quá khứ cộng lại cũng không chấn động bằng hiện tại: “Cái gì mà Đường vương điện hạ? Ngươi là ai, sao ngươi lại ở đây?”
Xem ra, đối phương không còn ký ức.
Hứa Yên Diểu liền giản lược kể lại sự tình, đồng thời lược bỏ những nội dung không cần thiết. Đường vương gật đầu một cái: “Ngươi nói là, cha mẹ ta mời ngươi đến? Còn nói đồ vật trong nhà ta ngươi có thể tùy ý sử dụng, còn định cho ngươi một căn phòng?”
Hứa Yên Diểu thản nhiên nói: “Là như vậy.”
Đường vương vẻ mặt như đang trầm tư suy nghĩ: “Vậy ta hiểu rồi...” Hắn sờ cằm, nói một câu chấn động: “Nói đi, ngươi là con riêng của cha ta, hay là con riêng của mẹ ta?”
Hứa Yên Diểu: “A?”
Đường vương ý vị thâm trường nói: “Ngươi có thể không biết, nhưng căn phòng này không giống với những căn phòng khác trong nhà chúng ta, những căn phòng khác có thể tùy ý dẫn người đến, nhưng căn phòng này, ngoại trừ quản gia, thợ cắt tỉa hoa và người quét dọn vệ sinh trong nhà, cơ bản chỉ có người trong nhà mới được ở.”
Hứa Yên Diểu: “A???”
Vẻ mặt mờ mịt.
Đúng lúc này, lối vào bể bơi truyền đến tiếng kêu vội vã từ xa vọng lại: “Dao Hải!”
Hứa Yên Diểu và Đường vương cùng quay đầu lại, liền thấy Tương Dương công chúa hùng hổ chạy vào, bể bơi có nước, “Bộp” một tiếng, chân bị trượt.
“Cao Tương!!!”
“Thắng Tiên!!!”
Tương Dương công chúa nhe răng trợn mắt đứng lên, vỗ vỗ mông không biết có dính tro hay không, cười nói: “Không sao!”
Nhìn về phía Hứa Yên Diểu, nhất thời có chút hoảng hốt: “Bơi lội à!”
Kiếp trước nàng sống năm mươi tư tuổi, rất lâu rồi không gặp Hứa Yên Diểu, vốn tưởng rằng hình bóng người nọ đã phai nhạt trong trí nhớ, nhưng khi gặp lại lần đầu tiên, cảm giác xa lạ cùng thời gian lâu dài đều lập tức trở nên mơ hồ.
Giống như mới gặp nhau ngày hôm qua.
Hứa Yên Diểu gật đầu: “Đúng vậy. Bể bơi nhà ngươi vừa lớn lại vừa thoải mái.”
“Ta cũng thấy vậy!” Tương Dương công chúa cười cong mắt: “Ngươi bơi đủ chưa? Gần nhà ta có một hòn đảo, có muốn lái thuyền đi chơi không? Trên đảo có thôn nhỏ, có một bãi biển dài đến mười sáu km, vô cùng xinh đẹp, còn có thể đua xe kart!”
Hứa Yên Diểu: “!!!”
Hứa Yên Diểu: “Đi!”
Hai người bạn nhìn nhau cười, vui vẻ đi phòng thay đồ thay quần áo khác, ra biển tìm đảo.
Phía sau, Đường vương đều thấy hết, càng thêm kiên định suy đoán của mình.
Hứa Yên Diểu tất nhiên không hề hay biết chuyện bạn cùng phòng và con trai hiệu trưởng đã cùng nhau đến một tiệm thịt nướng tự phục vụ, lại may mắn thế nào đụng mặt hắn với lão hoàng đế, đậu hoàng hậu tại bàn nướng thịt.
Sau khi ăn xong, đậu hoàng hậu hỏi Hứa Yên Diểu có muốn đến nhà bọn họ chơi một chút không.
Hứa Yên Diểu: “!!!”
Việc này còn phải suy nghĩ sao!
Hứa Yên Diểu: “Con nguyện ý!!!”
Ba người đứng dậy, vừa trò chuyện vừa đi ra ngoài.
Lão hoàng đế: “Đang thực tập à? Vậy thì còn cân nhắc gì nữa, đến thẳng công ty của ta đi! Cháu muốn đi làm thì đi, không muốn làm cũng được, ta sẽ trực tiếp làm cho cháu giấy chứng nhận thực tập.”
Bạn cùng phòng và con trai hiệu trưởng đang nghe lén: “Tê ——”
Hứa Yên Diểu đặc biệt ái ngại: “Như vậy không được đâu ạ. Cảm ơn dượng! Cháu cũng muốn tích lũy kinh nghiệm làm việc, dượng có thể cho cháu đến công ty của dượng làm việc đã rất tốt rồi ạ.”
Bạn cùng phòng và con trai hiệu trưởng đang nghe lén nắm chặt tay nhau, hai mắt trợn to, nín thở.
Di di di di dượng?!
Ta dựa! Tiểu tử ngươi tướng mạo đường hoàng, thế mà cũng giấu diếm thân phận!
Lão hoàng đế bĩu môi: “Dù sao cũng không thể để cháu gọi ta là dượng một cách vô ích, đừng tưởng ta không biết, trước kia cháu không ít lần bí mật mắng ta keo kiệt.”
“Chuyện này... Chuyện này...” Hứa Yên Diểu cười ngượng ngùng hai tiếng, định đánh trống lảng: “Công ty của dượng ở đâu, khi nào thì cháu đến báo cáo là tốt nhất ạ? Ngày mai có được không?”
Lão hoàng đế không chớp mắt, đọc vanh vách một cái tên đường và số phòng: “Cháu cứ đến đó, báo tên với lễ tân là được.”
Hứa Yên Diểu: “Vâng! Cảm ơn dượng!”
Đậu hoàng hậu cười khẽ: “Ta biết cháu muốn gặp Thắng Tiên và Thái tử, ta đã nhắn tin cho chúng nó rồi, bảo lát nữa sẽ về nhà.”
Nằm nằm nằm nằm Mẹ kiếp!!!
Bạn cùng phòng và con trai hiệu trưởng đang nghe lén làm “Choang” một tiếng, làm rơi cái chén, chén không vỡ, nhưng hai người giật mình, sợ đến mức mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm cả người, vội vàng ngồi xuống bàn, giả vờ nhặt chén.
Hứa Yên Diểu quay đầu lại, không thấy gì, bèn quay đầu lại, vô cùng cao hứng nói: “Vậy thì tốt quá! Cháu rất nhớ bọn họ!”
Ba người cười nói vui vẻ rời đi, phía sau, cạnh chiếc bàn, hai cái đầu người thập thò xuất hiện.
“Thái tử?”
“Thắng Tiên?”
Bạn cùng phòng và con trai hiệu trưởng liếc nhau, so với lúc nãy càng hưng phấn hơn.
Bạn cùng phòng: “Hắn quả nhiên là đại lão!”
Lúc này, con trai hiệu trưởng cũng không muốn “giúp” Hứa Yên Diểu che giấu nữa, nghiến răng gật đầu: “Xem ra trước đây ta đã nhìn lầm, đây quả nhiên là một đại lão! Cái gì mà làm công việc mùa hè, đều là lừa người cả!”
Bạn cùng phòng: “Đúng đúng đúng! Còn nữa, đậu hội trưởng trong miệng nhắc đến Thái tử, chính là Thái tử gia của Vạn Cốc a!”
Con trai hiệu trưởng: “Vậy thì chắc chắn rồi!”
Bạn cùng phòng: “Thắng Tiên chẳng lẽ là vị trưởng công chúa kia?”
Con trai hiệu trưởng: “Chắc là không phải. Ta nghe nói trưởng công chúa tên là Cao Côn. Ta đoán chắc là con cái khác trong nhà bọn họ? Chủ tịch Vạn Cốc và đậu hội trưởng giữ kín thông tin về con cái trong gia đình, trưởng công chúa và Thái tử lộ tên là do tranh giành gia sản.”
Bạn cùng phòng trước đây không chú ý đến những chuyện này, nghe vậy, vội vàng đẩy hộp kem ly vừa cầm về trên bàn đến trước mặt con trai hiệu trưởng: “Vụ tranh giành gia sản này, kể chi tiết xem nào!!!”
Con trai hiệu trưởng giơ ngón tay cái lên: “Được! Rất hiểu đạo lý đối nhân xử thế đấy!” Sau đó vô cùng cao hứng ăn kem ly, vừa ăn vừa nói: “Trưởng công chúa và Thái tử chỉ kém nhau hai tuổi, đều có hứng thú với công ty gia đình, lúc đó chủ tịch Vạn Cốc quyết định luôn, mỗi người 500 triệu để lập nghiệp, ba năm sau xem thành quả, ai giỏi hơn, người đó sẽ kế thừa Vạn Cốc.”
Bạn cùng phòng nghiêng người về phía con trai hiệu trưởng: “Vậy cuối cùng là ai thắng!”
Mặt con trai hiệu trưởng trong nháy mắt kích động đến đỏ bừng: “Đương nhiên là trưởng công chúa rồi! Kỳ thực phải gọi là Hoàng thái nữ, ngay từ đầu đã gọi như vậy, nhưng thái nữ có một bạn gái, sau đó có người bất ngờ nghe được hai người họ gọi nhau, một người gọi đùa là công chúa, một người gọi đùa là phò mã, trên mạng liền bắt đầu gọi nàng như vậy.”
Bạn cùng phòng: “!!!”
Cả người như bị thỏi vàng ròng đập trúng trán, hai mắt tỏa sáng: “Nghe có vẻ rất ân ái! Ngươi nói bạn gái, chẳng lẽ các nàng là bách hợp?”
Con trai hiệu trưởng: “Đúng vậy! Lúc đó trên mạng một phen xôn xao, trưởng công chúa rất quyết đoán, trực tiếp cùng phò mã làm một cái hôn lễ, mời mấy chục nhà truyền thông nổi tiếng!”
Bạn cùng phòng tặc lưỡi hai tiếng, đột nhiên ý thức được: “Khoan, lạc đề rồi! Ngươi vừa nói trưởng công chúa thắng! Vậy Thái tử thua, sẽ không không cam tâm, sẽ không ngáng chân chứ!”
Con trai hiệu trưởng nghĩ nghĩ, trả lời cặn kẽ: “Mấy năm trước mọi người đều đoán như vậy, còn cá cược xem khi nào Thái tử trở mặt, kết quả bốn, năm năm trôi qua, Thái tử phát sóng trực tiếp, fan hâm mộ lên đến 60 triệu, hắn không hề có động tĩnh gì cả.”
“A a, phát sóng trực tiếp...” Bạn cùng phòng sửng sốt một chút, đột nhiên cất cao giọng: “Ngươi nói cái gì?! Thái tử gia Vạn Cốc lại đi mở phát sóng trực tiếp?!”
*
“Điện hạ! Chuyện xe lăn này là thế nào?!”
Hứa Yên Diểu đến nhà lão hoàng đế, người đầu tiên đụng phải là Thái tử. Đối phương ngồi xe lăn điện, điều khiển phong tao vượt qua đủ loại thực vật, bồn hoa, xe nhỏ, tàu điện, xe đạp, dừng lại trước mặt Hứa Yên Diểu, cười híp mắt chào hỏi: “Hứa Lang! Lâu rồi không gặp, ngươi vẫn trẻ trung như vậy a!”
Hứa Yên Diểu tinh mắt, còn nhìn thấy sau lưng Thái tử dựa vào một cái gối ôm nhỏ.
“” Khóe miệng Hứa Yên Diểu giật giật: “Điện hạ bây giờ cũng không lớn hơn ta bao nhiêu.”
“Cũng phải.” Thái tử làm động tác tay: “Lần này chúng ta có thể cùng nhau chơi đùa một thời gian dài. Coi như cha ta có c·h·ế·t, ta cũng có thể —— Ai u!”
Lão hoàng đế chậm rãi thu tay về: “Còn nói lung tung không?”
Thái tử ôm đầu, nhe răng trợn mắt: “Ngài thật là độc ác, không sợ đánh ta ngốc luôn sao.”
Lão hoàng đế cười lạnh: “Không sao, ta đã có người thừa kế, ngươi ngốc một chút cũng không sao, trẫm nuôi được.”
Cái đó đích xác, tỉ như hiện tại bọn họ tiếp đãi Hứa Yên Diểu trong một căn biệt thự Tân Hải.
Thái tử ôm đầu, lẩm bẩm hai câu gì đó, không ai nghe rõ, nhưng chắc chắn không phải lời hay ý đẹp gì. Cho nên, lão hoàng đế không khách khí, lại tát vào gáy Thái tử một cái.
......
Thái tử điều khiển xe lăn, Hứa Yên Diểu đi bên cạnh Thái tử, hai người đi dạo trên con đường bờ biển cách biệt thự 1km.
“Điện hạ...” Mặc dù chủ đề trước đó đã chuyển hướng, Hứa Yên Diểu nhìn xe lăn của Thái tử vẫn cảm thấy không thoải mái.
Sao đến thế giới mới, vẫn phải ngồi xe lăn chứ.
“Chuyện xe lăn này...”
“Xe lăn?” Vừa nhắc đến chuyện này, Thái tử kích động đập vào đùi: “Hứa Yên Diểu, ta nói với ngươi, ngươi ở thời đại này thực sự là một nơi tốt, nhất là cái xe lăn này, đặc biệt dễ sử dụng, kiếp trước ta đi rất nhiều nơi đều không tiện, chậm chạp phải đi rất lâu, chân còn lại còn dễ bị đau mỏi, kiếp này có xe lăn, cả hai chân của ta đều không bị mỏi.”
“Hai cái đùi!” Mũi Hứa Yên Diểu cay cay, nhưng nhìn Thái tử mặt mày rạng rỡ, bản thân cũng không nỡ ủ rũ.
Nhưng ngẩng đầu nhìn phía trước có một bậc thang nhỏ, không có đường dốc không chướng ngại, Thái tử mỗi lần đi qua đều phải cố ý đi đường vòng, thật đáng thương.
Trong lòng Hứa Yên Diểu phiền muộn, nhưng cũng biết, nếu có biện pháp, với tài lực của lão hoàng đế bây giờ, chắc chắn đã sớm tìm thầy thuốc...
“Hứa Lang, ngươi ngẩn ra làm gì vậy?” Thái tử từ xe lăn điện đứng lên, vác xe lăn bước đi thoăn thoắt lên mấy bậc thang, quay đầu lại vẻ mặt hoang mang: “Chẳng lẽ ngươi mệt rồi?” Thái tử đắc ý, “Thân thể ngươi kém xa ta.”
Hứa Yên Diểu: “......”
Ngươi là ngồi 1 km, ta là đi bộ 1 km đó! Làm sao giống nhau được!
Dường như nhìn ra suy nghĩ của Hứa Yên Diểu, Thái tử nghĩ nghĩ, nói: “Vậy ngươi ráng chịu đựng một chút, xuống bậc thang, ta sẽ cho ngươi mượn xe lăn ngồi một đoạn đường. Thứ này rất thuận tiện.”
“Thật sự!” Thái tử nghiêm trang nói: “Đặc biệt thuận tiện, đặc biệt thích hợp để đi lại! Kiếp trước mà ta có thứ này, không biết vui đến mức nào.”
Hứa Yên Diểu: “......”
Hứa Yên Diểu không nói nên lời.
Trong đầu chỉ có một câu ——
Còn thương Thái tử, hắn chính là chó!
*
Gió biển mát lạnh, tim Hứa Yên Diểu cũng lạnh theo, cùng Thái tử ngắm cảnh biển một vòng rồi trở về trong tâm trạng rối bời.
May mà có hoàng hậu điện hạ dịu dàng an ủi tâm hồn: “Trước đây Ngũ Lang làm lễ đội mũ cho ngươi, trong mắt ta, Hứa Lang ngươi không khác gì con ruột, bây giờ đến nhà, đừng ngại ngùng, tủ lạnh ở bên kia, muốn ăn gì, uống gì thì cứ tự nhiên lấy. Lối vào tiền viên có một hồ nước nhỏ, có thác nước nhỏ để ngắm cảnh, từ đây rẽ phải, là một nơi kiểu mở, bên trong có đồ uống giải khát, cũng có thể uống, bên trong có một cửa phòng, là phòng đồ ăn vặt của Thái tử, ngươi cứ tự nhiên ăn.”
Thái tử: “Đúng vậy, ngươi cứ tự nhiên ăn, không ăn thì Thắng Tiên mỗi lần về đều ăn hết, ăn không hết còn bỏ vào túi mang đi. Thật đáng giận!”
Đậu hoàng hậu: “Hứa Lang bình thường thích chơi bi-a hay là bơi lội? Tầng dưới phòng khách có phòng bi-a và bể bơi trong nhà. Phòng tập thể hình cũng có, trang thiết bị tương đối đầy đủ, dượng ngươi bình thường thích đến đó tập thể hình, tập xong, lại đến phòng tắm hơi bên cạnh xông hơi một chút.”
Đậu hoàng hậu: “Có điều, thanh niên các ngươi có thể thích ca hát nhảy múa hơn? Tầng đó còn có phòng khiêu vũ và phòng karaoke gia đình, ngươi thích thì cứ đến là được. Phòng chiếu phim cũng ở tầng đó, phim nào có trên thị trường đều có đủ.”
Đậu hoàng hậu: “... Hứa Lang?”
Hứa Yên Diểu hoàn hồn sau mê muội bởi sự giàu có, gật đầu, biểu thị mình vẫn đang nghe: “Cảm ơn dì, con thích bơi lội, nhưng không có quần bơi —— Chuyển phát nhanh bên này có thể giao đến không ạ?”
Thái tử thăm dò xen vào nói: “Trong tủ quần áo của ta có quần bơi chưa khui, có muốn không?”
Hứa Yên Diểu: “Muốn!”
Sau đó liền nhanh chóng vui vẻ đi nghịch nước ở bể bơi. Bơi nửa giờ, có lúc là bơi qua bơi lại, có lúc là nổi lềnh bềnh, có khi lại lặn xuống đáy bể, bơi sang phía bên kia, sau đó ngoi lên mặt nước ——
“Ngươi là ai?!” Bên bể bơi phía trên truyền đến một tiếng kinh hô.
Hứa Yên Diểu dụi mắt, tập trung nhìn vào: “Đường vương điện hạ?!”
Biểu lộ trên mặt đối phương cực kỳ chấn kinh, giống như tất cả mọi chuyện trong quá khứ cộng lại cũng không chấn động bằng hiện tại: “Cái gì mà Đường vương điện hạ? Ngươi là ai, sao ngươi lại ở đây?”
Xem ra, đối phương không còn ký ức.
Hứa Yên Diểu liền giản lược kể lại sự tình, đồng thời lược bỏ những nội dung không cần thiết. Đường vương gật đầu một cái: “Ngươi nói là, cha mẹ ta mời ngươi đến? Còn nói đồ vật trong nhà ta ngươi có thể tùy ý sử dụng, còn định cho ngươi một căn phòng?”
Hứa Yên Diểu thản nhiên nói: “Là như vậy.”
Đường vương vẻ mặt như đang trầm tư suy nghĩ: “Vậy ta hiểu rồi...” Hắn sờ cằm, nói một câu chấn động: “Nói đi, ngươi là con riêng của cha ta, hay là con riêng của mẹ ta?”
Hứa Yên Diểu: “A?”
Đường vương ý vị thâm trường nói: “Ngươi có thể không biết, nhưng căn phòng này không giống với những căn phòng khác trong nhà chúng ta, những căn phòng khác có thể tùy ý dẫn người đến, nhưng căn phòng này, ngoại trừ quản gia, thợ cắt tỉa hoa và người quét dọn vệ sinh trong nhà, cơ bản chỉ có người trong nhà mới được ở.”
Hứa Yên Diểu: “A???”
Vẻ mặt mờ mịt.
Đúng lúc này, lối vào bể bơi truyền đến tiếng kêu vội vã từ xa vọng lại: “Dao Hải!”
Hứa Yên Diểu và Đường vương cùng quay đầu lại, liền thấy Tương Dương công chúa hùng hổ chạy vào, bể bơi có nước, “Bộp” một tiếng, chân bị trượt.
“Cao Tương!!!”
“Thắng Tiên!!!”
Tương Dương công chúa nhe răng trợn mắt đứng lên, vỗ vỗ mông không biết có dính tro hay không, cười nói: “Không sao!”
Nhìn về phía Hứa Yên Diểu, nhất thời có chút hoảng hốt: “Bơi lội à!”
Kiếp trước nàng sống năm mươi tư tuổi, rất lâu rồi không gặp Hứa Yên Diểu, vốn tưởng rằng hình bóng người nọ đã phai nhạt trong trí nhớ, nhưng khi gặp lại lần đầu tiên, cảm giác xa lạ cùng thời gian lâu dài đều lập tức trở nên mơ hồ.
Giống như mới gặp nhau ngày hôm qua.
Hứa Yên Diểu gật đầu: “Đúng vậy. Bể bơi nhà ngươi vừa lớn lại vừa thoải mái.”
“Ta cũng thấy vậy!” Tương Dương công chúa cười cong mắt: “Ngươi bơi đủ chưa? Gần nhà ta có một hòn đảo, có muốn lái thuyền đi chơi không? Trên đảo có thôn nhỏ, có một bãi biển dài đến mười sáu km, vô cùng xinh đẹp, còn có thể đua xe kart!”
Hứa Yên Diểu: “!!!”
Hứa Yên Diểu: “Đi!”
Hai người bạn nhìn nhau cười, vui vẻ đi phòng thay đồ thay quần áo khác, ra biển tìm đảo.
Phía sau, Đường vương đều thấy hết, càng thêm kiên định suy đoán của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận