Cả Triều Văn Võ Đều Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta
Chương 210: toán học sẽ không chính là sẽ không
Chương 210: Toán học không làm được chính là không làm được.
【 Oa ngẫu, thần đồng tỷ thí thật kịch liệt, so với khoa cử bình thường còn kịch liệt hơn. 】 【 Lần này cả nước có bốn mươi bốn thần đồng, chỉ lấy chín người đứng đầu! 】 【 Cũng không biết hai đứa trẻ to xác kia, Trạng sư thần đồng lần này đứng thứ mấy. 】 【 A thông suốt! Lợi hại! Một người thứ tư, một người thứ năm. 】 Tân nhiệm công bộ Thượng thư nhướng mày.
Hắn còn tưởng rằng con trai mình chắc chắn có thể đứng thứ nhất, không ngờ lại đứng thứ tư, thứ năm?
Vậy là tiểu tử này lần này bị một vố. Bất quá cũng tốt, bớt bớt nhuệ khí của hắn, trên đời này xưa nay không thiếu thiên tài.
【 Lợi, lợi hại! Thứ nhất thế mà mới ba tuổi! 】 【 Mặc dù có vài câu trả lời không ưu tú bằng người khác, nhưng cũng rất nêu bật ý chính —— chủ yếu là, đứa nhỏ này mới ba tuổi thôi đấy! Cho nên Nhan tiểu quận chúa và Bỉnh tiểu lang quân không có cách nào xếp số một. 】 Hứa Yên Diểu thực sự không dám tin vào hai mắt mình.
Những quan viên không mấy chú ý tới kỳ thi Thần đồng cũng không dám tin vào tai mình.
Đều nói sóng sau xô sóng trước, nhưng mà các ngươi đâu chỉ là "Sóng sau", các ngươi chính là bão lớn cuốn sóng thần thì có!
Ba tuổi? ! Lão tử ba tuổi còn đang bú sữa mẹ đây!
【 Thứ hai ta xem một chút... Ái chà, cũng thật là lợi hại! Có khả năng nhớ dai như in! Ta lần đầu tiên thấy người có trí nhớ siêu phàm, hơn nữa đối với chín nhà đều có đọc qua, mỗi một nhà đều có thể nói rành mạch! 】 Lão Hoàng đế im lặng.
Chín nhà, chỉ: Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Pháp gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia.
Nói thật, hắn cảm thấy mình năm mười tám tuổi đánh thiên hạ đã là anh tài ngút trời... nhưng quả thực núi cao còn có núi cao hơn.
Bất quá, những ngọn núi này hiện tại đều là của hắn! Hắc hắc!
【 Thứ ba... Tê! Sáu tuổi viết văn —— mặc dù thần đồng không kiểm tra văn chương, nhưng là hắn trả lời xong, lúc những người khác làm bài, trực tiếp nắm chặt thời gian tại chỗ viết một bài văn, hơn nữa còn là lấy mạch suy nghĩ bài thi của thí sinh trước sau mà viết, để tránh có người nói hắn đã học thuộc lòng văn chương từ trước rồi giở trò gian lận. 】 【 Viết bài văn này ra, không phải liền được giám khảo để mắt sao! 】 【 Cứu mạng! Cái đầu này có thể san sẻ cho ta một chút không! 】 Ở đây, có một vài vị đại thần năm sáu mươi tuổi mới làm quan lập tức đi theo gật đầu lia lịa, ánh mắt ước ao cơ hồ hóa thành thực thể.
Nếu như bọn họ có thể có loại đầu óc này thì tốt biết bao.
【 Nhan tiểu quận chúa đứng thứ tư, Bỉnh tiểu lang quân tài hoa không kém, nhưng tuổi tác lớn hơn một chút, chỉ có thể đứng thứ năm. 】 【 Nói đến, cũng không biết lão Hoàng đế có phong quan cho Nhan tiểu quận chúa hay không. Hiện tại trên triều đình cũng có một vài vị trí nhỏ dành cho nữ giới, chắc là có thể chứ? 】 Lão Hoàng đế bặm môi lại.
Nếu là những quan viên khác vì con gái bày trò, hắn chưa chắc đã đáp ứng. Vấn đề là, Nhan Lệnh Huy còn là ngoại tôn nữ của hắn, áo bông tri kỷ, hai năm trước lúc vào kinh, còn cố ý tặng hắn chiếc áo bông cùng quần mới do nàng tự tay động thủ dệt.
—— đối với hoàng thân quốc thích mà nói, tự mình động thủ, là chỉ huy hạ nhân làm.
Được rồi, một cái chức quan mà thôi, hắn đã có hai đứa con gái ở trong triều, còn thiếu một ngoại tôn nữ chắc?
Lão Hoàng đế cũng không ý thức được một điểm:
Trước kia, hắn sẽ chỉ nghĩ chức quan là không thể cho, nhưng mà có thể ban cáo mệnh, rồi lại khen ngợi qua loa.
Nhưng bây giờ có hai vị công chúa làm quan đặc biệt trong triều, hắn liền cảm thấy, đã có hai người, lại thêm một người cũng chẳng đáng là bao.
—— Giới hạn chính là cứ thế mà từng bước bị hạ thấp.
* Nghĩ tới, liền tiện tay xử lý.
Lão Hoàng đế trực tiếp phân phó: "Gọi chín tên thần đồng kia tới."
Trong quá trình chờ người tới, tiện thể tiến hành một chút công việc triều chính.
Sau nửa canh giờ, chín vị thần đồng được gọi đến, dẫn đầu là ba tuổi, nhỏ nhất mười bốn tuổi. Đều dùng lễ nghi đã luyện tập qua cung cung kính kính hành lễ: "Tham kiến bệ hạ!"
Lão Hoàng đế đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt bọn hắn, theo thứ tự quan sát: "Không tệ không tệ, đều là rường cột của Đại Hạ ta."
Chín vị thần đồng lại lập tức cúi đầu: "Tạ bệ hạ!"
Lão Hoàng đế nảy ra ý tưởng: "Các ngươi còn chưa thi đình, liền ở chỗ này thi đình luôn đi."
—— bọn hắn trước đó đã thi vòng hai ở Trung Thư tỉnh, là đã có thể nhận chức quan, thi đình chỉ là cho bọn hắn cơ hội lộ diện trước mặt Hoàng đế.
Nhưng bình thường thi đình là không diễn ra trước mặt bá quan văn võ, cái này đúng là phiên bản nâng cấp của thi đình, dù là người trưởng thành gặp phải tình huống này, cũng không nhất định giữ vững được cảm xúc.
Nghe nói như thế, chín tên thần đồng có người ngây ngẩn tại chỗ, có người bàng hoàng mờ mịt, có người nghiêm mặt túc trực, còn có người kích động vô cùng, trong mắt như muốn bùng lên ngọn lửa hừng hực.
Lão Hoàng đế liếc mắt nhìn ngoại tôn nữ, đưa ra khảo nghiệm cuối cùng: "Đề thi đình lần này, người trả lời được, nhập Hàn Lâm."
Bách quan: "! ! ! !"
Trực, trực tiếp thụ phong quan chức? !
Thần đồng thi đỗ quả thật có thể được thụ phong quan chức, nhưng các triều đại trước đa số là cho trên danh nghĩa, đợi bọn họ qua tuổi mười lăm rồi mới cho chức vụ thực, rất ít khi trực tiếp cho chức quan.
Người phá lệ gần đây nhất là Vương Dư Yêu, thừa tướng tiền triều.
—— năm tuổi giỏi thơ văn, sáu tuổi có thể đánh cờ làm phú, bảy tuổi học thuộc Tứ thư, tám tuổi học võ trải, chín tuổi văn có thể chú thích kinh điển, võ có thể bày binh bố trận, mười tuổi thi đỗ thần đồng, nhập Hàn Lâm.
—— bất quá, sở dĩ hắn trở thành thần đồng, lại không phải trời sinh thông minh hơn người khác, mà là hắn từ nhỏ đã có tính tự giác. Lúc những đứa trẻ cùng tuổi còn đang chơi đùa, hắn đã đặt ra kế hoạch biểu hàng ngày, sáng sớm chọn một quyển sách đọc thuộc lòng, giữa trưa nghiên cứu luật pháp quốc gia, chiều tối học lục nghệ —— lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số. Thời gian biểu sắp xếp kín mít, trừ thời gian ăn cơm, ngủ, tắm rửa, chính là không ngừng học tập.
Thần đồng đứng thứ hai nhìn về phía lão Hoàng đế, giọng nói thanh thanh: "Bệ hạ xin ra đề!"
Lão Hoàng đế không nói, vòng quanh bọn hắn chậm rãi đi, bước đi thong thả khiến cho mấy đứa trẻ tâm hoảng ý loạn.
Đi một lát, lão Hoàng đế mới dừng bước chân, chậm rãi nói: "Trẫm đối với khoa cử hiện giờ, không hài lòng lắm. Bởi vì tiền triều thịnh hành văn bát cổ, rất nhiều học sinh tư tưởng đã xơ cứng, chỉ biết cái khung, có đạo mà không có thuật, các ngươi có kế sách nào phá giải không?"
—— Đây là vấn đề mà hắn vẫn suy nghĩ từ khi nghe Đệ Ngũ Ngang nói trong đám thí sinh, đa số người chỉ cần học thuộc văn mẫu là có thể qua kiểm tra.
Khoảng thời gian này cùng các đại nhân nghiên cứu thảo luận mãi mà không ra, chẳng bằng mở một đường riêng, xem đám trẻ con có ý kiến gì. Nói không chừng tư tưởng của trẻ con chưa bị xơ cứng, có thể cho hắn chút gợi ý.
Nếu như không được cũng không sao, hắn có một ý nghĩ cực đoan, nếu như không cách nào giải quyết, trước hết tạm dừng khoa cử, một lần nữa áp dụng tiến cử chế xem sao.
Vừa vặn, phò mã của đại nữ nhi hắn không phải ủng hộ xử lý thư viện sao, chờ bồi dưỡng xong lớp người mới, lại mở khoa cử có lẽ lại hay.
* Văn võ bá quan không biết lão Hoàng đế trong đầu có ý nghĩ nguy hiểm như thế, nhưng mà vẫn bị vấn đề này làm cho giật mình.
—— Ngài thật sự coi bọn chúng là trẻ con đấy à!
Vấn đề khoa cử này, ngài xem chúng ta đã thảo luận một hai tháng rồi, có thảo luận ra manh mối gì hay không chứ!
Lão Hoàng đế không quan tâm, hắn chỉ là vỗ vỗ tay, để người đốt một nén nhang.
Không cần phải nói, chính là cho mấy vị thần đồng này thời gian một nén nhang để suy nghĩ.
—— Đương nhiên, nếu như ngươi nghĩ ra trước, trực tiếp giành trả lời cũng được.
Thời gian một nén nhang nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn, nhưng không một thần đồng nào sớm lên tiếng. Việc quan hệ tiền đồ, bọn hắn đều tranh thủ thời gian chỉnh lý suy nghĩ của mình.
Nhang cháy hết.
Thần đồng đứng thứ năm, con trai của tân nhiệm công bộ Thượng thư, Bỉnh Diễm dẫn đầu bước ra, nghiêm chỉnh hành lễ: "Bệ hạ, thần có ý tưởng."
Hắn không hồi hộp, cha hắn ngược lại khẩn trương, cả người căng cứng.
Bên cạnh hắn Hình bộ Thượng thư thấp giọng nói: "Tâm bình tĩnh."
Bỉnh Huy rất tự trách: "Nếu ta bình thường hay cùng Diễm nhi bàn việc triều chính thì tốt, hiện tại nó có lẽ sẽ tự tin hơn chút."
—— Tâm bình tĩnh, không tồn tại.
Hình bộ Thượng thư nghĩ nghĩ, nói: "Không sao, từ việc con trai ngươi có thể tự mình làm thủ tục chuyển trường, tự học luật pháp còn có thể tự mình tìm tới ác bá để thử nghiệm, hắn có lẽ đã sớm quan tâm việc triều chính, hắn hiểu rõ hơn ngươi nhiều."
Bỉnh Huy: "..."
Tốt, bây giờ không cần tâm bình tĩnh nữa, đổi sang đau lòng.
* Bỉnh Diễm quả thực đã chuẩn bị đầy đủ: "Thần tại thái học cùng Quốc Tử Giám đi học, từng thấy học sinh có tốt có kém. Người giỏi có thể tự học thành tài, người kém chỉ có thể máy móc, trước kia người giỏi ít người kém nhiều. Thế nhưng, thứ mà người học là Tứ thư Ngũ kinh, không cách nào giúp cho hắn khi làm quan lại có thể máy móc, thần cho rằng, chỉ cần có thể thêm mấy quyển "Bản" thì cho dù tư tưởng của sĩ tử có xơ cứng, cũng có đường mà đi theo."
Nói rồi, hắn lại nêu ví dụ, tỉ như « Tôn Tử binh pháp », không phải ai đọc « Tôn Tử binh pháp » cũng đều có thể học được cách đánh trận, nhưng, xem « Kỷ hiệu tân thư » chí ít có thể đánh trận một cách quy củ, bài bản.
Bởi vì « Kỷ hiệu tân thư » dạy rất tường tận đạo lý người đọc sách làm sao tuyển binh sĩ, làm sao tập kết quân đội, trận pháp ngang bao nhiêu người, dọc bao nhiêu người, lúc giao chiến với địch cần chú ý hạng mục gì, quản lý đóng trại dã ngoại cần tuân theo sắc lệnh gì...
"Nếu như lục bộ sự vụ, quan địa phương sự vụ, có thể có một quyển sách như vậy, giai đoạn trước liền có thể để bọn hắn vượt qua giai đoạn bỡ ngỡ, làm quen công việc tốt hơn."
Có nhiều việc, làm nhiều sẽ quen, luyện mãi thành quen. Đến lúc đó liền không cần sách vở.
Hứa Yên Diểu cảm thán một câu: 【 Người vừa ra lò đầu óc chính là linh hoạt. 】 Lão Hoàng đế cũng khẽ gật đầu: "Biện pháp này có thể thực hiện, mà lại rất là bài bản."
Bỉnh Diễm ngẩng đầu, chân thành nói: "Đánh trận sợ nhất là đối thủ tuân thủ quy củ xây dựng cơ sở rồi đánh một cách bài bản."
Bỉnh Thượng thư đổ mồ hôi lạnh vì con trai, lão Hoàng đế nghe xong lại cười ha ha một tiếng: "Không sai! Bất luận binh pháp nào cũng đều là dùng mưu kế, dùng mưu kế thì dễ dàng bị phá, chỉ có đánh một cách bài bản, mới khó để đối thủ tìm ra sơ hở. Tốt, ngươi qua."
Bỉnh Diễm nghe lời này, ánh mắt sáng ngời, khi lui sang bên cạnh, không hiểu sao nghiêng đầu liếc mắt nhìn Nhan Lệnh Huy tiểu quận chúa, ném đi một ánh mắt đắc ý.
Nhan Lệnh Huy đối mặt với hắn, huyết dịch trong thân thể đều sôi trào như dung nham. Liền cũng nhanh chóng bước ra, trình bày ý nghĩ của mình: "Bệ hạ! Thần xin khoa cử thi thêm số khoa trong quân tử lục nghệ!"
"Lúc thần đến kinh, đã từng nghe được một câu ——"
Thật ra là từ chỗ Hứa Yên Diểu truyền ra.
"Người bị ép cái gì cũng làm được, nhưng toán học không làm được chính là không làm được!"
Nhan Lệnh Huy lớn tiếng nói: "Sách luận có thể có văn mẫu, nhưng toán học thì không, đề toán chỉ biến đổi một chút, đối với những người đầu óc khô khan, liền không biết giải như thế nào rồi. Khoa cử kiểm tra toán học, là có thể loại bỏ những người tư tưởng cứng nhắc!"
【 Oa ngẫu, thần đồng tỷ thí thật kịch liệt, so với khoa cử bình thường còn kịch liệt hơn. 】 【 Lần này cả nước có bốn mươi bốn thần đồng, chỉ lấy chín người đứng đầu! 】 【 Cũng không biết hai đứa trẻ to xác kia, Trạng sư thần đồng lần này đứng thứ mấy. 】 【 A thông suốt! Lợi hại! Một người thứ tư, một người thứ năm. 】 Tân nhiệm công bộ Thượng thư nhướng mày.
Hắn còn tưởng rằng con trai mình chắc chắn có thể đứng thứ nhất, không ngờ lại đứng thứ tư, thứ năm?
Vậy là tiểu tử này lần này bị một vố. Bất quá cũng tốt, bớt bớt nhuệ khí của hắn, trên đời này xưa nay không thiếu thiên tài.
【 Lợi, lợi hại! Thứ nhất thế mà mới ba tuổi! 】 【 Mặc dù có vài câu trả lời không ưu tú bằng người khác, nhưng cũng rất nêu bật ý chính —— chủ yếu là, đứa nhỏ này mới ba tuổi thôi đấy! Cho nên Nhan tiểu quận chúa và Bỉnh tiểu lang quân không có cách nào xếp số một. 】 Hứa Yên Diểu thực sự không dám tin vào hai mắt mình.
Những quan viên không mấy chú ý tới kỳ thi Thần đồng cũng không dám tin vào tai mình.
Đều nói sóng sau xô sóng trước, nhưng mà các ngươi đâu chỉ là "Sóng sau", các ngươi chính là bão lớn cuốn sóng thần thì có!
Ba tuổi? ! Lão tử ba tuổi còn đang bú sữa mẹ đây!
【 Thứ hai ta xem một chút... Ái chà, cũng thật là lợi hại! Có khả năng nhớ dai như in! Ta lần đầu tiên thấy người có trí nhớ siêu phàm, hơn nữa đối với chín nhà đều có đọc qua, mỗi một nhà đều có thể nói rành mạch! 】 Lão Hoàng đế im lặng.
Chín nhà, chỉ: Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Pháp gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia.
Nói thật, hắn cảm thấy mình năm mười tám tuổi đánh thiên hạ đã là anh tài ngút trời... nhưng quả thực núi cao còn có núi cao hơn.
Bất quá, những ngọn núi này hiện tại đều là của hắn! Hắc hắc!
【 Thứ ba... Tê! Sáu tuổi viết văn —— mặc dù thần đồng không kiểm tra văn chương, nhưng là hắn trả lời xong, lúc những người khác làm bài, trực tiếp nắm chặt thời gian tại chỗ viết một bài văn, hơn nữa còn là lấy mạch suy nghĩ bài thi của thí sinh trước sau mà viết, để tránh có người nói hắn đã học thuộc lòng văn chương từ trước rồi giở trò gian lận. 】 【 Viết bài văn này ra, không phải liền được giám khảo để mắt sao! 】 【 Cứu mạng! Cái đầu này có thể san sẻ cho ta một chút không! 】 Ở đây, có một vài vị đại thần năm sáu mươi tuổi mới làm quan lập tức đi theo gật đầu lia lịa, ánh mắt ước ao cơ hồ hóa thành thực thể.
Nếu như bọn họ có thể có loại đầu óc này thì tốt biết bao.
【 Nhan tiểu quận chúa đứng thứ tư, Bỉnh tiểu lang quân tài hoa không kém, nhưng tuổi tác lớn hơn một chút, chỉ có thể đứng thứ năm. 】 【 Nói đến, cũng không biết lão Hoàng đế có phong quan cho Nhan tiểu quận chúa hay không. Hiện tại trên triều đình cũng có một vài vị trí nhỏ dành cho nữ giới, chắc là có thể chứ? 】 Lão Hoàng đế bặm môi lại.
Nếu là những quan viên khác vì con gái bày trò, hắn chưa chắc đã đáp ứng. Vấn đề là, Nhan Lệnh Huy còn là ngoại tôn nữ của hắn, áo bông tri kỷ, hai năm trước lúc vào kinh, còn cố ý tặng hắn chiếc áo bông cùng quần mới do nàng tự tay động thủ dệt.
—— đối với hoàng thân quốc thích mà nói, tự mình động thủ, là chỉ huy hạ nhân làm.
Được rồi, một cái chức quan mà thôi, hắn đã có hai đứa con gái ở trong triều, còn thiếu một ngoại tôn nữ chắc?
Lão Hoàng đế cũng không ý thức được một điểm:
Trước kia, hắn sẽ chỉ nghĩ chức quan là không thể cho, nhưng mà có thể ban cáo mệnh, rồi lại khen ngợi qua loa.
Nhưng bây giờ có hai vị công chúa làm quan đặc biệt trong triều, hắn liền cảm thấy, đã có hai người, lại thêm một người cũng chẳng đáng là bao.
—— Giới hạn chính là cứ thế mà từng bước bị hạ thấp.
* Nghĩ tới, liền tiện tay xử lý.
Lão Hoàng đế trực tiếp phân phó: "Gọi chín tên thần đồng kia tới."
Trong quá trình chờ người tới, tiện thể tiến hành một chút công việc triều chính.
Sau nửa canh giờ, chín vị thần đồng được gọi đến, dẫn đầu là ba tuổi, nhỏ nhất mười bốn tuổi. Đều dùng lễ nghi đã luyện tập qua cung cung kính kính hành lễ: "Tham kiến bệ hạ!"
Lão Hoàng đế đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt bọn hắn, theo thứ tự quan sát: "Không tệ không tệ, đều là rường cột của Đại Hạ ta."
Chín vị thần đồng lại lập tức cúi đầu: "Tạ bệ hạ!"
Lão Hoàng đế nảy ra ý tưởng: "Các ngươi còn chưa thi đình, liền ở chỗ này thi đình luôn đi."
—— bọn hắn trước đó đã thi vòng hai ở Trung Thư tỉnh, là đã có thể nhận chức quan, thi đình chỉ là cho bọn hắn cơ hội lộ diện trước mặt Hoàng đế.
Nhưng bình thường thi đình là không diễn ra trước mặt bá quan văn võ, cái này đúng là phiên bản nâng cấp của thi đình, dù là người trưởng thành gặp phải tình huống này, cũng không nhất định giữ vững được cảm xúc.
Nghe nói như thế, chín tên thần đồng có người ngây ngẩn tại chỗ, có người bàng hoàng mờ mịt, có người nghiêm mặt túc trực, còn có người kích động vô cùng, trong mắt như muốn bùng lên ngọn lửa hừng hực.
Lão Hoàng đế liếc mắt nhìn ngoại tôn nữ, đưa ra khảo nghiệm cuối cùng: "Đề thi đình lần này, người trả lời được, nhập Hàn Lâm."
Bách quan: "! ! ! !"
Trực, trực tiếp thụ phong quan chức? !
Thần đồng thi đỗ quả thật có thể được thụ phong quan chức, nhưng các triều đại trước đa số là cho trên danh nghĩa, đợi bọn họ qua tuổi mười lăm rồi mới cho chức vụ thực, rất ít khi trực tiếp cho chức quan.
Người phá lệ gần đây nhất là Vương Dư Yêu, thừa tướng tiền triều.
—— năm tuổi giỏi thơ văn, sáu tuổi có thể đánh cờ làm phú, bảy tuổi học thuộc Tứ thư, tám tuổi học võ trải, chín tuổi văn có thể chú thích kinh điển, võ có thể bày binh bố trận, mười tuổi thi đỗ thần đồng, nhập Hàn Lâm.
—— bất quá, sở dĩ hắn trở thành thần đồng, lại không phải trời sinh thông minh hơn người khác, mà là hắn từ nhỏ đã có tính tự giác. Lúc những đứa trẻ cùng tuổi còn đang chơi đùa, hắn đã đặt ra kế hoạch biểu hàng ngày, sáng sớm chọn một quyển sách đọc thuộc lòng, giữa trưa nghiên cứu luật pháp quốc gia, chiều tối học lục nghệ —— lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số. Thời gian biểu sắp xếp kín mít, trừ thời gian ăn cơm, ngủ, tắm rửa, chính là không ngừng học tập.
Thần đồng đứng thứ hai nhìn về phía lão Hoàng đế, giọng nói thanh thanh: "Bệ hạ xin ra đề!"
Lão Hoàng đế không nói, vòng quanh bọn hắn chậm rãi đi, bước đi thong thả khiến cho mấy đứa trẻ tâm hoảng ý loạn.
Đi một lát, lão Hoàng đế mới dừng bước chân, chậm rãi nói: "Trẫm đối với khoa cử hiện giờ, không hài lòng lắm. Bởi vì tiền triều thịnh hành văn bát cổ, rất nhiều học sinh tư tưởng đã xơ cứng, chỉ biết cái khung, có đạo mà không có thuật, các ngươi có kế sách nào phá giải không?"
—— Đây là vấn đề mà hắn vẫn suy nghĩ từ khi nghe Đệ Ngũ Ngang nói trong đám thí sinh, đa số người chỉ cần học thuộc văn mẫu là có thể qua kiểm tra.
Khoảng thời gian này cùng các đại nhân nghiên cứu thảo luận mãi mà không ra, chẳng bằng mở một đường riêng, xem đám trẻ con có ý kiến gì. Nói không chừng tư tưởng của trẻ con chưa bị xơ cứng, có thể cho hắn chút gợi ý.
Nếu như không được cũng không sao, hắn có một ý nghĩ cực đoan, nếu như không cách nào giải quyết, trước hết tạm dừng khoa cử, một lần nữa áp dụng tiến cử chế xem sao.
Vừa vặn, phò mã của đại nữ nhi hắn không phải ủng hộ xử lý thư viện sao, chờ bồi dưỡng xong lớp người mới, lại mở khoa cử có lẽ lại hay.
* Văn võ bá quan không biết lão Hoàng đế trong đầu có ý nghĩ nguy hiểm như thế, nhưng mà vẫn bị vấn đề này làm cho giật mình.
—— Ngài thật sự coi bọn chúng là trẻ con đấy à!
Vấn đề khoa cử này, ngài xem chúng ta đã thảo luận một hai tháng rồi, có thảo luận ra manh mối gì hay không chứ!
Lão Hoàng đế không quan tâm, hắn chỉ là vỗ vỗ tay, để người đốt một nén nhang.
Không cần phải nói, chính là cho mấy vị thần đồng này thời gian một nén nhang để suy nghĩ.
—— Đương nhiên, nếu như ngươi nghĩ ra trước, trực tiếp giành trả lời cũng được.
Thời gian một nén nhang nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn, nhưng không một thần đồng nào sớm lên tiếng. Việc quan hệ tiền đồ, bọn hắn đều tranh thủ thời gian chỉnh lý suy nghĩ của mình.
Nhang cháy hết.
Thần đồng đứng thứ năm, con trai của tân nhiệm công bộ Thượng thư, Bỉnh Diễm dẫn đầu bước ra, nghiêm chỉnh hành lễ: "Bệ hạ, thần có ý tưởng."
Hắn không hồi hộp, cha hắn ngược lại khẩn trương, cả người căng cứng.
Bên cạnh hắn Hình bộ Thượng thư thấp giọng nói: "Tâm bình tĩnh."
Bỉnh Huy rất tự trách: "Nếu ta bình thường hay cùng Diễm nhi bàn việc triều chính thì tốt, hiện tại nó có lẽ sẽ tự tin hơn chút."
—— Tâm bình tĩnh, không tồn tại.
Hình bộ Thượng thư nghĩ nghĩ, nói: "Không sao, từ việc con trai ngươi có thể tự mình làm thủ tục chuyển trường, tự học luật pháp còn có thể tự mình tìm tới ác bá để thử nghiệm, hắn có lẽ đã sớm quan tâm việc triều chính, hắn hiểu rõ hơn ngươi nhiều."
Bỉnh Huy: "..."
Tốt, bây giờ không cần tâm bình tĩnh nữa, đổi sang đau lòng.
* Bỉnh Diễm quả thực đã chuẩn bị đầy đủ: "Thần tại thái học cùng Quốc Tử Giám đi học, từng thấy học sinh có tốt có kém. Người giỏi có thể tự học thành tài, người kém chỉ có thể máy móc, trước kia người giỏi ít người kém nhiều. Thế nhưng, thứ mà người học là Tứ thư Ngũ kinh, không cách nào giúp cho hắn khi làm quan lại có thể máy móc, thần cho rằng, chỉ cần có thể thêm mấy quyển "Bản" thì cho dù tư tưởng của sĩ tử có xơ cứng, cũng có đường mà đi theo."
Nói rồi, hắn lại nêu ví dụ, tỉ như « Tôn Tử binh pháp », không phải ai đọc « Tôn Tử binh pháp » cũng đều có thể học được cách đánh trận, nhưng, xem « Kỷ hiệu tân thư » chí ít có thể đánh trận một cách quy củ, bài bản.
Bởi vì « Kỷ hiệu tân thư » dạy rất tường tận đạo lý người đọc sách làm sao tuyển binh sĩ, làm sao tập kết quân đội, trận pháp ngang bao nhiêu người, dọc bao nhiêu người, lúc giao chiến với địch cần chú ý hạng mục gì, quản lý đóng trại dã ngoại cần tuân theo sắc lệnh gì...
"Nếu như lục bộ sự vụ, quan địa phương sự vụ, có thể có một quyển sách như vậy, giai đoạn trước liền có thể để bọn hắn vượt qua giai đoạn bỡ ngỡ, làm quen công việc tốt hơn."
Có nhiều việc, làm nhiều sẽ quen, luyện mãi thành quen. Đến lúc đó liền không cần sách vở.
Hứa Yên Diểu cảm thán một câu: 【 Người vừa ra lò đầu óc chính là linh hoạt. 】 Lão Hoàng đế cũng khẽ gật đầu: "Biện pháp này có thể thực hiện, mà lại rất là bài bản."
Bỉnh Diễm ngẩng đầu, chân thành nói: "Đánh trận sợ nhất là đối thủ tuân thủ quy củ xây dựng cơ sở rồi đánh một cách bài bản."
Bỉnh Thượng thư đổ mồ hôi lạnh vì con trai, lão Hoàng đế nghe xong lại cười ha ha một tiếng: "Không sai! Bất luận binh pháp nào cũng đều là dùng mưu kế, dùng mưu kế thì dễ dàng bị phá, chỉ có đánh một cách bài bản, mới khó để đối thủ tìm ra sơ hở. Tốt, ngươi qua."
Bỉnh Diễm nghe lời này, ánh mắt sáng ngời, khi lui sang bên cạnh, không hiểu sao nghiêng đầu liếc mắt nhìn Nhan Lệnh Huy tiểu quận chúa, ném đi một ánh mắt đắc ý.
Nhan Lệnh Huy đối mặt với hắn, huyết dịch trong thân thể đều sôi trào như dung nham. Liền cũng nhanh chóng bước ra, trình bày ý nghĩ của mình: "Bệ hạ! Thần xin khoa cử thi thêm số khoa trong quân tử lục nghệ!"
"Lúc thần đến kinh, đã từng nghe được một câu ——"
Thật ra là từ chỗ Hứa Yên Diểu truyền ra.
"Người bị ép cái gì cũng làm được, nhưng toán học không làm được chính là không làm được!"
Nhan Lệnh Huy lớn tiếng nói: "Sách luận có thể có văn mẫu, nhưng toán học thì không, đề toán chỉ biến đổi một chút, đối với những người đầu óc khô khan, liền không biết giải như thế nào rồi. Khoa cử kiểm tra toán học, là có thể loại bỏ những người tư tưởng cứng nhắc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận