Cả Triều Văn Võ Đều Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta
Chương 184: Ngươi thật là một cái người tốt!
**Chương 184: Ngươi thật là một người tốt!**
Hứa Yên Diểu: 【 Ta hiểu! 】
Thái tử gật đầu: Bản cung cũng hiểu!
Tương Dương công chúa kích động: Bản, bản cung cũng hiểu!
Lão Hoàng đế siết chặt nắm đấm.
Các ngươi biết cái gì!
"Phanh phanh —— "
"Ai u —— "
Lão Hoàng đế thu hồi nắm đấm, Hứa Yên Diểu cùng thái tử ôm đầu, bên trên u cục to tướng, nhe răng trợn mắt.
Nhưng không sao, miệng không có chỗ dùng, Hứa Yên Diểu còn có tâm âm! Rất đáng sợ!
【 Quá phận! 】
Hứa Yên Diểu trong lòng tất tất lại lại: 【 Đây là quyền công đánh ta! Ngươi có bản lĩnh đánh quyền công đi! Còn không phải ức h·iếp ta, bị tùy tiện đánh cũng sẽ không xảy ra chuyện, quyền công bị đánh có khi lại trực tiếp xương cốt rệu rã, nằm ngay ra đất! 】
Lão Hoàng đế "A" một tiếng.
Trẫm là Hoàng đế, trẫm muốn đánh ai là đánh, không phục thì ráng chịu!
【 Vả lại, có khí lực này không bằng đi đánh cái tên tiểu tử thối sắp thổ lộ tâm ý với con gái của ngươi kìa. 】
"? ? ?"
Ai? !
Lão Hoàng đế nháy mắt nhíu chặt mày.
Hắn là muốn cho con gái tìm được lang quân như ý, cũng rất tình nguyện để con gái tự mình chọn lựa người trong lòng. Nhưng nếu như ai cảm thấy có thể bí mật tiếp xúc, dụ dỗ khuê nữ của hắn, vậy thì đừng trách hắn không khách khí.
—— Đại đế chính là lộng quyền như vậy!
Tương Dương công chúa từ trong đám người nhô đầu ra.
Đúng vậy, nàng vừa rồi chạy nhanh, cho nên chỉ có Hứa Yên Diểu cùng thái tử bị đánh.
Giờ phút này, công chúa điện hạ thò đầu ra nhìn, ánh mắt sáng rực.
Ai vậy! Nàng tỷ tỷ hay muội muội nào?
【 Ai nha! Chuyện xấu! Cao Tương đi đâu! Ta còn muốn nhắc nhở nàng tới! 】
Tương Dương công chúa như dã thú, có trực giác giật mình, cứng đờ quay đầu, liền thấy một thư sinh ôm trong ngực một bó hoa cải dầu lớn, trong mắt ẩn chứa kích động.
Thư sinh tiến lên hai bước: "Điện hạ có thể mượn một bước nói chuyện?"
Tương Dương công chúa: "..."
Nàng cảm giác có vô số ánh mắt ngưng tụ trên người mình, đại não phảng phất một trận mê muội.
Nhưng là, nếu như không giải quyết hết việc này, ai biết cái gã Lâm Chất này có còn làm ra sự tình khác hay không!
Tương Dương công chúa cưỡng chế tính tình của mình, mặt không biểu tình: "Có thể. Đi đến một nơi không người."
\*
Bọn hắn đi chính là thuyền.
Suối nước, thuyền đi, thiếu nam thiếu nữ đứng ở đầu thuyền, tay áo bay bay, biết bao lãng mạn.
Lâm Chất trong mắt là thuần nhiên mừng rỡ.
Hắn ban đầu cũng không biết thân phận của Tương Dương công chúa, về sau ngoài ý muốn biết được, từ đáy lòng cảm thấy vui sướng.
Mọi người đều biết, Tương Dương công chúa cùng hứa thần thông, lang vô tình, thiếp vô ý, nếu không phải bệ hạ đã sớm tứ hôn, há để cho người ngoài tơ tưởng?
Cho nên mới can đảm viết một bài thơ, may mắn được người trong kinh truyền tụng ——
"Điện hạ." Lâm Chất tự cho là rất bình tĩnh, trên thực tế giọng nói đều ngượng ngùng run rẩy: "Ta viết một bài thơ, không biết điện hạ có vui lòng xem qua?"
Tương Dương công chúa mặt lạnh, thái độ bày rất rõ ràng, tuyệt đối không lưu một tia mơ màng cho Lâm Chất: "Ngươi vì sao nhất định phải đưa thơ cho ta?"
Lâm Chất tinh thần sáng láng: "Ta ngày ấy ngoài ý muốn nghe điện hạ cùng hứa thần thông trò chuyện, điện hạ hi vọng có thể có một người, cùng người ngắm tuyết, ngắm sao, ngắm trăng, từ thơ từ ca phú nói tới nhân sinh triết học. Ta..."
Hắn lúc này lại đỏ mặt: "Ta cũng hơi thông thơ từ..."
Tương Dương công chúa chỉ cảm thấy không hiểu thấu: "Ta lúc nào..."
Thanh âm ngừng lại, phảng phất bị nước đường dính cuống họng, công chúa nhất thời bán hội không nói được, trên mặt đều lộ vẻ cổ quái.
Nhớ ra rồi, nàng đúng là có nói. Bất quá lời nói đó nàng học từ Hứa Yên Diểu, muốn cầm đi làm buồn nôn cha nàng. Kết quả bị người này nghe thấy, còn tưởng rằng đó là mong đợi của nàng đối với vị hôn phu tương lai.
Tương Dương công chúa một tay vịn đầu, che giấu đi khóe miệng run rẩy. Ngữ khí tựa hồ vẫn là bình thường: "Ngươi muốn trở thành phò mã của ta?"
Lâm Chất gật đầu. Lại kịp phản ứng, công chúa có lẽ nhìn không thấy, lập tức há mồm: "Phải! Chất ái mộ điện hạ."
Tương Dương thả tay xuống, không chớp mắt nhìn hắn, nắng gắt như vậy, thiếu nữ dù nói hôn sự của mình, cũng chưa từng ngượng ngùng lẩn tránh.
Công chúa có chút hất cằm: "Vậy ngươi có thể làm cho bản cung được những gì?"
Lâm Chất liền bắt đầu kể.
Hắn biết mình không sánh bằng nội tình của Hoàng gia, hắn có thể mang ra chỉ có tâm ý.
"Điện hạ tựa hồ thích hoa cải dầu, chất liền đi học trồng hoa, ủ hoa thành mật, ép thành son phấn, kết thành vòng hoa... Mỗi ngày điện hạ đều có thể nhìn thấy một phần lễ vật với suy nghĩ khác người."
"Điện hạ lòng có khát vọng, nếu nghĩ tuyển phò mã, chắc hẳn chọn người hiền lành, có thể chiếu cố thật tốt điện hạ, thay điện hạ quản lý tốt hậu viện khi điện hạ về phủ. Chất... Chất may mắn làm người này?"
"Ngày thường để ý kỹ sở thích của điện hạ, điện hạ nhìn nhiều kiện y phục kia, phần đồ trang sức nọ, hộp son phấn kia, chất tất nhiên ghi tạc trong lòng, đưa đến tay điện hạ."
"Điện hạ nếu như thích đồ ngon, chất sẽ vào lúc điện hạ vào triều, đi nghe ngóng trong chợ có tửu lâu mới nổi nào không, hoặc là món ngon được mọi người tán thưởng, đợi điện hạ hạ triều về phủ, lập tức dâng lên."
Còn có những thứ khác, Lâm Chất không có nói ra, hắn cảm thấy nói ra liền thành tranh công.
Nếu như có thể thành, hắn cam tâm tình nguyện chiều theo sở thích của công chúa.
Hắn có thói quen uống hai chén rượu mỗi ngày đã năm, sáu năm, nhưng nếu như công chúa ghét mùi rượu, hắn sẽ nhanh chóng từ bỏ.
Hắn mỗi ngày qua canh ba mới ngủ, nhưng nếu công chúa không thích, hắn mỗi đêm giờ Tý tất nằm dài trên giường nhắm hai mắt.
Còn có những thứ vụn vặt khác...
"Vô luận điện hạ nói ra yêu cầu gì, chỉ cần có thể làm được, chất nhất định thỏa mãn."
Lâm Chất nói rất kiên định.
Nói rồi, hắn liền cầm bó hoa cải dầu trên tay giơ lên trước mặt, nhiệt liệt lại chân thành tha thiết dâng tới Tương Dương công chúa.
"Duy sĩ dữ nữ, y kỳ tương hước, tặng chi dĩ thược dược" (ý nói: chỉ có nam tử và nữ tử, hợp ý nhau, tặng nhau thược dược)
Từ xưa, nam nữ tỏ tình chính là tặng nhau thược dược. Lâm Chất không có tặng thược dược, hắn tặng là hoa cải dầu Tương Dương công chúa thích.
Tương Dương công chúa không có nhận.
Nàng làm thủ thế, nô bộc trên thuyền liền chậm rãi chèo thuyền đến bờ.
"Vậy ngươi đừng thích ta, ta sẽ không thích ngươi. Về sau đừng tới quấy rầy ta."
Nàng nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên bờ, có chút nghiêng mặt, hai gò má nghiêng qua một tia nắng, rơi trên hoa cải dầu.
Lâm Chất lo lắng hỏi: "Là vì hứa thần thông sao!"
Tương Dương công chúa quay đầu nhìn Lâm Chất: "Không liên quan tới hắn."
Lâm Chất lại lo lắng hỏi: "Vậy là ta làm không tốt sao? Ta có thể học! Ta có thể đối tốt với công chúa!"
Tương Dương công chúa: "Ngươi là người tốt."
Lâm Chất: "Vậy..."
Tương Dương công chúa nhìn hắn, nghiêm túc lại kiên định nói: "Ta không muốn thành thân, ngươi có tốt hay không, có quan hệ gì tới ta?"
Lâm Chất sững sờ trên thuyền, trơ mắt nhìn Tương Dương công chúa nói xong câu đó, lại sung sướng giẫm ánh nắng rời đi. Lâm Chất cúi đầu, nhìn bó "hoa cải dầu" trên tay.
Tháng bảy kinh sư, lấy đâu ra hoa cải dầu?
Bó hoa làm từ cánh hoa điêu khắc bằng vàng ròng, nhánh bằng ngọc bích này cuối cùng không được đưa ra ngoài.
Lâm Chất thất hồn lạc phách xuống thuyền rời đi, đi ngang qua một tòa làng, lúc này đã là lúc lên đèn, trong làng vẫn huyên náo tiếng người. Tiểu thương gánh hàng rong bên đường, thôn dân ôm đứa bé mập mạp nhà mình nhìn đông nhìn tây, sờ mó đủ thứ, chỉ là không nỡ mua.
Có người nhìn thấy Lâm Chất, sốt ruột hô: "Lâm lang quân! Xem như tìm được ngươi! Con heo nhà ta bệnh rồi! Có thể giúp ta xem một chút không!"
Lâm Chất lập tức lấy lại tinh thần, sốt ruột hỏi: "Làm sao rồi? Mau dẫn ta đi xem!"
Đối với thôn dân nghèo khổ, một con lợn chính là nửa cái mạng!
Tới nơi xem xét, phát hiện heo mắt có ghèn, đầu lưỡi có hạt tròn màu đỏ: "Là chứng nhiệt!"
Lâm Chất suy nghĩ, nói: "Không cần lo, đem cỏ tanh cá, mã đề thêm vào cơm cho heo ăn là được."
Người kia cảm tạ ngàn vạn lần, liên tục cúi đầu, Lâm Chất đỡ đều đỡ không xuể.
"Lâm lang quân, ngươi thật sự là người tốt!"
Nghe vậy, Lâm Chất hít hít mũi, đột nhiên có chút muốn khóc.
—— Tại sao lại là người tốt?
\*
Cẩm Y Vệ há miệng lớn hô hấp.
Hắn từ dưới nước leo ra, nhổ ống trúc, từng ngụm từng ngụm hít thở không khí, mấy lần sau mới nhanh chóng vào cung, đem lời Tương Dương công chúa và Lâm Chất nói với nhau, tâu lại cho lão Hoàng đế.
—— Chủ yếu là Hứa lang tôn trọng bằng hữu, không đi xem tình huống bên phía Tương Dương công chúa, bằng không thì cũng không cần tới bọn hắn.
Lão Hoàng đế nghe xong Cẩm Y Vệ tâu lại, kinh ngạc: "Nàng thật nói như vậy?"
Cẩm Y Vệ có chút chắp tay: "Thần không dám nói ngoa."
Lão Hoàng đế phất tay: "Ngươi lui xuống đi."
Haizz, nha đầu này! Nữ tử sao có thể không lấy chồng!
Nam tử cưới vợ, nữ tử gả chồng, quả thật luân... Lão Hoàng đế dừng lại, nhớ tới câu kia "Bệ hạ, cả nhà nữ quyến lẫn ngài, đều rất không tuân thủ nhân luân", mí mắt giật một cái, thuần thục bỏ qua "Luân lý cương thường", tiếp tục tức giận nghĩ: Thắng Tiên nha đầu kia được một tấc lại muốn tiến một thước, xem ý tứ của nó, thế mà muốn một mực không thành thân!
Như vậy sao được!
Lão Hoàng đế sai người nói: "Đem Tương Dương tới đây." Người phía dưới vừa lĩnh mệnh, còn không có ra cửa điện, hắn hơi chần chờ, lại đổi ý, "Chờ một chút! Thôi."
Con gái của ai thì người đó biết, Thắng Tiên tính cách giống hắn, bướng bỉnh phi thường. Nó mà đã quyết định chuyện gì thì ngoan cố vô cùng.
Hắn chẳng lẽ còn muốn ép con gái c·h·ết hay sao?
Thôi thì nhìn thêm rồi tính.
\*
"Cho nên sự tình giải quyết rồi?"
"Ừm! Giải quyết êm đẹp!"
Hai tiểu chỉ gặp lại nhau.
Hứa Yên Diểu vỗ tay với Tương Dương công chúa: "Ngươi thật lợi hại!"
Tương Dương công chúa ôm lấy hai tay, dựa tường, kiêu ngạo hất cằm: "Đó là đương nhiên! Bản công chúa xuất mã, 'mã đáo thành công'!"
Hứa Yên Diểu tiếp tục vỗ tay: "Vậy công chúa điện hạ, mau mau đến xem Chu Bạch Lộc bây giờ thế nào!"
Tương Dương công chúa mắt sáng lên: Muốn!
Muốn xem náo nhiệt « Cả triều văn võ đều có thể nghe thấy tiếng lòng của ta » sao? Hãy nhớ kỹ tên miền \[ ]
Thế là hai người cấp tốc đi hóng chuyện.
Đến chỗ ở tạm của Chu Bạch Lộc ở kinh thành, hai người liền thấy người người nhốn nháo, rõ ràng, vải lụa xanh ngọc, vải mịn màu lam, trường sam màu xanh đủ loại kiểu dáng. Không biết từ lúc nào đã có mười vị người đọc sách ngồi trước cổng, nhanh như chớp tản ra, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, lẽ thẳng khí hùng.
Hứa Yên Diểu và Tương Dương công chúa chen qua: "Các ngươi đang làm gì?"
Đêm tối, những người này cũng chưa từng tiếp xúc gần gũi với Hứa Yên Diểu, nên không nhận ra người trước mặt là hứa thần thông, bị người hỏi thì lễ phép đứng lên, chắp tay: "Gặp qua huynh đài."
Hứa Yên Diểu cũng vội hoàn lễ.
Sau đó người kia mới nói rõ đầu đuôi —— bọn hắn tới tìm Chu Bạch Lộc biện kinh.
"Hắn không phải thích biện kinh sao, chúng ta cũng thích, liền xếp hàng tìm hắn biện."
"Xếp hàng?"
"Ừm. Từ lúc ban đầu đến bây giờ đã ba canh giờ. Phía trước đã biện xong, sắp đến phiên chúng ta."
Nói rồi, sĩ tử kia tiện thể đấm bóp chân.
Ngồi xếp bằng nhiều canh giờ như vậy, người sắp phế rồi.
Hứa Yên Diểu và Tương Dương công chúa liếc nhau.
Hứa Yên Diểu quả quyết mở hệ thống.
【 Chậc chậc... 】
Quả nhiên thấy hiện trạng của Chu Bạch Lộc.
【 Thật thảm, lão đại niên kỷ, sáu giờ bên trong một mực động mồm mép, người đều sắp nói không ra hơi. 】
Tương Dương công chúa nhỏ giọng: "Đáng đời."
【 Vậy thì không có gì đáng xem. 】
Hứa Yên Diểu cũng lười bỏ đá xuống giếng, trời cũng tối, cùng Tương Dương công chúa tạm biệt, thảnh thơi trở về nhà.
Tới trước cổng chính, nhìn thấy trước hộp thư mình đặt ở cửa nhà, có người bỏ đồ vật vào.
Hứa Yên Diểu: "Xin hỏi có chuyện gì không?"
Người kia giật mình, quay lại thấy rõ là Hứa Yên Diểu, thở phào. Sau đó nắm lấy góc áo, khép nép nói: "Lang quân! Còn nhớ một năm rưỡi trước, người đã cứu một thanh kỹ không?"
Hứa Yên Diểu lập tức nhớ tới, là nữ tử muốn gả cho thần sông, được hắn cứu.
Vì cứu người mà nam cải trang nữ, một phen trải nghiệm khó quên.
"Là cô? Cô tìm đến ta, là có chuyện gì sao?"
Nữ tử cúi đầu, biểu hiện trên mặt tựa hồ có chút xấu hổ, nhưng lại lấy dũng khí: "Lang quân ngày đó cứu ta thoát ly khổ hải, ta nay có một vật, có thể có ích cho hoạn lộ của lang quân, đặc biệt tới báo ân!"
Nói, nàng hai tay dâng lên, dâng cho Hứa Yên Diểu một quyển trục.
Hứa Yên Diểu: 【 Ta hiểu! 】
Thái tử gật đầu: Bản cung cũng hiểu!
Tương Dương công chúa kích động: Bản, bản cung cũng hiểu!
Lão Hoàng đế siết chặt nắm đấm.
Các ngươi biết cái gì!
"Phanh phanh —— "
"Ai u —— "
Lão Hoàng đế thu hồi nắm đấm, Hứa Yên Diểu cùng thái tử ôm đầu, bên trên u cục to tướng, nhe răng trợn mắt.
Nhưng không sao, miệng không có chỗ dùng, Hứa Yên Diểu còn có tâm âm! Rất đáng sợ!
【 Quá phận! 】
Hứa Yên Diểu trong lòng tất tất lại lại: 【 Đây là quyền công đánh ta! Ngươi có bản lĩnh đánh quyền công đi! Còn không phải ức h·iếp ta, bị tùy tiện đánh cũng sẽ không xảy ra chuyện, quyền công bị đánh có khi lại trực tiếp xương cốt rệu rã, nằm ngay ra đất! 】
Lão Hoàng đế "A" một tiếng.
Trẫm là Hoàng đế, trẫm muốn đánh ai là đánh, không phục thì ráng chịu!
【 Vả lại, có khí lực này không bằng đi đánh cái tên tiểu tử thối sắp thổ lộ tâm ý với con gái của ngươi kìa. 】
"? ? ?"
Ai? !
Lão Hoàng đế nháy mắt nhíu chặt mày.
Hắn là muốn cho con gái tìm được lang quân như ý, cũng rất tình nguyện để con gái tự mình chọn lựa người trong lòng. Nhưng nếu như ai cảm thấy có thể bí mật tiếp xúc, dụ dỗ khuê nữ của hắn, vậy thì đừng trách hắn không khách khí.
—— Đại đế chính là lộng quyền như vậy!
Tương Dương công chúa từ trong đám người nhô đầu ra.
Đúng vậy, nàng vừa rồi chạy nhanh, cho nên chỉ có Hứa Yên Diểu cùng thái tử bị đánh.
Giờ phút này, công chúa điện hạ thò đầu ra nhìn, ánh mắt sáng rực.
Ai vậy! Nàng tỷ tỷ hay muội muội nào?
【 Ai nha! Chuyện xấu! Cao Tương đi đâu! Ta còn muốn nhắc nhở nàng tới! 】
Tương Dương công chúa như dã thú, có trực giác giật mình, cứng đờ quay đầu, liền thấy một thư sinh ôm trong ngực một bó hoa cải dầu lớn, trong mắt ẩn chứa kích động.
Thư sinh tiến lên hai bước: "Điện hạ có thể mượn một bước nói chuyện?"
Tương Dương công chúa: "..."
Nàng cảm giác có vô số ánh mắt ngưng tụ trên người mình, đại não phảng phất một trận mê muội.
Nhưng là, nếu như không giải quyết hết việc này, ai biết cái gã Lâm Chất này có còn làm ra sự tình khác hay không!
Tương Dương công chúa cưỡng chế tính tình của mình, mặt không biểu tình: "Có thể. Đi đến một nơi không người."
\*
Bọn hắn đi chính là thuyền.
Suối nước, thuyền đi, thiếu nam thiếu nữ đứng ở đầu thuyền, tay áo bay bay, biết bao lãng mạn.
Lâm Chất trong mắt là thuần nhiên mừng rỡ.
Hắn ban đầu cũng không biết thân phận của Tương Dương công chúa, về sau ngoài ý muốn biết được, từ đáy lòng cảm thấy vui sướng.
Mọi người đều biết, Tương Dương công chúa cùng hứa thần thông, lang vô tình, thiếp vô ý, nếu không phải bệ hạ đã sớm tứ hôn, há để cho người ngoài tơ tưởng?
Cho nên mới can đảm viết một bài thơ, may mắn được người trong kinh truyền tụng ——
"Điện hạ." Lâm Chất tự cho là rất bình tĩnh, trên thực tế giọng nói đều ngượng ngùng run rẩy: "Ta viết một bài thơ, không biết điện hạ có vui lòng xem qua?"
Tương Dương công chúa mặt lạnh, thái độ bày rất rõ ràng, tuyệt đối không lưu một tia mơ màng cho Lâm Chất: "Ngươi vì sao nhất định phải đưa thơ cho ta?"
Lâm Chất tinh thần sáng láng: "Ta ngày ấy ngoài ý muốn nghe điện hạ cùng hứa thần thông trò chuyện, điện hạ hi vọng có thể có một người, cùng người ngắm tuyết, ngắm sao, ngắm trăng, từ thơ từ ca phú nói tới nhân sinh triết học. Ta..."
Hắn lúc này lại đỏ mặt: "Ta cũng hơi thông thơ từ..."
Tương Dương công chúa chỉ cảm thấy không hiểu thấu: "Ta lúc nào..."
Thanh âm ngừng lại, phảng phất bị nước đường dính cuống họng, công chúa nhất thời bán hội không nói được, trên mặt đều lộ vẻ cổ quái.
Nhớ ra rồi, nàng đúng là có nói. Bất quá lời nói đó nàng học từ Hứa Yên Diểu, muốn cầm đi làm buồn nôn cha nàng. Kết quả bị người này nghe thấy, còn tưởng rằng đó là mong đợi của nàng đối với vị hôn phu tương lai.
Tương Dương công chúa một tay vịn đầu, che giấu đi khóe miệng run rẩy. Ngữ khí tựa hồ vẫn là bình thường: "Ngươi muốn trở thành phò mã của ta?"
Lâm Chất gật đầu. Lại kịp phản ứng, công chúa có lẽ nhìn không thấy, lập tức há mồm: "Phải! Chất ái mộ điện hạ."
Tương Dương thả tay xuống, không chớp mắt nhìn hắn, nắng gắt như vậy, thiếu nữ dù nói hôn sự của mình, cũng chưa từng ngượng ngùng lẩn tránh.
Công chúa có chút hất cằm: "Vậy ngươi có thể làm cho bản cung được những gì?"
Lâm Chất liền bắt đầu kể.
Hắn biết mình không sánh bằng nội tình của Hoàng gia, hắn có thể mang ra chỉ có tâm ý.
"Điện hạ tựa hồ thích hoa cải dầu, chất liền đi học trồng hoa, ủ hoa thành mật, ép thành son phấn, kết thành vòng hoa... Mỗi ngày điện hạ đều có thể nhìn thấy một phần lễ vật với suy nghĩ khác người."
"Điện hạ lòng có khát vọng, nếu nghĩ tuyển phò mã, chắc hẳn chọn người hiền lành, có thể chiếu cố thật tốt điện hạ, thay điện hạ quản lý tốt hậu viện khi điện hạ về phủ. Chất... Chất may mắn làm người này?"
"Ngày thường để ý kỹ sở thích của điện hạ, điện hạ nhìn nhiều kiện y phục kia, phần đồ trang sức nọ, hộp son phấn kia, chất tất nhiên ghi tạc trong lòng, đưa đến tay điện hạ."
"Điện hạ nếu như thích đồ ngon, chất sẽ vào lúc điện hạ vào triều, đi nghe ngóng trong chợ có tửu lâu mới nổi nào không, hoặc là món ngon được mọi người tán thưởng, đợi điện hạ hạ triều về phủ, lập tức dâng lên."
Còn có những thứ khác, Lâm Chất không có nói ra, hắn cảm thấy nói ra liền thành tranh công.
Nếu như có thể thành, hắn cam tâm tình nguyện chiều theo sở thích của công chúa.
Hắn có thói quen uống hai chén rượu mỗi ngày đã năm, sáu năm, nhưng nếu như công chúa ghét mùi rượu, hắn sẽ nhanh chóng từ bỏ.
Hắn mỗi ngày qua canh ba mới ngủ, nhưng nếu công chúa không thích, hắn mỗi đêm giờ Tý tất nằm dài trên giường nhắm hai mắt.
Còn có những thứ vụn vặt khác...
"Vô luận điện hạ nói ra yêu cầu gì, chỉ cần có thể làm được, chất nhất định thỏa mãn."
Lâm Chất nói rất kiên định.
Nói rồi, hắn liền cầm bó hoa cải dầu trên tay giơ lên trước mặt, nhiệt liệt lại chân thành tha thiết dâng tới Tương Dương công chúa.
"Duy sĩ dữ nữ, y kỳ tương hước, tặng chi dĩ thược dược" (ý nói: chỉ có nam tử và nữ tử, hợp ý nhau, tặng nhau thược dược)
Từ xưa, nam nữ tỏ tình chính là tặng nhau thược dược. Lâm Chất không có tặng thược dược, hắn tặng là hoa cải dầu Tương Dương công chúa thích.
Tương Dương công chúa không có nhận.
Nàng làm thủ thế, nô bộc trên thuyền liền chậm rãi chèo thuyền đến bờ.
"Vậy ngươi đừng thích ta, ta sẽ không thích ngươi. Về sau đừng tới quấy rầy ta."
Nàng nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên bờ, có chút nghiêng mặt, hai gò má nghiêng qua một tia nắng, rơi trên hoa cải dầu.
Lâm Chất lo lắng hỏi: "Là vì hứa thần thông sao!"
Tương Dương công chúa quay đầu nhìn Lâm Chất: "Không liên quan tới hắn."
Lâm Chất lại lo lắng hỏi: "Vậy là ta làm không tốt sao? Ta có thể học! Ta có thể đối tốt với công chúa!"
Tương Dương công chúa: "Ngươi là người tốt."
Lâm Chất: "Vậy..."
Tương Dương công chúa nhìn hắn, nghiêm túc lại kiên định nói: "Ta không muốn thành thân, ngươi có tốt hay không, có quan hệ gì tới ta?"
Lâm Chất sững sờ trên thuyền, trơ mắt nhìn Tương Dương công chúa nói xong câu đó, lại sung sướng giẫm ánh nắng rời đi. Lâm Chất cúi đầu, nhìn bó "hoa cải dầu" trên tay.
Tháng bảy kinh sư, lấy đâu ra hoa cải dầu?
Bó hoa làm từ cánh hoa điêu khắc bằng vàng ròng, nhánh bằng ngọc bích này cuối cùng không được đưa ra ngoài.
Lâm Chất thất hồn lạc phách xuống thuyền rời đi, đi ngang qua một tòa làng, lúc này đã là lúc lên đèn, trong làng vẫn huyên náo tiếng người. Tiểu thương gánh hàng rong bên đường, thôn dân ôm đứa bé mập mạp nhà mình nhìn đông nhìn tây, sờ mó đủ thứ, chỉ là không nỡ mua.
Có người nhìn thấy Lâm Chất, sốt ruột hô: "Lâm lang quân! Xem như tìm được ngươi! Con heo nhà ta bệnh rồi! Có thể giúp ta xem một chút không!"
Lâm Chất lập tức lấy lại tinh thần, sốt ruột hỏi: "Làm sao rồi? Mau dẫn ta đi xem!"
Đối với thôn dân nghèo khổ, một con lợn chính là nửa cái mạng!
Tới nơi xem xét, phát hiện heo mắt có ghèn, đầu lưỡi có hạt tròn màu đỏ: "Là chứng nhiệt!"
Lâm Chất suy nghĩ, nói: "Không cần lo, đem cỏ tanh cá, mã đề thêm vào cơm cho heo ăn là được."
Người kia cảm tạ ngàn vạn lần, liên tục cúi đầu, Lâm Chất đỡ đều đỡ không xuể.
"Lâm lang quân, ngươi thật sự là người tốt!"
Nghe vậy, Lâm Chất hít hít mũi, đột nhiên có chút muốn khóc.
—— Tại sao lại là người tốt?
\*
Cẩm Y Vệ há miệng lớn hô hấp.
Hắn từ dưới nước leo ra, nhổ ống trúc, từng ngụm từng ngụm hít thở không khí, mấy lần sau mới nhanh chóng vào cung, đem lời Tương Dương công chúa và Lâm Chất nói với nhau, tâu lại cho lão Hoàng đế.
—— Chủ yếu là Hứa lang tôn trọng bằng hữu, không đi xem tình huống bên phía Tương Dương công chúa, bằng không thì cũng không cần tới bọn hắn.
Lão Hoàng đế nghe xong Cẩm Y Vệ tâu lại, kinh ngạc: "Nàng thật nói như vậy?"
Cẩm Y Vệ có chút chắp tay: "Thần không dám nói ngoa."
Lão Hoàng đế phất tay: "Ngươi lui xuống đi."
Haizz, nha đầu này! Nữ tử sao có thể không lấy chồng!
Nam tử cưới vợ, nữ tử gả chồng, quả thật luân... Lão Hoàng đế dừng lại, nhớ tới câu kia "Bệ hạ, cả nhà nữ quyến lẫn ngài, đều rất không tuân thủ nhân luân", mí mắt giật một cái, thuần thục bỏ qua "Luân lý cương thường", tiếp tục tức giận nghĩ: Thắng Tiên nha đầu kia được một tấc lại muốn tiến một thước, xem ý tứ của nó, thế mà muốn một mực không thành thân!
Như vậy sao được!
Lão Hoàng đế sai người nói: "Đem Tương Dương tới đây." Người phía dưới vừa lĩnh mệnh, còn không có ra cửa điện, hắn hơi chần chờ, lại đổi ý, "Chờ một chút! Thôi."
Con gái của ai thì người đó biết, Thắng Tiên tính cách giống hắn, bướng bỉnh phi thường. Nó mà đã quyết định chuyện gì thì ngoan cố vô cùng.
Hắn chẳng lẽ còn muốn ép con gái c·h·ết hay sao?
Thôi thì nhìn thêm rồi tính.
\*
"Cho nên sự tình giải quyết rồi?"
"Ừm! Giải quyết êm đẹp!"
Hai tiểu chỉ gặp lại nhau.
Hứa Yên Diểu vỗ tay với Tương Dương công chúa: "Ngươi thật lợi hại!"
Tương Dương công chúa ôm lấy hai tay, dựa tường, kiêu ngạo hất cằm: "Đó là đương nhiên! Bản công chúa xuất mã, 'mã đáo thành công'!"
Hứa Yên Diểu tiếp tục vỗ tay: "Vậy công chúa điện hạ, mau mau đến xem Chu Bạch Lộc bây giờ thế nào!"
Tương Dương công chúa mắt sáng lên: Muốn!
Muốn xem náo nhiệt « Cả triều văn võ đều có thể nghe thấy tiếng lòng của ta » sao? Hãy nhớ kỹ tên miền \[ ]
Thế là hai người cấp tốc đi hóng chuyện.
Đến chỗ ở tạm của Chu Bạch Lộc ở kinh thành, hai người liền thấy người người nhốn nháo, rõ ràng, vải lụa xanh ngọc, vải mịn màu lam, trường sam màu xanh đủ loại kiểu dáng. Không biết từ lúc nào đã có mười vị người đọc sách ngồi trước cổng, nhanh như chớp tản ra, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, lẽ thẳng khí hùng.
Hứa Yên Diểu và Tương Dương công chúa chen qua: "Các ngươi đang làm gì?"
Đêm tối, những người này cũng chưa từng tiếp xúc gần gũi với Hứa Yên Diểu, nên không nhận ra người trước mặt là hứa thần thông, bị người hỏi thì lễ phép đứng lên, chắp tay: "Gặp qua huynh đài."
Hứa Yên Diểu cũng vội hoàn lễ.
Sau đó người kia mới nói rõ đầu đuôi —— bọn hắn tới tìm Chu Bạch Lộc biện kinh.
"Hắn không phải thích biện kinh sao, chúng ta cũng thích, liền xếp hàng tìm hắn biện."
"Xếp hàng?"
"Ừm. Từ lúc ban đầu đến bây giờ đã ba canh giờ. Phía trước đã biện xong, sắp đến phiên chúng ta."
Nói rồi, sĩ tử kia tiện thể đấm bóp chân.
Ngồi xếp bằng nhiều canh giờ như vậy, người sắp phế rồi.
Hứa Yên Diểu và Tương Dương công chúa liếc nhau.
Hứa Yên Diểu quả quyết mở hệ thống.
【 Chậc chậc... 】
Quả nhiên thấy hiện trạng của Chu Bạch Lộc.
【 Thật thảm, lão đại niên kỷ, sáu giờ bên trong một mực động mồm mép, người đều sắp nói không ra hơi. 】
Tương Dương công chúa nhỏ giọng: "Đáng đời."
【 Vậy thì không có gì đáng xem. 】
Hứa Yên Diểu cũng lười bỏ đá xuống giếng, trời cũng tối, cùng Tương Dương công chúa tạm biệt, thảnh thơi trở về nhà.
Tới trước cổng chính, nhìn thấy trước hộp thư mình đặt ở cửa nhà, có người bỏ đồ vật vào.
Hứa Yên Diểu: "Xin hỏi có chuyện gì không?"
Người kia giật mình, quay lại thấy rõ là Hứa Yên Diểu, thở phào. Sau đó nắm lấy góc áo, khép nép nói: "Lang quân! Còn nhớ một năm rưỡi trước, người đã cứu một thanh kỹ không?"
Hứa Yên Diểu lập tức nhớ tới, là nữ tử muốn gả cho thần sông, được hắn cứu.
Vì cứu người mà nam cải trang nữ, một phen trải nghiệm khó quên.
"Là cô? Cô tìm đến ta, là có chuyện gì sao?"
Nữ tử cúi đầu, biểu hiện trên mặt tựa hồ có chút xấu hổ, nhưng lại lấy dũng khí: "Lang quân ngày đó cứu ta thoát ly khổ hải, ta nay có một vật, có thể có ích cho hoạn lộ của lang quân, đặc biệt tới báo ân!"
Nói, nàng hai tay dâng lên, dâng cho Hứa Yên Diểu một quyển trục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận