Cả Triều Văn Võ Đều Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta
chương 136:. Dưới bảng bắt tế chi từ bắt đầu đến kết thúc
**Chương 136: Dưới Bảng Bắt Rể**
Hứa Yên Diểu cầm trong tay danh sách ám sát... À không, danh sách các ưu tú tử đệ được Hoàng đế vừa mắt, hướng về phía Tương Dương công chúa hỏi một vấn đề cực kỳ quan trọng:
"Vạn nhất trong này xác thực có chân quân tử thì sao?"
Tương Dương công chúa khoa tay múa chân một vòng.
Hứa Yên Diểu cả kinh: "Giết rồi?!"
"Hả?" Tương Dương công chúa thốt lên: "Sao có thể! Ta là muốn ngươi nghĩ cách ứng biến linh hoạt!"
"Ví dụ như?"
"Ôi trời! Ngươi đần quá! Ví dụ đối phương thật sự là chân quân tử, ngươi cứ nghĩ thế này, quân tử thích làm khó chính mình cùng người nhà, đối xử tốt với người ngoài! Cha ta chắc chắn sẽ không để hắn làm phò mã!"
Kỳ thật cũng không nhất định.
Nhưng nàng vừa hình dung như vậy, Hứa Yên Diểu liền hiểu rõ.
Hứa Yên Diểu nắm lấy danh sách, rục rịch: "Không thành vấn đề, giao cho ta!"
Tương Dương công chúa hào sảng nói: "Ngươi trước đó chẳng phải nói không muốn quét dọn nhà cửa sao? Một tháng quét dọn trong nhà ngươi, ta bao hết!"
Đương nhiên, không phải nàng tự mình quét dọn, mà là tìm người đến quét dọn.
Hứa Yên Diểu lập tức nghĩ đến đám rêu xanh nơi góc khuất ẩm ướt trong sân nhà, bụi đất bay mù mịt, mặt đất cọ rửa, nước bẩn đục ngầu khi giặt giẻ lau.
Lúc này: "Tốt, tốt! Quay đầu ta đưa chìa khóa cho ngươi!"
Tương Dương công chúa mỉm cười.
Giữa bằng hữu đưa tiền, Hứa Yên Diểu sẽ không nhận. Ngược lại là kiểu vui đùa thế này, càng làm cho hắn thích thú.
Nhưng mà, nàng cũng không thể thật sự không có chút biểu hiện nào.
—— Ân tình này, Tương Dương công chúa ghi tạc thật sâu trong lòng.
Trong lòng suy nghĩ, Tương Dương công chúa nói: "Đúng rồi! Suýt chút nữa quên mất một việc —— cha ta tìm ngươi."
\*
Hứa Yên Diểu phát hiện địa điểm diện thánh của mình vậy mà là Thái Bộc Tự.
Một tiếng huýt sáo vang dội từ chuồng ngựa vang lên, chỉ trong chốc lát, bốn con ngựa đứng thành hàng đi tới trước mặt Hứa Yên Diểu, đều là những con ngựa tốt, hùng tráng mạnh mẽ.
"Thái Bộc Tự năm nay có tổng cộng hai vạn sáu ngàn thớt ngựa, bốn con ngựa này tuy không phải là tốt nhất trong số đó, nhưng cũng là loại thể trạng khỏe mạnh, phi nhanh. Một con có thể bán được năm lượng đến tám lượng bạc nguyên chất."
Lão Hoàng đế chậm rãi từ phía sau những thân ngựa bước ra, nhìn kỹ, ở đó vậy mà còn có cả ghế dài.
Hắn cười nói: "Phạt ngươi nửa năm bổng lộc, bốn con ngựa này ban thưởng cho ngươi, thế nào?"
Hứa Yên Diểu buột miệng: "Thần không có sân để nuôi chúng."
Lão Hoàng đế liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi sẽ không nuôi ở trong Thái Bộc Tự, lúc cần thì đến lấy?"
Hứa Yên Diểu ngẩn người: "Còn có thể làm vậy sao?"
Lão Hoàng đế: "Đương nhiên là không được."
Hứa Yên Diểu: "..."
Tiếng lòng trung thành đều mang theo ủy khuất: 【Không được ngươi còn nói...】
Trên mặt, Hứa lang vẫn có tự giác hiểu chuyện, giận mà không dám nói: "Bệ hạ đừng trêu đùa thần."
Lão Hoàng đế buồn cười: "Đâu có trêu đùa, ngươi không biết có cái tình huống gọi là: Hoàng quyền đặc cách sao?"
Hứa Yên Diểu sáng mắt lên, đánh rắn tùy côn trên: "Tạ bệ hạ ân điển!"
Lão Hoàng đế liếc nhìn hắn một cái, nói: "Có ngựa, lại chuẩn bị xe tốt. Đây là lễ tiết dự tiệc ngày thường, ngươi cũng là đại quan, đừng để người khác xem thường."
Xã hội cổ đại, ngựa cũng tương đương với trang phục chỉnh tề của con người. Thậm chí có một số trường hợp chính thức, nếu xe ngựa dùng ngựa cái, sẽ bị trực tiếp từ chối vào cửa.
Đương nhiên, lần này tặng ngựa trong mắt Hứa Yên Diểu chính là ——
【Chậc chậc ——】
【Lão bản tặng xe! Còn là xe sang! Lão bản thật hào phóng!】
Lão Hoàng đế sửng sốt.
Hắn chỉ tặng ngựa, không có tặng xe. Hứa Yên Diểu sẽ không hiểu lầm chứ?
Thôi vậy. Vẫn là tặng cho hắn một cái, tránh cho tên tiểu tử này quay đầu phát hiện không có xe, lại nói trẫm keo kiệt.
Lão Hoàng đế ho khan một tiếng: "Còn có một chiếc xe, cũng chuẩn bị sẵn cho ngươi rồi. Đều để ở Thái Bộc Tự. Ở đây còn có chút hoàng kim tạp vật, ngươi cùng nhau mang về đi."
【Vù vù! ! !】
Lão Hoàng đế liếc mắt về phía xấp giấy Hứa Yên Diểu cầm trên tay, hiếu kỳ: "Đây là cái gì?"
Hứa Yên Diểu: "..."
【Chết, quên không bảo Cao Tương cầm thứ này đi trước!】
【Hoàng đế chắc sẽ không cứng rắn đòi đồ vật trong tay thần tử chứ?】
【Nhưng nếu ta úp úp mở mở khẳng định sẽ đòi —— đáng ghét, ta phải làm sao lừa gạt qua đây!】
【Vả lại, người ta vừa tặng ta một chiếc xe, ta lừa gạt hắn có phải là không tốt lắm không...】
Lão Hoàng đế nheo mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy tờ giấy không rời, khiến Hứa Yên Diểu trong lòng run rẩy.
"Bệ hạ..." Hứa Yên Diểu chợt lóe linh quang, rũ mắt xuống, làm bộ dáng không được chân thành cho lắm: "Đây là công chúa nhờ ta giúp đỡ. Con gái nhà nàng, biết mình sắp lập gia đình, rất lo lắng phò mã là loại phẩm tính gì, cho nên làm phiền ta đi thăm dò một chút."
Hứa Yên Diểu: Xin cảm ơn, làm quan ba năm, đã học được đại pháp mập mờ nước đôi.
—— Hắn không hề nói dối một chữ nào!
Lão Hoàng đế thật đúng là không nghe ra chỗ nào không ổn, ngược lại là cảm thấy thú vị: "Tương Dương nàng lại còn có dáng vẻ yểu điệu của con gái thế này sao? Thật hay giả?"
Ánh mắt Hứa Yên Diểu bất giác liếc đi một chút.
Hứa lang hắng giọng một cái: "Thần không nên bàn luận công chúa có yểu điệu hay không."
Lão Hoàng đế hài lòng...
【Thế này hẳn là được rồi? Lão Hoàng đế hẳn là không nghĩ ra mục đích của Cao Tương là muốn thao túng hôn sự của mình đâu!】
Hoàng đế đầu gật đến một nửa bỗng dừng lại: "..."
À, à!
\*
Hôm sau. Thi đình vẫn được tiến hành như thường lệ.
Hứa Yên Diểu tự cho là mình đã vụng trộm đảo mắt nhìn quanh, giữa một đám Ngự Sử làm như mù lòa, trong lòng kỳ quái: 【Hả? Sao Cao Tương không có ở đây?】
Lão Hoàng đế cười lạnh một tiếng.
...
Trong cung.
"Quả nhiên, đi nhờ vả Thần khí báo ứng đến rồi."
Tương Dương công chúa kéo góc áo lau hàng nước mắt không tồn tại, bắt đầu chép lượt thứ năm mươi lăm bộ «Nữ Giới».
Còn bốn trăm bốn mươi lăm lượt đang đợi nàng.
"Cha tuyệt đối là cố ý, biết rõ ta ghét nhất «Nữ Giới»!"
Lão Hoàng đế: Không sai, trẫm chính là cố ý : )
\*
Hứa Yên Diểu không để lại dấu vết, cử động ngón chân một chút —— đứng quá lâu, có chút không cảm nhận được sự tồn tại của ngón chân nữa.
Không tìm được Tương Dương công chúa, hắn cũng không nghĩ nhiều, ánh mắt bắt đầu nhìn về phía các thí sinh đang ở trong sân thi.
Thấy Lương Ấu Văn cũng có mặt, xem ra là kỳ thi vấn đáp đã qua, Hứa Yên Diểu mừng cho hắn.
Nhìn thấy Cao Hạ, đối phương cũng nhìn thấy hắn, cười với hắn, trông bộ dạng tinh thần rất tốt.
【Hy vọng lát nữa hắn nhìn thấy đề mục thi đình, sẽ không ném bút đi.】
【Dù sao ta đã ném qua một lần rồi.】
Câu này khiến cho đám đại thần lòng hiếu kỳ trỗi dậy.
Rốt cuộc Bệ hạ ra đề mục gì, mà lại có thể khiến cho Hứa Yên Diểu nói như vậy?
—— Tiểu Bạch Trạch này kiến thức rộng rãi!
【Trong cửa này hỏi về đế vương chi chính, đế vương chi tâm cùng đế vương chi pháp, lão Hoàng đế sẽ không phải là thấy mình lớn tuổi, bắt đầu dọn đường cho người kế nhiệm chứ?】
Đế vương chi chính? ? ?
Đế vương chi tâm? ? ?
Đế vương chi pháp? ? ?
Bệ hạ ngươi thật đúng là dám hỏi a! Đúng là tin tưởng vào lá gan của đám thí sinh này.
Đậu Thừa tướng khóe mắt hơi co rút, lần nữa vì vị muội phu này của mình mà cảm thấy sợ hãi thán phục.
—— Trách không được lần này hắn không gọi một vị học sĩ nào, mà một mực tự mình nghĩ đề thi đình!
\*
Về sau là quy trình thi đình như thường lệ, đợi roi minh, đế giá rời đi, văn võ bá quan lui xuống, chỉ còn lại quan Lễ bộ ở lại hiện trường, phát đề thi cho các thí sinh.
【Ta còn tưởng rằng sẽ giống như trong phim truyền hình, Hoàng đế quan sát ở hiện trường, sau đó đứng sau lưng ai đó nhìn người ta viết văn mà say mê, chấn động như gặp thiên nhân, làm lục bộ Thượng thư trong lòng ngứa ngáy, không biết là tài hoa bậc nào.】
【Hóa ra Hoàng đế và quan giám khảo cũng không có ở hiện trường.】
Liên Hãng đi bên cạnh Hứa Yên Diểu, muốn nói lại thôi.
Phim truyền hình là cái gì vậy?
Chẳng lẽ là thứ tà vật gì đó có thể lừa gạt Bạch Trạch? Thế mà lại khiến Hứa lang có một sự hiểu lầm to lớn đến thế —— Nhà nào mà Hoàng đế cùng các quan lại rảnh rỗi như vậy, lại đặc biệt tới quan sát cống sĩ khảo thí chứ.
Hứa Yên Diểu quay đầu lại, hưng phấn nói: "Liên lang! Hai ngày nữa chúng ta đi ăn món bánh sủi cảo thịt gà nổi tiếng của nhà kia ở kinh sư đi!"
Liên Hãng hoàn hồn, kinh ngạc: "Ngươi không phải nói bị phạt nửa năm bổng lộc, muốn gặm bánh bột ngô nửa năm, sẽ không ra khỏi cửa ăn sao?"
Hứa Yên Diểu hắng giọng một cái: "Dù sao ta chính là có tiền, có đi hay không?"
Liên Hãng —— thậm chí những quan viên đang đi xung quanh, những người tinh tường, lập tức đoán được: Nhất định là bệ hạ lấy tiền riêng ra chu cấp cho tiểu Bạch Trạch.
Đậu Thừa tướng đột nhiên xen vào, cười nói: "Việc gì phải tốn tiền đi ăn, mấy ngày nữa là đại thọ tám mươi tuổi của ta, sẽ mời nhà kia đến phủ làm bánh sủi cảo thịt gà. Ngoài ăn uống ra, còn mời người đến hâm nóng sân khấu, hát Côn Khúc, Bì Hoàng, rất là náo nhiệt —— Hứa lang có rảnh đến dự không?"
Hứa Yên Diểu tự nhiên là cảm tạ mà nhận lấy phần thiệp mời này.
Đi thêm vài bước, phát hiện Quý Tuế thế mà còn ở trong hàng ngũ quan viên, rất nghi hoặc.
Đậu Thừa tướng nhìn ra, cười giải đáp: "Quý Học sĩ cố ý cầu ân điển, đợi lần này thứ tự thi đình được công bố, mới rời kinh sư."
Vẻ nghi hoặc trên mặt Hứa Yên Diểu càng sâu.
Đậu Thừa tướng đến gần một bước, hạ giọng: "Tên tiền nghĩa tử kia của Quý Tuế đã bị giải trừ quan hệ cha con, Quý Tuế cần phải biết thứ tự của hắn."
Quý Tuế khinh thường nhằm vào khoa cử của đối phương, nhưng nếu đối phương bước vào quan trường, vậy cũng đừng trách hắn.
—— Đã kết thù, tự nhiên là muốn đánh cho đến chết.
Hứa Yên Diểu bừng tỉnh đại ngộ. Lại nhìn Quý Tuế thêm vài lần, đến mức Quý Tuế trong lòng tràn đầy hoang mang, bắt đầu suy nghĩ gần đây mình có làm chuyện gì gây xôn xao dư luận không.
\*
Một ngày thi đình, một ngày chấm bài thi cùng đọc quyển, ngày thứ ba mới bắt đầu truyền lô.
Sau khi thi đình công bố thứ tự, các cống sĩ tham dự Quỳnh Lâm Yến vô cùng náo nhiệt, không ít quan viên đã rục rịch, chuẩn bị "Dưới bảng bắt rể".
Trạng Nguyên là tiền nghĩa tử kia của Quý Tuế.
【Woa... Không thể không nói, Quý công ánh mắt rất tốt, chỉ cần bỏ qua nhân phẩm của đối phương là được.】
Quý Tuế: ? ? ?
Cảm giác được xung quanh lại có những ánh mắt kỳ lạ tụ lại, Quý Tuế sau khi im lặng một cách vi diệu, hỏi thăm người một nhà: "Hắn còn nói gì nữa không?"
—— Bọn họ đều biết "Hắn" chỉ ai.
Vị quan viên bị hỏi yên lặng lấy dũng khí: "Quý công, tiểu Bạch Trạch đang khen ngợi ánh mắt của ngài rất tốt."
Quý Tuế: "..."
Nếu như đây không phải là lời của Hứa Yên Diểu nói, hắn sẽ cho rằng đối phương đang cố ý, ngấm ngầm châm chọc hắn.
Mắt tốt cái gì chứ? Muốn tìm chỗ dựa cho ngoại tôn nữ, kết quả lại tìm trúng tên thích làm màu trên người?
Uất ức.
\*
Một đám quan viên dự bị "Bắt rể" thu ánh mắt lại.
Trạng Nguyên lần này coi như "phế". Ai bắt hắn về, chính là ngầm thừa nhận đối đầu với Quý Tuế. Cho dù có những người không quan tâm uy hiếp của Quý Tuế... Thì vẫn còn nhiều thanh niên tài tuấn, làm gì vì một cái trạng nguyên mà kết thù?
Thám Hoa khóa này là Lương Ấu Văn.
Lão Hoàng đế đích thân chọn.
Chủ yếu là trong ba người, hắn tương đối thích kiểu mặt đồng thau, ngọa tàm lông mày, dáng người khôi ngô tướng mạo này.
Về phần văn tài...
【Lão Lương thật lợi hại.】Hứa lang chưa trải sự đời trợn mắt há mồm: 【Thế này mà cũng đoán trúng đề? !】
Lương Thụy mỉm cười.
Giờ phút này, hắn đang lắng nghe những cống sĩ khác phát biểu ý kiến.
Hắn là một người biết lắng nghe.
Những cống sĩ thao thao bất tuyệt, giọng nói sục sôi kể rõ lý tưởng chính trị của mình, đồng thời đem mình so sánh cùng với những danh nhân để tôn vinh bản thân, hắn cũng chỉ là nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng đối với một vài quan điểm thì cười nhẹ cho qua.
Nếu đem khuê nữ gả đi, có công công như vậy, sau này cuộc sống sẽ rất nhẹ nhàng.
Nhưng là! Tâm Lương Ấu Văn hắn đã có chủ! ! !
Đối tượng mà lòng hắn hướng về lại chính là Uất Trì Lão Thái Quân!
Đậu Thừa tướng hảo hữu trêu chọc: "Lương Ấu Văn này cũng coi là tuổi trẻ tài cao, Bá mẫu thật không động tâm sao?"
Đậu Thừa tướng cười lạnh một tiếng, nhướng mày: "Ngươi có phải hay không muốn bị đánh?"
Hảo hữu lập tức im lặng. Còn hướng ra ngoài nhìn một chút, sợ Đậu Thừa tướng gầm lên một tiếng, mười vị quan viên Đậu gia sẽ đồng loạt xông ra, mỗi người cho hắn một đấm.
Một đám quan viên dự bị "bắt rể" thở dài một tiếng.
Vị này cũng không được!
Nhưng không sao, còn có Bảng Nhãn!
Mặc dù có hơi mập mạp, nhưng tài hoa!
Hộ bộ viên ngoại lang Thôi Y trên mặt nở nụ cười, đi tới bên cạnh Bảng Nhãn, nhiệt tình xưng hô: "Tiểu hữu."
—— Con gái nhà hắn năm nay tròn đôi mươi, dung mạo rất xinh đẹp, tính cách thì giống hệt mẹ nó! Mạnh mẽ!
Mà Bảng Nhãn trước mặt, tuy nói thân hình mập mạp... Nhưng tính tình cởi mở, béo tốt a! Người mập phần lớn tính tình đều rất tốt, tùy tiện cho khuê nữ hắn ức hiếp!
Mà Bảng Nhãn được đại quan chào hỏi, lập tức kích động đến đỏ mặt, không nói nên lời.
Hứa Yên Diểu cầm danh sách Tương Dương công chúa đưa cho, liếc mắt nhìn.
【Ân... Đầu tiên, xem qua Bảng Nhãn này cùng người nhà hắn khi đến tuổi lập gia đình.】
【Lão Hoàng đế ánh mắt rất độc, chọn trúng hắn, lúc đó, người này còn không phải là Bảng Nhãn đâu!】
Bệ hạ?
Thôi Y sững sờ. Ở trong đó có chuyện gì liên quan tới Bệ hạ?
Rất nhanh, hắn —— còn có những quan viên khác ở đây liền phản ứng kịp: Bệ hạ đây là muốn chọn phò mã!
Thôi Y quả thực vui mừng khôn xiết.
Bọn hắn mặc dù không muốn con cháu nhà mình làm phò mã, nhưng có thể kết thân với hoàng gia, bọn hắn cầu còn không được!
Hắn thật biết chọn! Sau khi trở về, phu nhân nhất định sẽ thưởng lớn cho hắn, không chừng sẽ còn tự tay bóc một cái bánh ngọt đút vào miệng hắn!
Việc này cũng không ảnh hưởng Thôi Y phong độ nhẹ nhàng cùng người trò chuyện.
Mấy quan viên có con gái muốn kén rể bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, rất hận mình vì sao không nhanh chân hơn!
—— Năm nay, con rể tốt và ân huệ đều là tài nguyên khan hiếm, đoạt một cái liền thiếu một cái!
\*
Hứa Yên Diểu đảo hệ thống, ý đồ giúp Tương Dương công chúa tìm một biện pháp.
【Ngô, phụ thân người này mất sớm, khi hài cốt chưa lạnh thì thân thích trong nhà liền đến tranh đoạt gia sản, còn muốn ức hiếp cô nhi quả phụ, mẫu thân hắn giận quá, liền... Mất vì liệt sao?】
【Thật đáng thương...】
Quần thần Đại Hạ: "..."
Vô ý mạo phạm, chỉ là nhịn không được suy nghĩ: Trong nhà chỉ có một người đàn ông trưởng thành cứ như vậy bị liệt, chẳng lẽ không phải càng bị bắt nạt thảm hại hơn sao?
【Tiền bạc ruộng đồng đều bị thân thích cướp đoạt, tiền đọc sách đều là do dân làng góp nhặt! Số tiền đó đều dùng để mua bút mực giấy, chỉ còn lại rau dại và lá cây để nấu cho mẹ hắn ăn! Mười mấy năm như một ngày lôi kéo đại ca cùng đệ đệ chăm sóc mẹ.】
Lão Hoàng đế nghe được tâm động, suýt chút nữa lớn tiếng khen hay.
Hiếu tử! Đây chính là đại hiếu tử a! Lịch đại đế vương đều lấy hiếu trị thiên hạ, nhân vật hiếu thuận như thế, phẩm tính còn có thể không tốt?
Cái Bảng Nhãn này không thể động, nhưng hắn coi trọng đệ đệ của người này! Mưa dầm thấm đất, lẽ nào lại không có sáu bảy phần phong phạm của huynh trưởng hắn? !
Về phần sau khi thành thân, vị lão mẫu bị liệt kia... Đương nhiên có nha hoàn nô bộc phủ công chúa chiếu khán, chẳng lẽ còn cần con gái của hắn tự mình xoay người, kề cận hầu hạ người ta?
Thôi Y cũng nghĩ vậy.
Càng là cảm thấy phúc khí vô thượng đang ập đến!
Hắn chọn không phải đệ đệ của Bảng Nhãn! Mà là Bảng Nhãn! Đệ đệ không nhất định có nhân phẩm như vậy, nhưng Bảng Nhãn này là được tiểu Bạch Trạch chứng nhận, hiếu thuận, nhất định không thể bỏ qua!
Về phần trong nhà nghèo khó? Hắn có tiền a! Chẳng lẽ còn ham chút bạc của con rể sao! Chỉ cần hắn có thể đối xử tốt với con gái của mình...
Lúc này, giữa những ánh mắt hâm mộ ghen tị của các quan viên, hướng về phía Bảng Nhãn mỉm cười: "Tiểu hữu, trước đây sách luận của ngài ta có xem qua, ôn nhuận tinh tế, thủ đoạn hành chính nhẹ nhàng, rất hợp lòng ta."
Bảng Nhãn quả thực thụ sủng nhược kinh: "Thượng quan quá khen, tại hạ..."
【Hả? Mỗi ngày đều không ra khỏi cửa tìm việc, mà chỉ dựa vào hàng xóm láng giềng hảo tâm tiếp tế? Ba người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh cùng lão mẫu bị liệt chen chúc trong căn phòng cũ tối tăm? Một trong số đó vùi đầu nghiên cứu cách trị quốc an bang, bị lưu manh đầu đường ức hiếp về đến nhà, thề sau này thi đỗ làm quan, nhất định phải chỉnh đốn cải cách đám du côn vô lại, để bách tính đều có nhà ở, có việc làm, mà không phải hoành hành ngang ngược, chơi bời lêu lổng?】
【Đồng thời còn cẩn thận quan tâm chăm sóc lão mẫu bị liệt, kề cận phục thị không nhờ người khác, nói tới chuyện cưới xin, còn nói không cầu tài cũng không cầu sắc, chỉ hy vọng có thể tìm một người hiếu thuận với mẹ hắn.】
Tốt!
Đây là người có chí lớn!
Mà lại bị người ức hiếp, không hề oán trời trách đất, mà lại nghĩ đến cách thay đổi hiện trạng! Phẩm tính thuần lương, xác thực thích hợp với khuê nữ của hắn!
Mà lại! Hiếu thuận! Hiếu thuận! Hiếu thuận!
Điểm này ở trong quan trường thật rất trọng yếu!
Làm quan nhiều năm, mặt Thôi Y đã được tôi luyện, còn dày hơn cây cổ thụ ở góc tường thành kia, lập tức không kịp chờ đợi nói: "Không cần khách sáo gọi thượng quan, ta lớn hơn ngươi một đời, không bằng gọi một tiếng Thôi bá phụ?"
Trước đó vẫn là "Tiểu hữu" mà giờ lại đổi thành "Bá phụ" đúng là chuyển biến nhanh như gió.
Mà Bảng Nhãn nghe hiểu ám chỉ của Thôi Y, trong sự kinh ngạc, lại kích động, đáp lời ngay: "Bá phụ!"
Thôi Y "Ai" một tiếng, mặt mày hớn hở.
Bên cạnh có mấy vị quan viên chậm rãi bước tới, xem ra là dự định chặn đường, cướp mối làm ăn này.
【Kỳ quái? Sao lại cảm thấy là lạ.】
Hứa Yên Diểu nhìn chằm chằm bảng hệ thống, còn chưa nghĩ ra lý do, bụng lại sôi ùng ục một tiếng, cảm thấy mình sắp đói thành người giấy.
Dứt khoát vừa nghĩ, vừa chậm rãi đi về phía có nước chảy.
Bên kia đang tụ tập câu cá, cá câu được sẽ bị mang đi làm gỏi cá sống, cá hầm canh, thịt kho tàu, hấp... Làm rất nhiều món khác nhau.
Vả lại, không muốn câu cá cũng có thể ăn.
Hứa Yên Diểu không dám ăn gỏi cá sống ở cổ đại, nhưng hắn có chút muốn uống canh cá.
Đi ngang qua chỗ Thôi Y cùng Bảng Nhãn, nghe bọn họ trò chuyện vui vẻ, gọi "Hiền chất", xưng "Bá phụ", có chút kinh ngạc.
【Đây coi như là vừa gặp đã thân?】
Thôi Y mỉm cười.
Không, là tuệ nhãn biết người.
Lại thân thiết cười một tiếng với Bảng Nhãn: "Hiền chất, ta có một nữ nhi, khuê nữ..."
Một cỗ nhiệt ý phun lên ngực bụng Bảng Nhãn, hắn kìm lòng không đậu siết chặt hai tay, trong mắt lóe lên ánh sáng. Trong đầu đã tua lại vô số câu nói kinh hỉ nhưng hợp tình hợp lý, âm thanh đầy tình cảm "Nhạc phụ" đã ở ngay bên miệng.
【Hả?】Hứa Yên Diểu vừa lật ra được một tin tức mới, tiếng lòng đột nhiên vang lên: 【Nhưng sau khi ca ca hắn thành thân, mẫu thân hắn ban đêm thường xuyên không gõ cửa đã xông vào phòng ca ca hắn, giúp đắp chăn, vả lại bởi vì mẫu thân hắn bị liệt, vẫn luôn là tiểu nhi tử đẩy bà ấy đi vào, cũng chính là tiểu thúc tử thường xuyên ra vào phòng tẩu tử...】
【Hơn nữa còn nhiều lần gặp cảnh sinh hoạt vợ chồng của người ta...】
Nụ cười trên mặt Thôi Y cứng đờ.
Bảng Nhãn vẫn còn nóng bỏng nhìn hắn, chỉ đợi đến khi được gọi một tiếng nhạc phụ.
Thôi Y mặt không đổi sắc: "Con bé vẫn luôn muốn có một vị huynh trưởng, ta vốn định nhận các hạ làm nghĩa tử, nhưng giờ nghĩ lại, không thích hợp lắm. Là Thôi mỗ mạo phạm, cáo từ."
Quay người, bước nhanh rời đi.
Bảng Nhãn ngây ngốc tại chỗ.
Chẳng lẽ... Thật sự là hắn hiểu lầm rồi? Vị thượng quan này không phải muốn thu hắn làm con rể, mà là muốn nhận nghĩa tử?
Bây giờ lại không muốn nữa?
Bảng Nhãn mờ mịt quay người, đầu óc vẫn là một mớ hỗn độn, tạm thời không nghĩ ra được tình hình này là sao, thì gặp một nam nhân mặc quan bào đứng ở trước mặt hắn.
Mà mấy vị quan viên định cướp mối ban nãy thì giải tán hết, phảng phất như thấy thứ gì đó nên tránh.
Bảng Nhãn: "?"
Bảng Nhãn nghi hoặc: "Vị này..."
Vị đại thần chưa kịp chạy mất cười xấu hổ.
"Làm phiền nhường một chút."
Bảng Nhãn: "Cái gì?"
Đại thần mặt không đỏ tim không đập: "Làm phiền nhường một chút, ta thích đi đường thẳng."
Bảng Nhãn: "? ? ?"
Hứa Yên Diểu cầm trong tay danh sách ám sát... À không, danh sách các ưu tú tử đệ được Hoàng đế vừa mắt, hướng về phía Tương Dương công chúa hỏi một vấn đề cực kỳ quan trọng:
"Vạn nhất trong này xác thực có chân quân tử thì sao?"
Tương Dương công chúa khoa tay múa chân một vòng.
Hứa Yên Diểu cả kinh: "Giết rồi?!"
"Hả?" Tương Dương công chúa thốt lên: "Sao có thể! Ta là muốn ngươi nghĩ cách ứng biến linh hoạt!"
"Ví dụ như?"
"Ôi trời! Ngươi đần quá! Ví dụ đối phương thật sự là chân quân tử, ngươi cứ nghĩ thế này, quân tử thích làm khó chính mình cùng người nhà, đối xử tốt với người ngoài! Cha ta chắc chắn sẽ không để hắn làm phò mã!"
Kỳ thật cũng không nhất định.
Nhưng nàng vừa hình dung như vậy, Hứa Yên Diểu liền hiểu rõ.
Hứa Yên Diểu nắm lấy danh sách, rục rịch: "Không thành vấn đề, giao cho ta!"
Tương Dương công chúa hào sảng nói: "Ngươi trước đó chẳng phải nói không muốn quét dọn nhà cửa sao? Một tháng quét dọn trong nhà ngươi, ta bao hết!"
Đương nhiên, không phải nàng tự mình quét dọn, mà là tìm người đến quét dọn.
Hứa Yên Diểu lập tức nghĩ đến đám rêu xanh nơi góc khuất ẩm ướt trong sân nhà, bụi đất bay mù mịt, mặt đất cọ rửa, nước bẩn đục ngầu khi giặt giẻ lau.
Lúc này: "Tốt, tốt! Quay đầu ta đưa chìa khóa cho ngươi!"
Tương Dương công chúa mỉm cười.
Giữa bằng hữu đưa tiền, Hứa Yên Diểu sẽ không nhận. Ngược lại là kiểu vui đùa thế này, càng làm cho hắn thích thú.
Nhưng mà, nàng cũng không thể thật sự không có chút biểu hiện nào.
—— Ân tình này, Tương Dương công chúa ghi tạc thật sâu trong lòng.
Trong lòng suy nghĩ, Tương Dương công chúa nói: "Đúng rồi! Suýt chút nữa quên mất một việc —— cha ta tìm ngươi."
\*
Hứa Yên Diểu phát hiện địa điểm diện thánh của mình vậy mà là Thái Bộc Tự.
Một tiếng huýt sáo vang dội từ chuồng ngựa vang lên, chỉ trong chốc lát, bốn con ngựa đứng thành hàng đi tới trước mặt Hứa Yên Diểu, đều là những con ngựa tốt, hùng tráng mạnh mẽ.
"Thái Bộc Tự năm nay có tổng cộng hai vạn sáu ngàn thớt ngựa, bốn con ngựa này tuy không phải là tốt nhất trong số đó, nhưng cũng là loại thể trạng khỏe mạnh, phi nhanh. Một con có thể bán được năm lượng đến tám lượng bạc nguyên chất."
Lão Hoàng đế chậm rãi từ phía sau những thân ngựa bước ra, nhìn kỹ, ở đó vậy mà còn có cả ghế dài.
Hắn cười nói: "Phạt ngươi nửa năm bổng lộc, bốn con ngựa này ban thưởng cho ngươi, thế nào?"
Hứa Yên Diểu buột miệng: "Thần không có sân để nuôi chúng."
Lão Hoàng đế liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi sẽ không nuôi ở trong Thái Bộc Tự, lúc cần thì đến lấy?"
Hứa Yên Diểu ngẩn người: "Còn có thể làm vậy sao?"
Lão Hoàng đế: "Đương nhiên là không được."
Hứa Yên Diểu: "..."
Tiếng lòng trung thành đều mang theo ủy khuất: 【Không được ngươi còn nói...】
Trên mặt, Hứa lang vẫn có tự giác hiểu chuyện, giận mà không dám nói: "Bệ hạ đừng trêu đùa thần."
Lão Hoàng đế buồn cười: "Đâu có trêu đùa, ngươi không biết có cái tình huống gọi là: Hoàng quyền đặc cách sao?"
Hứa Yên Diểu sáng mắt lên, đánh rắn tùy côn trên: "Tạ bệ hạ ân điển!"
Lão Hoàng đế liếc nhìn hắn một cái, nói: "Có ngựa, lại chuẩn bị xe tốt. Đây là lễ tiết dự tiệc ngày thường, ngươi cũng là đại quan, đừng để người khác xem thường."
Xã hội cổ đại, ngựa cũng tương đương với trang phục chỉnh tề của con người. Thậm chí có một số trường hợp chính thức, nếu xe ngựa dùng ngựa cái, sẽ bị trực tiếp từ chối vào cửa.
Đương nhiên, lần này tặng ngựa trong mắt Hứa Yên Diểu chính là ——
【Chậc chậc ——】
【Lão bản tặng xe! Còn là xe sang! Lão bản thật hào phóng!】
Lão Hoàng đế sửng sốt.
Hắn chỉ tặng ngựa, không có tặng xe. Hứa Yên Diểu sẽ không hiểu lầm chứ?
Thôi vậy. Vẫn là tặng cho hắn một cái, tránh cho tên tiểu tử này quay đầu phát hiện không có xe, lại nói trẫm keo kiệt.
Lão Hoàng đế ho khan một tiếng: "Còn có một chiếc xe, cũng chuẩn bị sẵn cho ngươi rồi. Đều để ở Thái Bộc Tự. Ở đây còn có chút hoàng kim tạp vật, ngươi cùng nhau mang về đi."
【Vù vù! ! !】
Lão Hoàng đế liếc mắt về phía xấp giấy Hứa Yên Diểu cầm trên tay, hiếu kỳ: "Đây là cái gì?"
Hứa Yên Diểu: "..."
【Chết, quên không bảo Cao Tương cầm thứ này đi trước!】
【Hoàng đế chắc sẽ không cứng rắn đòi đồ vật trong tay thần tử chứ?】
【Nhưng nếu ta úp úp mở mở khẳng định sẽ đòi —— đáng ghét, ta phải làm sao lừa gạt qua đây!】
【Vả lại, người ta vừa tặng ta một chiếc xe, ta lừa gạt hắn có phải là không tốt lắm không...】
Lão Hoàng đế nheo mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy tờ giấy không rời, khiến Hứa Yên Diểu trong lòng run rẩy.
"Bệ hạ..." Hứa Yên Diểu chợt lóe linh quang, rũ mắt xuống, làm bộ dáng không được chân thành cho lắm: "Đây là công chúa nhờ ta giúp đỡ. Con gái nhà nàng, biết mình sắp lập gia đình, rất lo lắng phò mã là loại phẩm tính gì, cho nên làm phiền ta đi thăm dò một chút."
Hứa Yên Diểu: Xin cảm ơn, làm quan ba năm, đã học được đại pháp mập mờ nước đôi.
—— Hắn không hề nói dối một chữ nào!
Lão Hoàng đế thật đúng là không nghe ra chỗ nào không ổn, ngược lại là cảm thấy thú vị: "Tương Dương nàng lại còn có dáng vẻ yểu điệu của con gái thế này sao? Thật hay giả?"
Ánh mắt Hứa Yên Diểu bất giác liếc đi một chút.
Hứa lang hắng giọng một cái: "Thần không nên bàn luận công chúa có yểu điệu hay không."
Lão Hoàng đế hài lòng...
【Thế này hẳn là được rồi? Lão Hoàng đế hẳn là không nghĩ ra mục đích của Cao Tương là muốn thao túng hôn sự của mình đâu!】
Hoàng đế đầu gật đến một nửa bỗng dừng lại: "..."
À, à!
\*
Hôm sau. Thi đình vẫn được tiến hành như thường lệ.
Hứa Yên Diểu tự cho là mình đã vụng trộm đảo mắt nhìn quanh, giữa một đám Ngự Sử làm như mù lòa, trong lòng kỳ quái: 【Hả? Sao Cao Tương không có ở đây?】
Lão Hoàng đế cười lạnh một tiếng.
...
Trong cung.
"Quả nhiên, đi nhờ vả Thần khí báo ứng đến rồi."
Tương Dương công chúa kéo góc áo lau hàng nước mắt không tồn tại, bắt đầu chép lượt thứ năm mươi lăm bộ «Nữ Giới».
Còn bốn trăm bốn mươi lăm lượt đang đợi nàng.
"Cha tuyệt đối là cố ý, biết rõ ta ghét nhất «Nữ Giới»!"
Lão Hoàng đế: Không sai, trẫm chính là cố ý : )
\*
Hứa Yên Diểu không để lại dấu vết, cử động ngón chân một chút —— đứng quá lâu, có chút không cảm nhận được sự tồn tại của ngón chân nữa.
Không tìm được Tương Dương công chúa, hắn cũng không nghĩ nhiều, ánh mắt bắt đầu nhìn về phía các thí sinh đang ở trong sân thi.
Thấy Lương Ấu Văn cũng có mặt, xem ra là kỳ thi vấn đáp đã qua, Hứa Yên Diểu mừng cho hắn.
Nhìn thấy Cao Hạ, đối phương cũng nhìn thấy hắn, cười với hắn, trông bộ dạng tinh thần rất tốt.
【Hy vọng lát nữa hắn nhìn thấy đề mục thi đình, sẽ không ném bút đi.】
【Dù sao ta đã ném qua một lần rồi.】
Câu này khiến cho đám đại thần lòng hiếu kỳ trỗi dậy.
Rốt cuộc Bệ hạ ra đề mục gì, mà lại có thể khiến cho Hứa Yên Diểu nói như vậy?
—— Tiểu Bạch Trạch này kiến thức rộng rãi!
【Trong cửa này hỏi về đế vương chi chính, đế vương chi tâm cùng đế vương chi pháp, lão Hoàng đế sẽ không phải là thấy mình lớn tuổi, bắt đầu dọn đường cho người kế nhiệm chứ?】
Đế vương chi chính? ? ?
Đế vương chi tâm? ? ?
Đế vương chi pháp? ? ?
Bệ hạ ngươi thật đúng là dám hỏi a! Đúng là tin tưởng vào lá gan của đám thí sinh này.
Đậu Thừa tướng khóe mắt hơi co rút, lần nữa vì vị muội phu này của mình mà cảm thấy sợ hãi thán phục.
—— Trách không được lần này hắn không gọi một vị học sĩ nào, mà một mực tự mình nghĩ đề thi đình!
\*
Về sau là quy trình thi đình như thường lệ, đợi roi minh, đế giá rời đi, văn võ bá quan lui xuống, chỉ còn lại quan Lễ bộ ở lại hiện trường, phát đề thi cho các thí sinh.
【Ta còn tưởng rằng sẽ giống như trong phim truyền hình, Hoàng đế quan sát ở hiện trường, sau đó đứng sau lưng ai đó nhìn người ta viết văn mà say mê, chấn động như gặp thiên nhân, làm lục bộ Thượng thư trong lòng ngứa ngáy, không biết là tài hoa bậc nào.】
【Hóa ra Hoàng đế và quan giám khảo cũng không có ở hiện trường.】
Liên Hãng đi bên cạnh Hứa Yên Diểu, muốn nói lại thôi.
Phim truyền hình là cái gì vậy?
Chẳng lẽ là thứ tà vật gì đó có thể lừa gạt Bạch Trạch? Thế mà lại khiến Hứa lang có một sự hiểu lầm to lớn đến thế —— Nhà nào mà Hoàng đế cùng các quan lại rảnh rỗi như vậy, lại đặc biệt tới quan sát cống sĩ khảo thí chứ.
Hứa Yên Diểu quay đầu lại, hưng phấn nói: "Liên lang! Hai ngày nữa chúng ta đi ăn món bánh sủi cảo thịt gà nổi tiếng của nhà kia ở kinh sư đi!"
Liên Hãng hoàn hồn, kinh ngạc: "Ngươi không phải nói bị phạt nửa năm bổng lộc, muốn gặm bánh bột ngô nửa năm, sẽ không ra khỏi cửa ăn sao?"
Hứa Yên Diểu hắng giọng một cái: "Dù sao ta chính là có tiền, có đi hay không?"
Liên Hãng —— thậm chí những quan viên đang đi xung quanh, những người tinh tường, lập tức đoán được: Nhất định là bệ hạ lấy tiền riêng ra chu cấp cho tiểu Bạch Trạch.
Đậu Thừa tướng đột nhiên xen vào, cười nói: "Việc gì phải tốn tiền đi ăn, mấy ngày nữa là đại thọ tám mươi tuổi của ta, sẽ mời nhà kia đến phủ làm bánh sủi cảo thịt gà. Ngoài ăn uống ra, còn mời người đến hâm nóng sân khấu, hát Côn Khúc, Bì Hoàng, rất là náo nhiệt —— Hứa lang có rảnh đến dự không?"
Hứa Yên Diểu tự nhiên là cảm tạ mà nhận lấy phần thiệp mời này.
Đi thêm vài bước, phát hiện Quý Tuế thế mà còn ở trong hàng ngũ quan viên, rất nghi hoặc.
Đậu Thừa tướng nhìn ra, cười giải đáp: "Quý Học sĩ cố ý cầu ân điển, đợi lần này thứ tự thi đình được công bố, mới rời kinh sư."
Vẻ nghi hoặc trên mặt Hứa Yên Diểu càng sâu.
Đậu Thừa tướng đến gần một bước, hạ giọng: "Tên tiền nghĩa tử kia của Quý Tuế đã bị giải trừ quan hệ cha con, Quý Tuế cần phải biết thứ tự của hắn."
Quý Tuế khinh thường nhằm vào khoa cử của đối phương, nhưng nếu đối phương bước vào quan trường, vậy cũng đừng trách hắn.
—— Đã kết thù, tự nhiên là muốn đánh cho đến chết.
Hứa Yên Diểu bừng tỉnh đại ngộ. Lại nhìn Quý Tuế thêm vài lần, đến mức Quý Tuế trong lòng tràn đầy hoang mang, bắt đầu suy nghĩ gần đây mình có làm chuyện gì gây xôn xao dư luận không.
\*
Một ngày thi đình, một ngày chấm bài thi cùng đọc quyển, ngày thứ ba mới bắt đầu truyền lô.
Sau khi thi đình công bố thứ tự, các cống sĩ tham dự Quỳnh Lâm Yến vô cùng náo nhiệt, không ít quan viên đã rục rịch, chuẩn bị "Dưới bảng bắt rể".
Trạng Nguyên là tiền nghĩa tử kia của Quý Tuế.
【Woa... Không thể không nói, Quý công ánh mắt rất tốt, chỉ cần bỏ qua nhân phẩm của đối phương là được.】
Quý Tuế: ? ? ?
Cảm giác được xung quanh lại có những ánh mắt kỳ lạ tụ lại, Quý Tuế sau khi im lặng một cách vi diệu, hỏi thăm người một nhà: "Hắn còn nói gì nữa không?"
—— Bọn họ đều biết "Hắn" chỉ ai.
Vị quan viên bị hỏi yên lặng lấy dũng khí: "Quý công, tiểu Bạch Trạch đang khen ngợi ánh mắt của ngài rất tốt."
Quý Tuế: "..."
Nếu như đây không phải là lời của Hứa Yên Diểu nói, hắn sẽ cho rằng đối phương đang cố ý, ngấm ngầm châm chọc hắn.
Mắt tốt cái gì chứ? Muốn tìm chỗ dựa cho ngoại tôn nữ, kết quả lại tìm trúng tên thích làm màu trên người?
Uất ức.
\*
Một đám quan viên dự bị "Bắt rể" thu ánh mắt lại.
Trạng Nguyên lần này coi như "phế". Ai bắt hắn về, chính là ngầm thừa nhận đối đầu với Quý Tuế. Cho dù có những người không quan tâm uy hiếp của Quý Tuế... Thì vẫn còn nhiều thanh niên tài tuấn, làm gì vì một cái trạng nguyên mà kết thù?
Thám Hoa khóa này là Lương Ấu Văn.
Lão Hoàng đế đích thân chọn.
Chủ yếu là trong ba người, hắn tương đối thích kiểu mặt đồng thau, ngọa tàm lông mày, dáng người khôi ngô tướng mạo này.
Về phần văn tài...
【Lão Lương thật lợi hại.】Hứa lang chưa trải sự đời trợn mắt há mồm: 【Thế này mà cũng đoán trúng đề? !】
Lương Thụy mỉm cười.
Giờ phút này, hắn đang lắng nghe những cống sĩ khác phát biểu ý kiến.
Hắn là một người biết lắng nghe.
Những cống sĩ thao thao bất tuyệt, giọng nói sục sôi kể rõ lý tưởng chính trị của mình, đồng thời đem mình so sánh cùng với những danh nhân để tôn vinh bản thân, hắn cũng chỉ là nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng đối với một vài quan điểm thì cười nhẹ cho qua.
Nếu đem khuê nữ gả đi, có công công như vậy, sau này cuộc sống sẽ rất nhẹ nhàng.
Nhưng là! Tâm Lương Ấu Văn hắn đã có chủ! ! !
Đối tượng mà lòng hắn hướng về lại chính là Uất Trì Lão Thái Quân!
Đậu Thừa tướng hảo hữu trêu chọc: "Lương Ấu Văn này cũng coi là tuổi trẻ tài cao, Bá mẫu thật không động tâm sao?"
Đậu Thừa tướng cười lạnh một tiếng, nhướng mày: "Ngươi có phải hay không muốn bị đánh?"
Hảo hữu lập tức im lặng. Còn hướng ra ngoài nhìn một chút, sợ Đậu Thừa tướng gầm lên một tiếng, mười vị quan viên Đậu gia sẽ đồng loạt xông ra, mỗi người cho hắn một đấm.
Một đám quan viên dự bị "bắt rể" thở dài một tiếng.
Vị này cũng không được!
Nhưng không sao, còn có Bảng Nhãn!
Mặc dù có hơi mập mạp, nhưng tài hoa!
Hộ bộ viên ngoại lang Thôi Y trên mặt nở nụ cười, đi tới bên cạnh Bảng Nhãn, nhiệt tình xưng hô: "Tiểu hữu."
—— Con gái nhà hắn năm nay tròn đôi mươi, dung mạo rất xinh đẹp, tính cách thì giống hệt mẹ nó! Mạnh mẽ!
Mà Bảng Nhãn trước mặt, tuy nói thân hình mập mạp... Nhưng tính tình cởi mở, béo tốt a! Người mập phần lớn tính tình đều rất tốt, tùy tiện cho khuê nữ hắn ức hiếp!
Mà Bảng Nhãn được đại quan chào hỏi, lập tức kích động đến đỏ mặt, không nói nên lời.
Hứa Yên Diểu cầm danh sách Tương Dương công chúa đưa cho, liếc mắt nhìn.
【Ân... Đầu tiên, xem qua Bảng Nhãn này cùng người nhà hắn khi đến tuổi lập gia đình.】
【Lão Hoàng đế ánh mắt rất độc, chọn trúng hắn, lúc đó, người này còn không phải là Bảng Nhãn đâu!】
Bệ hạ?
Thôi Y sững sờ. Ở trong đó có chuyện gì liên quan tới Bệ hạ?
Rất nhanh, hắn —— còn có những quan viên khác ở đây liền phản ứng kịp: Bệ hạ đây là muốn chọn phò mã!
Thôi Y quả thực vui mừng khôn xiết.
Bọn hắn mặc dù không muốn con cháu nhà mình làm phò mã, nhưng có thể kết thân với hoàng gia, bọn hắn cầu còn không được!
Hắn thật biết chọn! Sau khi trở về, phu nhân nhất định sẽ thưởng lớn cho hắn, không chừng sẽ còn tự tay bóc một cái bánh ngọt đút vào miệng hắn!
Việc này cũng không ảnh hưởng Thôi Y phong độ nhẹ nhàng cùng người trò chuyện.
Mấy quan viên có con gái muốn kén rể bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, rất hận mình vì sao không nhanh chân hơn!
—— Năm nay, con rể tốt và ân huệ đều là tài nguyên khan hiếm, đoạt một cái liền thiếu một cái!
\*
Hứa Yên Diểu đảo hệ thống, ý đồ giúp Tương Dương công chúa tìm một biện pháp.
【Ngô, phụ thân người này mất sớm, khi hài cốt chưa lạnh thì thân thích trong nhà liền đến tranh đoạt gia sản, còn muốn ức hiếp cô nhi quả phụ, mẫu thân hắn giận quá, liền... Mất vì liệt sao?】
【Thật đáng thương...】
Quần thần Đại Hạ: "..."
Vô ý mạo phạm, chỉ là nhịn không được suy nghĩ: Trong nhà chỉ có một người đàn ông trưởng thành cứ như vậy bị liệt, chẳng lẽ không phải càng bị bắt nạt thảm hại hơn sao?
【Tiền bạc ruộng đồng đều bị thân thích cướp đoạt, tiền đọc sách đều là do dân làng góp nhặt! Số tiền đó đều dùng để mua bút mực giấy, chỉ còn lại rau dại và lá cây để nấu cho mẹ hắn ăn! Mười mấy năm như một ngày lôi kéo đại ca cùng đệ đệ chăm sóc mẹ.】
Lão Hoàng đế nghe được tâm động, suýt chút nữa lớn tiếng khen hay.
Hiếu tử! Đây chính là đại hiếu tử a! Lịch đại đế vương đều lấy hiếu trị thiên hạ, nhân vật hiếu thuận như thế, phẩm tính còn có thể không tốt?
Cái Bảng Nhãn này không thể động, nhưng hắn coi trọng đệ đệ của người này! Mưa dầm thấm đất, lẽ nào lại không có sáu bảy phần phong phạm của huynh trưởng hắn? !
Về phần sau khi thành thân, vị lão mẫu bị liệt kia... Đương nhiên có nha hoàn nô bộc phủ công chúa chiếu khán, chẳng lẽ còn cần con gái của hắn tự mình xoay người, kề cận hầu hạ người ta?
Thôi Y cũng nghĩ vậy.
Càng là cảm thấy phúc khí vô thượng đang ập đến!
Hắn chọn không phải đệ đệ của Bảng Nhãn! Mà là Bảng Nhãn! Đệ đệ không nhất định có nhân phẩm như vậy, nhưng Bảng Nhãn này là được tiểu Bạch Trạch chứng nhận, hiếu thuận, nhất định không thể bỏ qua!
Về phần trong nhà nghèo khó? Hắn có tiền a! Chẳng lẽ còn ham chút bạc của con rể sao! Chỉ cần hắn có thể đối xử tốt với con gái của mình...
Lúc này, giữa những ánh mắt hâm mộ ghen tị của các quan viên, hướng về phía Bảng Nhãn mỉm cười: "Tiểu hữu, trước đây sách luận của ngài ta có xem qua, ôn nhuận tinh tế, thủ đoạn hành chính nhẹ nhàng, rất hợp lòng ta."
Bảng Nhãn quả thực thụ sủng nhược kinh: "Thượng quan quá khen, tại hạ..."
【Hả? Mỗi ngày đều không ra khỏi cửa tìm việc, mà chỉ dựa vào hàng xóm láng giềng hảo tâm tiếp tế? Ba người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh cùng lão mẫu bị liệt chen chúc trong căn phòng cũ tối tăm? Một trong số đó vùi đầu nghiên cứu cách trị quốc an bang, bị lưu manh đầu đường ức hiếp về đến nhà, thề sau này thi đỗ làm quan, nhất định phải chỉnh đốn cải cách đám du côn vô lại, để bách tính đều có nhà ở, có việc làm, mà không phải hoành hành ngang ngược, chơi bời lêu lổng?】
【Đồng thời còn cẩn thận quan tâm chăm sóc lão mẫu bị liệt, kề cận phục thị không nhờ người khác, nói tới chuyện cưới xin, còn nói không cầu tài cũng không cầu sắc, chỉ hy vọng có thể tìm một người hiếu thuận với mẹ hắn.】
Tốt!
Đây là người có chí lớn!
Mà lại bị người ức hiếp, không hề oán trời trách đất, mà lại nghĩ đến cách thay đổi hiện trạng! Phẩm tính thuần lương, xác thực thích hợp với khuê nữ của hắn!
Mà lại! Hiếu thuận! Hiếu thuận! Hiếu thuận!
Điểm này ở trong quan trường thật rất trọng yếu!
Làm quan nhiều năm, mặt Thôi Y đã được tôi luyện, còn dày hơn cây cổ thụ ở góc tường thành kia, lập tức không kịp chờ đợi nói: "Không cần khách sáo gọi thượng quan, ta lớn hơn ngươi một đời, không bằng gọi một tiếng Thôi bá phụ?"
Trước đó vẫn là "Tiểu hữu" mà giờ lại đổi thành "Bá phụ" đúng là chuyển biến nhanh như gió.
Mà Bảng Nhãn nghe hiểu ám chỉ của Thôi Y, trong sự kinh ngạc, lại kích động, đáp lời ngay: "Bá phụ!"
Thôi Y "Ai" một tiếng, mặt mày hớn hở.
Bên cạnh có mấy vị quan viên chậm rãi bước tới, xem ra là dự định chặn đường, cướp mối làm ăn này.
【Kỳ quái? Sao lại cảm thấy là lạ.】
Hứa Yên Diểu nhìn chằm chằm bảng hệ thống, còn chưa nghĩ ra lý do, bụng lại sôi ùng ục một tiếng, cảm thấy mình sắp đói thành người giấy.
Dứt khoát vừa nghĩ, vừa chậm rãi đi về phía có nước chảy.
Bên kia đang tụ tập câu cá, cá câu được sẽ bị mang đi làm gỏi cá sống, cá hầm canh, thịt kho tàu, hấp... Làm rất nhiều món khác nhau.
Vả lại, không muốn câu cá cũng có thể ăn.
Hứa Yên Diểu không dám ăn gỏi cá sống ở cổ đại, nhưng hắn có chút muốn uống canh cá.
Đi ngang qua chỗ Thôi Y cùng Bảng Nhãn, nghe bọn họ trò chuyện vui vẻ, gọi "Hiền chất", xưng "Bá phụ", có chút kinh ngạc.
【Đây coi như là vừa gặp đã thân?】
Thôi Y mỉm cười.
Không, là tuệ nhãn biết người.
Lại thân thiết cười một tiếng với Bảng Nhãn: "Hiền chất, ta có một nữ nhi, khuê nữ..."
Một cỗ nhiệt ý phun lên ngực bụng Bảng Nhãn, hắn kìm lòng không đậu siết chặt hai tay, trong mắt lóe lên ánh sáng. Trong đầu đã tua lại vô số câu nói kinh hỉ nhưng hợp tình hợp lý, âm thanh đầy tình cảm "Nhạc phụ" đã ở ngay bên miệng.
【Hả?】Hứa Yên Diểu vừa lật ra được một tin tức mới, tiếng lòng đột nhiên vang lên: 【Nhưng sau khi ca ca hắn thành thân, mẫu thân hắn ban đêm thường xuyên không gõ cửa đã xông vào phòng ca ca hắn, giúp đắp chăn, vả lại bởi vì mẫu thân hắn bị liệt, vẫn luôn là tiểu nhi tử đẩy bà ấy đi vào, cũng chính là tiểu thúc tử thường xuyên ra vào phòng tẩu tử...】
【Hơn nữa còn nhiều lần gặp cảnh sinh hoạt vợ chồng của người ta...】
Nụ cười trên mặt Thôi Y cứng đờ.
Bảng Nhãn vẫn còn nóng bỏng nhìn hắn, chỉ đợi đến khi được gọi một tiếng nhạc phụ.
Thôi Y mặt không đổi sắc: "Con bé vẫn luôn muốn có một vị huynh trưởng, ta vốn định nhận các hạ làm nghĩa tử, nhưng giờ nghĩ lại, không thích hợp lắm. Là Thôi mỗ mạo phạm, cáo từ."
Quay người, bước nhanh rời đi.
Bảng Nhãn ngây ngốc tại chỗ.
Chẳng lẽ... Thật sự là hắn hiểu lầm rồi? Vị thượng quan này không phải muốn thu hắn làm con rể, mà là muốn nhận nghĩa tử?
Bây giờ lại không muốn nữa?
Bảng Nhãn mờ mịt quay người, đầu óc vẫn là một mớ hỗn độn, tạm thời không nghĩ ra được tình hình này là sao, thì gặp một nam nhân mặc quan bào đứng ở trước mặt hắn.
Mà mấy vị quan viên định cướp mối ban nãy thì giải tán hết, phảng phất như thấy thứ gì đó nên tránh.
Bảng Nhãn: "?"
Bảng Nhãn nghi hoặc: "Vị này..."
Vị đại thần chưa kịp chạy mất cười xấu hổ.
"Làm phiền nhường một chút."
Bảng Nhãn: "Cái gì?"
Đại thần mặt không đỏ tim không đập: "Làm phiền nhường một chút, ta thích đi đường thẳng."
Bảng Nhãn: "? ? ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận