Cả Triều Văn Võ Đều Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta

chương 80:

**Chương 80:**
"Tất nhiên hoa lâu này giải quyết xong, lại đi tới hoa lâu tiếp theo xem thử."
Hứa Yên Diểu suy nghĩ một chút, sắp xếp ổn thỏa hành trình tối nay.
Tối nay, ánh trăng mông lung, cảnh đêm say lòng người, một vài quan viên ngồi vào bên trong một tòa hoa lâu khác, tại nơi tràn ngập thanh âm ca múa và son phấn, tâm viên ý mã, cởi dây lưng quần, chuẩn bị xông pha trận mạc.
【Oa! Tiếng tỳ bà trong lầu này thật là dễ nghe!】
Chính là công——
Lời thô tục mới đến bên miệng, câu nói tiếp theo lại không thốt ra được.
Đám quan chức sắc mặt tái nhợt rồi lại trắng bệch, hít sâu một hơi.
Không thể trêu vào thì tránh đi! Bọn hắn đổi chỗ khác!
Thế là đổi một chỗ hoa lâu khác.
Ngắm hoa, ngắm trăng, ngắm mỹ nhân, gật gù đắc ý, ngâm thơ đối đáp, mỹ nhân lắng nghe thi từ, một điệu múa kết thúc, quay đầu lại mỉm cười dịu dàng.
Chăn ấm đã được làm nóng, bầu không khí vừa vặn, đám quan chức hai mắt mê ly...
【Ài! Tại sao lại nhìn thấy người quen, hợp lại không chỉ mỗi ngày đều đi dạo thanh lâu, còn một ngày đổi một nhà khác?】
【Quá có tiền, những món canh tươi, điểm tâm ngọt trong lầu này hình như không rẻ?】
“?!”
Đám quan chức trực tiếp bị dọa đến run rẩy, danh kỹ kia trơ mắt nhìn đối phương lập tức trở nên yếu đuối đứng lên, kém chút không giữ được nụ cười ưu nhã lại quyến rũ trên mặt.
“Ân khanh...”
Lời còn chưa dứt, trêu chọc còn chưa kịp tiếp tục, liền thấy các nàng ân khách vội vàng đứng lên, dây lưng quần buộc lại, tìm lý do thoái thác cơ bản đều giống nhau: "Đột nhiên nhớ đến công vụ còn chưa xử lý xong, đi trước."
Cứ như vậy mấy ngày, những quan viên kia sắc mặt tiều tụy hẳn.
—— Ai có thể chịu nổi việc mỗi ngày đều bị bóc mẽ, động một chút lại phơi bày trước mặt đồng liêu rằng cơ thể mình hiện giờ không được khỏe mạnh, hoặc bị phát sóng cho toàn lầu biết bản thân có phải là ngắn, yếu, nhanh hay không.
Bọn hắn tìm một thời gian, chọn phủ đệ của một vị quan viên nào đó, tụ tập lại với nhau.
Nửa đêm, bàn vuông, bóng người, chén đèn dầu nhỏ, dầu mỡ kim quý trong chén nhỏ đang bốc cháy.
Những quan viên này vây quanh bàn vuông, biểu lộ ngưng trọng:
“Có ai biết! Tiểu Bạch Trạch rốt cuộc muốn làm gì!”
Đám người phát điên.
Nếu là người khác, bọn hắn đã sớm cảnh cáo hoặc ném đá giấu tay, nếu hung ác một chút, trực tiếp g·iết c·hết rồi vứt x·á·c, làm bộ như hổ dữ gây chuyện, lại đẩy dê thế tội ra, hoàng đế có không hài lòng thì cũng làm gì được, người cũng đã c·hết rồi.
Nhưng... Bạch Trạch này! Nó có Kim Thân a!
Có quan viên bỗng nhiên đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng, cọ xát giày: “Hắn mù quáng phát cái thiện tâm gì! Còn thương cảm gái lầu xanh? Sao không thương cảm những đồng liêu vô tội bị nhiễm bệnh của hắn? Chúng ta không phải là chỉ thích tìm vui thôi sao? Trêu ai ghẹo ai! Cũng không phải do chúng ta mà thanh lâu xuất hiện!”
Một quan viên khác cười khổ: "Hắn mỗi ngày ở trong đó chuyển, cũng không hề quấy rầy chúng ta, là chính chúng ta không nhịn được."
"Chính xác, không nhịn được! Đáng ghét a! Hắn mỗi ngày nói cái bệnh này, cái bệnh kia, cái này ngắn, cái kia ngắn..."
Những quan viên khác len lén liếc hắn một cái, nghĩ đến, người này chính là vị khổ chủ mà Hứa Yên Diểu từng rung động 【Ba hơi! Mới ba hơi! Đây có phải là phải đi khám đại phu không?】. Nghe nói, ngày đó hắn tiền cũng không trả, chật vật rời đi.
A, không trả tiền, cái này cũng là Hứa Yên Diểu ồn ào.
【Sống lâu mới thấy! Ngắn thì thôi đi, sao không trả tiền hả? Bạch chơi đáng xấu hổ!】
Căn cứ theo lời kể khổ sở của khổ chủ, ngày đó hắn nhất thời quên mất, hơn nữa, những hoa lâu này đều cho khách quen cũ ghi sổ, hắn không hề bạch chơi!
Đám người sinh lòng thông cảm, nhưng danh hiệu "Bạch Chơi Ngự Sử" vẫn là bám chặt trên đầu vị khổ chủ này không xuống được.
"Ngược lại có một biện pháp." Một quan viên gõ ngón tay lên mặt bàn, cười nói yến yến: "Hắn muốn phong thanh lâu, liền để cho hắn phong, phong xong sau chúng ta cái gì cũng đừng quản, nhưng cũng không tận lực chèn ép, những thứ đồ chơi được ướp trong son phấn kia, sau khi rời khỏi thanh lâu, còn có thể làm gì? Vì miếng ăn, sớm muộn cũng phải tìm đến ân khách cũ, đến lúc đó, Hứa Yên Diểu sẽ biết được, là các nàng tự cam thấp hèn. Hắn cũng sẽ không quản."
"Vì sao không chèn ép?"
"Chèn ép? Ngươi muốn cho tiểu Bạch Trạch có chứng cứ, hay là sợ sự tình trong nhà mình bị bại lộ?"
Người tiếp lời ngượng ngùng cười hai tiếng, không nói nữa.
Trong phòng, đám người nhất thời kích động, ngươi một lời, ta một lời, đem sự tình đã định.
Ngày thứ hai, Hứa Yên Diểu liền nghe nói, thanh lâu đều bị đóng cửa, văn tự bán mình của các Hoa nương toàn bộ bị tiêu hủy, nhưng những Hoa nương này lại không hề vui vẻ, từng người lâm vào cảnh ngộ bi thảm.
“Chuyện này không phải hiển nhiên sao!”
Ngay cả Liên Hãng cũng hiếm khi thấy được dáng vẻ giận đùng đùng của Hứa Lang.
Kẻ ngốc ở chỗ này mắng người khác ngốc: "Không biết là công tử ca nhà nào, có chút tiền liền làm xằng bậy! Thương cảm Hoa nương là như thế sao, ta còn đang điều nghiên địa hình đâu, hắn trực tiếp làm?!"
【Ta xem một chút là tên ngốc nào, phá hỏng nhiều hơn là thành công!】
Liên Hãng: "..."
Giả vờ, cứ cứng rắn giả vờ đi, có thể nghe được tiếng lòng, ai mà không biết Hứa Yên Diểu đang ở nhà.
Hứa Yên Diểu hoang mang mở cửa —— trong nhà hắn cũng không có người gác cổng cùng tôi tớ, mọi thứ đều do hắn tự mình làm: “Xin hỏi...”
Hứa Yên Diểu sửng sốt.
Hai ngày này, hắn đều không có chú ý, Thôi Y này hình như tư thế đi không được bình thường?
【A a!】
【Đi thanh lâu bị phu nhân bắt gặp, đánh cho mặt mũi bầm dập, vất vả lắm vết tích trên mặt mới mờ đi, nhưng mà chân vẫn còn khập khiễng.】
【Không biết giải thích thế nào với phu nhân, không có cách nào chứng minh bản thân thật sự chỉ là bị đồng liêu kéo qua đó... U a, bị kéo qua đó, nguyên nhân là muốn chứng minh mình không phải là kẻ sợ vợ, nên không hề giãy dụa, ha ha ha ha ha ha ha, ngồi trong lầu, động cũng không dám động, có hoa nương dựa lại gần liền đẩy ra, ha ha ha ha ha ha ha! Sao lại ngốc như vậy!】
Thôi Y ngoài mặt cười, nhưng trong lòng thì không.
Đúng vậy a.
Nghe được Hứa Yên Diểu hỏi hắn tới có chuyện gì, Thôi Y liền thu liễm tâm tình, miệng lưỡi lưu loát nói.
Trọng điểm ở chỗ, hắn có chút gia tư, nay nghe nói Hoa nương không có chỗ để đi, muốn cung cấp công việc cho các nàng, thành khẩn mời Hứa Lang quyên tiền.
—— Quyên tiền là giả, nói cho Hứa Lang, không sai, chuyện tốt này là ta làm, ngươi nhất định phải nhớ kỹ a! Mới là thật!
“Thê tử của ta, bên nhà mẹ đẻ có vài chỗ trang viên, cây ăn quả thành rừng, nhưng từ những Hoa nương kia chăm sóc.”
"Trong tay ta cũng có ao nuôi mười mấy miệng, cá tôm vô số, để cho những Hoa nương kia đi đánh bắt một chút, cũng không phải việc khó."
"Nếu bằng lòng chăn thả gia súc, nông trường bên này của ta cũng thiếu người."
“Trồng dâu nuôi tằm, nếu nguyện ý học cách xử lý, cũng có thể chia cho các nàng quản.”
“Nếu biết một chút nữ công, thê tử của ta cũng có thể giúp các nàng se duyên, tìm việc thêu thùa may vá.”
“Cũng có thể sắp xếp cho các nàng công việc giặt giũ quần áo.”
Nhìn thấy sau khi mình kể xong, mắt Hứa Lang tựa như càng ngày càng sáng, Thôi Y lập tức giống như gà trống lớn phấn chấn, tô màu rực rỡ cho cái đuôi của mình, càng thêm tích cực kể rõ đường lui mà hắn đã an bài cho các Hoa nương.
Thôi Y thật sự muốn cười nhạo những đồng liêu kia.
Cơ hội đưa tới tận cửa a! Điều này so với đưa tiền, giới trò chuyện còn dễ lưu lại ấn tượng tốt hơn?
Đồ đần mới có thể vì không ngủ được với mấy ả Hoa nương mà từ bỏ lấy lòng tiểu Bạch Trạch đâu!
Còn về việc có thể bị trả thù, gây khó dễ... Sách, trong quan trường, làm việc gì mà không khiến cho người khác oán hận? Nếu sợ như vậy, sớm đừng làm quan nữa!
Chờ đem sự tình nói xong, Thôi Y ý tứ ý tứ thu một chút tiền quyên góp mà Hứa Lang hảo tâm —— Không dám thu nhiều, liền nói sẽ đến từng nhà, năm mươi đến một trăm đồng tiền là được, nhiều hơn cũng không cần.
Dẹp xong, đi đường mang theo gió mà đi ra ngoài, ngẩng đầu ưỡn ngực, sau đó liền bắt gặp Hình bộ lang trung.
Ngay tại cửa nhà Hứa Yên Diểu, đi ra ngoài không tới mười bước.
Hai người ánh mắt đối đầu, lại dừng một chút, sau đó, ăn ý lựa chọn không truy cứu lẫn nhau.
Chờ Hình bộ lang trung sau khi vào cửa, Thôi Y nghe được sau lưng truyền đến một đạo tiếng lòng ——
【Ài? Hôm nay là ngày gì, lại có thêm một người nói muốn tìm người quyên tiền?】
Thôi Y tiếc nuối thở dài.
Tốt a, xem ra không phải chỉ có một mình hắn là người không ngu xuẩn.
Tiếc nuối xong, mau chóng về nhà, cùng phu nhân thương lượng chuyện này. Hắn đã lên kế hoạch, đến lúc đó toàn bộ quá trình sẽ do phu nhân hắn đứng ra, tránh để bên ngoài đồn đại rằng mình thương hương tiếc ngọc, kim ốc tàng kiều.
*
Hứa Yên Diểu nhìn chằm chằm hướng đi của tiền quyên góp, không hề lơ là, khi xác định các Hoa nương đều đã được an bài việc làm, mới thở phào một hơi.
—— Ngược lại, cũng có những Hoa nương không nguyện ý làm việc, chỉ muốn dùng da thịt kiếm tiền, nhưng Thôi gia, cùng với bộ phận gia đình quan viên đều phái người nhìn chằm chằm, cưỡng chế yêu cầu đối phương hoặc là c·hết đói, hoặc là chỉ có thể thông qua công việc chính đáng kiếm tiền.
【Cũng là người tốt a.】
Hôm nay, sau khi tan triều, trong Vũ Anh điện, khi lão hoàng đế lần thứ ba nghe được cảm khái trong lòng của vị tân nhậm hầu họ Hứa nào đó, không nhịn được nữa, liền gọi người đến: “Ngươi nhìn thế nào về Thương các mới thành lập?”
Thương các, chính là bộ môn mới, do thương nhân tạo thành, phụ trách làm cố vấn kinh tế cho triều đình, trong đó có nam có nữ, cũng là những cự thương cực kỳ nổi tiếng một thời.
Hứa Yên Diểu ngại ngùng nhưng lại nho nhã mỉm cười: “Bệ hạ, thương nhân của Thương các này, còn có thể kinh doanh buôn bán không?”
Lão hoàng đế nhíu mày: “Đương nhiên là không.”
Quan viên không được phép kinh doanh buôn bán là quy định cứng nhắc, nếu không thì cũng không cần quan thương cấu kết, quan viên trực tiếp dùng thương nghiệp vơ vét của cải. Làm quan, liền phải từ bỏ sinh ý của nhà mình —— Điều kiện này quả thực hà khắc, nhưng vẫn có không ít thương nhân nghe tiếng mà tìm đến.
Sĩ nông công thương, có cơ hội vượt qua giai cấp, chỉ là sự nghiệp của gia đình, có gì mà không thể bỏ qua!
Hứa Yên Diểu không kiêu ngạo, không tự ti mà trả lời: “Đã như vậy, các quy chế xí nghiệp của Thương các, dưới mắt đã thành thục, thần không có ý kiến gì nhiều.”
Lão hoàng đế gật đầu một cái, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ: “Hứa Yên Diểu, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Đã cập quan chưa?”
“Bẩm bệ hạ, thần năm nay mười chín, chưa từng cập quan.”
Nghiêm túc mà nói, Hứa Lang vẫn là vị thành niên.
Lão hoàng đế tràn đầy phấn khởi hỏi: “Ngươi có hôn ước chưa? Hoặc là có nữ tử nào mình thích không?”
Hứa Yên Diểu thật sự cực kỳ hoảng sợ.
【Chẳng lẽ...】
Lão hoàng đế toét miệng cười: “Không sai, trẫm muốn ban hôn cho ngươi...”
Chuyện nghĩ tới trở thành sự thật, hắn tuyệt không cao hứng.
Hứa Yên Diểu mặt mũi tràn đầy khó xử: “Thần cảm thấy...”
Lão hoàng đế dẫn dắt từng bước: “Kỳ thực, thành thân rất thú vị, có vợ có con thật sự là một chuyện may mắn lớn trong đời.”
Hứa Yên Diểu vẫn như cũ khó xử.
【Ví dụ như?】 Tiếng lòng tràn đầy không tin và khinh thường.
Lão hoàng đế dường như chỉ là tiếp tục lời của mình: “Ví dụ như ngươi thử tưởng tượng, ngươi mỗi ngày từ nha môn sau khi tan làm, về đến nhà liền có thể có đồ ăn nóng hổi.”
【Ta có thể gọi đồ ăn mang đến! A! Hẳn là nói ‘Đặt đồ ăn’.】
Lão hoàng đế dừng một chút, hơi thay đổi ý tứ trong lời nói: “Ngươi đương nhiên có thể đến tửu lâu dùng bữa, không nói trước việc mỗi ngày ăn uống ở tửu lâu, tiền lương của ngươi có đủ dùng hay không —— ngày lễ tết, tửu lâu đóng cửa, ngươi còn có thể đi đâu để ăn uống? Nhưng sau khi cưới vợ thì không giống vậy...”
【Thê tử nếu là không biết nấu nướng thì sao? Không muốn nấu thì sao? Hơn nữa, coi như không tính những chuyện này, ăn tết, thê tử về nhà ngoại, ta vì ngày nghỉ quá ít, không thể về, không phải là cần tự mình nấu cơm sao?】
Lão hoàng đế bị chặn họng, gắng gượng suy xét, gắng gượng kéo tôn: “Ngày lễ tết, thê tử của ngươi mặc dù về nhà mẹ đẻ, nhưng trước khi đi, tất nhiên sẽ làm sẵn những món ngươi thích, đặt trong hầm băng cất giữ. Tùy thời, thuận tiện cho ngươi nhóm lửa, mười ngày nửa tháng đều không giống nhau.”
【A? Vậy để tửu lâu làm sẵn rồi ta cất trong hầm băng, không phải cũng như vậy sao? Hoặc dứt khoát thuê một đầu bếp cũng không đắt?】
Lão hoàng đế: “...”
Có biết cái gì gọi là hơi ấm gia đình không!
Lão hoàng đế nuốt xuống cục tức, cố gắng mỉm cười: "Ngoại trừ con cái, các ngươi còn có thể cùng nhau nuôi mèo chó, ta thấy ngươi hình như rất thích, phía trước trên đường, thấy còn bắt chước tiếng mèo kêu, chó sủa. Nuôi những thứ lặt vặt này, vẫn là phải cùng người khác nuôi..."
【Nếu như bởi vì ngoài ý muốn, ly hôn, mèo kia là của ta hay của ả? Nếu ly hôn, mèo về ta, ta tái hôn, thê tử tái hôn của ta lại ly hôn, nhưng thê tử tái hôn cũng rất thích mèo, muốn đem mèo mang đi, vậy mèo kia có thể bị phán cho nàng ta không? Nếu không phán cho nàng ta, nàng ta không cam tâm, đến trộm mèo thì sao?!】
Lão hoàng đế trán nổi gân xanh: “...”
Ngươi không thể nghĩ tốt một chút sao!
"Coi như không đề cập những chuyện này, ngươi cũng nên có thê tử để sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường?"
【Ha ha ha ha ha ha!】
Trong lòng Hứa Yên Diểu lóe lên tiếng cười mang tính bùng nổ cực mạnh, dọa lão hoàng đế giật mình: 【Chính ta còn sắp nuôi không nổi, còn muốn ở trong đống vương gia, quan lại ở kinh thành nuôi con, không muốn sống nữa!】
Hứa Yên Diểu chém đinh chặt sắt: 【Ta không có ngốc!!!】
Lão hoàng đế:...
Đi, ngươi không ngốc, trẫm ngốc.
Gân xanh nổi lên, lão hoàng đế đột nhiên giật mình trong lòng.
Hứa Yên Diểu... không phải là bị những bệnh tật ở thanh lâu dọa sợ, không dám thành thân rồi chứ?!
Không được! Người sao có thể không thành thân, sao có thể không có hậu đại!
"Đi!"
Hứa Yên Diểu : "Ân?"
【Đi cái gì???】
Trong mắt Hứa Yên Diểu, chính là lão hoàng đế nói xong một tràng chỗ tốt của việc kết hôn, không đợi hắn đáp lại, liền tự mình quyết định: “Ta dẫn ngươi đi xem Hoàng Dung, hắn cùng vợ hắn vô cùng ân ái, vợ hắn còn mười phần hiền thục, tuy hắn có 3 hồng nhan tri kỷ bên ngoài, cũng không hề ghen tuông, đúng, Hoàng Dung này cùng ngươi, đều là người của Lại bộ, hắn là Lại bộ Văn Tuyển ty lang trung.”
Hứa Yên Diểu nháy nháy mắt.
“A.”
Lại bộ Văn Tuyển ty lang trung... hình như có chút quen tai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận