Cả Triều Văn Võ Đều Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta
chương 1:Kinh! Thái tôn xông vào gia gia hậu cung!
**Chương 1: Kinh! Thái tôn xông vào hậu cung của gia gia!**
【Ba giờ sáng rời giường vào triều, đám hoàng đế rác rưởi không làm việc của người.】
Hứa Yên Diểu thò tay vào ngực lấy một cái bánh bao, đội gió đi vào phòng nghỉ, đi đến một góc khuất, bắt đầu gặm bánh.
Tiện thể dùng bát quái do hệ thống cung cấp để ăn với cơm.
【Án sát thiêm sự câu cá mười lăm ngày mà không câu được con nào, ha ha ha ha ha ha, tài câu cá này kém quá!】
【Binh bộ Thượng thư không tắm rửa, không thay tất đã bảy ngày, đêm qua rốt cục bị lão bà đá ra khỏi phòng, khó có được a, thế mà nhịn được bảy ngày, là ta ta không thể nhịn.】
【Chậc chậc chậc, Thái Thường Tự Khanh...】
"Khụ khụ."
Hứa Yên Diểu ngẩng đầu, cung kính đứng dậy: "Không biết Trịnh khanh có chuyện gì muốn dặn dò hạ quan?"
Thái Thường Tự Khanh Trịnh Bằng vuốt râu, mỉm cười: "Hứa lang a, bánh bao này mua ở đâu vậy, ta nghe thấy thơm."
"A a, là..."
Hứa Yên Diểu nói xong chuyện bánh bao, Thái Thường Tự Khanh lại hỏi hắn tối qua có phải ngủ không ngon không, ánh mắt rất tỉnh táo, hỏi xong quầng thâm mắt lại hỏi hắn công vụ xử lý có khó khăn không, hỏi hắn hôm nay trời lạnh sao mặc ít thế, có phải người nhà lạnh nhạt...
Từ ăn mặc quan tâm đến ngủ nghỉ, từ thi từ ca phú hàn huyên tới nhân sinh triết học, hàn huyên đến lúc vào triều, Thái Thường Tự Khanh mới vuốt râu cười ha hả nói tạm biệt.
Hứa Yên Diểu vụng trộm thở dài.
【Thái Thường Tự Khanh hóa ra là người nói nhiều? Nói chuyện đến mức ta không có thời gian xem bát quái.】
【Thôi được rồi, lên triều trước đã.】
Hứa Yên Diểu nhìn về phía trước, vừa hay nhìn thấy bóng lưng Thái Thường Tự Khanh, bất kể thế nào cũng cảm thấy đối phương hôm nay gặp chuyện tốt, đi đường mang theo gió, bước chân cũng vui vẻ hơn nhiều.
Còn nhìn thấy... Binh bộ Thượng thư oán hận nhìn Thái Thường Tự Khanh?
【Tê ——】
【Chẳng lẽ... Thái Thường Tự Khanh và Binh bộ Thượng thư có cái gì đó kiểu ngươi yêu ta ta đã thành hôn ta không biết ngươi yêu ta, ngươi trèo lên cao chỉ vì cho ta một ánh mắt oán hận thuở xưa?】
"Phanh ——"
Thái Thường Tự Khanh giống như không cẩn thận giẫm phải ống quần, ngã một cái oạch.
Hứa Yên Diểu vội vàng thu hồi những ý nghĩ lung tung, đi theo những quan viên khác tiến lên quan tâm Thái Thường Tự Khanh bị ngã. Khóe mắt liếc thấy Binh bộ Thượng thư đứng ở vị trí xa nhất, đứng rất... cố ý?
【Đây là... tránh hiềm nghi? "Lạy ông tôi ở bụi này"...】
Binh bộ Thượng thư đột nhiên cất cao giọng: "Trịnh khanh có sao không!"
Thái Thường Tự Khanh lập tức trả lời chắc chắn: "Không sao không sao, đa tạ Lê huynh quan tâm!"
Một người mỉm cười, một người khác cũng đang mỉm cười, tràn ngập sự dối trá khách sáo quan tâm giữa những người trưởng thành.
Hứa Yên Diểu vụng trộm gặm một miếng bánh. Hai mắt tỏa sáng ——
【Ngẫu đứt tơ còn liền! Ngẫu đứt tơ còn liền a!】
Tha thứ cho hắn đi, vào thời điểm sớm muộn sẽ bị mang xuống Ngọ môn chém đầu vì tội gian lận khoa cử, hắn cũng chỉ có thể xem bát quái để sống qua ngày.
Dù sao những chuyện này hắn chỉ bức xúc trong lòng hai câu, tuyệt đối sẽ không nói ra. Vấn đề không lớn!
【Ta đã nói bọn hắn khẳng định có quá khứ không thể cho ai biết, quả nhiên, một bên té ngã, bên còn lại không kìm nén được lộ ra tâm tình quan tâm!】
【A nha! Nụ cười lại cứng đờ, là phát hiện mình lỡ để lộ tâm tư, "mất bò mới lo làm chuồng" sao?】
Hứa Yên Diểu gặm bánh, nhìn Binh bộ Thượng thư chào hỏi Thái Thường Tự Khanh xong liền xoay người tiếp tục đi về phía cửa, bước chân lưu loát, quay người dứt khoát...
Hứa Yên Diểu nhón chân lên, xuyên qua đám người dày đặc nhìn ra xa một chút bóng lưng của Binh bộ Thượng thư, khẽ chớp mắt.
【Kỳ quái, sao cảm giác Binh bộ Thượng thư giống như chạy trốn vậy? Sao còn lau mồ hôi?】
Hắn đương nhiên sẽ không coi những gì mình diễn trong tiểu kịch trường trong lòng là thật, những thứ kia đều là lúc buồn chán, tự mình đùa mình vui mà thôi.
【Chẳng lẽ...】
Mấy người đi ngang qua bên cạnh Hứa Yên Diểu không tự chủ được căng thẳng thân thể.
【Là trong triều đình xảy ra biến cố gì?】
Vừa nghĩ xong, Hứa Yên Diểu liền nghe thấy bên cạnh truyền đến mấy âm thanh thở phào, tựa như thở phào nhẹ nhõm. Hứa Yên Diểu né sang bên cạnh hai bước, mặt đầy khó hiểu.
*
Hứa Yên Diểu là người xuyên không.
Vẫn là một kẻ xuyên không vô dụng tứ chi không hoạt động, ngũ cốc không phân biệt, chạy một ngàn mét phải mất tám phút.
Còn về kỹ năng cần thiết của người xuyên không, cái gì luyện sắt luyện thép, cái gì tự chế thuốc nổ, cái gì xi măng, khinh khí cầu, động cơ hơi nước... hắn hoàn toàn không biết.
May mắn duy nhất chính là, hắn có một hệ thống, mặc dù không có gì hữu dụng, chỉ có thể cung cấp bát quái, nhưng có bàn tay vàng cũng coi như không uổng là người xuyên không. Chỉ có điều, hệ thống này...
【Uy, uy, hệ thống, ngươi có nghe thấy không?】
【Tư tư... Tư tư... Hệ thống trục trặc... Tư tư...】
Hôm nay lại là một ngày không thể liên lạc với hệ thống.
Hứa Yên Diểu quen thuộc đóng hệ thống, sửa sang lại mũ áo, cúi đầu đi theo cuối đội ngũ đi tham gia triều hội.
Nguyên thân năm nay mười bảy tuổi, không tính là thiếu niên thiên tài gì, tham gia khoa cử lần này hoàn toàn là để tích lũy kinh nghiệm, làm quen với quy trình trường thi, ai ngờ trước tiên là một trận đại hồng thủy ngàn năm có một, mười quận gặp tai, lão Hoàng đế thiện tâm đại phát, đặc cách cho các thí sinh có tư cách tham dự thi phủ trực tiếp thành cử nhân, đợi đến tháng hai năm sau tham gia thi hội. Nguyên thân chính là một trong số đó.
Lại bởi vì tỉ lệ trượt thi hội mười năm gần đây cao tới chín thành, triều đình vì sự phát triển của khoa cử và cung cấp quan viên, đã chế định một loạt chính sách cho những người trượt khoa cử ——
Ví dụ như, sĩ tử trượt thi hội vẫn được hưởng công danh, lại ví dụ như, người trượt thi hội có thể nhập Quốc Tử Giám học tập, sau đó, có thể lựa chọn liên tục tham gia thi hội cho đến khi đỗ, hoặc là chờ đợi thời cơ, biết đâu lại có cơ hội được phân phối đến các cơ quan chính phủ làm việc.
Nguyên thân... vận khí lại lần nữa bùng nổ, sau khi vào Quốc Tử Giám không lâu, liền bởi vì Lại bộ thiếu người, bị điều đi làm quan tạm thời, trở thành Lại bộ ti vụ (tòng cửu phẩm).
—— chính là phụ trách kiểm soát văn thư, ghi chép việc vặt, phân giao các bộ phận làm.
【Quan nhỏ như ta, cũng không biết Thái Thường Tự Khanh sáng nay phát điên cái gì, lại tới tìm ta nói chuyện phiếm.】
Phía trên truyền đến âm thanh lớn nhất của quan lễ: "Quỳ ——"
Hứa Yên Diểu đi theo mọi người cùng nhau quỳ xuống,
"Bái ——"
Liền lại cùng bái xuống.
Chắc là lão Hoàng đế ra sân, Hứa Yên Diểu tò mò ngẩng đầu nhìn lén, không thấy được gì cả, bốn phía rộn ràng một đám người, chỉ có thể nhìn thấy cái mông của người phía trước.
Hứa Yên Diểu vô thức ——
【Mông cong thật. Làm quan không chỉ nhìn mặt, còn nhìn mông sao?】
Trên ngự đạo yên tĩnh hai bên xuất hiện bảy tám âm thanh ho khan, giống như bị sặc nước bọt, vang lên phía dưới một cách đột ngột.
""
Trên kim đài, một mảnh im lặng, sau đó, thái giám truyền ra chỉ dụ của lão Hoàng đế: "Những ngày gần đây, kinh sư trở lạnh, chư khanh lại chú ý thân thể, đừng để bị lạnh."
Lại là một loạt tiếng hô tạ ơn và quỳ lạy, cảm tạ lão Hoàng đế quan tâm.
Hứa Yên Diểu thuần thục làm theo mọi người, thuần thục hoạt động trong lòng: 【Không phải đồn rằng lão Hoàng đế tính khí nóng nảy, hỉ nộ vô thường sao? Mấy tiếng ho khan vừa rồi tính là thất lễ trước mặt vua, thế mà không so đo, tính tình tốt thật.】
Cùng lúc đó, Hứa Yên Diểu nhìn thấy có người đang không ngừng lau mồ hôi, lập tức ngây người.
【Cái này... Lão Hoàng đế đáng sợ đến vậy sao?】
Mùa đông khắc nghiệt, dọa người ta đổ mồ hôi?
Người lau mồ hôi kia đã sắp khóc. Không chỉ hắn, Hứa Yên Diểu phát hiện người bên cạnh mình hoặc là trời lạnh đổ mồ hôi trán, hoặc là thân thể khẽ run, khoa trương nhất chính là vị nhân huynh bên tay phải nước mắt lã chã rơi xuống, bộ dạng như mình không còn sống được bao lâu, sắp bị người trên cao trút giận.
Hứa Yên Diểu:?
Đúng lúc này, vị nhân huynh nước mắt lã chã rơi xuống nhỏ giọng nói: "Hứa lang..."
Hứa Yên Diểu cố gắng mỉm cười, đè thấp giọng: "Huynh đài có chuyện gì?"
Nhân huynh hít mũi: "Ta cảm thấy... Bệ hạ tuổi xuân đang độ, không thấy chút nào vẻ già nua... Ngươi thấy thế nào?"
Hứa Yên Diểu:??
Hứa Yên Diểu tiếp tục mỉm cười: "Đúng. Ta cũng cảm thấy vậy."
【Sao đột nhiên nói cái này? Gần đây có mật thám Cẩm Y Vệ? Hắn muốn thông qua Cẩm Y Vệ để tỏ lòng trung thành?】
【Bất quá, không hổ là người có thể lăn lộn đến triều đình, thật có thể mở mắt nói lời bịa đặt, lão Hoàng đế năm nay sáu mươi ba, sợ là tóc trắng và nếp nhăn không ít, còn có thể mặt không đỏ nói không thấy chút nào vẻ già nua...】
Suy nghĩ lan man một hồi, Hứa Yên Diểu vội hoàn hồn, tập trung nhìn, nhân huynh kia đã che mặt cúi bái xuống đất, mu bàn tay chống đỡ trán, không nhìn ra hắn có đang khóc tiếp hay không.
Kim đài lại là một mảnh im lặng quỷ dị.
Hai ba hơi sau, thái giám truyền lời: "Kết thúc buổi lễ ——"
"Lên ——"
Bách quan nhất thời.
Chính là động tác đứng lên... từng người phảng phất như không kịp chờ đợi tan làm, gấp gáp vô cùng.
Lão Hoàng đế bắt đầu cùng bách quan thương nghị sự vụ.
—— nói là bách quan, trên thực tế chính là quan lớn, quan viên từ nhị phẩm trở xuống không có tư cách ở loại trường hợp này cùng Hoàng đế đối thoại.
Từng sự vụ được sắp xếp xong xuôi, những chính sách liên quan đến vận mệnh của trăm họ trong thiên hạ được sinh ra ngay dưới cửa ngự, hoặc là đồng ý, hoặc là bác bỏ...
Bọn hắn đang quyết định vận mệnh quốc gia này. Bọn hắn đang chi phối vạn dân thiên hạ.
Mà hắn chỉ có thể đứng trong đám người mênh mông, nghe nội dung hội nghị, chờ sau khi trở về sẽ chuyển đến những văn thư trong tay hắn, sau đó không còn chút hơi ấm cơ thể nào, chạy về phía các nơi trong cả nước.
Nghĩ đến đây, Hứa Yên Diểu cảm thấy xúc động.
【Không biết bao giờ ta mới có thể làm đại lão, chi phối một chút quốc gia và nhân dân.】
【Ta phải cố gắng!】
【Ta muốn phấn đấu!】
Hứa Yên Diểu ngẩng đầu nhìn trời xanh ban ngày, nghĩ đến sáng nay ba giờ rời giường, thổi gió...
【Ân...】
【Thôi được rồi. Loại phế vật như ta vẫn nên nằm im thôi. Không biết lão Hoàng đế khi nào mới tan triều, đói quá. Tìm chuyện giết thời gian...】
【Xem bát quái đi ——】
Hứa Yên Diểu hưng phấn mở hệ thống, không nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của người khác.
【Oa a, Hoàng thượng hôm qua vừa được một quý nhân mười sáu tuổi! Nhất thụ lê hoa áp hải đường! Càng già càng dẻo dai! Hơn nữa còn lật thẻ bài suốt đêm không ngủ, bây giờ giọng nói vẫn còn sung sức như vậy! Lợi hại!】
【Quý nhân này còn từng là ngoại thất của Thái tôn, oa oa oa! Thái tôn còn hiểu văn học chống nạnh mắt đỏ!】
【Oa oa oa oa! Thái tôn xông vào hậu cung của gia gia... Tê —— nhân lúc lão Hoàng đế vào triều mà làm! Làm nhanh lên làm nhanh lên! Sao không có video...】
【Sao? Sao không có âm thanh rồi?】
Hứa Yên Diểu cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu, nhìn trộm bốn phía.
【Xảy ra chuyện gì? Sao quỳ đầy đất? Hoàng đế đâu?】
Hoàng đế đi hậu cung bắt gian.
Triều thần trong lòng bồi thêm một câu ——
Bị ngươi kéo đến.
【Ba giờ sáng rời giường vào triều, đám hoàng đế rác rưởi không làm việc của người.】
Hứa Yên Diểu thò tay vào ngực lấy một cái bánh bao, đội gió đi vào phòng nghỉ, đi đến một góc khuất, bắt đầu gặm bánh.
Tiện thể dùng bát quái do hệ thống cung cấp để ăn với cơm.
【Án sát thiêm sự câu cá mười lăm ngày mà không câu được con nào, ha ha ha ha ha ha, tài câu cá này kém quá!】
【Binh bộ Thượng thư không tắm rửa, không thay tất đã bảy ngày, đêm qua rốt cục bị lão bà đá ra khỏi phòng, khó có được a, thế mà nhịn được bảy ngày, là ta ta không thể nhịn.】
【Chậc chậc chậc, Thái Thường Tự Khanh...】
"Khụ khụ."
Hứa Yên Diểu ngẩng đầu, cung kính đứng dậy: "Không biết Trịnh khanh có chuyện gì muốn dặn dò hạ quan?"
Thái Thường Tự Khanh Trịnh Bằng vuốt râu, mỉm cười: "Hứa lang a, bánh bao này mua ở đâu vậy, ta nghe thấy thơm."
"A a, là..."
Hứa Yên Diểu nói xong chuyện bánh bao, Thái Thường Tự Khanh lại hỏi hắn tối qua có phải ngủ không ngon không, ánh mắt rất tỉnh táo, hỏi xong quầng thâm mắt lại hỏi hắn công vụ xử lý có khó khăn không, hỏi hắn hôm nay trời lạnh sao mặc ít thế, có phải người nhà lạnh nhạt...
Từ ăn mặc quan tâm đến ngủ nghỉ, từ thi từ ca phú hàn huyên tới nhân sinh triết học, hàn huyên đến lúc vào triều, Thái Thường Tự Khanh mới vuốt râu cười ha hả nói tạm biệt.
Hứa Yên Diểu vụng trộm thở dài.
【Thái Thường Tự Khanh hóa ra là người nói nhiều? Nói chuyện đến mức ta không có thời gian xem bát quái.】
【Thôi được rồi, lên triều trước đã.】
Hứa Yên Diểu nhìn về phía trước, vừa hay nhìn thấy bóng lưng Thái Thường Tự Khanh, bất kể thế nào cũng cảm thấy đối phương hôm nay gặp chuyện tốt, đi đường mang theo gió, bước chân cũng vui vẻ hơn nhiều.
Còn nhìn thấy... Binh bộ Thượng thư oán hận nhìn Thái Thường Tự Khanh?
【Tê ——】
【Chẳng lẽ... Thái Thường Tự Khanh và Binh bộ Thượng thư có cái gì đó kiểu ngươi yêu ta ta đã thành hôn ta không biết ngươi yêu ta, ngươi trèo lên cao chỉ vì cho ta một ánh mắt oán hận thuở xưa?】
"Phanh ——"
Thái Thường Tự Khanh giống như không cẩn thận giẫm phải ống quần, ngã một cái oạch.
Hứa Yên Diểu vội vàng thu hồi những ý nghĩ lung tung, đi theo những quan viên khác tiến lên quan tâm Thái Thường Tự Khanh bị ngã. Khóe mắt liếc thấy Binh bộ Thượng thư đứng ở vị trí xa nhất, đứng rất... cố ý?
【Đây là... tránh hiềm nghi? "Lạy ông tôi ở bụi này"...】
Binh bộ Thượng thư đột nhiên cất cao giọng: "Trịnh khanh có sao không!"
Thái Thường Tự Khanh lập tức trả lời chắc chắn: "Không sao không sao, đa tạ Lê huynh quan tâm!"
Một người mỉm cười, một người khác cũng đang mỉm cười, tràn ngập sự dối trá khách sáo quan tâm giữa những người trưởng thành.
Hứa Yên Diểu vụng trộm gặm một miếng bánh. Hai mắt tỏa sáng ——
【Ngẫu đứt tơ còn liền! Ngẫu đứt tơ còn liền a!】
Tha thứ cho hắn đi, vào thời điểm sớm muộn sẽ bị mang xuống Ngọ môn chém đầu vì tội gian lận khoa cử, hắn cũng chỉ có thể xem bát quái để sống qua ngày.
Dù sao những chuyện này hắn chỉ bức xúc trong lòng hai câu, tuyệt đối sẽ không nói ra. Vấn đề không lớn!
【Ta đã nói bọn hắn khẳng định có quá khứ không thể cho ai biết, quả nhiên, một bên té ngã, bên còn lại không kìm nén được lộ ra tâm tình quan tâm!】
【A nha! Nụ cười lại cứng đờ, là phát hiện mình lỡ để lộ tâm tư, "mất bò mới lo làm chuồng" sao?】
Hứa Yên Diểu gặm bánh, nhìn Binh bộ Thượng thư chào hỏi Thái Thường Tự Khanh xong liền xoay người tiếp tục đi về phía cửa, bước chân lưu loát, quay người dứt khoát...
Hứa Yên Diểu nhón chân lên, xuyên qua đám người dày đặc nhìn ra xa một chút bóng lưng của Binh bộ Thượng thư, khẽ chớp mắt.
【Kỳ quái, sao cảm giác Binh bộ Thượng thư giống như chạy trốn vậy? Sao còn lau mồ hôi?】
Hắn đương nhiên sẽ không coi những gì mình diễn trong tiểu kịch trường trong lòng là thật, những thứ kia đều là lúc buồn chán, tự mình đùa mình vui mà thôi.
【Chẳng lẽ...】
Mấy người đi ngang qua bên cạnh Hứa Yên Diểu không tự chủ được căng thẳng thân thể.
【Là trong triều đình xảy ra biến cố gì?】
Vừa nghĩ xong, Hứa Yên Diểu liền nghe thấy bên cạnh truyền đến mấy âm thanh thở phào, tựa như thở phào nhẹ nhõm. Hứa Yên Diểu né sang bên cạnh hai bước, mặt đầy khó hiểu.
*
Hứa Yên Diểu là người xuyên không.
Vẫn là một kẻ xuyên không vô dụng tứ chi không hoạt động, ngũ cốc không phân biệt, chạy một ngàn mét phải mất tám phút.
Còn về kỹ năng cần thiết của người xuyên không, cái gì luyện sắt luyện thép, cái gì tự chế thuốc nổ, cái gì xi măng, khinh khí cầu, động cơ hơi nước... hắn hoàn toàn không biết.
May mắn duy nhất chính là, hắn có một hệ thống, mặc dù không có gì hữu dụng, chỉ có thể cung cấp bát quái, nhưng có bàn tay vàng cũng coi như không uổng là người xuyên không. Chỉ có điều, hệ thống này...
【Uy, uy, hệ thống, ngươi có nghe thấy không?】
【Tư tư... Tư tư... Hệ thống trục trặc... Tư tư...】
Hôm nay lại là một ngày không thể liên lạc với hệ thống.
Hứa Yên Diểu quen thuộc đóng hệ thống, sửa sang lại mũ áo, cúi đầu đi theo cuối đội ngũ đi tham gia triều hội.
Nguyên thân năm nay mười bảy tuổi, không tính là thiếu niên thiên tài gì, tham gia khoa cử lần này hoàn toàn là để tích lũy kinh nghiệm, làm quen với quy trình trường thi, ai ngờ trước tiên là một trận đại hồng thủy ngàn năm có một, mười quận gặp tai, lão Hoàng đế thiện tâm đại phát, đặc cách cho các thí sinh có tư cách tham dự thi phủ trực tiếp thành cử nhân, đợi đến tháng hai năm sau tham gia thi hội. Nguyên thân chính là một trong số đó.
Lại bởi vì tỉ lệ trượt thi hội mười năm gần đây cao tới chín thành, triều đình vì sự phát triển của khoa cử và cung cấp quan viên, đã chế định một loạt chính sách cho những người trượt khoa cử ——
Ví dụ như, sĩ tử trượt thi hội vẫn được hưởng công danh, lại ví dụ như, người trượt thi hội có thể nhập Quốc Tử Giám học tập, sau đó, có thể lựa chọn liên tục tham gia thi hội cho đến khi đỗ, hoặc là chờ đợi thời cơ, biết đâu lại có cơ hội được phân phối đến các cơ quan chính phủ làm việc.
Nguyên thân... vận khí lại lần nữa bùng nổ, sau khi vào Quốc Tử Giám không lâu, liền bởi vì Lại bộ thiếu người, bị điều đi làm quan tạm thời, trở thành Lại bộ ti vụ (tòng cửu phẩm).
—— chính là phụ trách kiểm soát văn thư, ghi chép việc vặt, phân giao các bộ phận làm.
【Quan nhỏ như ta, cũng không biết Thái Thường Tự Khanh sáng nay phát điên cái gì, lại tới tìm ta nói chuyện phiếm.】
Phía trên truyền đến âm thanh lớn nhất của quan lễ: "Quỳ ——"
Hứa Yên Diểu đi theo mọi người cùng nhau quỳ xuống,
"Bái ——"
Liền lại cùng bái xuống.
Chắc là lão Hoàng đế ra sân, Hứa Yên Diểu tò mò ngẩng đầu nhìn lén, không thấy được gì cả, bốn phía rộn ràng một đám người, chỉ có thể nhìn thấy cái mông của người phía trước.
Hứa Yên Diểu vô thức ——
【Mông cong thật. Làm quan không chỉ nhìn mặt, còn nhìn mông sao?】
Trên ngự đạo yên tĩnh hai bên xuất hiện bảy tám âm thanh ho khan, giống như bị sặc nước bọt, vang lên phía dưới một cách đột ngột.
""
Trên kim đài, một mảnh im lặng, sau đó, thái giám truyền ra chỉ dụ của lão Hoàng đế: "Những ngày gần đây, kinh sư trở lạnh, chư khanh lại chú ý thân thể, đừng để bị lạnh."
Lại là một loạt tiếng hô tạ ơn và quỳ lạy, cảm tạ lão Hoàng đế quan tâm.
Hứa Yên Diểu thuần thục làm theo mọi người, thuần thục hoạt động trong lòng: 【Không phải đồn rằng lão Hoàng đế tính khí nóng nảy, hỉ nộ vô thường sao? Mấy tiếng ho khan vừa rồi tính là thất lễ trước mặt vua, thế mà không so đo, tính tình tốt thật.】
Cùng lúc đó, Hứa Yên Diểu nhìn thấy có người đang không ngừng lau mồ hôi, lập tức ngây người.
【Cái này... Lão Hoàng đế đáng sợ đến vậy sao?】
Mùa đông khắc nghiệt, dọa người ta đổ mồ hôi?
Người lau mồ hôi kia đã sắp khóc. Không chỉ hắn, Hứa Yên Diểu phát hiện người bên cạnh mình hoặc là trời lạnh đổ mồ hôi trán, hoặc là thân thể khẽ run, khoa trương nhất chính là vị nhân huynh bên tay phải nước mắt lã chã rơi xuống, bộ dạng như mình không còn sống được bao lâu, sắp bị người trên cao trút giận.
Hứa Yên Diểu:?
Đúng lúc này, vị nhân huynh nước mắt lã chã rơi xuống nhỏ giọng nói: "Hứa lang..."
Hứa Yên Diểu cố gắng mỉm cười, đè thấp giọng: "Huynh đài có chuyện gì?"
Nhân huynh hít mũi: "Ta cảm thấy... Bệ hạ tuổi xuân đang độ, không thấy chút nào vẻ già nua... Ngươi thấy thế nào?"
Hứa Yên Diểu:??
Hứa Yên Diểu tiếp tục mỉm cười: "Đúng. Ta cũng cảm thấy vậy."
【Sao đột nhiên nói cái này? Gần đây có mật thám Cẩm Y Vệ? Hắn muốn thông qua Cẩm Y Vệ để tỏ lòng trung thành?】
【Bất quá, không hổ là người có thể lăn lộn đến triều đình, thật có thể mở mắt nói lời bịa đặt, lão Hoàng đế năm nay sáu mươi ba, sợ là tóc trắng và nếp nhăn không ít, còn có thể mặt không đỏ nói không thấy chút nào vẻ già nua...】
Suy nghĩ lan man một hồi, Hứa Yên Diểu vội hoàn hồn, tập trung nhìn, nhân huynh kia đã che mặt cúi bái xuống đất, mu bàn tay chống đỡ trán, không nhìn ra hắn có đang khóc tiếp hay không.
Kim đài lại là một mảnh im lặng quỷ dị.
Hai ba hơi sau, thái giám truyền lời: "Kết thúc buổi lễ ——"
"Lên ——"
Bách quan nhất thời.
Chính là động tác đứng lên... từng người phảng phất như không kịp chờ đợi tan làm, gấp gáp vô cùng.
Lão Hoàng đế bắt đầu cùng bách quan thương nghị sự vụ.
—— nói là bách quan, trên thực tế chính là quan lớn, quan viên từ nhị phẩm trở xuống không có tư cách ở loại trường hợp này cùng Hoàng đế đối thoại.
Từng sự vụ được sắp xếp xong xuôi, những chính sách liên quan đến vận mệnh của trăm họ trong thiên hạ được sinh ra ngay dưới cửa ngự, hoặc là đồng ý, hoặc là bác bỏ...
Bọn hắn đang quyết định vận mệnh quốc gia này. Bọn hắn đang chi phối vạn dân thiên hạ.
Mà hắn chỉ có thể đứng trong đám người mênh mông, nghe nội dung hội nghị, chờ sau khi trở về sẽ chuyển đến những văn thư trong tay hắn, sau đó không còn chút hơi ấm cơ thể nào, chạy về phía các nơi trong cả nước.
Nghĩ đến đây, Hứa Yên Diểu cảm thấy xúc động.
【Không biết bao giờ ta mới có thể làm đại lão, chi phối một chút quốc gia và nhân dân.】
【Ta phải cố gắng!】
【Ta muốn phấn đấu!】
Hứa Yên Diểu ngẩng đầu nhìn trời xanh ban ngày, nghĩ đến sáng nay ba giờ rời giường, thổi gió...
【Ân...】
【Thôi được rồi. Loại phế vật như ta vẫn nên nằm im thôi. Không biết lão Hoàng đế khi nào mới tan triều, đói quá. Tìm chuyện giết thời gian...】
【Xem bát quái đi ——】
Hứa Yên Diểu hưng phấn mở hệ thống, không nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của người khác.
【Oa a, Hoàng thượng hôm qua vừa được một quý nhân mười sáu tuổi! Nhất thụ lê hoa áp hải đường! Càng già càng dẻo dai! Hơn nữa còn lật thẻ bài suốt đêm không ngủ, bây giờ giọng nói vẫn còn sung sức như vậy! Lợi hại!】
【Quý nhân này còn từng là ngoại thất của Thái tôn, oa oa oa! Thái tôn còn hiểu văn học chống nạnh mắt đỏ!】
【Oa oa oa oa! Thái tôn xông vào hậu cung của gia gia... Tê —— nhân lúc lão Hoàng đế vào triều mà làm! Làm nhanh lên làm nhanh lên! Sao không có video...】
【Sao? Sao không có âm thanh rồi?】
Hứa Yên Diểu cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu, nhìn trộm bốn phía.
【Xảy ra chuyện gì? Sao quỳ đầy đất? Hoàng đế đâu?】
Hoàng đế đi hậu cung bắt gian.
Triều thần trong lòng bồi thêm một câu ——
Bị ngươi kéo đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận